Phu nhân cao quý câu dẫn niên hạ quản gia (1)
Tác giả: 小柚快跑
Source: https://miluxiaoyou.lofter.com/post/76f3a1f1_2ba4b3657
Warning: OOC/ ABO/ chứa yếu tố ngoại tình/khẩu gi.a.o
_______________________
Khi Lâu tiên sinh kết hôn với thiếu gia nhà họ Triệu, Lạc Văn Tuấn là tài xế đích thân chở Lâu tiên sinh đến tận nhà, ngoài việc tham gia sự kiện trọng đại trong đời của ông chủ, cậu còn đóng vai trò như một cỗ máy nhắc chữ bên cạnh. Thời điểm nào nên nói gì, cậu đều sẽ ở bên thận trọng nhỏ tiếng nhắc cho hắn
Có thể thấy Triệu gia rất coi trọng người thừa kế duy nhất của gia tộc, chỉ riêng của hồi môn đã lấp đầy một nửa căn biệt thự, chưa nói đến số cổ phần của Triệu gia mà Triệu Gia Hào nắm giữ. Hôn nhân giữa các hào môn chưa bao giờ là trò đùa, cả quá trình dường như còn trang trọng hơn. Người thân của Triệu Gia Hào còn không thèm đếm xỉa anh sẽ chịu bao nhiêu uỷ khuất mà đã cho Lâu Vận Phong vào nhà rồi
Đó cũng là lần đầu tiên Lạc Văn Tuấn nhìn thấy Triệu Gia Hào, cũng là lần duy nhất hắn thấy anh đoan trang nghiêm chỉnh, khí chất bất phàm đến vậy. Anh mặc một bộ lễ phục cao cấp trắng thuần, mái tóc được tạo kiểu đặc biệt để lộ vầng trán đầy đặn, hai gò má ửng hồng vì ngượng ngùng.
Sau khi kết hôn, bọn họ tôn trọng nhau như khách, nhưng sự tôn trọng nhau quá mức này kéo dài đến tận nửa năm từ khi chung sống sau kết hôn, biệt thự của Lâu Vận Phong không hề có cảm giác ấm áp như một mái nhà.
Phòng của Lạc Văn Tuấn ở ngay phía dưới phòng ngủ chính, vợ chồng ông chủ ngủ riêng. Kết hôn được khoảng ba tháng thì bọn họ cãi nhau một trận rất nghiêm trọng, nhưng cụ thể nguyên nhân là gì thì Lạc Văn Tuấn không biết, cậu cũng không hề nghe cả hai lời qua tiếng lại, chỉ nhớ rằng lúc đó là ba bốn giờ sáng, dáng vẻ nhu thuận nho nhã của ông chủ xuất hiện ở cầu thang vội vã xuống lầu, bước chân nặng nề khiến cầu thang rung lên, sau đó liền đóng sầm cửa bước ra ngoài, khởi động xe ở cửa rồi rời khỏi khu biệt thự.
Bất quá đó chỉ là một cuộc cãi vã, mấy ngày sau đó bọn hò dường như vẫn cư xử như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Không bàn đến phương diện tình cảm, chỉ có thể nói bọn họ là cặp đôi được người người ngưỡng mộ trong những bữa tiệc giữa các thương nghiệp.
Lạc Văn Tuấn bình tĩnh quan sát tất cả những điều này, cho dù cậu là một quản gia, nhưng cũng không nên quản quá nhiều việc.
___
Bữa sáng hôm nay có salad cải xoăn món mà phu nhân thích nhưng vẫn không thấy anh xuống ăn. Lâu tiên sinh đang đọc bản tin buổi sáng, hắn vẫn không ngẩng đầu lên nói: "Cậu lên gọi em ấy xuống đi. Bỏ bữa sáng không tốt cho dạ dày."
Lâu Vận Phong luôn làm rất tốt công tác giáo dưỡng lễ nghi, ví dụ như dù nóng lòng muốn ra ngoài đến đâu cũng sẽ đợi Triệu Gia Hào cùng nhau ăn sáng. Lạc Văn Tuấn lên lầu, phòng của phu nhân ở cuối hành lang được thiết kế đón nắng rất tốt, ngoài ban công còn trồng vài chậu hoa nhỏ được nắng nuôi dưỡng bởi ánh sáng mặt trời, mưa và sương nên nở rất đẹp.
Vừa định gõ cửa, cậu phát hiện cửa đang hé mở, từ bên trong truyền ra từng đợt âm thanh rên rỉ đau đớn, hương hoa nhài đặc trưng của phu nhân lúc này đã tràn ra đến khe cửa, nồng nàn đến khiến người ta đầu óc choáng váng. Tim cậu thắt lại, lớn giọng gọi một tiếng: "Phu nhân, tôi vào đây." Cậu đẩy cửa ra thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kích động, hai chân của phu nhân dang rộng, ở giữa đùi hàm chứa một cây gậy to lớn bằng điện, hai tay nắm chặt chăn bông, hàm răng cắn chặt như để kìm hãm tiếng rên.
Nhìn thấy quản gia đi vào, Triệu Gia Hào chỉ lộ ra một tia kinh ngạc, anh buông chăn bông ướt đẫm ra, ngắt quãng hỏi: "Có... có chuyện gì?"
Lạc Văn Tuấn giống như phi lễ chớ nhìn quay mặt đi, động tác này khiến Triệu Gia Hào bật cười, hạ thể của anh vẫn đang phối hợp với máy rung đang bật tạo ra phản ứng kịch liệt.
"Lâu tiên sinh mời phu nhân xuống lầu dùng bữa sáng."
"Ồ, vậy cậu đến đây~"
"Thưa phu nhân, tôi..."
"Nếu cậu không ... a ưm... không giúp tôi tắt cái thứ này đi... cậu có tin tôi bắn lên mặt cậu không?"
Nghe được những lời này Lạc Văn Tuấn bất giác đỏ mặt nhưng vẫn do dự bước đến bên giường và cố gắng không nhìn vào vẻ đẹp quyến rũ của phu nhân, cậu cẩn thận tìm kiếm chiếc điều khiển từ xa bằng tầm nhìn ngoại vi.
"A haa... Tôi quên mất, thứ này không có điều khiển từ xa ~ Quản gia tiên sinh... cậu có thể giúp tôi lấy nó ra được không?" Triệu Gia Hào dường như đang cố ý trêu chọc cậu, anh cố tình đưa bàn tay run rẩy của mình ra nắm lấy cà vạt của Lạc Văn Tuấn và kéo đến trước mặt mình. "Phu nhân, thế này không ổn lắm, hay là người tự mình..."
"A... ưm, sướng quá~". Triệu Gia Hào ngay lập tức kêu lên như thể bị chạm vào điểm nhạy cảm, bàn tay lơ lửng không thể cầm nắm được thứ gì. "Quản gia tiên sinh~ Nếu cậu không giúp tôi... tôi sẽ hỏng mất~"
Lạc Văn Tuấn thấp thỏm đưa tay về phía hạ thể của Triệu Gia Hào, đầu ngón tay vô tình chạm vào đôi chân trắng nõn mảnh khảnh khiến Triệu Gia Hào từng đợt rên rỉ liên tục, cuối cùng nắm lấy chiếc gậy massage xấu xa, lòng bàn tay của cậu có chút tê dại. Vừa chuẩn bị rút ra thì đã bị một bàn tay nóng hổi bao lấy và giữ lại sau đó không ngừng đẩy sâu hơn vào trong hậu huyệt. Đầu óc Lạc Văn Tuấn bị một phen trống rỗng, tuỳ ý cho phép anh dùng tay của mình để phát tiết dục vọng. Khi Triệu Gia Hào gần đạt cực khoái, anh rướn người áp vào cánh tay của cậu, gần hai phút sau hai mắt Triệu Gia Hào trắng bệch, cả người co giật đến đỉnh điểm, tinh dịch từ phía trước lập tức bắn lên áo vest đen của Lạc Văn Tuấn.
Rõ ràng vừa rồi trông có vẻ như sức cùng lực kiệt, nhưng sau khi cơn co giật cuối cùng của cao trào vừa kết thúc, Triệu Gia Hào vẫn là tự mình lấy gậy massage ra, chỉ dùng khăn ướt lau phần thân dưới, mặc áo ngủ rồi chuẩn bị đi xuống lầu. Thấy Lạc Văn Tuấn vẫn còn ngơ ngác như kẻ ngốc, anh liếc nhìn cậu nói: "Đi thôi? Không phải gọi tôi xuống ăn sao?" Không biết có phải vì giận dỗi điều gì mà giọng điệu của anh có chút gay gắt. Tuy nhiên, omega mỗi tháng luôn có một vài ngày tâm trạng lên xuống thất thường nên Lạc Văn Tuấn cũng không quá để tâm.
Lâu Vận Phong trầm tư đẩy ly sữa ấm đến trước mặt Triệu Gia Hào, nhưng anh tựa hồ không để ý, dùng nĩa chọc vào trứng luộc trộn nước sốt. Lâu Vận Phong cũng không có kiên trì, hắn rút tay lại bình tĩnh một lát rồi có phần cầu hoà nói: "Anh đi Kyoto khoảng một tuần, em có thích thứ gì không? Anh mang về cho em ."
"Anh chỉ là vì chuyện này mà mới sáng sớm gọi tôi dậy ăn sáng à?"
"Cái gì mà "vì chuyện này", bình thường không phải anh đều đợi em xuống rồi mới ăn sao?"
"Vậy được, tôi đã nhận được thông báo của anh rồi, cũng chẳng còn khẩu vị để ăn nữa ." Triệu Gia Hào đập nĩa xuống bàn rồi đứng dậy, Lạc Văn Tuấn lập tức bước tới kéo ghế ra cho anh rời đi. Khi đến cầu thang, Triệu Gia Hào dừng lại, quay người mỉa mai nói: "Không biết hai ngày nay tôi đang ở trong thời kỳ đặc thù sao....? Ồ, dù sao thì anh cũng là beta nên căn bản cũng chẳng có phiền não gì trên phương diện này nhỉ haha"
Mặc dù buổi sáng ồn ào một phen nhưng trước khi rời đi Lâu Vận Phong vẫn dặn dò Lạc Văn Tuấn nhớ chăm sóc phu nhân cho tốt, thích cái gì muốn làm gì đều phải chiều em ấy, hắn còn đưa cho Lạc Văn Tuấn một cái thẻ đen và nói rằng không thể để Triệu Gia Hào thanh toán bất cứ thứ gì, nói xong thì rời đi.
Cả căn biệt thự phút chốc trở nên yên tĩnh, Triệu Gia Hào khi không có việc gì làm sẽ chỉ muốn ở nhà, anh rất ghét người khác dòm ngó sự riêng tư của mình nên trước khi chuyển đến, Lâu Vận Phong đã sai người sửa sang lại phòng của anh, về cơ bản chỉ cần đóng cửa lại thì sẽ không chịu ảnh hưởng bởi bất kỳ âm thanh nào. Chuyện hoang đường phát sinh vào sáng sớm nay giống như bụi mịn rơi vào vết thương, kích thích cảm quan của Lạc Văn Tuấn vô thức nhìn về phía phòng của phu nhân trên lầu
Nội dung công việc trong ngày của Lạc Văn Tuấn không nhiều, việc nhà cũng do người hầu lo, nhưng cậu luôn thích dùng khăn tay trắng lau cẩn thận các bình hoa trong nhà. Chiếc bình cổ kính vẫn giữ được độ sáng bóng vì được chăm sóc cẩn thận, và chắc chắn nó sẽ đẹp hơn nếu cắm một vài bông hoa vào đó. Cậu có đề xuất ý tưởng này với Lâu Vận Phong nhưng ông chủ chỉ mỉm cười và kiên nhẫn giải thích rằng những chiếc bình cổ như vậy luôn được dùng làm đồ trang trí cho bộ sưu tập, nếu dùng để cắm hoa thì giá trị của chúng có thể giảm đi rất nhiều.
Thật đáng tiếc, Lạc Văn Tuấn thầm nghĩ.
Bình thường, khi Lâu tiên sinh đi vắng Lạc Văn Tuấn rất ít gặp phu nhân, anh quá trạch, luôn nhốt mình trong phòng và không bao giờ ra ngoài trừ khi dùng bữa. Nhưng lúc này, phu nhân đang tựa người vào ban công, tầm mắt không biết nhìn đi đâu, áo ngủ rộng thùng thình buông thõng, thỉnh thoảng anh lại nhặt lá trong chậu hoa, ngắt đi rồi nhào niết chúng cho đến khi các ngón tay nhuốm màu xanh lá cây.
Ý thức được có người đang nhìn mình, anh liền dời tầm nhìn về nơi phát ra ánh mắt, đáng tiếc Lạc Văn Tuấn né tránh quá nhanh, nếu không cậu nhất định sẽ bị nụ cười quyến rũ của Triệu Gia Hào mê hoặc.
Vứt chiếc lá đi quay người trở về phòng, Triệu Gia Hào tìm đọc lại tin nhắn trước đây Lâu Vận Phong gửi cho anh, khi đến thông tin về quản gia, chữ "alpha" nổi bật trên màn hình
"Mao Tiêm*..." Mùi tin tức tố mới lạ khiến anh bật cười. "Quản gia tiên sinh, đừng làm tôi thất vọng a~."
*Một loại trà có nguồn gốc từ Vân Nam, kết hợp giữa trà xanh và hoa trà. Hương thơm nhẹ giống hoa nhài
Ngày hôm sau, Lạc Văn Tuấn lên gọi Triệu Gia Hào dậy ăn sáng như thường lệ, mặc dù đã chuẩn bị 100% để bị từ chối nhưng cậu vẫn là phải tuân theo quy củ. Hai ngón tay liên tục gõ gõ cửa: "Thưa phu nhân, bữa sáng chuẩn bị xong rồi". Không ngoài dự liệu không hề có tiếng hồi âm, cậu thử gọi lại lần nữa: "Thưa phu nhân? Đến giờ dậy và dùng bữa rồi ạ."
"Quản gia tiên sinh..." Thật bất ngờ, Triệu Gia Hào vậy mà đáp lại rồi, nhưng thanh âm dường như không giấu được sự khó chịu.
"Phu nhân, người làm sao vậy?" Lạc Văn Tuấn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không dám mạo phạm xông vào. "Tôi...tôi cảm thấy khó chịu quá, cậu vào nhanh đi~". Lạc Văn Tuấn không còn cách nào khác đành đẩy cửa bước vào, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi hoa nhài lập tức phà vào mặt, vốn dĩ mùi vị này rất tươi mát, nhưng sau khi nồng nàn lên lại có chút ngọt ngào
Triệu Gia Hào nằm nghiêng cuộn tròn thành quả bóng nhỏ, anh đỏ bừng mặt khẩn trương xoa chiếc chăn bông màu xanh đậm giữa hai chân.
Anh ấy phát tình rồi, Lạc Văn Tuấn nắm bắt được thông tin.
"Quản gia tiên sinh... cậu đến... giúp tôi..." Vừa nói, Triệu Gia Hào vừa đưa tay về phía cậu, không có kính làm tầm nhìn trước mắt của anh mờ đi, lòng bàn tay cứ không ngừng chớp lấy không khí.
Nhìn thấy vậy, thân thể Lạc Văn Tuấn căng như dây đàn, cổ của phu nhân rất gầy và trắng bệch, giống như chỉ cần cắn nhẹ là máu sẽ chảy ra. Cậu nuốt khan, thanh sắc bất động nói: "Tôi đi lấy thuốc ức chế cho phu nhân". Không biết từ ngữ nào đã chọc tức Triệu Gia Hào, anh bật người dậy nhìn tên quản gia một thân đoan chính, oán hận ngút trời nói: "Tôi mẫn cảm với thuốc ức chế, nếu cậu dám tiêm, cậu có tin tôi sẽ chết ngay lập tức không?"
"Cái này... vậy, phu nhân, sáng hôm qua...cái kia để ở đâu? Tôi lấy cho người được không?" Cậu không dám nói ra 3 chữ đáng xấu hổ kia nên chỉ đành dứt khoát lờ đi.
"Phì...." Triệu Gia Hào không khỏi bật cười, anh cố gắng chịu đựng khó chịu từ nhu cầu sinh lý ngồi dậy, đỡ giường bò về phía quản gia, mỗi bước tiến là mỗi lần thân thể Lạc Văn Tuấn thắt chặt lại. Anh choàng tay vào cổ quản gia, đôi mắt dâm đãng không vẻ trong trẻo, khuôn mặt vô hại nói: "Đụ tôi."
Ham muốn trần trụi doạ Lạc Văn Tuấn một phen, cậu nhanh chóng đẩy Triệu Gia Hào ra và muốn trốn thoát ngay lập tức, nhưng đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ và cậu không thể rời mắt khỏi vẻ ngoài quyến rũ của Triệu Gia Hào lúc này.
"Phu nhân, việc này không hợp quy củ, tôi sẽ mời bác sĩ gia đình tới." Một tia lý trí cuối cùng đã không làm Lạc Văn Tuấn mất kiểm soát, nhưng không hiểu sao thân thể cậu lúc này lại bắt đầu có chút buồn bực. Chỉ nhìn thấy những ngón tay xinh đẹp của Triệu Gia Hào đang chơi đùa với miếng dán ức chế của cậu, giống như chiếc lá ngày hôm qua bị nhào nặn qua lại. Lạc Văn Tuấn sờ gáy của chính mình, chết tiệt, vậy mà lại bị lột ra rồi.
Sự va chạm của hai pheromone thật sảng khoái, nhưng bầu không khí hiện tại vốn không thuần khiết. Hai người bế tắc chịu đựng sự khó chịu nhưng không hề có động thái tiếp theo, Lạc Văn Tuấn cảm thấy nếu ở lại lâu hơn thì tình hình sẽ không ổn nên quay người định rời đi, nhưng giọng nói của Triệu Gia Hào lại vang lên sau lưng:
"Nam nhân trên dưới nhà họ Lâu mấy người đều là phế vật, dương vật chỉ dùng để đi tiểu thôi đúng không?"
Sau đó là tiếng đồ đạc bị đập vỡ, Triệu Gia Hào tức giận đến mức đập nát mọi thứ mình nhìn thấy, sàn nhà rất nhanh chóng trở thành một đống hỗn độn. Lạc Văn Tuấn sợ anh đả thương chính mình nên vẫn không rời đi, cậu cưỡng lại sự kích thích giác quan do pheromone đem lại, cậu bước tới muốn ngăn cản Triệu Gia Hào, không ngờ phần thân trên như mất kiểm soát chữa tốt thành xấu đẩy phu nhân xuống giường.
Thân thể cường tráng của Lạc Văn Tuấn bao bọc lấy anh, hai chân Triệu Gia Hào nhân cơ hội quấn lấy eo cậu, thấy Lạc Văn Tuấn còn đang muốn chạy trốn, anh nhẹ giọng khóc lóc: "Quản gia tiên sinh, cậu không thể thương hại tôi chút sao?" Đuôi mắt đỏ hoe được nước mắt trong suốt như pha lê phản chiếu , Lạc Văn Tuấn mất hết lý trí cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của anh một cách say đắm.
Dục vọng bùng phát, hơi thở dồn dập và gấp gáp khi môi lưỡi đan vào nhau, dáng vẻ câu dẫn vừa rồi của Triệu Gia Hào giờ đây đã lộ rõ sự mạnh bạo của mình. Cả hai người đều quá cuống cuồng đến không thể đem áo quần lột sạch, nhưng áo ngủ của Triệu Gia Hào lại nhanh chóng bị Lạc Văn Tuấn ném xuống giường cùng với chăn bông
Cậu nhấc một chân của Triệu Gia Hào lên, say mê hôn lên làn da của anh. Phần nổi của tảng băng trôi mà trước đây phu nhân vô tình để lộ hiện tại đã bày trước mắt cậu, quả mọng hồng hào trên ngực khiến Lạc Văn Tuấn chảy nước miếng, cậu không hề suy nghĩ ngậm vào trong miệng liếm lúc thì dùng lực lúc ôn nhu.
"Haah...quản gia tiên sinh...yêu anh nhiều lắm..."
"Phu nhân......"
Triệu Gia Hào giống như một quả bóng bay bị thủng, trong nháy mắt giải phóng toàn bộ dục vọng, anh nắm lấy bàn tay còn lại của Lạc Văn Tuấn chạm vào núm vú bên kia, véo thật mạnh cho đến khi đỏ bừng, phần thân dưới khẩn trương cọ sát vào phần bụng của cậu.
Bàn tay chai sạn của Lạc Văn Tuấn chạm vào dương vật của Triệu Gia Hào vuốt ve lên xuống, chất lỏng tuyến tiền liệt chảy ra là chất bôi trơn tốt nhất, Lạc Văn Tuấn tăng tốc, cậu nghe thấy âm điệu của Triệu Gia Hào thay đổi dưới sự kiểm soát của mình, nhìn thấy dáng vẻ của người dưới thân khiến Lạc Văn Tuấn càng muốn anh, muốn thâm nhập vào anh. Động tác trên tay không nhẹ cũng không mạnh, cậu muốn chiếm hữu nó, nghĩ đến liền áp đầu lưỡi vào tuyến thể sưng tấy của Triệu Gia Hào liếm qua liếm lại khiến nước bọt rỉ ra.
"Cho tôi... làm ơn... tôi phát điên mất.." Triệu Gia Hào khàn giọng thúc giục cậu, cuối cùng khi anh cảm thấy dương vật của mình bắt đầu cử động, răng nanh của Lạc Văn Tuấn đã dùng lực cắn vào tuyến thể
"Ưm..a!" Triệu Gia Hào ngẩng cao cổ, cảm nhận được khoái cảm được pheromone xâm chiếm, đồng thời tinh dịch ở bộ phận bên dưới cũng bắn ra đầy tay Lạc Văn Tuấn, dương vật sau khi đạt cực khoái co giật thất thường. Những ngón tay dính đầy tinh dịch của Lạc Văn Tuấn đút vào cái hậu huyệt chật hẹp phía sau, rõ ràng mấy hôm trước bị gậy massage dày vò đến thảm thương nhưng nơi đó vẫn rất chật, phần thịt bên trong dụ hoặc hút vào khiến hắn nhịn không nổi.
Một ngón tay biến thành hai ngón tay không ngừng luồn lách khám phá bên trong huyệt động. Sau khi âm đạo được nới lỏng, Lạc Văn Tuấn gấp rút cởi quần nhét hết gậy thịt vào trong mà không có sự cho phép của Triệu Gia Hào.
Triệu Gia Hào sướng đến tê cả đầu, đây là lần đầu tiên anh bị dương vật của đàn ông chơi, hóa ra nó lại dày, nóng và cứng đến mức hận không thể được vĩnh viễn đóng vào đó. anh càng kêu lên dâm loạn nói "Quản gia tiên sinh, ca ca tốt, lão công", kích thích đến mức Lạc Văn Tuấn muốn nghiền nát toàn bộ phần thịt mềm bên trong. Triệu Gia Hào không hề cảm thấy đau đớn vào lần đầu quan hệ. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân cơ thể của omega sinh ra để làm tình. Trong cơn mê muội, hai chân anh quấn chặt quanh hông Lạc Văn Tuấn, nghe tiếng gầm trầm thấp của cậu, tận hưởng khoái cảm được gậy thịt rút ra rồi đâm vào mang lại.
Nước từ nơi giao hợp chảy ra càng nhiều làm tấm ga trải giường màu xanh thấm đậm hơn, âm hộ sưng tấy đỏ bừng vì bị chơi, nhưng Lạc Văn Tuấn vẫn chưa có dấu hiệu mệt mỏi nên lại tiếp tục lật Triệu Gia Hào lại và bắt anh quỳ xuống. Bàn tay ngăm đen nhéo thắt lưng trắng mỏng mà cậu có ấn tượng rất lớn về mặt thị giác, mỗi lần thúc vào bụng dưới của cậu sẽ va chạm với cặp mông trắng nõn làm nó rung lên từng làn sóng thịt. Hai mắt Lạc Văn Tuấn nóng rực, cậu đưa tay ra vỗ nhẹ vào nó.
"A... Chồng ơi mạnh nữa đi ~ Dùng sức đánh em mạnh hơn đi ~" Triệu Gia Hào, người bị thao đến nửa tỉnh nửa mơ vẫn đang động viên Lạc Văn Tuấn. Cậu không phụ sự kỳ vọng của anh, đưa tay ra và tét vài cái thật mạnh - Bờ mông trắng tuyết lập tức đỏ bừng giống như chảy máu.
"Ha.. sướng quá... a không được nữa rồi... Ưm..a!" Triệu Gia Hào hưng phấn đến lên cao trào lần thứ hai, hậu huyệt liên tục co rút dữ dội, vặn vẹo quy đầu của Lạc Văn Tuấn. Lạc Văn Tuấn cũng sắp tới, cậu túm lấy Triệu Gia Hào nhấc chân lên và ấn vào ngực xâm phạm âm đạo của anh một cách thô bạo khiến anh liên tục cầu xin sự thương xót. Nhưng những lời này qua tai Lạc Văn Tuấn chẳng khác nào chất xúc tác làm cậu chỉ muốn dùng lực thao chết anh. Cậu dùng tay ôm chặt Triệu Gia Hào chạy nước rút, sau khi mạnh mẽ với tốc độ chết người đóng cọc thêm mấy chục lần, Lạc Văn Tuấn cuối cùng cũng rót từng dòng tinh dịch đặc quánh nóng hổi vào huyệt thịt.
Có thể chết trên người của phu nhân cũng là một ý tưởng không tồi, trong đầu Lạc Văn Tuấn chợt nảy ra ý nghĩ này.
Hai người đổ mồ hôi đầm đìa ôm nhau thở hồng hộc, người Triệu Gia Hào thơm quá, bộ dạng sức cùng lực kiệt bây giờ cũng mang một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ. Lạc Văn Tuấn đứng dậy trước đem khăn nóng đưa cho Triệu Gia Hào cẩn thận lau sạch vết tích hoan ái trên người. Cậu bắt đầu cảm thấy ảo não vì bản thân xuống tay hơi quá, vết cắn trên ngực trông anh giống như vừa bị tàn phá xong.
Cậu sợ làm tổn thương Triệu Gia Hào nên cẩn thận từng chút dùng khăn lau đi, nhưng Triệu Gia Hào lại không thèm để ý, anh cầm lấy chiếc khăn: "Giả vờ cái gì? Vừa rồi tôi thấy anh muốn một ngụm đem tôi nuốt chửng."
Lạc Văn Tuấn bị chọc vào điểm yếu không dám nhìn anh: "Thực xin lỗi..."
"Được rồi, cút ra ngoài đi, tôi mệt rồi." Nói xong, anh kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ tiếp. Lạc Văn Tuấn im lặng mặc quần áo, lặng lẽ ra khỏi phòng.
______
Hãy để sếch chữa lành cho buổi tối hôm nay hiuhiu ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro