Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝐜𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟓;

sau khi bữa tối kết thúc, junhui và harin dọn dẹp nhanh chóng rồi cùng nhau vào phòng của bé. căn phòng được trang trí đơn giản nhưng ấm cúng với nhiều bức tranh màu sắc treo trên tường, thể hiện sự yêu thích đặc biệt của harin đối với hội họa. junhui trải tấm giấy trắng thật to ra sàn, còn harin thì háo hức mang những bộ màu vẽ ra, chuẩn bị cho buổi tối đầy sáng tạo. trong khi đó, wonwoo đứng dậy thu dọn lại mấy giấy tờ còn dang dở rồi lặng lẽ rời khỏi phòng ăn để vào thư phòng. dù vẫn còn công việc cần hoàn thành, hắn không thể ngăn được việc đôi lúc lại liếc mắt về phía phòng harin, nơi những tiếng cười khúc khích của cô bé vang lên, khiến hắn cảm thấy yên tâm và bình yên hơn. trong phòng harin, junhui cười nhẹ khi thấy cô bé vẽ những nét màu ngẫu hứng, tay không ngừng di chuyển.

"con vẽ đẹp quá, harin à! đây là gì vậy?" junhui hỏi, chỉ vào một hình vẽ ngộ nghĩnh.

"đây là junie và con đó! con vẽ chúng ta cùng đi chơi trong công viên." harin cười rạng rỡ, đáp lại.

junhui nhìn bức vẽ, lòng em chợt dâng lên một cảm giác ấm áp và xúc động. những khoảnh khắc bình dị này cùng harin khiến em quên đi những lo toan bên ngoài, cảm nhận được tình cảm trong sáng và niềm vui từ cô bé.

"chú có muốn vẽ cùng con không?" harin nghiêng đầu hỏi, ánh mắt mong chờ.

"được thôi, nhưng harin nhớ phải hướng dẫn chú vẽ đẹp như con nhé!" junhui mỉm cười, gật đầu rồi cầm lấy một cây bút màu.

wonwoo, ngồi ở thư phòng với đống giấy tờ, cảm thấy lòng mình bình yên hơn hẳn khi biết rằng junhui và harin đều đang hạnh phúc. tiếng cười đùa và những âm thanh vui vẻ của junhui và harin vẫn tràn ngập căn phòng, khiến thời gian như trôi qua nhanh hơn hẳn. đã hơn chín giờ tối mà dường như cả hai vẫn chưa muốn dừng lại. junhui nhìn lên đồng hồ, khẽ giật mình.

"ôi, đã hơn chín giờ rồi đấy, harin à. chúng ta phải đi ngủ thôi." junhui nhẹ giọng nhắc nhở, nhưng ánh mắt em vẫn dịu dàng.

"vậy mai con vẽ tiếp được không, junie? chú phải hứa là sẽ vẽ với con nữa đó!" harin thoáng buồn, nhưng rồi nhanh chóng bật cười.

"chú hứa. nhưng giờ con phải chuẩn bị đi ngủ nhé, ngủ muộn không tốt đâu nè." junhui gật đầu, cười nhẹ.

harin ngoan ngoãn đứng dậy, thu dọn màu vẽ và giấy tờ với sự giúp đỡ của junhui. sau đó, cô bé tự đi đánh răng và chuẩn bị đi ngủ, để lại junhui ngồi lại trong căn phòng ấm áp.

"ngủ ngon nhé, harin." khi harin đã sẵn sàng lên giường, junhui đến bên, kéo chăn đắp cho cô bé, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán.

"ngủ ngon, junie." harin đáp lại, mắt nhắm hờ nhưng vẫn còn chút luyến tiếc. "à mà chú ơi, mỗi cuối tuần ba jeon đều dẫn con đi chơi, mai cũng là cuối tuần nên junie có thể đi cùng ba jeon và con không ạ?"

junhui mỉm cười, ánh mắt dịu dàng khi nghe harin nói vậy. em ngồi xuống bên giường cô bé, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của harin.

"chú nghĩ chuyện đó phải hỏi ba jeon trước chứ, nhỉ?" junhui khẽ trêu, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp trước lời mời ngây thơ và chân thành của cô bé.

"ba jeon lúc nào cũng đồng ý hết á, tại vì ba rất thương con. chắc chắn ba sẽ cho phép junie đi cùng!" harin mở mắt nhìn junhui, đôi mắt long lanh đầy hy vọng.

"vậy để chú hỏi ba jeon xem sao nhé. còn giờ con phải ngủ sớm, mai mới có sức để đi chơi nữa." junhui không nỡ từ chối, và em cũng cảm thấy thật khó để kháng cự sự nhiệt tình của cô bé.

harin vui vẻ gật đầu, đôi mắt khép lại dần dần khi chìm vào giấc ngủ. junhui ngồi cạnh giường thêm một lát, ngắm nhìn harin dần chìm vào giấc ngủ, cảm nhận được sự bình yên len lỏi trong lòng. tiếng thở đều đặn của cô bé khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn, và junhui cảm thấy một sự kết nối đặc biệt với harin, giống như em đã trở thành một phần trong gia đình nhỏ này. em đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra ngoài để không đánh thức harin. khi cánh cửa phòng harin khép lại, junhui khẽ thở ra một hơi nhẹ nhàng, lòng cảm thấy thật ấm áp và yên bình.

ánh đèn từ thư phòng vẫn chưa tắt, đồng nghĩa với việc wonwoo vẫn còn đang làm việc. junhui nghĩ mình cần hỏi ý kiến của hắn về buổi đi chơi ngày mai. em đứng trước cánh cửa thư phòng, tay khẽ gõ vài nhịp nhẹ nhàng để báo hiệu. bên trong, ánh sáng vẫn hắt ra, hòa cùng tiếng lật giấy loạt soạt của wonwoo. nghe thấy tiếng gõ cửa, wonwoo ngước lên từ chồng giấy cao ngất ngưởng.

"mời vào." giọng của wonwoo vang lên, trầm ổn nhưng có chút mệt mỏi.

"xin lỗi đã làm phiền anh. harin vừa mời tôi đi chơi cùng hai người vào ngày mai. con bé nói cuối tuần hai người thường hay đi chơi với nhau. tôi muốn hỏi anh có ổn không nếu tôi tham gia cùng?" junhui mở cửa, bước vào và đứng cách wonwoo một khoảng, không muốn làm phiền hắn quá lâu.

"cậu không cần phải hỏi ý tôi đâu. harin mà mời thì tôi chẳng có quyền từ chối cả. thật ra, tôi còn rất vui nếu cậu tham gia. harin rất quý cậu, và tôi nghĩ con bé sẽ càng vui hơn nếu có thêm junie của nó đi cùng." wonwoo ngừng tay, nụ cười nhẹ thoáng hiện trên gương mặt. "chỉ là, có ổn không nếu bắt cậu đi cùng như vậy. cậu cần thời gian nghỉ ngơi mà. đừng bắt ép bản thân làm việc quá sức."

"tôi không sao, đi chơi như vậy cũng giúp tôi giải tỏa căng thẳng mà." junhui cảm thấy lòng nhẹ bẫng, một chút ngại ngùng dâng lên nhưng cũng pha lẫn cảm giác hạnh phúc. "vậy thì tôi sẽ sắp xếp để tham gia cùng hai người. cảm ơn anh nhé."

"không có gì đâu." wonwoo trả lời, ngả lưng vào ghế. "tôi còn cần cảm ơn cậu vì đã chơi với harin cả tối. con bé thật sự rất thích cậu."

junhui khẽ cười, đáp lại bằng một cái gật đầu trước khi rời khỏi phòng, để lại wonwoo tiếp tục làm việc trong yên lặng. em trở lại căn phòng mà hắn đã sắp xếp cho em hồi chiều. junhui ngả lưng xuống chiếc giường mềm mại, cảm nhận sự mệt mỏi dần kéo đến sau một ngày dài. ánh đèn mờ dịu trong căn phòng khiến không gian thêm phần ấm áp, nhưng lòng em vẫn còn lẫn lộn những suy nghĩ. ở lại nhà wonwoo, dù có sự ngại ngùng ban đầu, nhưng cũng mang lại cho em cảm giác an toàn và thân thuộc lạ kỳ. ngay lúc này, em chỉ muốn thả lỏng bản thân, để cơn mệt mỏi cuốn đi, cho phép mình nghỉ ngơi sau một ngày dài.

"chắc mai sẽ ổn thôi..." em thì thầm, khép mắt và dần chìm vào giấc ngủ, tạm gác lại những lo toan, đón lấy giấc mơ nhẹ nhàng trong không gian ấm cúng này.

em chợt tỉnh giấc giữa đêm, không phải do gặp ác mộng mà có lẽ do chưa quen với chỗ ngủ mới. junhui chậm rãi ngồi dậy, khẽ vươn vai, cố gắng không gây tiếng động để tránh làm phiền người khác trong ngôi nhà yên tĩnh. căn phòng mờ ảo trong bóng đêm khiến mọi thứ trở nên lạ lẫm, và có lẽ chính sự không quen thuộc này đã khiến em tỉnh giấc. điện thoại hiện lên hơn hai giờ sáng. em thở ra một hơi nhẹ rồi quyết định xuống bếp uống một cốc nước ấm để tỉnh táo hơn. khi junhui bước xuống cầu thang, không gian trong nhà vẫn im lìm. ánh trăng mờ nhạt hắt qua cửa sổ, phủ lên mọi thứ một lớp sáng nhè nhẹ. bước vào bếp, em tìm ly nước và bật vòi, lắng nghe tiếng nước chảy, âm thanh duy nhất trong đêm tĩnh lặng này. cầm ly nước ấm trong tay, junhui khẽ dựa vào quầy bếp, nhấp từng ngụm nhỏ. ánh mắt em dừng lại trên khung cửa sổ, ngoài kia là bóng đêm tĩnh mịch của seoul, yên ả hơn rất nhiều so với ban ngày. junhui bất giác mỉm cười, lòng tự nhủ rằng mình đang ở một nơi an toàn, được bảo vệ và chăm sóc, dù chỉ trong một vài ngày ngắn ngủi.

junhui đang bước lên những bậc cầu thang để trở về phòng thì bất chợt nhận thấy ánh sáng hắt ra từ khe cửa của thư phòng. ánh đèn dịu nhẹ, không quá chói mắt, nhưng giữa đêm khuya tĩnh lặng, nó nổi bật hẳn lên, khiến junhui bất giác dừng lại. em hơi nhíu mày, tự hỏi sao wonwoo vẫn còn làm việc vào giờ này. dù biết wonwoo thường hay thức khuya vì công việc, nhưng giờ đã quá muộn, đáng lẽ hắn cũng nên nghỉ ngơi rồi. sau một thoáng lưỡng lự, junhui quyết định bước tới gần cửa. em không định vào mà chỉ muốn chắc rằng wonwoo vẫn ổn. đứng trước cửa thư phòng, em hầu như không nghe được bất kì tiếng động gì. khi em gõ cửa, cũng chẳng nghe thấy tiếng đáp lại nên junhui quyết định mở cửa bước vào.

junhui bước vào, lòng có chút nhẹ nhõm khi thấy wonwoo chỉ đang ngủ quên trên bàn làm việc chứ không phải vì lý do gì nghiêm trọng hơn. ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt lên gương mặt mệt mỏi của hắn, làn da nhợt nhạt hơn thường lệ, đôi tay vẫn còn đặt trên bàn phím. junhui lặng lẽ tiến lại gần, cẩn thận không gây tiếng động. em đứng một lát, quan sát wonwoo trong giấc ngủ bất chợt này. dù rất ít khi thấy hắn thả lỏng bản thân, lúc này, sự mệt mỏi hiện rõ qua từng đường nét trên gương mặt. junhui khẽ thở dài, biết rằng wonwoo thường tự mình gánh vác mọi trách nhiệm mà không để ai san sẻ. em nhìn quanh rồi đi tới đóng cửa sổ tránh gió lùa vào gây cảm lạnh. junhui nhẹ nhàng lấy áo khoác treo trên giá, chậm rãi đắp lên vai wonwoo để giữ ấm cho hắn. khi tay em lướt nhẹ qua vai hắn, wonwoo khẽ động đậy, đôi mắt lờ mờ mở ra.

"junhui...?" giọng hắn khàn khàn, có phần ngái ngủ.

"anh ngủ quên rồi." junhui thì thầm. "anh nên đi ngủ sớm hơn đi, ngồi đây không tốt cho sức khỏe đâu."

"tôi ngủ quên sao... cảm ơn cậu, junhui." wonwoo ngồi dậy, một tay dụi mắt, trông có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi nở nụ cười mệt mỏi. "sao cậu còn chưa ngủ? cậu gặp ác mộng sao."

"tôi tỉnh dậy giữa chừng, có lẽ do chưa quen chỗ ngủ mới. tôi thấy đèn phòng anh còn sáng nên ghé qua." junhui lắc đầu.

"à, tôi thường thức khuya để hoàn thành công việc. cũng không sao đâu." wonwoo nói, cố gắng nhoài người về phía bàn làm việc chuẩn bị bật lại máy tính, nhưng junhui đã chặn lại.

"anh không nên như vậy. phải chăm sóc sức khỏe của mình chứ." em nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "chắc chắn sẽ có thời gian để hoàn thành công việc, nhưng sức khỏe là quan trọng nhất."

"cậu luôn biết cách lo lắng cho người khác, nhỉ?" wonwoo nhìn junhui, sự ấm áp trong đáy mắt em khiến hắn cảm thấy có chút ấm áp lan tỏa. hắn mỉm cười.

"tôi chỉ muốn mọi người xung quanh mình được khỏe mạnh thôi." junhui đáp. "còn giờ thì anh nên đi ngủ thôi."

wonwoo không đáp gì nữa, chỉ lẳng lặng sắp xếp lại đống giấy tờ và cất gọn máy tính về chỗ cũ. junhui chưa rời đi, em đứng ngoài cửa đợi người kia để đảm bảo hắn không trốn ở thư phòng làm việc đến tận sáng nữa. hai người bước ra khỏi thư phòng, bên ngoài đã chìm vào màn đêm tĩnh lặng. wonwoo đưa tay ra, nắm lấy cửa cho junhui trước khi bước ra ngoài, tạo một không gian an toàn hơn cho em.

"cảm ơn cậu." wonwoo nói một lần nữa, nhìn thẳng vào mắt junhui. hắn cảm thấy như mình đang tìm thấy một ánh sáng trong những ngày tăm tối, từ sự quan tâm mà em dành cho hắn và harin.

"vậy thì ngủ ngon nhé, junhui. hẹn gặp lại sáng mai." wonwoo chào tạm biệt, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi có junhui bên cạnh.

"ngủ ngon, wonwoo." em đáp lại, trong lòng đầy hy vọng cho ngày mai.

junhui trở về phòng, cảm giác nhẹ nhõm khi biết wonwoo đã chịu đi nghỉ. em ngả lưng xuống giường, nhưng những suy nghĩ vẫn cứ quanh quẩn trong đầu. cảm giác bình yên đêm khuya làm em nhớ lại những khoảnh khắc vui vẻ bên harin và wonwoo. em mỉm cười khi nghĩ về những điều mà ngày mai sẽ mang đến. trong khi đó, bên ngoài cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng những tán cây, tạo ra những bóng đổ lấp lánh trên mặt đất.

wonwoo nhìn ra ngoài, cố gắng xua tan đi sự mệt mỏi đang đè nặng trên vai. ánh sáng từ junhui như một ngọn nến, thắp sáng những góc tối trong tâm hồn hắn, khiến hắn cảm thấy bớt cô đơn hơn. hắn nghĩ về lời hứa sẽ đưa junhui và darin đi chơi vào ngày mai. ý tưởng này khiến lòng hắn cảm thấy ấm áp. một phần trong hắn, một phần lâu nay bị giam cầm trong công việc và trách nhiệm, bắt đầu cảm thấy háo hức. hắn biết rằng mình cần phải dành nhiều thời gian hơn cho những người quan trọng trong đời mình, không chỉ để làm cho họ hạnh phúc, mà còn để bản thân được sống trọn vẹn hơn.

và khi bình minh ló dạng, cả ba sẽ cùng nhau khám phá những điều mới mẻ, tạo nên những kỉ niệm đáng nhớ. giấc ngủ đến với hắn thật nhẹ nhàng, như những giấc mơ tươi sáng đang chờ đón.

ánh nắng ban mai len lỏi qua những tán cây, hòa quyện với không khí trong lành của một ngày mới. junhui thức dậy sớm hơn mọi khi, lòng tràn đầy háo hức cho chuyến đi chơi cùng wonwoo và harin. em nhanh chóng rửa mặt, thay đồ, và chuẩn bị bữa sáng nhẹ nhàng với bánh mì nướng và sữa cho cả ba. khi mùi thơm từ bữa sáng lan tỏa khắp căn nhà, harin tỉnh dậy với đôi mắt sáng ngời, băng qua phòng ngủ, chạy thẳng đến bếp.

"junie, chúc chú có một ngày thật tốt lành!" cô bé vui vẻ kêu lên, nụ cười tươi rói như ánh mặt trời.

"chúng ta sẽ có một ngày thật tuyệt vời, phải không?" junhui mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp khi thấy harin phấn khởi.

"chào buổi sáng, cả hai." wonwoo cũng đã tỉnh dậy, xuất hiện trong bếp với vẻ mặt mệt mỏi nhưng có phần hào hứng. hắn ngửi thấy mùi thơm từ bữa sáng và mỉm cười.

"chúc ba buổi sáng vui vẻ! con đã chuẩn bị đồ chơi để mang đi chơi rồi đấy ạ!" harin khoe khoang, bàn tay nhỏ bé chỉ vào chiếc túi đựng đồ chơi bên cạnh.

"ngoan lắm, harin. chúng ta sẽ chơi thật vui nhé!" wonwoo đáp, lòng dâng tràn cảm giác hạnh phúc khi nhìn thấy sự hồn nhiên của cô bé.

sau khi bữa sáng kết thúc, cả ba cùng nhau chuẩn bị cho chuyến đi. junhui nhét đồ ăn nhẹ và nước uống vào ba lô, trong khi harin chọn những món đồ chơi yêu thích để mang theo. wonwoo kiểm tra lại vé vào cổng khu vui chơi, đảm bảo mọi thứ đã sẵn sàng.

"chúng ta đi thôi!" junhui hô hào, ánh mắt đầy háo hức. harin nhảy cẫng lên vì vui mừng, còn wonwoo chỉ cười, cảm nhận được niềm vui lan tỏa trong không khí.

ra khỏi nhà, ba người cùng nhau bước vào chiếc xe. khi chiếc xe tiến vào khu vui chơi, junhui cảm nhận được sự háo hức trong lòng. khu vui chơi mới xây dựng với những tòa nhà và trò chơi hiện đại, nhưng lại không quá đông đúc, tạo nên một không gian thoải mái và dễ chịu cho mọi người. ánh nắng dịu dàng chiếu rọi trên những chiếc đèn trang trí, tạo nên bầu không khí vui tươi, tràn đầy năng lượng. không khí trong lành, tiếng cười đùa của những đứa trẻ xung quanh càng khiến cho bầu không khí thêm phần sôi động. junhui không cảm thấy cần phải trùm kín mít, vì nơi này khá yên tĩnh và riêng tư. em chỉ muốn tận hưởng từng khoảnh khắc bên cạnh hai người quan trọng.

"nhanh lên, junie! chúng ta không thể bỏ lỡ bất kì điều thú vị gì đâu!" harin nắm tay junhui, kéo em đi vào bên trong khu vui chơi.

junhui mỉm cười và theo sát cô bé. wonwoo bước đi phía sau, đôi mắt lấp lánh niềm vui khi nhìn thấy harin và junhui tràn đầy sức sống. hắn cảm nhận được rằng, những khoảnh khắc này, những tiếng cười và sự kết nối giữa họ, chính là điều quý giá nhất mà cuộc sống có thể mang lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro