Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Thanh Tuấn nhẹ nhàng ngồi lên bãi cỏ xanh mướt, ngước khuôn mặt điển trai nhìn lên bầu trời. Trong đầu anh hiện ra hàng ngàn cau hỏi về người đó

"Sao hắn ôn nhu vậy ? Mà từ khi nào mình là người của hắn ? Hay đó...đó chỉ là cái cớ để tên đó giúp mình tránh mất lão LK kia sao ?"

Chỉ có một từ duy nhất để nói thái độ mặc định của anh đối với hắn là "Đa nghi". Tại sao Tee lại nghĩ đó là 'Cái cớ' mà chẳng bao giờ xem đó là 'Sự thật'....

Thanh Tuấn trong lòng có chút khó chịu vì những câu hỏi đó không ai trả lời cho anh nghe.... Đang chìm trong thứ suy nghĩ hỗn tạp đó, bỗng bàn tay cảm giác nhồn nhột. Nhìn xuống, một chú sóc nhỏ đang ngồi ngy ngắn, mặt ngước lên nhìn vào mắt anh. Nó thật sự muốn tâm sự sao ?

"Muốn nói gì à ?"- khóe môi dần nở nụ cười. Sóc nâu lại tiếp tục nhìn, rồi khẽ gật đầu... Hành động của nó khiến Thanh Tuấn một phen bất ngờ.

"Bộ anh đang cảm thấy cô đơn à ?"- Giọng nói đang phát ra từ sinh vật đang ngồi bên bàn tay anh sao ? Thanh Tuấn như thất thần-"S...sao...sao có thể ?"

"Đây là thế giới không chỉ riêng của ma cà rồng mà còn là vương quốc của các sinh vật kì lạ và quí hiếm của chúng tôi. Mặc dù chúng tôi cũng giống bao muôn loài ở thế giới con người của anh, nhưng đặc quyền ở đây là chúng có thể nói và bất kì ai cũng có thể hiểu."

"Sa...sao lại biết tôi là thuộc thế giới loài người ?"- Trong lòng Thanh Tuấn sợ hãi. Thân phận của anh chẳng lẽ sẽ bị bại lộ sớm !?

"Thái Y ! Ông ta đã nói cho tôi biết. Đáng lẽ tôi sẽ chẳng nói chuyện với anh đâu. Vì loài người thường đem chúng tôi ra làm vật thí nghiệm. Nhưng Sóc Nâu này thừa biết Thanh Tuấn đây là một con người hiền lành nên tôi muốn theo anh và làm bạn với anh. Chịu không ?"

"Nhưng...nhưng chắc chắn Sóc Nâu sẽ không nói thân phận của tôi đúng chứ ?"

"Đương nhiên rồi.Nếu nói thì cả hai đều phải chịu tội mà... À ! Tôi có việc rồi. Tôi đi trước"

Nói xong nó lon ton chạy đi vào bụi cây kia rồi biến mất. Thanh Tuấn ngồi đó trong lòng anh vẫn còn ngỡ ngàng không tin những gì mình đã nghe, đã thấy khi nãy là sự thật...

Nhưng JTee có lẽ sẽ không còn cô đơn nữa vì đã có một người bạn nhỏ.... Anh lại nhắm đôi mắt, rồi ngã lưng xuống. Như thường lệ. Cánh tay dang rộng ra rồi dần chìm vào giác ngủ êm đềm.

Có lẽ ở đây, anh chẳng còn xem mình là một vị hoàng tử cao sang, một chàng trai biết bao cô gái trong vương quốc theo đuổi. Mà chỉ muốn được là một thường dân được tận hưởng khoảng không gian yên bình...

Bỗng nhiên anh nghe tiếng sột soạt, cảm nhận được sự dao động của của cỏ dại. Là bước chân người, nó ngày càng gần anh hơn. Đến một lúc, âm thanh dừng lại. Thanh Tuấn dần hé mở đôi mắt. Anh thấy gương mặt của ai đó do trong hỗn loạn Thanh Tuấn không nhận thức được mà hét lớn.

"Aaaaaa"

"Cái gì mà la lớn dữ vậy ?"- Giọng nói quen thuộc do độ trầm ấm của nó...

"C..cậu là ai vậy ?"

"Kẻ thù của anh đây !"

Ra là Rhymastic, hắn đã theo dõi Thanh Tuấn từ khi con Sóc Nâu nói chuyện với anh. Nhưng...Rhym đang nói chuyện vói JTee trên danh phận là "Kẻ thù"

"C..cậu đến đây làm gì ? Sao lại biết tôi ở đây ? Cậu theo dõi tôi à ?"- Vừa nói tay anh chống xuống đất để ngồi dậy...

"Anh từ từ hỏi tôi mới trả lời được. Đáng lẽ tôi hỏi anh mới đúng. Sao anh lại biết nơi này ? Có phải anh..."- Hắn đang khá hài lòng khi bản thân đã làm anh lúng túng. Trạng thái này của Thanh Tuấn rất dễ thương. Đôi má bất giác ửng hồng khi nghe câu hỏi đó.

"Không. Tôi không theo dõi cậu đâu !"

"Tôi đã hỏi gì đâu mà anh trả lời thế. Mà thôi ! Anh biết uống rượu không ?"

"Một chút"

"Thế thì được"- Nói rồi, Rhym lấy một chai rượu vang cùng hai cái cốc nhỏ đặt lên cỏ, một chiếc thì nhẹ nhàng đổ dòng nước đỏ ngã đen. Đưa trước mặt anh rồi cất giọng trầm ấm hỏi-"Uống không ?"

"Không !"- Bàn tay trắng nõn đẩy nhẹ cái cốc ra rồi quay mặt sang nơi khác né tránh ánh mắt của ai kia.

"Sao lại không ? Anh đã ở đây hơn 1 năm rồi. Cũng là anh em với nhau mà lúc nào cũng né mặt...."- Tuy là anh em nhưng mỗi khi thấy Tee né mặt mình thì lòng Rhym nhói đến nghẹn cả cổ.

"Từ khi nào tôi xem cậu là em vậy ?"

"Anh không coi tôi là em vì anh sợ thân phận thật sự của anh sẽ bị bại lộ. Mà Thanh Tuấn đây đừng lo... Tôi không muốn mất anh... nên ngu gì mà nói."

Câu nói khi nãy Rhym nói với thái độ bình thản nhưng Thanh Tuấn lại bị đóng băng... Không muốn mất anh ? Nghĩa là gì ? Rõ ràng lần đầu gặp tên ác ma này. Hắn như muốn trục xuất anh ra khỏi cái vương quốc này kia mà.

"Này ! Nghĩ gì vậy ? Có uống không ?"- Tay cầm cốc chứa rượu huơ nhẹ trước mắt anh. Thanh Tuấn tĩnh hồn. Gật đầu rồi cầm lấy...

"Ca..cảm ơn"- Bất giác anh nói như vậy bởi tâm trí anh bắt đầu hỗn loạn. Tay nâng cốc lên, nhăm nhi vài giọt, JTee cảm nhận được vị ngọt mát len lỏi sự chua nhè nhẹ. Bỗng tâm trí anh cũng đỡ căng thẳng phần nào.

"Rượu ngon không ?"- Giọng nói trầm ấm có chút khản đặc do tác dụng của rượu. Nãy giờ uống không nhiều nhưng tên kia vẫn say. Hắn say vì nét đẹp của người kế bên. Rhym vẫn luôn say vì giọng nói ngọt ngào của anh cho dù từ ngữ có gắt gỏng.

"Ngon đấy. Lâu rồi tôi chưa uống nên có hơi lạ..."

Lưỡi anh liếm quanh đôi môi đỏ mộng như chẳng muốn sót lại vài giọt rượu hiếm hoi. Hành động đó đã bị thu vào ánh mắt của Rhymastic. Tim hắn như tan chảy. Do nãy giờ hắn cũng uống nhiều nên men say nên ý thức cũng dần phai mờ. Trong mơ màng hắn ngã người xuống với tư thế ngang nhiên nằm trên đùi anh. Thanh Tuấn thấy thê muốn đẩy hắn ra nhưng vì rượu có độ cồn hơi mạnh khiến anh không còn sức lực nữa...

"Đừng né tránh tôi nữa có được không ?"

"Hả ?"- Nãy giờ tên ác ma này làm anh bất ngờ rất nhiều lần....

"Lúc anh bị thương tôi cũng chỉ muốn hỏi thăm nhưng lúc nào cũng bị né tránh. Có lúc  muốn nấu cho anh một bát cháo.. ức..mà cứ phải chứng kiến..ức...cái cảnh nó nguội lạnh mà không vơi một thìa nào...ức...Rồi muốn bảo vệ anh đều phải âm thầm làm điều đó..."

"Trong cái cung điện tối tâm đó...tôi rất lạc lõng và cô đơn. Từ khi có anh, cứ ngỡ là cảm giác đó sẽ vơi đi phần nào nhưng kết quả nhận lại chỉ bằng không... Vì vậy tôi chẳng đòi hỏi anh gì nhiều chỉ cần đừng né mặt tôi là được !"

Cứ xem là hắn đang mượn rượu để giải bày tâm sự với anh đi. Thà vậy để tên này cảm thấy thoải mái hơn.... Còn về phía Thanh Tuấn, trong lòng anh đang cảm thấy hối lỗi. Nhưng không thể trách anh được. Vì cũng do tính đa nghi nên việc né tránh của Thanh Tuấn chính là bảo vệ cho chính bản thân...

Rhymastic thấy anh ngồi vậy, thế nào cũng mỏi lưng cho xem. Nên hắn ngồi dậy rồi đỡ đầu anh nằm xuống đùi hắn. Thanh Tuấn có chút bất ngờ vì những hành động của hắn cực kì nhẹ nhàng và ấm áp. Bất giác hai ánh mắt chạm vào nhau. Họ nhìn nhau khá lâu. Lúc này con tim của cả hai bắt đầu loạn nhịp.

Ở tư thế này, tên kia cũng do mấy ly rượu khi nãy cùng với vẻ đẹp trên khuôn mặt của người bên dưới mà không thể nào kiềm chế được. Bỗng khoảng cách giữa hai đôi môi của cả hai càng gần hơn. Và đến lúc nó chạm  nhau như ánh mắt khi nãy. JTee nhà ta khắc đầu còn hơi bất ngờ nhưng cơn gió nào đó đã khiến nụ hôn đó hòa hợp với nhau một cách hoàn hảo....

Khoảng khá lâu sau thì hai đôi môi kia mới tách ra. Thanh Tuấn do thiếu hơi và mệt do men rượu nên đã chợp mắt từ khi nào không hay biết. Đức Thiện thấy vậy không dám động đậy, mặc dù đang mơ màng nhưng không biết sao trái tim lại trở nên ấm áp...

-------------End

Hi'z. Không thất hứa nha :> Đợi hai ổng ngủ cái điiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro