2
Việc đầu tiên Triệu Gia Hào làm sau khi trở về phòng thu dọn đồ đạc là lấy hộp thuốc từ trong ba lô, đổ ra một viên thuốc nhỏ màu hồng rồi nhét vào miệng, sau đó thuần thục lấy di động gửi tin nhắn WeChat cho mẹ mình - Con tới trụ sở rồi, mọi thứ đều ổn. Viên thuốc nhỏ màu hồng tan trong miệng anh, dần dần tỏa ra mùi thuốc ngọt ngào. Hương vị vừa ngọt vừa chát, không dễ chịu nhưng Triệu Gia Hào hiển nhiên đã quen với nó.
Anh phân hoá từ rất sớm, trước khi WE chính thức bắt đầu đánh giải, anh đã xác định mình trở thành một omega.. Nhưng cùng với đó là thể trạng bất thường - anh không thể cảm nhận được pheromone của bất kỳ ai và người khác cũng không thể cảm nhận được pheromone của chính mình.
Triệu Gia Hào từng cho rằng đây không phải chuyện gì to tát, thậm chí anh còn cảm thấy có chút may mắn vì thân là một omega thi đấu chuyên nghiệp, điều này sẽ giúp tránh được rất nhiều phiền toái, anh cũng không cần phải luôn cẩn thận vì sợ rằng pheromone của mình sẽ ảnh hưởng đến các đồng đội khác. Suy cho cùng, trên con đường thi đấu chuyên nghiệp, sống như một beta thực sự là một điều tốt.
Sau đó, anh đến WE, ước mơ lớn nhất của anh là được tham dự CKTG và giành cúp vô địch thế giới như những người tiền nhiệm. Không có sự can thiệp của pheromone omega, điều đó khiến anh cảm thấy rất thư giãn và thoải mái.
Loại thư giãn này kéo dài được một thời gian cho đến một lần sau khi kết thúc ván đấu, anh đột nhiên bị rối loạn pheromone hoàn toàn, thậm chí còn chưa kịp thu dọn xong thiết bị trong phòng chờ thì đã được đưa thẳng đến bệnh viện. Ký ức hôm ấy rất mơ hồ, Triệu Gia Hào chỉ nhớ là sau trận đấu với SN hai người còn đang bàn bạc trong phòng khách tối nay ăn gì thì đột nhiên trước mắt anh tối sầm lại, cảm giác ngột ngạt ập đến sau đó là tiếng uỵch và đau ở lưng. Trong lúc choáng váng, anh nghe thấy đồng đội hoảng hốt gọi tên mình, nhưng anh không còn sức để đáp lại, chỉ biết ôm cổ họng, cố gắng lấy thêm không khí.
Trong cơn choáng váng tột độ, có người đã bế anh lên và đưa đến bệnh viện, anh không thể biết người đó là ai, cũng không ngửi thấy mùi pheromone trên người, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Mình có phải sắp chết rồi không?
Rất may là nó không có gì nghiêm trọng. Một ngày sau khi Triệu Gia Hào tỉnh lại trong bệnh viện, bác sĩ được người quản lý gọi đến để tiến hành một cuộc kiểm tra khác cho anh. Triệu Gia Hào im lặng rút ra ba ống máu, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Vậy... sẽ chết sao?"
"Sẽ không," bác sĩ nói, "nhưng nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn, chúng tôi không thể đảm bảo rằng sẽ không có kỳ nguy hiểm." Giọng nói của Triệu Gia Hào vẫn có chút khàn khàn: "Vậy.. nên làm thế nào?"
"Uống thuốc," giọng bác sĩ không thể hiện đang buồn hay vui "để giữ lượng pheromone trong cơ thể cậu ở mức bình thường."
"Không uống có được không?"
"Không thể." Triệu Gia Hào không nói thêm gì nữa.
"Đây là tình trạng thiếu hụt pheromone. Hiện tại cậu không thể cảm nhận được pheromone của mọi người, và cũng không thể tự tiết ra pheromone". Nghĩ lại đây là một omega khá trẻ tuổi, bác sĩ càng kiên nhẫn hơn, cúi xuống nhẹ nhàng giải thích với anh." Cậu nghĩ bây giờ đây có thể là điều kiện tốt, không cần bị pheromone quấy rầy, nhưng nếu cứ để tình trạng như vậy, cậu sẽ trở thành một "hòn đảo biệt lập", khi đó không chỉ cơ thể mà cả tâm lý của chính cậu cũng sẽ có vấn đề"
Triệu Gia Hào vẫn kiên trì nói: "Bất quá, tôi cảm thấy đây không hẳn là vấn đề lớn"
"Vậy nếu sau này cậu yêu một ai đó thì sao?" - Bác sĩ đặt câu hỏi
"Nếu pheromone của cậu và người cậu yêu không thể dung hoà, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa."
Triệu Gia Hào mở miệng: "Tôi... không có thích người nào." Giọng anh rất nhẹ nhàng.
Bác sĩ không nói gì nữa, chỉ điều chỉnh tốc độ truyền dịch trên mu bàn tay, dặn dò vài điều cho người quản lý bên cạnh rồi rời đi. Sau khi bác sĩ rời đi, người quản lý ngồi bên cạnh lục túi trái cây, chọn được một quả cam rồi giúp anh bóc
"Thằng nhóc này, sao cậu không nói cho chúng tôi biết chuyện này?" Anh bóc quả cam, lời nói không hề có ý trách móc. "Lúc đó tụi anh sợ cuống cả lên, lúc đầu còn tưởng là do cậu phát tình, nhưng thì ra không phải vậy." Thì ra cơ bản là chẳng có mùi gì cả, nhờ Phong Phong phản ứng nhanh nên đã bế cậu lên và đưa vào viện."
Triệu Gia Hào ho khan vài tiếng: "Em hơi choáng váng..."
"Làm nũng không có tác dụng đâu" người quản lý biết anh muốn nói gì, "Nghe theo lời khuyên của bác sĩ đi, bảo uống thuốc thì bắt buộc phải uống, không có gì to tát cả, thân thể khỏe mạnh là trên hết, đúng không?" - Anh nói và đưa quả cam.
Triệu Gia Hào im lặng cầm lấy quả cam và từ từ bẻ nó làm đôi.
"À đúng rồi," người quản lý nói thêm, "Lúc đó nhiều người tưởng cậu đang phát tình nên đã báo liên minh. Sáng nay liên minh đã gọi điện đến trụ sở. Anh đã giải thích cặn kẽ là cậu phát bệnh chứ không phải phát tình, thật sự cạn lời. Mấy người ngày nay cứ nhìn thấy người ta không khoẻ thì liền cho rằng omega đang phát tình, đầu óc đúng là..."
Anh lảm nhảm một lúc, cuối cùng mới nói: "...Này, trong liên minh nghe nói cậu và Phong Phong là một đôi. Có muốn... giải thích chút không?"
Phản ứng của Triệu Gia Hào có chút đờ đẫn, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, "Có gì đâu mà giải thích," anh nói, "Tụi em chỉ là bạn bè thôi."
Một lúc sau, anh như nhớ ra điều gì đó: "Cậu ấy vẫn là beta."
Người quản lý kinh ngạc một giây, chợt nhớ tới điểm này. Năm đó WE trải qua một sự thay đổi lớn, ông chủ đã ra lệnh cho Lâu Vận Phong đổi giới tính thành alpha, nhằm tạo lập hồ sơ cá nhân để có nhiều điểm kinh doanh hơn thu hút người hâm mộ, dù sao thì một alpha mạnh mẽ sẽ có nhiều chủ đề thảo luận là hơn một beta tầm thường. Vụ bê bối này có chút gián đoạn, nếu trực tiếp làm sáng tỏ thì sẽ rất dễ gây xôn xao dư luận, nếu lời nói dối đó lại bị kẻ xấu vạch trần sẽ gây rắc rối cho câu lạc bộ.
Người quản lý suy nghĩ một lúc rồi nói: Anh có hỏi Phong Phong, nó bảo hai đứa đơn thuần là bạn tốt thôi, nhưng trên giấy tờ cậu ấy là A còn cậu là O. Cậu sẽ bị đặt vào thế bất lợi nên nói anh hỏi ý kiến cậu, nếu sau này có người yêu, mấy scandal này có ảnh hưởng tới cậu không.."
Lông mày Triệu Gia Hào hơi nhíu lại, "Không ảnh hưởng," giọng anh nhẹ nhàng, " Em không thích ai cả." Vừa nói, ánh mắt anh lại rơi vào quả cam trên tay.
___
Mà kể từ đó, anh không bao giờ bỏ thuốc trên tay xuống và uống suốt nhiều năm.
Thiếu pheromone đối với anh mà nói là một cụm từ đặc biệt khó hiểu, pheromone kiểm soát omega, omega không được kiểm soát sẽ sinh bệnh, xem ra anh không có lựa chọn nào khác ngoại trừ tiếp nhận trị liệu. Triệu Gia Hào định thần lại và thấy mẹ anh đã trả lời anh trên WeChat: Con nhớ hòa đồng với bạn mới, ngoan ngoãn và nhớ uống thuốc ~
Anh trả lời bằng một biểu cảm khuôn mặt ngoan ngoãn và khóa màn hình điện thoại.
Sau khi ra khỏi phòng và đến trụ sở, vì trời vẫn còn sáng nên chưa có nhiều người thức, Triệu Gia Hào đi dọc hành lang đến phòng huấn luyện và nhìn thấy Lạc Văn Tuấn một lần nữa. Lần này gặp lại, bầu không khí giữa họ cũng không khá hơn là bao, vẫn ngượng ngùng như cũ.
Lạc Văn Tuấn ngồi trên ghế, vừa mới ngáp một cái, đang dụi mắt. Khi thấy anh xuất hiện, cậu vội vàng nhặt một cái chai trên bàn bỏ vào túi. Sau đó rút tay vào ống tay áo, nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, hận không thể chui cả người vào trong quần áo.
Triệu Gia Hào cảm nhận được sự kháng cự của cậu, chỉ đành giả vờ như không nghe thấy: "Đây là phòng huấn luyện đúng không?" Câu hỏi mà anh cố ý hỏi có chút ngớ ngẩn, Triệu Gia Hào sau khi hỏi xong cảm thấy có chút hối hận. Tuy nhiên, Lạc Văn Tuấn dừng lại vài giây, sau đó thò một ngón tay ra khỏi tay áo và chỉ vào máy tính bên cạnh.
"Kia là máy của anh..." Giọng nói phụ trợ của anh rất nhẹ nhàng, có chút giống tiếng mèo kêu, "Vừa điều chỉnh cho anh đó" Triệu Gia Hào có chút kinh ngạc, sau đó nói: "Ồ, cảm ơn em."
Lạc Văn Tuấn mím môi, thanh âm vẫn rất thấp: "Không cần cảm ơn, không phải tôi điều chỉnh"
Triệu Gia Hào nhất thời không nói nên lời, không khí lại trở nên yên tĩnh. Lạc Văn Tuấn dường như không muốn nói thêm gì nữa nên lại im lặng không một chút ngại ngùng.. "Buồn ngủ quá," Triệu Gia Hào nghĩ một lúc rồi đi tới, ngồi xuống chiếc ghế của mình cạnh Lạc Văn Tuấn, "Em có muốn chợp mắt một lúc không?"
Thân thể Lạc Văn Tuấn căng thẳng, một lúc sau mới đứng dậy nói: "Vậy tôi đi trước đây." Nói xong, cậu vội vàng bước ra khỏi phòng huấn luyện, như thể rất khó chấp nhận việc ở một mình với Triệu Gia Hào.
___
Khi bóng lưng của Lạc Văn Tuấn biến mất khỏi phòng huấn luyện, Triệu Gia Hào không khỏi chớp mắt. Anh theo bản năng cảm thấy Lạc Văn Tuấn có lẽ không thích anh cho lắm. Anh và Lạc Văn Tuấn trước đây rất ít tiếp xúc, thậm chí có thể nói là rất xa lạ, chỉ biết Lạc Văn Tuấn có tính cách đặc biệt, có chút độc đoán, lại có chút trẻ con hài hước.
Nhưng anh thực sự không ngờ rằng hai người họ với tư cách là bộ đôi đường dưới trong mùa giải mới lần đầu tiên hoà hợp lại trở nên khó xử như vậy. Triệu Gia Hào trong đầu nhớ lại những gì liên quan đến Lạc Văn Tuấn, anh nhớ đến Lạc Văn Tuấn, từ OWO, từ SN đến WBG rồi đến BLG, cậu nhìn có chút đẹp trai, có chút khác thường, có chút cao gầy với vẻ ngoài hung dữ của pheromone alpha giống như một con mèo lớn xù lông nhưng thực chất rất hoang dã và không thể thuần hóa được.
Nhưng câu chuyện đã phát triển đến mức này, giữa họ sẽ không còn ai khác, họ cần phải tự mình kiểm soát những thăng trầm của mùa giải năm sau. Phòng huấn luyện vắng tanh, Triệu Gia Hào đứng dậy đi ra ngoài, vừa tới cửa đã gặp một nhân viên đang bưng những thùng đồ lớn nhỏ bên trong.
"Này! Elk, cậu có đói không? Anh đã gọi rất nhiều đồ ăn cho bữa trưa để hoan nghênh cậu đó"
Nhân viên đặt thứ đang cầm xuống và bắt đầu nhìn trái nhìn phải.
"Anh đang tìm gì vậy?"
"Hoa, buổi sáng đặc biệt mua hoa tặng em, ăn tối xong sẽ chụp ảnh, xem có muốn đăng lên weibo hay gì không. Này... em để đâu thế?"
Triệu Gia Hào tựa hồ nghĩ tới cái gì: "Là bó hoa On ôm sao?"
"Đúng đó, hình như nó ôm vào rồi mà. Nó có tặng cho em chưa?"
Triệu Gia Hào lắc đầu. "Quá nhút nhát rồi" nhân viên có chút bất đắc dĩ, vội vàng giải thích: "Anh nói với cậu ấy là mua cho em, mà vào gặp nhau cũng không dám đưa?"
"Không," Triệu Gia Hào nói, "Chắc là em ấy muốn đợi anh, không muốn tặng sớm."
"Cũng đúng, cậu ấy chỉ tới có một mình. Được rồi anh đi hỏi xem sao, em nghỉ ngơi lát đi, lát nữa anh gọi cả bọn xuống ăn tối" Nói rồi nhân viên công tác rời đi, Triệu Gia Hào một mình đi dọc hành lang, lại đi đến cửa vào trụ sở. Trong một thế giới xa lạ, anh một mình đón ánh nắng tháng mười hai ngoài cửa kính, cảm thấy có chút mơ màng khó hiểu.
Anh nhớ lại một giờ trước ngay tại đây, anh gặp Lạc Văn Tuấn cầm bó hoa ở cửa, người sau vẫn cao gầy đẹp trai, mái tóc có phần bù xù bị gió bắc thổi bay, lộ ra một đôi mắt hổ phách, mái tóc được chiếu sáng bởi mặt trời. Đáng tiếc đôi mắt kia nhìn anh không bao lâu liền vội vàng rời đi, sau đó xoay người đi tiếp
Anh quay đầu lại, nhìn thấy bó hoa mua cho mình đặt trên ghế sofa bên cạnh, những bông hồng tinh tế bao quanh hoa huệ trắng, cánh hoa ẩm ướt, mềm mại và tươi sáng, Lạc Văn Tuấn đặt bó hoa ở đây giống như đóng chặt ngăn cản mọi thứ vào trong . .
Triệu Gia Hào đứng ở tiền sảnh trống rỗng nhìn bó hoa một lúc, cuối cùng mới bước tới nhặt lên. Chúng nằm trong vòng tay anh, kiều mị và dịu dàng. Quả thực là một bó hoa đẹp, Triệu Gia Hào nghĩ.
Chỉ tiếc lúc đó người đang ôm hoa là Lạc Văn Tuấn có lẽ không thích anh cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro