Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝐜𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟏𝟒;

bầu không khí giáng sinh tràn ngập khắp nơi, với những ánh đèn lấp lánh trang trí trên những con phố, cùng với tiếng nhạc giáng sinh rộn rã vang lên từ mọi ngóc ngách. những cửa hàng được phủ đầy sắc đỏ, xanh và trắng, những cây thông noel trang trí lung linh, và từng đợt tuyết rơi nhẹ nhàng làm cả thành phố trở nên huyền ảo hơn. dòng người tấp nập qua lại, cười nói vui vẻ, mang theo niềm háo hức của mùa lễ hội. junhui đứng giữa khung cảnh ấy, trái tim em không khỏi rộn ràng khi nghĩ đến việc sẽ về ra mắt gia đình wonwoo trong ngày đặc biệt này. dù có chút hồi hộp, nhưng em cũng cảm nhận được sự ấm áp và an yên từ ý tưởng sẽ được đón giáng sinh cùng với người mà mình yêu thương, trong vòng tay của gia đình hắn.

junhui tự hỏi liệu mình có để lại ấn tượng tốt với gia đình của hắn hay không. nhưng rồi em lại nhớ về ánh mắt dịu dàng và lời khẳng định chắc nịch của wonwoo: "họ sẽ yêu em, junie, như cách anh yêu em vậy." những lời đó khiến em thêm phần an tâm. em đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho buổi gặp gỡ này, từ trang phục đến món quà nhỏ xinh mà em đã chọn cho gia đình wonwoo. một hộp bánh quy giáng sinh thơm ngon, được em tự tay làm, mang theo cả tâm tư và tình cảm của mình dành cho họ. junhui không khỏi lo lắng về việc mình sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp, và em cầu mong rằng gia đình wonwoo sẽ thích mình.

harin đã được wonwoo đưa về nhà bố mẹ hắn trước từ sáng nay vì bé được nghỉ đông sớm. trên đường đến nhà wonwoo, junhui không khỏi cảm thấy hồi hộp. xe lăn bánh qua những con đường đầy sắc màu giáng sinh, nhưng trong lòng em, mọi thứ như chậm lại khi những kỷ niệm đẹp của họ ùa về. từ những buổi trò chuyện vui vẻ qua màn hình khi họ còn yêu xa, những tin nhắn hỏi thăm ấm áp mỗi ngày, đến những lần hẹn hò cùng nhau giữa khung cảnh yên bình. junhui thoáng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy wonwoo đang chăm chú lái xe, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng không giấu nổi sự hạnh phúc trong ánh mắt. sự hiện diện của hắn như một nguồn an ủi lớn đối với em. junhui khẽ mỉm cười, nhớ lại những lúc khó khăn hay lo lắng, wonwoo luôn là người ở bên, dịu dàng an ủi và động viên em.

"em ổn chứ?" wonwoo bất ngờ hỏi, giọng nói nhẹ nhàng phá tan sự im lặng trong xe.

"em có chút hồi hộp nhưng em ổn mà." junhui gật đầu, khẽ cười.

"đừng quá lo lắng, anh luôn ở bên cạnh em." wonwoo nhìn em một cách trìu mến, đôi mắt đầy tình cảm.

những lời nói ấy như một lời động viên lớn, giúp junhui cảm thấy vững vàng hơn. dù bước ngoặt này có quan trọng đến đâu, em biết rằng tình yêu của họ đã vượt qua nhiều thử thách, và sự gắn bó ấy sẽ giúp họ đối mặt với bất cứ điều gì phía trước. khi junhui đến nơi, em cảm nhận được hơi ấm từ ngôi nhà. ánh đèn giáng sinh lấp lánh rực rỡ bên trong, cùng với những mùi hương của món ăn tươi ngon khiến em thấy dễ chịu hơn phần nào. wonwoo mở cửa, nụ cười tỏa sáng trên khuôn mặt hắn như ánh đèn rực rỡ của cây thông noel.

"chào mừng em đến nhà anh, junie." wonwoo nói, giọng nói tràn đầy niềm vui.

"nhà anh đẹp thật đấy wonu à." junhui đáp, cảm thấy bớt căng thẳng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và đầy yêu thương của hắn.

khi cánh cửa vừa mở ra, junhui ngay lập tức cảm nhận được không khí ấm áp tràn ngập khắp căn nhà. ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu sáng căn phòng khách được trang trí tinh tế với cây thông noel cao lớn, lấp lánh những dây đèn và những món đồ trang trí nhỏ xinh. mùi thơm của đồ ăn và bánh nướng thoang thoảng trong không gian, khiến trái tim em bỗng chốc cảm thấy thật dễ chịu. wonwoo nhẹ nhàng đặt tay lên vai junhui, khẽ nháy mắt trấn an trước khi dẫn em vào trong. cả hai bước qua ngưỡng cửa phòng khách, nơi bố mẹ wonwoo đã chờ đón. bố mẹ hắn đang ngồi trên ghế sofa, cả hai nở nụ cười tươi rói khi nhìn thấy junhui. bên cạnh còn có harin đang chăm chú vào màn hình tivi phía trước. ánh mắt họ dịu dàng, ấm áp, không hề có chút áp lực hay xa lạ nào, khiến em ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"junieeeee!!! con đợi chú mãi đấy ạ." harin thấy có người vào, lập tức ấn dừng lại định quay ra chào. nhận thấy đó là junhui, bé phấn khích chạy vào lòng em.

"chào harin, hôm nay vui chứ?" em cúi xuống, mở rộng vòng tay đón lấy harin vào lòng, cảm nhận được sự ấm áp từ cô bé. junhui nói, xoa nhẹ mái tóc mềm của harin.

cả gia đình đều mỉm cười, bố mẹ wonwoo đứng dậy tiến đến gần hơn để chào junhui. mẹ hắn nhẹ nhàng bước tới trước, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi, ánh mắt bà đầy trìu mến.

"chào cháu, junhui phải không? cuối cùng bác cũng gặp được cháu rồi." mẹ của wonwoo lên tiếng, giọng nói ấm áp, chân thành.

"dạ, cháu là junhui. rất vui được gặp bác ạ." junhui mỉm cười đáp lại, nhẹ nhàng bắt lấy tay bà, cảm nhận sự thân thiện toát lên từ từng cử chỉ.

"chào cháu, chào mừng cháu đến nhà chúng ta." bố của wonwoo ngồi bên cạnh cũng khẽ gật đầu, nụ cười hiền từ.

"dạ, cháu chào hai bác. cháu có mang một ít bánh quy sang đây, mong hai bác không chê ạ." junhui nhẹ nhàng đặt hộp bánh quy lên bàn, ánh mắt em hơi lo lắng khi chờ phản ứng từ bố mẹ wonwoo.

"ôi, cảm ơn cháu nhiều lắm. bác nghe wonwoo kể cháu là diễn viên mà lại giỏi nấu nướng thế này. sau bữa ăn chúng ta nhất định sẽ thử hết những chiếc bánh này." trái ngược với những lo lắng của em, mẹ của wonwoo ngay lập tức mỉm cười rạng rỡ, bà cẩn thận cầm lấy hộp bánh và vui vẻ đáp.

"cháu chu đáo quá. nghe wonwoo kể nhiều về cháu rồi, hôm nay mới được gặp mặt cháu." bố wonwoo cũng nở một nụ cười hiền lành, gật đầu tán thành.

"con chờ junie mãi đấy! có phải bánh này junie tự làm không ạ?" cô bé nhanh nhẹn và đáng yêu, chạy đến bên cạnh junhui, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

"đúng rồi, chú tự làm đấy. harin có muốn thử không?" junhui cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của harin.

cô bé gật đầu liên tục, còn bố mẹ wonwoo thì cười nhẹ, ánh mắt chứa đựng sự hài lòng và yêu thương. giây phút ấy, junhui cảm nhận được rằng mình đang được đón nhận không chỉ bởi wonwoo, mà còn bởi cả gia đình của hắn.

"vậy giờ chúng ta sẽ ăn tối rồi cùng ăn bánh mà junhui mang tới nhé?" mẹ hắn lên tiếng, giọng nói dịu dàng pha chút vui vẻ.

"cháu cũng không chắc bánh cháu làm có ngon như đồ bác nấu đâu ạ." junhui khẽ cười, nhìn sang wonwoo một cách ngại ngùng rồi đáp.

"chỉ cần là do con làm thì chắc chắn rất ngon rồi. chúng ta sẽ cùng thưởng thức sau bữa tối nhé." bà nói, rồi quay sang ra hiệu cho cả gia đình cùng ngồi vào bàn.

bữa tối bắt đầu trong không khí ấm áp, tiếng trò chuyện rôm rả và tiếng cười của harin thỉnh thoảng vang lên làm căn phòng trở nên sống động. junhui cảm nhận được sự quan tâm từ gia đình wonwoo, từng cử chỉ nhỏ của họ đều khiến em cảm thấy mình được chào đón và yêu thương. mỗi lần nhìn qua wonwoo, hắn đều dành cho em những ánh mắt dịu dàng, đầy yêu thương, khiến lòng em càng thêm ấm áp.

"con ăn nhiều vào. biết là diễn viên cần quản lý chế độ ăn uống nhưng con gầy quá rồi, junhui." mẹ wonwoo vừa nói vừa gắp thêm thức ăn vào bát của em, giọng bà đầy quan tâm.

"dạ con cảm ơn ạ." junhui ngẩng đầu lên, hơi ngại ngùng nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

wonwoo ngồi bên cạnh, khẽ cười khi nhìn thấy junhui có chút lúng túng trước sự quan tâm của mẹ mình. hắn không nói gì, chỉ đưa tay lên vỗ nhẹ lưng em, như một cách trấn an. ánh mắt của hắn vẫn luôn theo dõi từng cử chỉ của junhui, như thể chỉ cần nhìn thấy em thoải mái và vui vẻ là đủ khiến hắn hạnh phúc. harin ngồi đối diện, tò mò nhìn cả hai rồi bật cười khúc khích, không hiểu vì sao bữa tối lại trở nên vui vẻ đến thế. cả nhà cùng trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện nhẹ nhàng về công việc và cuộc sống, làm cho không khí bữa tối càng thêm đầm ấm và thân thuộc. junhui cảm nhận được tình yêu thương nơi này, một cảm giác mà em đã lâu không trải qua - một mái ấm gia đình thật sự.

sau khi thưởng thức xong bữa tối, mặc dù wonwoo và bố mẹ hắn đều bảo junhui không cần phải lo về việc dọn dẹp bát đĩa, nhưng em vẫn cố chấp ở lại giúp mẹ hắn.

"con cứ ngồi nghỉ ngơi đi, để đó bác làm được mà." mẹ wonwoo nói với giọng ân cần, nhưng junhui lắc đầu, cười nhẹ.

"dạ không sao đâu cô, con giúp một chút thôi mà. để một mình cô làm thì con ngại lắm."

mẹ wonwoo nhìn em, ánh mắt đầy sự cảm thông và yêu mến. bà không phản đối nữa mà để em giúp, cả hai cùng lặng lẽ dọn dẹp. cả hai cùng đứng bên nhau trong gian bếp, lặng lẽ sắp xếp bát đĩa vào bồn. mùi hương dịu nhẹ của xà phòng và âm thanh nước chảy tạo nên một không gian bình yên. junhui từ tốn rửa từng chiếc bát, lòng em cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nhận thấy mẹ của wonwoo không chỉ dễ mến mà còn rất thân thiện và chu đáo.

"junhui này, con với wonwoo đã bên nhau bao lâu rồi?" bà hỏi khẽ, giọng nhẹ nhàng.

"dạ, cũng không lâu lắm ạ." junhui dừng lại, mỉm cười và trả lời.

"wonwoo đã kể rất nhiều về con, junhui à. bác rất vui khi cuối cùng cũng gặp được cháu. nhìn cách hai đứa bên nhau, bác biết rằng wonwoo đã tìm được đúng người." bà khẽ gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.

"dạ... cháu cũng rất hạnh phúc khi được ở bên anh ấy. wonwoo luôn là người rất quan tâm và chu đáo." junhui thoáng đỏ mặt, cảm nhận sự ấm áp từ lời nói của mẹ hắn.

"bác có thể thấy điều đó. wonwoo ít khi mở lòng với người khác, nhưng từ khi có cháu, thằng bé như trở nên khác hẳn. cảm ơn cháu vì đã mang lại niềm vui cho nó." mẹ wonwoo khẽ mỉm cười, ánh mắt bà đầy sự âu yếm.

junhui lặng người trong giây lát trước những lời chân thành ấy. em không ngờ rằng tình cảm mà em và wonwoo dành cho nhau lại được gia đình hắn đón nhận một cách nồng nhiệt đến vậy. trong lòng em dâng lên một cảm giác an yên và hạnh phúc, như thể mình đã thực sự tìm thấy một mái ấm mới. mọi lo lắng, e dè từ trước đều dường như tan biến, nhường chỗ cho sự ấm áp và thân thuộc.

sau khi giải quyết xong đống bát đĩa, junhui và mẹ wonwoo quay trở lại phòng khách, nơi đã chuẩn bị sẵn món bánh mà em mang đến. không khí giáng sinh ngập tràn khắp nơi, từ cây thông lấp lánh ánh đèn cho đến những chiếc đèn nhỏ xinh xắn đặt trên bàn. tất cả tạo nên một buổi tối hoàn hảo và đậm chất lễ hội. junhui ngồi xuống bên cạnh wonwoo, ánh mắt lướt qua từng thành viên trong gia đình hắn. cảm giác an lành và trọn vẹn bỗng dưng bao phủ lấy em. mọi thứ dường như chậm lại trong khoảnh khắc này, khi em cảm nhận được sự đón nhận và yêu thương chân thành từ họ. bên cạnh wonwoo, junhui mỉm cười nhẹ nhàng, biết rằng mình đã có thể gọi nơi này là "gia đình".

giữa không gian ấm áp, hương thơm ngọt ngào của bánh và tiếng cười rộn ràng vang lên từ harin, junhui hiểu rằng, dù có bao nhiêu khó khăn phía trước, chỉ cần có tình yêu và sự đón nhận này, em sẽ luôn cảm thấy mình thuộc về nơi đây.

"bánh junie làm ngon quá ạ." harin cười toe toét, gật gù vừa ăn vừa khen ngợi. ánh mắt lấp lánh sự thích thú khi thưởng thức từng miếng bánh ngọt mềm.

"cảm ơn harin nhé, nếu thích thì lần sau chú sẽ làm nhiều hơn cho con." junhui mỉm cười, lòng nhẹ nhõm và ấm áp trước lời khen ngây ngô của cô bé. em khẽ đáp, giọng đầy yêu thương.

"dạ, vậy con muốn ăn bánh junie làm mỗi ngày luôn!" harin cười tít mắt, gật đầu liên tục, rồi nói với sự ngây thơ.

tiếng cười của harin vang lên rộn ràng trong căn phòng khách, hòa cùng không gian ấm áp và mùi hương ngọt ngào của bánh. bố mẹ wonwoo cũng mỉm cười nhìn cảnh tượng ấy, ánh mắt đầy sự hài lòng và yêu thương. junhui ngước lên, nhìn thấy wonwoo đang ngồi cạnh, ánh mắt hắn dịu dàng, ánh nhìn mà mỗi lần em thấy đều làm trái tim mình thêm ấm áp. trong không gian đầy ắp sự yêu thương và tiếng cười ấy, junhui biết rằng, dù có bao nhiêu khó khăn phía trước, chỉ cần có tình yêu của wonwoo và sự đón nhận từ gia đình hắn, em sẽ luôn cảm thấy mình thuộc về nơi này.

đây là ngôi nhà mà em có thể gọi là "nhà", và là nơi trái tim em muốn dừng chân mãi mãi.

trời đêm se lạnh, gió khẽ thổi qua những cành cây bên ngoài cửa sổ, mang theo hương vị đặc trưng của mùa đông len lỏi khắp không gian. junhui khẽ rùng mình, kéo chặt chiếc áo khoác lại gần hơn, cảm nhận cái lạnh nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm của buổi tối cuối đông. sau một buổi tối ấm cúng và đầy ắp niềm vui bên gia đình wonwoo, đã đến lúc cả ba người chào tạm biệt bố mẹ hắn để ra về.

"bọn con xin phép bố mẹ, con sẽ đưa junhui và harin về." wonwoo đứng dậy, đưa tay nắm lấy tay junhui, nhẹ nhàng siết chặt để truyền hơi ấm cho em.

"đêm nay lạnh lắm đấy, đi đường cẩn thận nhé. lần sau nhớ đến chơi sớm hơn để bác có thời gian chuẩn bị nhiều hơn đấy." mẹ của wonwoo bước đến, mỉm cười hiền từ.

"dạ con chào ông bà, con về đây ạ." harin vẫy tay chào hai người.

"dạ, cháu cảm ơn hai bác ạ. hôm nay cháu đã rất vui, lần sau cháu nhất định sẽ đến sớm hơn ạ." junhui cúi đầu, lễ phép đáp lại.

"hai đứa đi cẩn thận nhé. junhui, lần sau cứ thoải mái, coi đây như nhà của cháu." bố của wonwoo cũng gật đầu cười.

junhui mỉm cười ấm áp, cảm nhận sự thân thuộc và yêu thương từ gia đình wonwoo. em cúi đầu chào tạm biệt, rồi bước ra ngoài cùng với wonwoo và harin. wonwoo nhẹ nhàng đặt tay lên lưng junhui, dẫn em ra xe còn tay kia đang bận bế harin. ánh đèn đường nhạt nhòa phản chiếu lên nền tuyết mỏng, tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ. bên ngoài, gió đêm lạnh buốt, nhưng lòng em lại ấm áp lạ kỳ. wonwoo khoác áo lên người junhui. tiếng bước chân của hai người hòa cùng nhịp thở đều đặn, và giữa cái lạnh của đêm đông, bàn tay ấm áp của wonwoo nắm chặt tay junhui, như một lời hứa âm thầm rằng sẽ luôn bên cạnh em, bất kể trời có lạnh đến đâu.

"lạnh quá không, junie?" wonwoo hỏi, giọng dịu dàng.

"không đâu, chỉ cần có anh bên cạnh là đủ rồi." junhui đáp, ánh mắt ánh lên sự ấm áp và niềm tin. em nắm chặt tay hắn, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của hắn truyền sang, như một liều thuốc xoa dịu mọi lo lắng và sợ hãi.

"con cũng không lạnh! con có ba jeon và junie bên cạnh mà!" harin, vẫn đang bế trong vòng tay của wonwoo, thỏ thẻ. con bé nhoẻn miệng cười tươi tắn, khiến bầu không khí càng thêm vui vẻ.

junhui chỉ mỉm cười, không cần nói thêm lời nào. cả ba bước đi, lòng tràn đầy những kỷ niệm ngọt ngào. junhui biết rằng, dù ngoài kia có lạnh lẽo thế nào, nhưng chỉ cần có nhau, mọi thứ đều sẽ trở nên ấm áp và trọn vẹn. những bước chân của họ hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh hoàn hảo của tình yêu và hạnh phúc trong đêm đông lạnh giá. trong cái lạnh của mùa đông, sự hiện diện của wonwoo bên cạnh khiến lòng em ấm áp hơn bao giờ hết. và cả ba người cùng bước về phía xe, chuẩn bị trở về seoul hoa lệ, nơi những ánh đèn đêm vẫn rực rỡ như tình yêu họ dành cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro