𝐜𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟖;
sau khi junhui ăn xong bát cháo, wonwoo đứng dậy, lấy khay thức ăn rồi đi xuống bếp. tiếng bước chân hắn nhẹ nhàng vang lên trên nền gỗ, mang theo sự bình yên đến lạ. junhui ngồi lại trên giường một lúc, nhìn theo bóng lưng wonwoo khuất dần sau cánh cửa, lòng nhẹ nhõm hơn nhưng vẫn phảng phất cảm giác lạ lùng. em khẽ thở dài, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. ánh sáng dịu nhẹ từ đèn phòng tắm khiến junhui cảm thấy thoải mái. em đứng trước gương, nhìn mình một lúc, nước ấm từ vòi chảy tràn qua tay, nhưng tâm trí vẫn còn đâu đó với những dòng suy nghĩ không rõ ràng. một cảm giác yên bình xen lẫn sự lặng thinh bao trùm cả căn phòng.
tắm giặt xong xuôi, junhui bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc còn ẩm, làn da mát lạnh sau dòng nước. vừa bước vào phòng ngủ, em ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc máy chiếu mini đã được wonwoo lắp sẵn trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. ánh sáng mờ nhạt từ màn hình chiếu lên tường, chiếu những hình ảnh quen thuộc của một bộ phim đang khá nổi hiện nay.
"em dùng điều khiển để chinh nhé, nó khá dễ dùng nên đừng lo." wonwoo nói trong khi cẩn thận chỉnh lại góc máy chiếu, đảm bảo rằng hình ảnh chiếu lên tường sẽ rõ ràng và hoàn hảo nhất cho junhui. ánh mắt dịu dàng của hắn chưa từng rời khỏi em, chứa đựng sự quan tâm ấm áp. "nghỉ ngơi một chút nhé. anh đã chuẩn bị hết rồi."
"anh không định ngồi lại xem à?" em khẽ lên tiếng hỏi, hơi ngạc nhiên khi thấy wonwoo có ý định rời khỏi phòng.
"anh sợ em không thoải mái thôi." wonwoo đứng khựng lại một chút, khẽ cười. dù vậy, ánh mắt của hắn thể hiện sự mong muốn ở lại, như thể chỉ cần junhui nói, hắn sẽ ở bên cạnh ngay lập tức. "anh đi xuống trước nhé, có gì thì gọi anh."
ngay lúc đó wonwoo định quay người định bước ra khỏi phòng, junhui đã nhẹ nhàng níu lấy tay hắn. động tác của em chậm rãi nhưng quyết đoán, khiến hắn dừng lại ngay lập tức. bàn tay nhỏ bé của junhui nắm lấy tay hắn, không quá chặt, nhưng cũng đủ để truyền tải cảm xúc của em – một sự gắn kết, một mong muốn đơn giản nhưng chân thành.
"anh không cần lo đâu. tôi muốn anh ở lại mà." em thì thầm, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành, khiến wonwoo cảm thấy lòng mình như ấm áp hơn bao giờ hết.
cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt từ máy chiếu và hơi thở dịu dàng của hai người. wonwoo đứng yên, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay junhui, rồi chầm chậm quay lại, đôi mắt dịu dàng hướng về phía em. không cần thêm lời nào, anh ngồi xuống cạnh junhui, cảm nhận sự an yên mà khoảnh khắc này mang lại.
junhui chọn một bộ phim tình cảm khá nổi hiện nay, nội dung không quá phức tạp hay đặc biệt, nhưng lại mang đến cho người xem cảm giác ấm áp và yên bình. những thước phim nhẹ nhàng hiện lên trên tường, hòa quyện với ánh sáng mờ ảo của máy chiếu, tạo ra bầu không khí dịu dàng bao trùm căn phòng. cả hai ngồi im lặng, để âm thanh du dương từ bộ phim lấp đầy khoảng không gian giữa họ. junhui tựa nhẹ vào gối, ánh mắt dõi theo từng cảnh quay, cảm nhận được sự thư thái đang dần xoa dịu tâm hồn mình. bộ phim không hẳn là kiệt tác, nhưng chính sự giản đơn và chân thật của nó khiến trái tim người xem dễ dàng rung động.
bỗng nhiên, giọng của wonwoo vang lên, khẽ như tiếng thở nhưng đủ để phá vỡ khoảng không giữa hai người.
"junhui à, anh yêu em."
câu nói ấy vang lên bất ngờ nhưng lại vô cùng tự nhiên, như thể hắn đã ấp ủ trong lòng từ lâu. junhui chớp mắt, hơi sững sờ trước những lời chân thành của wonwoo. ánh sáng mờ ảo từ máy chiếu soi nhẹ lên gương mặt hắn, làm nổi bật lên sự dịu dàng trong đôi mắt đang hướng về phía em. junhui không đáp ngay, chỉ quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của wonwoo. có một điều gì đó dịu dàng và sâu lắng, như thể thời gian đột ngột dừng lại chỉ dành riêng cho hai người họ. tim em khẽ rung động, cảm nhận sự chân thành từ từng lời nói của hắn.
"anh biết điều này có hơi đường đột với em, nhưng anh yêu em là sự thật." wonwoo nhìn thẳng vào mắt junhui, ánh mắt anh ấm áp và đầy chân thành. cả thế giới của hắn lúc này như chỉ gói gọn trong một người, là moon junhui. những hình ảnh và âm thanh xung quanh như mờ dần, chỉ còn lại khoảnh khắc này, nơi trái tim hắn muốn nói ra điều mình đã giấu kín bấy lâu.
"từ ngày đầu tiên gặp em, anh đã cảm nhận được điều gì đó đặc biệt." hắn tiếp tục, giọng trầm ấm. "những cuộc trò chuyện của chúng ta, những khoảnh khắc đơn giản nhưng đầy ý nghĩa... tất cả đều khiến anh nhận ra rằng em là người mà anh muốn ở bên, chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống này. vậy nên cho phép anh được làm người chăm sóc em, công khai và hợp pháp, được chứ?"
"em cũng yêu anh, wonwoo." junhui đáp lại, giọng nhẹ như hơi thở, nhưng chứa đựng tất cả những tình cảm mà em đã giữ kín trong lòng.
cảm xúc của junhui lúc này trào dâng, em không biết nói gì hơn ngoài việc mỉm cười thật tươi. mọi lo lắng, mọi sợ hãi bỗng dưng tan biến. thay vào đó, chỉ còn lại một sự bình yên lạ lùng, khiến em biết rằng tình yêu mà cả hai đang chia sẻ là điều thật sự đáng quý.
như một cảnh tượng trong phim, wonwoo nhẹ nhàng tiến lại gần junhui, không nói gì thêm, chỉ đơn giản là lặng lẽ trao cho em một nụ hôn nhẹ lên trán. hành động ấy mang theo hết thảy những tình cảm mà hắn đã cất giữ bấy lâu nay, là sự chân thành và ấm áp mà anh dành cho em. nụ hôn ấy như một lời hứa, một cam kết rằng hắn sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ junhui. cảm giác ấm áp lan tỏa từ nơi hắn chạm vào, khiến trái tim junhui đập nhanh hơn. trong khoảnh khắc ấy, em cảm thấy như mọi lo lắng, mọi tổn thương đều tan biến, chỉ còn lại sự bình yên và hạnh phúc. ánh sáng từ máy chiếu vẫn lung linh trên tường, chiếu lên những hình ảnh ngọt ngào của bộ phim, nhưng giờ đây, junhui không còn chỉ nhìn vào màn hình. em quay về phía wonwoo, thấy ánh mắt hắn tràn đầy yêu thương và sự dịu dàng.
"anh sẽ luôn ở đây." wonwoo nói, giọng hắn thì thầm, như để xác nhận cho cả hai rằng những gì họ đang cảm nhận là thật. "em không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì."
junhui mỉm cười, lòng em tràn đầy cảm xúc. không cần phải nói gì thêm, cả hai chỉ cần ngồi bên nhau, tận hưởng sự yên bình của khoảnh khắc này, nơi tình yêu dần lớn lên giữa họ.
lúc wonwoo quay sang lần nữa, hắn thấy junhui đã ngủ gật trên vai mình, gương mặt em hiện lên vẻ thanh thản và dễ chịu. ánh sáng mờ ảo từ máy chiếu vẫn chiếu những thước phim êm đềm, nhưng giờ đây, mọi âm thanh đã trở nên nhẹ nhàng hơn, như hòa vào nhịp thở đều đặn của junhui. wonwoo cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể nhỏ bé bên cạnh, trái tim hắn tràn đầy sự dịu dàng. hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn ngắm khuôn mặt say giấc của em, từng đường nét như được ánh sáng làm nổi bật lên, khiến em trở nên thật đẹp và thanh khiết.
"em thật sự rất đáng yêu." hắn thì thầm, một nụ cười nhẹ nở trên môi. wonwoo nhẹ nhàng đặt em nằm xuống để junhui có thể thoải mái hơn, đồng thời không muốn làm em tỉnh dậy. hắn tắt máy chiếu, đắp chăn cho em rồi đặt lên tóc em một nụ hôn phớt. "ngủ ngon nhé, mèo nhỏ của anh."
khi mọi thứ đã xong xuôi, wonwoo bước ra ngoài, khẽ đóng cửa lại để trả cho junhui không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. hắn đứng một chút ở cửa, cảm nhận không khí dịu dàng của căn hộ, nơi mà tình yêu và sự ấm áp đã len lỏi vào từng góc nhỏ. đêm nay là một đêm tuyệt vời với wonwoo. hắn mỉm cười khi nhớ lại khoảnh khắc khi vừa thổ lộ tình cảm với junhui, nhìn thấy ánh mắt em sáng lên trong ánh sáng của màn hình. cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc tràn ngập trong lòng hắn, như thể mọi thứ xung quanh đều trở nên tươi đẹp hơn.
sáng hôm sau, mặc dù wonwoo đã dặn rằng em cần nghỉ ngơi, junhui vẫn dậy thật sớm. những ánh sáng mờ ảo của bình minh chiếu qua rèm cửa, nhưng em đã bắt đầu chuẩn bị cơm cho harin đi học. dáng người mảnh khảnh của junhui thoăn thoắt trong bếp, từng bước tỉ mỉ và cẩn thận như thể sự chăm sóc của em đang được truyền vào từng món ăn. không chỉ làm cơm cho harin, junhui còn cẩn thận chuẩn bị bữa sáng cho cả ba người. mùi thơm từ bếp dần lan tỏa khắp căn nhà, tạo nên một bầu không khí ấm áp và dễ chịu.
"harin à, dậy nào bé ngoan, chuẩn bị đi học thôi." sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, junhui lên phòng gọi harin dậy. em đứng cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt tóc bé và gọi nhỏ.
"dạ, junie ơi, con sẽ dậy ngay đây." harin mở mắt, còn hơi ngái ngủ nhưng nở một nụ cười khi thấy junhui bên cạnh. bé đáp lại trong khi dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy.
junhui cười hiền, giúp harin sửa soạn đồ đạc rồi dắt bé xuống phòng ăn, nơi wonwoo đã ngồi chờ. nhìn thấy junhui bận rộn như vậy, wonwoo nhướng mày, hơi bất mãn nhưng cũng không ngạc nhiên.
"anh nhớ là mình đã bảo em phải nghỉ ngơi cơ mà?" hắn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút trách mắng.
"ba không được mắng junie của con mà." harin thấy ba jeon trách junhui thì ra nói lại ngay lập tức.
"ba không hề mắng junie của con chút nào hết harin à." wonwoo chịu thua, chưa gì mà con gái mình đã bênh người ta rồi.
"em không sao mà. với lại, hôm nay harin phải đi học, em muốn chuẩn bị cho bé." junhui chỉ cười, ánh mắt dịu dàng. "harin à, ba jeon không phải mắng chú đâu. ba jeon chỉ muốn chú cảm thấy ổn hơn thôi."
"dạaaa, con xin lỗi vì đã trách ba." harin chạy đến bên ba, ôm tay mà lắc qua lắc lại.
"biết rồi cô nương, vào chỗ ăn sáng đi rồi còn đi học." wonwoo thở dài, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.
bầu không khí trong bữa ăn trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ. wonwoo quan sát junhui, cảm nhận sự ấm áp trong không gian và niềm hạnh phúc từ những điều giản dị trong cuộc sống. hắn biết rằng dù có lo lắng, nhưng những khoảnh khắc như thế này chính là điều quan trọng nhất đối với họ. sau khi bữa sáng được hoàn thành, wonwoo và junhui cùng nhau đưa bé harin đến trường. nắng sớm đã chiếu rọi, tạo nên một bầu không khí tươi mát và vui vẻ. harin bước đi với dáng vẻ phấn khởi, đôi mắt lấp lánh hào hứng khi nghĩ về những điều thú vị sẽ diễn ra trong ngày học. suốt quãng đường tới trường, harin không ngừng líu lo về những điều mà bé sẽ làm hôm nay.
"ba jeon, hôm nay con sẽ học vẽ! cô giáo đã chuẩn bị sẵn màu vẽ cho bọn con rồi!" harin nói với giọng điệu phấn chấn, chân bé nhảy nhót theo từng bước.
"thật tuyệt! con có dự định sẽ vẽ gì không?" wonwoo hỏi, cười tươi khi thấy sự hào hứng của con gái.
"con muốn vẽ một bức tranh về ba jeon, con và junie ạ!" harin tự hào đáp, đôi má hồng hào phồng lên vì niềm vui.
"bức tranh đó chắc chắn sẽ rất đẹp! chú sẽ chờ xem nhé!" junhui mỉm cười, lòng tràn ngập ấm áp khi nghe bé nói.
"dạ! junie ơi, khi con vẽ xong, ba jeon sẽ treo lên tường nhé!" harin tiếp tục, không ngừng mơ mộng về những điều sẽ xảy ra.
"đương nhiên rồi! bức tranh của con sẽ là tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất trong nhà!" junhui đáp lại, tự hào về những gì bé sẽ thể hiện.
khi đến cửa lớp, có hai cô giáo đang đứng đợi đón chào các bé. trong khi một cô giáo dẫn bé harin vào lớp với nụ cười tươi tắn, cô giáo còn lại lại nhìn junhui và wonwoo với ánh mắt có phần khó chịu. nét mặt cô ta lạnh lùng, như thể sự hiện diện của junhui bên cạnh wonwoo đã làm mất đi một phần không gian của lớp học.
"anh wonwoo, đây là cơm bạch tuộc cay em làm cho anh. mong anh sẽ ăn nó, bé harin có bảo rằng công việc của anh rất bận rộn nên không ăn uống được thường xuyên." cô giáo min nói với giọng ngọt ngào, ánh mắt không rời khỏi wonwoo. dù junhui đứng ngay bên cạnh, cô ta vẫn không ngần ngại thể hiện sự quan tâm của mình.
"cảm ơn cô giáo min đã quan tâm, nhưng hôm nay tôi có cơm của người tôi yêu rồi. mong cô giáo lần sau đừng làm như vậy kẻo cậu ấy sẽ ghen mất." hắn không nhanh không chậm, nhưng những lời nói mang tính khẳng định chủ quyền của hắn khiến không khí trở nên căng thẳng.
"giới thiệu với cô giáo luôn, đây sẽ là người thay tôi chăm sóc bé harin sau này cũng như trở thành bạn đời hợp pháp của tôi." wonwoo tiếp tục, ánh mắt kiên định không rời khỏi junhui. "tôi bị dị ứng hải sản nhưng cậu ấy thích những món cay lắm, cảm ơn cô giáo min đã quan tâm nhiều nhé."
câu nói này như một cú sốc đối với cô giáo min, khiến cô ta khựng lại. dù cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, junhui vẫn nhận ra sự khó chịu trong ánh mắt của cô ta. thái độ của wonwoo như một bức tường chắn, không cho phép cô ta giáo tiếp tục tấn công vào mối quan hệ của họ.
"vậy tôi chúc mừng hai người. tôi xin phép đi trước." cô giáo min nói, giọng điệu nhạt nhòa. cô ta quay đi, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể che giấu sự bực bội trong lòng.
khi cô giáo min rời đi, wonwoo quay lại nhìn junhui và không khỏi bật cười nhẹ. trước mắt hắn là hình ảnh junhui với khuôn mặt biểu lộ rõ ràng sự không hài lòng, đôi môi mím chặt và ánh mắt đầy tức giận, trông giống hệt một chú mèo nhỏ đang xù lông vì không ưng ý.
"em ghen rồi à?" wonwoo hỏi với giọng trêu chọc, một nụ cười dịu dàng hiện rõ trên môi hắn.
junhui khẽ hừ một tiếng, ánh mắt liếc về phía khác, cố gắng che giấu cảm xúc nhưng không thể nào phủ nhận được sự bực dọc trong lòng.
"ai thèm ghen chứ..." em lẩm bẩm, nhưng đôi má hồng lên phản bội.
"được rồi, anh xin lỗi vì đã để cô ta lại gần anh. sau này chắc chắn sẽ không có chuyện đó nữa nhé." wonwoo không thể kìm chế được nụ cười của mình khi nhìn thấy junhui như vậy. "em là người anh yêu, và điều đó không thay đổi."
"vậy sao anh không nói rõ hơn ngay từ đầu chứ?" junhui vẫn quay mặt đi, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp. hắn có lý do để bảo vệ em trước những ánh mắt khác. em đáp, giọng vẫn có chút dỗi nhưng không thể che giấu nụ cười lén lút nơi khóe môi.
"tí nữa anh bù cho em một cốc trà sữa nhé, đừng giận anh nữa mà." wonwoo nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy chiều chuộng. hắn biết rõ món đồ uống mà junhui thích sẽ khiến em không thể giận lâu.
"coi như anh may thôi nhé, đi nhanh lên không muộn làm bây giờ." junhui nói, giọng có chút châm chọc nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ. cảm giác giận dỗi vừa tan biến khi thấy ánh mắt chân thành của wonwoo.
"anh đi đây." hắn đáp, mỉm cười trước sự ngọt ngào của em. "chắc chắn sẽ không muộn đâu."
nói rồi, wonwoo nắm lấy tay junhui, dẫn em về phía chiếc xe đang đậu ở cổng. mặt trời bắt đầu lên cao hơn, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi qua những tán cây xanh, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất.
"cảm giác như hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời." wonwoo nói, ánh mắt hắn sáng lên khi nhìn vào mắt junhui. "nhất là khi có em."
"đừng có mà thả thính nữa coi, anh còn không nhanh là em loan tin cho cả công ty là chủ tịch tập đoàn w.w đi làm muộn đấy nhé." junhui nhắc nhở, giọng điệu nửa đùa nửa thật.
"đi liền đây, em đừng dọa anh nữa." wonwoo cười nhẹ, nắm chặt tay em hơn, như để khẳng định rằng họ sẽ luôn bên nhau.
hai người lên xe, bắt đầu hành trình mới của một ngày đầy hứa hẹn. tiếng nhạc nhẹ nhàng phát lên từ loa, hòa quyện cùng không khí trong lành của buổi sáng, khiến cho lòng họ thêm phấn chấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro