21
Thời gian thấm thoắt trôi qua, những trận đấu cũng lần lượt diễn ra ở những địa điểm khác nhau. Điều khiến Lạc Văn Tuấn cảm thấy yên tâm là kể từ khi cậu và Triệu Gia Hào quyết định ở bên nhau, Lâu Vận Phong dường như đã không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời họ nữa.
Có vẻ như anh ta và Triệu Gia Hào thực sự không còn mối liên hệ nào.
Tốt. Lạc Văn Tuấn tâm mãn ý nguyện. Dù sao thì một người tình cũ tốt là người thực sự giống như biệt tăm biệt tích.
Hài lòng với dòng suy nghĩ, cậu liếc nhìn xem lịch thi đấu, trận tiếp theo là với RNG. Nghĩ đến đây, Lạc Văn Tuấn nghiêng người sang một bên, tựa cằm lên vai Triệu Gia Hào. "Cựu Mộng," cậu hỏi, "Anh thực sự phải cùng anh ta đi ăn tối à?"
Triệu Gia Hào đưa tay nhéo nhéo mặt cậu, nhẹ nhàng đẩy ra: "Đang trong phòng huấn luyện đó, nghiêm túc chút." Lạc Văn Tuấn nhìn trái nhìn phải. "Cũng không có ai đang stream" cậu lại đem cằm đặt lại vị trí cũ, "Em tựa một lát."
Triệu Gia Hào còn muốn nói cái gì, nhưng Lạc Văn Tuấn đã aiyo aiyo kêu lên: "Chóng mặt, aiyo, chịu không nổi nữa, choáng váng quá, không cử động đậy được, không dám cử động."
"Em,"Triệu Gia Hào cạn lời, "Ấu trĩ." Lạc Văn Tuấn cười ha ha rồi hôn lên mép tai Triệu Gia Hào: "Em cứ vậy đó."
Ngoài cửa có tiếng bước chân, Triệu Gia Hào nhanh chóng đẩy Lạc Văn Tuấn ra, người sau liếc nhìn về phía cửa thì thấy Bành Lập Huân đang che mắt mình với vẻ mặt ngáo ngơ: "Aiyo, aiyo, doạ cẩu độc thân tôi đây muốn mù cả mắt"
Lạc Văn Tuấn: "Nếu không muốn nhìn thì có thể đem nhãn cầu vứt đi." Bành Lập Huân tặc lưỡi ném đồ uống vừa mua cho cậu: "Đi uống Coca lạnh của cậu đi!" Nói xong thì đưa cho Triệu Gia Hào một chai Đông Phương: "Của anh đây." Triệu Gia Hào cầm lấy nhưng lại bị Lạc Văn Tuấn giữ lại. "Không cho," cậu nói, "Không cho phép uống của người khác"
Bành Lập Huân hít một ngụm khí lạnh nói: "Cậu có bệnh hả, không uống thì trả lại đây"
Lạc Văn Tuấn mở nắp chai, đưa tới miệng Triệu Gia Hào: "Xét tới túi tiền của anh nên tha thứ cho anh đó." Triệu Gia Hào đấm nhẹ vào cậu sau đó uống một ngụm từ tay Lạc Văn Tuấn, anh mở to mắt cười: "Đừng náo nữa."
Bành Lập Huân hoàn toàn bị mù mắt, cậu không nhịn được niệm trong miệng rằng xã hội này sắp lụi tàn rồi* khi trở về chỗ ngồi. Còn Lạc Văn Tuấn cũng rời khỏi khuôn mặt của Triệu Gia Hào và trở về vị trí của mình bắt đầu chơi xếp hạng.
*Cụm từ gốc: Thế phong nhật hạ (phong tục lề thói xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi. )
Ồn ào và náo nhiệt, từng ngày từng ngày trôi qua, khởi đầu cho một tương lai xán lạn.
Trận đấu với RNG không có quá nhiều khó khăn. Sau trận đấu, Triệu Gia Hào và Trần Thần bắt taxi từ cửa bên đi ăn như đã hẹn. Trong lúc chờ xe buýt, Trần Thần thở dài: "Có cảm nhận được gì không?"
Triệu Gia Hào khó hiểu: "Hả?"
Trần Thần quàng vai bá cổ Triệu Gia Hào như những năm trước. Triệu Gia Hào vẫn không hiểu tại sao. Trần Thần than thở, thả tay ra : "Sao tôi cứ có cảm giác như có người muốn đâm tôi." Triệu Gia Hào phản ứng ra, anh quay đầu nhìn lại thì thấy Lạc Văn Tuấn đứng ở góc bên kia nhìn chằm chằm sang bên này, dùng ánh mắt dao găm của mình liếc Trần Thần ở bên cạnh.
Triệu Gia Hào có chút bất lực, nhưng khóe miệng không nhịn được, anh vẫy tay với Lạc Văn Tuấn: "Owen." Lạc Văn Tuấn dáng vẻ miễn cưỡng nhưng bước chân lại rất nhanh nhẹn: "Anh làm gì đó?" Ở nơi thanh thiên bạch nhật nên Triệu Gia Hào không tiện làm ra hành động gì, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu an ủi giống như vuốt lông một con mèo
"Trở về đợi anh," anh trầm giọng dỗ dành, "Tụi anh ăn cơm xong sẽ về liền."
"Không sao đâu, Cựu Mộng," Lạc Văn Tuấn đáp lại, "Anh đi đâu cũng được, cũng không cần để ý việc em đợi anh hay lo lắng cho anh đến nửa đêm cũng không ngủ được, mấy chuyện này anh không cần quan tâm làm gì đâu"
Mùi trà xanh nồng nặc đến mức khiến Trần Thần ở bên cạnh run rẩy.
Vậy mà Triệu Gia Hào hiển nhiên mắc phải chiêu trò này, anh mỉm cười kiên nhẫn nói: "Ngoan, nghe lời, anh không đi lâu đâu, chậm nhất 12 giờ sẽ trở về." Lạc Văn Tuấn vẫn miễn cưỡng không nỡ. Triệu Gia Hào lại dỗ tiếp: "Mau quay lại đi xe buýt đang đợi em đó, anh sẽ về sớm có được không?"
Lạc Văn Tuấn oán hận liếc nhìn Trần Thần: "Khi nào trở về thì nhắn em ra cửa đón anh". Triệu Gia Hào nói được, Lạc Văn Tuấn lề mề quay người bỏ đi. Triệu Gia Hào nhìn cậu lên xe, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Trần Thần.
"Ý gì?"
"Yêu đương khiến người ta chết não". Trần Thần kết luận: "Não của cậu gần như đã bị ăn mòn một nửa rồi đó."
Triệu Gia Hào gãi đầu: "Owen có chút trẻ con."
Trần Thần hít sâu một hơi: " 'Có chút' trẻ con à?" Triệu Gia Hào nghi hoặc nhìn hắn. Trần Thần lười trả lời anh, lại đổi sang chủ đề khác: "Ăn gì?"
"Ăn đồ cay đi,"Triệu Gia Hào yêu cầu không cao, "Lâu rồi không ăn cay, sắp phát điên rồi."
"Căn cứ không cho cậu ăn cay? Không phải chứ?"
"Owen không ăn được cay," Triệu Gia Hào nói, "Dạo này tụi tôi ăn cùng nhau nên..."
Trần Thần lại hít sâu một hơi. "Đi thôi, dẫn cậu đi ăn." Trần Thần nói, "Hôm nay nhất định phải cay chết ái não của cậu"
____
Cuối cùng bữa tối được chọn Lẩu cổ Trùng Khánh. Khẩu phần ăn của Triệu Gia Hào vốn không lớn, nhưng vì hôm nay nếm được vị cay nhung nhớ đã lâu nên khó tránh khỏi ăn nhiều hơn thường ngày.
Trần Thần ngồi đối diện trên mặt lộ ra vẻ hận ý: "Chưa bao giờ thấy cậu như này," hắn hậm hực bất bình nói, "Trước kia còn ở WE cũng không thấy cậu chiều ý tụi tôi được ngày nào"
Lúc đó ở WE có dì nấu ăn riêng, nhưng Triệu Gia Hào vẫn thỉnh thoảng lấy trong túi ra một lọ nước sốt Hồ Nam nhà làm, vừa mở ra đã khiến Lâu Vận Phong, Trần Thần và Giang Thần bật ngửa. Khương Chí Bằng ở bên cạnh còn lấy trong túi ra một chai nước sốt Giang Tây khác, sau đó cùng Triệu Gia Hào bắt đầu một trận chiến phép thuật giữa nước sốt Hồ Nam và Giang Tây xem loại nào cay và thơm hơn
Thảm nhất chắc chắn là mấy người thượng trung và hỗ trợ, AD rừng đánh nhau, ruồi muỗi chết!, ngày nào bọn họ cũng bị cuốn vào trận chiến sống còn để tìm đường sinh tồn. Vậy mà hiện tại, người có tình yêu aka Triệu Gia Hào đối với loại chuyện này lại vô cùng chiều ý một tên tiểu tử thối người Quảng Đông. Trần Thần càng nghĩ càng tức: "Ăn, ăn, ăn," hắn âm dương quái khí, "Ăn lại những gì bạn trai cậu đã bỏ lỡ đi."
Triệu Gia Hào vùi đầu vào món ăn mà không thèm nghe sự oán hận của hắn. Anh chỉ ngẩng đầu nhìn Trần Thần và nói: "Cậu cũng ăn đi." Trần Thần tiếp tục cà khịa: "Ăn rồi, cậu không thấy tôi đã ăn cẩu lương cả chiều nay sao."
Triệu Gia Hào mỉm cười tiếp tục ăn. Trần Thần lắc đầu, nhưng đúng lúc này hắn nhận được tin nhắn WeChat từ Lâu Vận Phong: "Anh em, tôi thất tình rồi!" Trần Thần định thần, trong nháy mắt xua đi dáng vẻ u ám, hưng phấn trả lời: "Aiyo, cậu cũng độc thân rồi?"
Có một cuộc gọi video từ Lâu Vận Phong. Trần Thần bắt máy: "Sao đó sb?" Lâu Vân Phong mặt hơi đỏ, hiển nhiên là uống say một chút, giọng nói có chút ủy khuất: "Vợ chồng tôi chia tay rồi, tháng trước cãi nhau, tháng này lại cãi nhau, cảm thấy trên đà rạn nứt rồi."
Trần Thần nói: "Được, độc thân là tốt. Xem ra, ba người chúng ta đã có hai người định sẵn sẽ độc thân." Lâu Vận Phong dụi dụi mắt: "Ba người chúng ta? Cựu Mộng cũng ở đây à?" Trần Thần chuyển máy quay, Lâu Vận Phong nhìn thấy Triệu Gia Hào đang hì hục ăn uống.
Lâu Vận Phong trầm mặc mấy giây, sau đó hỏi: "Cựu Mộng, BLG bỏ đói cậu sao?" Triệu Gia Hào ngẩng đầu, vừa nhai vừa lẩm bẩm: "Chuyện dài lắm..." Trần Thần không khách khí tiếp lời: "Tóm lại là cậu ta yêu đương với một người không ăn được cay, nên là..."
"Chả trách bây giờ ăn điên cuồng....." Lâu Vân Phong thở dài, đột nhiên phản ứng lại, hét lớn: "Đệt Triệu Gia Hào! Tên nào đã cmn đâm cậu vậy?!"
Triệu Gia Hào bị hắn dọa đến mức mắc nghẹn, liên tục nốc sữa đậu nành. Lâu Vận Phong vẫn đang bắn rap: "Đậu moá, cậu cũng không thèm kể với anh em một tiếng? Tên tiểu tử thối kia rốt cuộc là ai? A a a a là ai mau nói đi, tức chết lão tử rồi. Đã nói nếu yêu ai thì phải nói để anh em làm công tác kiểm tra rồi mà, cậu --"
Trần Thần ôm trán thở dài, hắn cảm thán may mà lúc đến vắng khách nên đặt được phòng riêng.
"Lạc Văn Tuấn, Âu Ân," Triệu Gia Hào uống xong sữa đậu nành, nhanh chóng chặn đứng hỏa lực vô hạn của Lâu Vận Phong, "Chính là... hỗ trợ của tôi." Đúng như dự đoán, Lâu Vận Phong đã im bặt. Tuy nhiên giây tiếp theo, hắn lại phát ra âm thanh còn kịch liệt hơn: "Đậu moá sao lại là tên thối tiểu tử lai đó a a a —--?"
"Dù sao," Triệu Gia Hào đem toàn bộ chuyện hệ trọng giải thích xong, ngắn gọn kết luận "Chính là như vậy." Sắc mặt anh đỏ bừng, không biết là vì cay, vì nóng, hay vì ngượng ngùng. Lâu Vân Phong cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hạ nhiệt CPU quá tải của mình, chấp nhận sự thật bắp cải nhà mình đã bị con mèo mặt đen nhà bên chơi rồi
"Thôi được" hắn nói, "yêu đương thì cũng tốt, chỉ là lo cho bệnh tình của cậu, nhưng bây giờ có vẻ không sao." Trong lòng Triệu Gia Hào đột nhiên trầm xuống, nhưng anh vẫn mỉm cười: "Đừng lo lắng, không sao đâu."
Lâu Vận Phong thở dài, sự nhanh nhạy của một tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn giúp hắn đặt ra câu hỏi quan trọng nhất: "Cậu ta không hiểu lầm chuyện của tụi mình đúng không?"
Triệu Gia Hào mím môi.
Biểu tình này của anh khiến Lâu Vân Phong có thể đoán ra được đáp án: "Cậu ta dám hiểu lầm cậu! Chỉ cần báo anh em một tiếng! Anh em mang người tới tận cửa, đích thân giải thích cho cậu ta. Nếu cậu ta không nghe thì tẩn, tẩn cho đến khi nào hiểu ra mới thôi"
Càng nói hắn lại càng hưng phấn: "Còn nữa, nếu không được thì nói cậu ta rằng tôi có bạn gái. Đúng, tôi có bạn gái rồi. Không đúng, tôi với vợ cãi nhau chia tay rồi, kết thúc rồi, tôi với vợ đã chia tay rồi, a a a sao em lại muốn chia tay với anh vậy vợ ơi..."
Trần Thần đau đầu chóng mặt cúp cuộc gọi video. Đúng là mấy người đang yêu rất biết cách khiến người ta ngột ngạt. Triệu Gia Hào đã ăn xong, hài lòng lấy khăn giấy lau miệng. "Đi thôi." AD đang yêu ăn uống no nê xong thì mỉm cười đứng lên "12 giờ rồi, phải trở về thôi, Âu Ân vẫn đang đợi tôi đây này."
TMD, cậu sẽ biến hình trở về Lọ Lem lúc 12 giờ à. Trần Thần lại lại lại hít một hơi thật sâu kiềm nén lại tính cà khịa của mình. Cậu ta đang yêu, tôi còn có thể làm gì khác, tất nhiên là tha thứ cho thế giới này rồi.
Vì Triệu Gia Hào mời dùng bữa nên Trần Thần gọi xe đưa Triệu Gia Hào về trước. Xe dừng ở bên đường, Trần Thần cũng không vội giục tài xế đi mà chờ Triệu Gia Hào xuống xe. Thời điểm hắn quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng ở cửa căn cứ BLG, cậu ta không mặc gì nhiều, hai tay đút trong túi quần, chẳng phải là tên tiểu tử đậm vị trà Lạc Văn Tuấn đó sao.
Triệu Gia Hào đồng thời cũng nhìn thấy thân ảnh của Lạc Văn Tuấn, anh chạy tới và lao một mạch vào vòng tay của Lạc Văn Tuấn. Lạc Văn Tuấn cũng vòng tay ôm lấy anh, hai người cùng nhau trở về căn cứ.
Xì, Trần Thần nghĩ, bắp cải này giữ không nổi nữa rồi. "Đi thôi sư phụ," Trần Thần nói với tài xế, "Chở cháu về địa điểm kia." Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không nhịn được quay đầu lại. Triệu Gia Hào cùng Lạc Văn Tuấn đã đi vào nơi ánh sáng vàng ấm áp, không thể quan sát được nữa rồi.
Cũng tốt, Trần Thần nhún vai, Triệu Gia Hào thích một người say đắm như vậy, bọn họ nếu có thể tiếp tục phát cẩu lương như vậy thì tốt rồi.
TBC~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro