Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bản chất xấu xa (Hoàn)

Đêm qua ngoài trời mưa. Cậu thỉnh thoảng lại ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Lạc Văn Tuấn, cậu muốn đánh hắn một trận, nhất là khi bắt gặp dáng vẻ rất tuân thủ bổn phận giáo viên của hắn. Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, Lạc Văn Tuấn luôn có cảm giác mất tự nhiên, cảm thấy như có thứ ánh sáng kỳ quái chiếu vào mình

"Em làm gì thế?"

Lạc Văn Tuấn bắt gặp ánh mắt của Triệu Gia Hào, anh bắt lấy tay phá vỡ sự lơ đãng của cậu.

"Không có gì." Giọng nói của cậu bị bóp nghẹt nhưng không biết bị bóp nghẹt bởi điều gì.

"Từ ngày mai anh sẽ không tới đây nữa. Buổi tối nhớ tự ôn bài nhé." Lạc Văn Tuấn thu dọn đồ đạc và ra chỉ thị. Đã gần đến giờ và anh phải nhanh chóng bắt chuyến tàu cuối cùng. Triệu Gia Hào dõi theo một loạt động tác quen thuộc của anh, cuối cùng lại nhìn đi chỗ khác và giả vờ giải đề

"Anh đi đây, ngủ sớm đi."

"Ừm." Cậu không hề cử động mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào tiếng Lạc Văn Tuấn rời đi. Cậu không biết mình đang làm gì. Khi cánh cửa đóng lại, trái tim cậu như lỡ một nhịp.

Vừa mới mới bị trúng gió lạnh mà thời tiết hiện tại còn có mưa phùn và lạnh lẽo, Lạc Văn Tuấn cài khuy đầu tiên của áo khoác denim, thực ra anh không thích áo khoác denim mà thích áo gió có khóa kéo vì chúng tiện lợi hơn. Tuy nhiên có vẻ như Triệu Gia Hào lại nhìn anh thường xuyên hơn khi anh mặc denim. Ở trạm dừng không còn ai, lịch trình xe buýt vẫn được chiếu sáng bởi ánh đèn trắng xanh khiến anh cảm giác hơi nóng.

"Thầy!"

Tiếng gọi đột ngột khiến Lạc Văn Tuấn bất giác quay lại, Triệu Gia Hào xuất hiện trước mặt anh thở hổn hển không mang ô, những giọt mưa đọng trên tóc như sương, và cậu vẫn chưa thay đồng phục học sinh ra.

"Có chuyện gì vậy?" anh hỏi. Triệu Gia Hào được Lạc Văn Tuấn kéo vào trong mái hiên, dù sao trên đường cũng còn nhiều phương tiện qua lại.

"Tối nay thầy có muốn ở lại không?" Cậu lấy hết dũng khí hỏi Lạc Văn Tuấn, hai tay lo lắng nắm chặt lại.

"Tại sao?"

"Bởi vì......" Cậu bị thẩm vấn nhưng vẫn không biết có thể đưa ra lý do gì để giữ anh lại. Không biết có phải bị gió kích động hay không, cậu mở miệng nói: "Bởi vì chuyến xe cuối cùng đã rời đi rồi!" Cậu hối hận vì lời vừa ra thì chiếc xe buýt đều đặn cuối cùng từ xa đã từ từ chạy tới và dừng lại trước mặt họ trong lúc Triệu Gia Hào đang bối rối.

Thật xấu hổ a~...

Không khí yên tĩnh lạ thường, giọng chú tài xế thúc giục Lạc Văn Tuấn lên xe trở nên rõ ràng. Triệu Gia Hào không còn cách nào khác ngoài bảo anh chú ý an toàn và bỏ đi trong tuyệt vọng. Cậu nghe thấy tiếng động cơ khi chuyến xe cuối cùng rời đi, cho đến khi nó yên tĩnh hơn rồi biến mất.

Đi về phía nhà, trên đường lúc này không có nhiều người, bóng người dưới đất trông rất cô đơn. Đột nhiên, cái bóng mỏng dần dần lớn lên, Triệu Gia Hào trong lòng phát ra cảnh báo, cho đến khi cái bóng đó bám chặt vào người cậu. Cậu không kêu cứu vì cả người được bao bọc trong một mùi hương quen thuộc.

Lạc Văn Tuấn từ phía sau ôm cậu thật chặt, tựa đầu lên vai cậu, Triệu Gia Hào có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh. "Sao thầy không đi?" Cậu biết câu trả lời nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng anh.

"Bởi vì chuyến xe cuối cùng đã khởi hành nên em phải cho anh ở..."

Nghe lời nói dối của mình lặp lại, Triệu Gia Hào quay người nhanh chóng bịt miệng, kiễng chân hôn người đàn ông đáng ghét này, người đàn ông đã bắt nạt cậu, người đàn ông mà cậu nhớ đến lâu nay.

Bọn họ hiếm khi hôn nhau một cách nồng nhiệt như vậy, từ cầu thang, đến cửa nhà, rồi cuối cùng đẩy nhau vào nhà, không thể dứt ra được.

Triệu Gia Hào nói: "Thầy... giúp em với..." Cậu vừa uỷ khuất vừa động tình

Lạc Văn Tuấn ôm cậu ngồi trên chân, vén chiếc áo đồng phục học sinh màu xanh đậm của cậu lên, anh ôm lấy vòng eo thon gọn của Triệu Gia Hào mà hôn. Khi đến vị trí của trái tim, anh dừng lại rất lâu, là trái tim của Triệu Gia Hào đập nhanh hơn vì anh.

Sau khi cởi quần, thân dưới bị chiếm đóng với hậu huyệt ướt đẫm, Lạc Văn Tuấn một tay tựa đầu cậu vào vai anh như muốn an ủi, những ngón tay còn lại tiến hành hậu huyệt ấm nóng. "A..." Tiếng rên rỉ bị đè nén bên tai anh cùng với cơ thể run rẩy trở nên không ổn định như thể vừa sợ hãi vừa mong đợi.

"Ngoan~"

Các ngón tay đưa vào sâu hơn một chút, đầu ngón tay ấn vào thành thịt mềm mại, di chuyển theo vòng tròn cẩn thận khuếch trương các huyệt đạo đang căng cứng. Dương vật của Triệu Gia Hào ấn chặt vào bụng Lạc Văn Tuấn, chỉ riêng ngón tay của anh đã khiến cậu muốn giương cờ trắng rồi... Cảm giác thật thoải mái a~...

"Không được nha." Lạc Văn Tuấn chú ý tới sự biến hóa từ cơ thể của cậu, chậm rãi rút ngón tay ra, phát ra một tiếng "ba" nho nhỏ.

Lạc Văn Tuấn bế cậu ném lên giường, từ dịu dàng chuyển sang thô bạo, Triệu Gia Hào vẫn chưa kịp phản ứng. Cậu bị đẩy trở lại giường và bị đánh không thương tiếc vào cặp mông trắng như tuyết của mình khiến nó nhanh chóng đỏ bừng. Triệu Gia Hào còn chưa kịp thích ứng, dương vật cương cứng nóng bỏng đã tiến vào cắm cả chiều dài vào trong cơ thể, đâm rút mạnh mẽ.

"Thầy...thầy aha...chậm thôi...nhanh quá...quá sâu rồi..."

Cả người Triệu Gia Hào bị tay trái tóm lấy, đẩy ngược về phía anh, đã lâu không làm loại chuyện này, khoái cảm dục vọng gần như nuốt chửng lý trí, da đầu trở nên tê dại.

"Cuối cùng anh cũng có được em."

Lạc Văn Tuấn liếm vành tai cậu làm nó ướt sũng, thậm chí không tha cho phần cổ mỏng manh mà hôn vừa mãnh liệt vừa dịu dàng, Triệu Gia Hào cũng không phân biệt được, chỉ cảm thấy mình như một món đồ chơi bị anh thương hại.

Quần áo trên người buông xõa, đôi vai tròn trịa lộ ra khi va chạm vô cùng hấp dẫn. Lạc Văn Tuấn cúi đầu cắn vào da thịt mỏng manh, kích thích Triệu Gia Hào ngẩng cao đầu. Chỗ bị cắn vừa đau vừa ngứa, hậu huyệt lại bị dập mạnh và nhanh, bàn tay còn lại của Lạc Văn Tuấn thò vào trong quần áo tìm thấy đầu vú cương cứng, nhéo qua xoa lại.

Triệu Gia Hào muốn nhận thua, khi cơn ngứa dữ dội ập đến, hai tay cậu bắt đầu vùng vẫy cố gắng tìm thứ gì đó để ôm chặt, Lạc Văn Tuấn cảm nhận được sự vùng vẫy, anh quay lại dùng hai tay siết chặt vòng eo thon gọn. Triệu Gia Hào ôm chặt gối, lỗ hậu cứ như vậy bị đóng đinh đến cao trào. Tiếng hét của cậu càng ngày càng thiếu nhẫn nại, thân thể run rẩy kịch liệt, cuối cùng sau hơn chục cú đâm mạnh hơn, cậu nghe thấy Lạc Văn Tuấn nói: "Cùng nhau."

Anh ôm chặt Triệu Gia Hào lần cuối và dùng hết sức lực đẩy đến điểm sâu nhất. Sau khi xuất hết tinh dịch nóng hổi, ​​Triệu Gia Hào mở miệng dâm đãng xuất tinh lên ga trải giường, thân hình gầy gò co giật hồi lâu mới xuất ra những giọt cuối cùng. Lạc Văn Tuấn ôm cậu hài lòng nằm xuống, mới phát hiện cậu nhỏ lại đang âm thầm khóc.

Anh nói lời tạm biệt với Triệu Gia Hào, quả thức cậu còn khóc hơn, nhiều đến mức không khác gì một đứa trẻ.

"Sao thế bảo bối? Sao em lại khóc?" Lạc Văn Tuấn hôn lên nước mắt của cậu, ôm cậu nhẹ nhàng dỗ dành.

"Em...em không nên như vậy..."

Cậu rất buồn, cậu không bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, cậu cảm thấy mình thật dâm đãng và tồi tệ. Lạc Văn Tuấn nghe lời nói của cậu trong mắt tràn đầy ý cười, sao bảo bối của anh lại đáng yêu như vậy?

"Em thấy thoải mái không?" anh kiên nhẫn hỏi.

Triệu Gia Hào dùng tay che mắt, hồi lâu mới phát ra một tiếng "Ân" nghèn nghẹn rồi nấc lên.

"Đây là nhu cầu bình thường của con người và là cảm xúc rất bình thường a," Lạc Văn Tuấn nói, "Giống như anh cũng có nhu cầu, nên mới muốn chơi em."

"Không giống..." Triệu Gia Hào suy sụp và khóc to hơn sau khi nghe điều này: "Nó khác ... Em không thể chấp nhận sự thật rằng em muốn được thầy chơi..."

"Anh cũng vậy!" Lạc Văn Tuấn ý thức được mình tựa hồ hiểu lầm cái gì đó, anh ôm cậu ngồi dậy, nghiêm túc trịnh trọng nói với cậu: "Bạn học Triệu Gia Hào, anh chỉ muốn làm em, em không hiểu sao?"

Triệu Gia Hào khóc một hồi, lúc này tựa hồ tức giận, nhưng trong lòng lại thầm vui mừng vì chuyện vừa xảy ra. "Anh muốn làm em, chỉ làm em, tuy biết làm như vậy sẽ khiến anh bóc lịch mấy năm, nhưng anh lại không khống chế được bản thân"

"Từ khi sinh ra đến nay anh nghĩ mình là người lương thiện, chính trực. Đó là vì gia đình ngăn cản anh có những ham muốn mạnh mẽ về vật chất hay tình cảm".

"Nhưng khi gặp em, anh cuối cùng cũng hiểu được bản chất sơ khai nhất của con người là xấu xa, tham lam và chiếm hữu."

"Anh muốn chiếm hữu em, và anh không thể tưởng tượng được bản thân sẽ phát điên thế nào nếu em làm chuyện này với người khác."

"Em có hiểu không? 3 chữ anh yêu em này anh không thể tuỳ tiện nói ra cho đến khi em hoàn toàn chấp nhận anh."

Lạc Văn Tuấn nói những lời này trong một hơi, cảm giác vừa thâm tình vừa cô đơn, anh đã làm một việc không thể tha thứ, mạo phạm đến nhân cách và nghề nghiệp của anh.

Anh hoàn toàn là một tội phạm

Muốn hỏi anh tại sao yêu Triệu Gia Hào, anh cũng không thể nói được. Bởi vì anh chỉ muốn làm tình với cậu không ngừng, mặc cho bị xã hội ngăn cấm và bị lương tâm lên án. Mặc cho có sử dụng thủ đoạn hèn hạ nhất, anh cũng muốn trói Triệu Gia Hào bên mình.

"Hỗn đản......."

Lỗ tai Triệu Gia Hào đỏ bừng, vẻ mặt ủ rũ ngã vào trong ngực anh, "Làm gì có người nào như anh có thể làm giáo viên..."

Lạc Văn Tuấn xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu: "Vậy về sau em dạy anh làm một giáo viên tốt đi."

Anh nhẹ nhàng đẩy Triệu Gia Hào lên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu chạm vào dục vọng làm nó cương cứng lần nữa. Trong ánh mắt vừa xấu hổ vừa tức giận của Triệu Gia Hào, anh cười tinh quái: "Nhưng chuyện đó ngày mai hẵng nói tiếp đi "

Lạc Văn Tuấn cúi xuống, nuốt hết những lời chửi rủa của Triệu Gia Hào vào miệng.

__________

Một ngày viên mãn chúc mừng BLG thắng chiếc cúp đầu tiên của năm. Hy vọng dream team trong lòng tui sẽ cùng nhau lấp đầy những chiếc cúp còn thiếu trong năm 2024 nè <3

Như flag đã lập tui sẽ thử thách trans một con fic siêu emo của Onelk khoảng 32 chapter. Hy vọng mọi người đón nhận nhoé ^o^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro