Tập 4.
Rating: 21+ ❌❌⚠️⚠️
Warning: violence, sinh tử, lệch nguyên tác, OOC.
--
"May là phu nhân về kịp! Tôi nói cậu nghe, thiếu gia... dường như không ổn."
Tôi tức tốc chạy về nhà khi nghe tin dữ, bộ phận truyền thông của họ mạnh thật, chỉ vừa phanh phui sự việc, các báo đài đã phủ kín thông tin. Tôi về đến cổng nhà, mặt trời cũng đã lên cao, mọi người trong nhà đều hướng ánh nhìn kinh hãi về phía tôi. Tôi biết rõ những ngày gần đây Rintarou gặp chuyện, nhưng tôi sợ anh sẽ làm ảnh hưởng đến tụi nhỏ. Tôi quăng bừa túi xách, phòng khách trước mắt chỉ toàn là vỏ chai rượu và thuốc lá vứt bừa bãi. Tôi khó chịu che mũi, anh dù có tất trách, anh làm sao có thể ra tay hãm hại con của chính anh được chứ?
"Rintarou!"
"Ái chà, mami của tụi con về rồi kìa. Mami Samu dám bỏ dadi ở nhà cả đêm lận đó nha."
"Plè! Dadi nói xạo quá đi à! Hôm qua mami còn ở lại phòng con rồi ôm con ngủ nữa mà? Vậy là mami giận dadi, nên mami mới không thèm ngủ chung với dadi nữa đó!"
Rinji rất lanh lợi, tròng mắt con sáng lên khi thấy mẹ về. Con tinh nghịch đến mấy, nhưng lúc con ở với mẹ, con rất hay quấn vào lòng mẹ, hệt như lúc này. Tôi nghĩ người mẹ nào cũng vậy, được con cái ưa thích, cũng là một điều gì đó rất hạnh phúc rồi. Nhưng vì sao giờ đây, tôi lại không cảm thấy vui vẻ gì cả? Đêm qua, tôi không ở nhà, và tôi chẳng thể biết khi anh và con trong phòng, anh có thấy cậu ấy giống tôi hay không?
"R-Rinji à... Con... hôm qua ai đã ôm con ngủ vậy? Dadi không ôm con ngủ sao?"
"Dạ hong có! Ủa, mami là người ru con ngủ mà? Mami còn hứa là nếu con ngoan, mami mỗi đêm sẽ vào đây ngủ cùng con nữa mà?"
Tôi cảm thấy hoa mắt, một người chồng tâm trí bất ổn đã khiến tôi nhọc nhằn, đã vậy còn có thêm đứa bé con này. Chẳng phải công ty anh gặp chuyện sao? Anh chắc là mới thức giấc, tóc tai xuề xòa, cặp song sinh trong nôi quấy khóc không ngưng, anh đã cho chúng uống sữa chưa vậy? Hai bình sữa tôi đã chuẩn bị, vì sao nó vẫn còn đầy như tối qua?
"À, em đừng bận tâm. Đêm qua hai đứa nhỏ này rất ngoan, còn rất nghe lời. Tụi nó không chịu uống sữa bình, cứ đòi ti mẹ suốt thôi. Em xem, con khóc đòi mẹ-!"
"ANH CÓ BỆNH ĐÚNG KHÔNG?!"
Sức chịu đựng của tôi vượt mức giới hạn, đối diện với người đàn ông đã từng là một chỗ dựa vững chắc cho tôi, anh giờ đây hệt như kẻ tâm thần. Cả tinh thần và thể trạng tôi đều kiệt sức, hẳn anh phải là người biết rõ. Nhưng người này đang muốn bày trò gì đây? Hai nhóc tì không có giọt sữa nào vào bụng, anh nhẫn tâm bỏ rơi chúng và làm những chuyện đáng trách nào?
"Híc, mami ơi! Mami đừng đánh dadi mà! H-Hôm qua... Hôm qua... mami cho hai em uống sữa của mami rồi, nên dadi mới không cho hai em uống sữa trong bình mà? Mami quên hết rồi! Mami còn để Rinji thấy mami đánh dadi nữa, huhu! Con không thèm chơi đuổi bắt với mami! Con ghét mami!"
"Rinji ngoan. Mami rất mệt, mami không cố ý đánh dadi đâu."
Anh lãnh trọn cú tát, anh đối diện với đôi mắt ngập nước từ tôi, nhưng anh vẫn dửng dưng và tùy tiện như vậy. Rintarou thậm chí còn không thèm động tay vào bất cứ thứ gì, tôi tưởng chừng như anh đang muốn chống lại cả thế giới. Người làm vào trong thông báo với tôi, cánh nhà báo đã ập tới đây, họ không thể giữ cửa được nữa.
"Vừa lòng anh chưa? Rốt cuộc anh đã làm những chuyện gì... đến mức công ty anh phá sản, mà anh lại không mảy may quan tâm?"
"Hả? Phá sản? Pfft, phá sản cái gì chứ? Em nghe tin tức nhảm nhí đó từ đâu vậy bà xã?"
"Anh làm ơn tỉnh táo lại đi! Anh không lo cho tôi cũng được, nhưng ba đứa con của anh, và cả ba mẹ anh nữa... Anh bị ma nhập rồi phải không...?"
"Phu nhân!"
Người làm kéo tôi ra ngoài, thành công giúp tôi thoát khỏi ánh nhìn hằn chứa chết chóc ấy. Anh ít khi nào nổi giận với tôi, nhưng mà... tôi nghĩ có lẽ gia đình tôi đã gặp trúng tai ương mất rồi. Cả căn phòng bắt đầu khiến tôi lạnh sống lưng, bầu không khí giống hệt với địa ngục. Tôi có nên tin tưởng vào tâm linh hay không? Vì những vấn đề khó nói cứ liên tục xảy ra, mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ khi tôi bắt gặp cậu ấy.
Cậu ấy nói tôi phải biết nhập gia tùy tục? Tôi làm điều gì sai? Tôi và Rintarou đến với nhau là vì cả hai chúng tôi đều tự nguyện, không đúng với lời cậu nói chút nào. Dưới phòng khách vang lên tiếng ầm ĩ, rồi lại có tiếng bước chân cứ liên tiếp chạy nhanh về phía tôi. Mẹ tôi, có cả ba mẹ chồng, mặt mũi ba người đều tái mét, quần áo trên người cũng chẳng còn lành lặn. Cũng phải, báo chí chỉ chờ đợi thời cơ, nếu ai có liên quan mật thiết với Tổng giám đốc là Rintarou, họ không dễ dàng cho qua.
"Con dâu à, Rintarou, con của mẹ nó làm sao rồi hả? Mọi người biết tin nên muốn xem tình hình thế nào. Nhưng mà, aiss, cho mẹ gặp nó đi! À, đưa mẹ mấy chiếc vòng!"
Quầng thâm mắt của mẹ chồng đậm hơn lúc trước, vẻ mặt tiều tụy hẳn dù tôi mới gặp mẹ tối qua. Mẹ mở cửa phòng, khí lạnh làm tôi rùng mình nhiều hơn, hai bé con vẫn còn khóc lóc đòi bế. Và anh, anh chỉ hướng mắt nhìn thẳng vào tường, nơi xuất hiện ảnh cưới của chúng tôi. Thời điểm chụp vào một năm về trước, nụ cười của anh rất hạnh phúc, tôi cũng giống như anh. Chỉ khác một điều, đó là vào những ngày hồi đó, còn hiện tại, bức ảnh cưới không còn nguyên vẹn. Tôi chẳng để ý anh cầm dao trên tay từ lúc nào, anh bỗng dưng lại gần nó, dùng mũi dao sắc nhọn ấy, đâm liên tiếp vào bụng cô dâu. Chính xác hơn, giống như tôi đang nhìn thấy cảnh tượng anh đâm chết tôi vậy.
"Rintarou! Rintarou! Con ơi! Con của mẹ! Xin con đừng như vậy nữa mà... Xin con!"
"Mẹ, mẹ có thấy em không? Em lúc nào cũng ở đây với con, em nói rằng em muốn báo hiếu cho ba mẹ. Nhưng ba mẹ không cho phép em làm điều đó, ba mẹ đừng làm em ấy khó xử, vì em rất muốn được làm điều đó mà."
Tôi lùi về sau vài bước, mẹ chồng là người nhạy cảm, tôi biết. Nhưng đến cả ba chồng của tôi, ông ấy nhất thời đứng không vững, chuệnh choạng thế nào lại ngã quỵ xuống đất. Tiếng khóc từ vang vọng trở thành thê lương, ông bà liên tục dùng tay đập mạnh vào ngực trái, trái tim của họ đã đau đớn ra sao vậy?
"Con ơi, xin con tha cho gia đình chúng tôi... Con cho chúng tôi một con đường để quay lại có được hay không? Ba mẹ xin con, con hãy siêu thoát đi mà..."
--
"Là phu nhân của Tổng Giám đốc Suna sao? Cậu tìm phu nhân nhà chúng tôi có việc gì không?"
Ánh mắt của đám người ấy nhìn tôi chẳng mang chút thân thiện nào. Tôi nghĩ lí do vì tin tức phá sản kia, và người khiến gia đình tôi lâm vào đường cùng, không ai khác chính là công ty của họ. Họ vẫn nể mặt tôi một chút, dẫu gì, phu nhân Chủ tịch còn xem tôi như một người em trai.
"Phu nhân không rảnh để tiếp đãi cậu đâu! Thay vào đó, cậu nên về nhà với tên chồng thối nát của cậu. Nhớ chăm sóc nó thật kĩ, vì nó cũng chẳng thể trụ được lâu đâu!"
"Mẹ con người đó là khách của tôi. Mọi người kêu vào đây giúp tôi với."
"Nhưng mà phu nhân, ông chủ dặn chúng tôi không được để phu nhân gặp gỡ bọn chúng."
"Tôi muốn gặp mấy đứa nhỏ, anh cũng không cho tôi gặp cháu sao?"
Gia nhân trong nhà có vẻ coi trọng lời nói của anh, mặt họ miễn cưỡng tới đâu đi chăng nữa, họ bắt buộc phải làm theo lệnh. Ai chẳng biết đến danh xưng của anh thì đừng nên biết còn hơn. Anh là phu nhân của Chủ tịch Miya Atsumu, Miya Shinsuke. Tôi và anh giống nhau, đều đã trở thành một người vợ và một người mẹ trong gia đình.
"Rinji, lại đây với mẹ Shin nào!"
"Shin của connn! Con nhớ Shin của con lắm! Shin của con có nhớ Rinji hong ạ?"
"Làm sao mà mẹ lại quên con được? Rinji nè, hôm nay mẹ có chuẩn bị bánh kem cho con, con ăn chung với mẹ và các anh nhé."
"Yeh!! Con được ăn bánh kem do mẹ Shin làm! Con thích quá! Con cảm ơn mẹ Shin!"
Anh Shin thương Rinji thật lòng, và anh cũng rất để tâm đến cặp sinh đôi của vợ chồng tôi. Ánh mắt anh chuyển từ lạnh lẽo sang trìu mến, trẻ con thật biết cách làm người lớn mủi lòng. Anh sinh cho Atsumu cặp sinh đôi nam rất kháu khỉnh, bọn chúng bằng tuổi với Rinji. Tụi nhóc được gặp nhau, lúc nào cũng hò reo vui sướng, năng lượng chưa bao giờ cạn kiệt. Tôi thích nhìn đám trẻ chơi đùa, chí ít cũng khiến lòng tôi bớt đi gánh nặng hơn.
"Anh Shin, lâu quá anh không liên lạc với em. Chắc anh bận lắm ạ?"
"Không bận."
"Phải ha. Em nghe nói bé Yukii và bé Komei nhà anh chỉ thích ở chung với ba mẹ. Anh và Atsumu có chịu nổi không ạ? Bé nhà em cũng thích quấn vào dadi, khổ thật đấy."
"Làm cha mẹ rồi, ai mà không cực khổ. Nhưng chồng em, làm gì xứng đáng có được chức phận lớn lao đó?"
Chất giọng anh nhạt nhoà, từ lúc ngồi xuống và trò chuyện cùng nhau, anh không thèm hướng mắt lên nhìn tôi dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Tôi biết anh và Atsumu luôn có hiềm khích với Rintarou đã qua một năm nay rồi. Nhưng cớ gì họ lại giận dai như vậy? Anh nói với tôi, mọi người đã cùng học chung và chơi thân từ năm cấp Ba kia mà?
"Anh Shin, em thay mặt Rintarou xin lỗi anh. Anh à, anh có thể nào..."
"Anh không thể nào. Việc công ty của Atsumu, anh không được nhúng tay đến nữa. Với lại, anh thấy Atsumu không sai."
"Mami ơi, huhu, mami ơi, hai anh đánh con! Hai anh còn xô con té xuống đất nữa! Oà oà, con hỏng thèm chơi với hai anh đâu, con đau quá mami ơi, huhuhu!"
Tôi nghe thấy tiếng khóc lớn, Rinji từ sân vườn chạy ùa vào lòng tôi, tay chân lấm lem đất cát. Theo sau là Yukii và Komei, hai đứa nhỏ càng lớn, nét mặt cứng cáp và nghiêm nghị giống hệt với ba. Chúng chỉ giống anh Shin nước da, còn khí chất và tính cách hung hăng xuất phát từ Atsumu, không lẫn vào đâu được.
"Yukii, Komei, hai đứa có đánh em không vậy?"
"Dạ, mẹ Shin ơi... Là em đánh tụi con trước đó mẹ... À không, Rinji nói là mami của em kêu em đánh tụi con trước đó mẹ!"
"Thật là! Tụi con phải đối xử tốt với em chứ? Em khóc đỏ hết mặt rồi, hai đứa mau đưa em đi chơi, dỗ dành em giúp mẹ, có được không?"
"Dạ được ạ! Mà mẹ Shin ơi, ba Tsumu hỏng có thích gia đình em Rinji tới đây. Mẹ Shin cho chú vô nhà, mẹ Shin hỏng sợ ba Tsumu la mẹ ạ?"
Bọn nhỏ lý sự ghê gớm, tôi phải phục tài dạy dỗ của gia đình anh. Một người vợ quan trọng lễ nghi phép tắc, một người chồng tài cán và hiên ngang, việc giáo dục con cái lúc nào cũng khiến tôi ngưỡng mộ. Tôi ước gì tôi cũng được như anh, và tôi ước gì Rintarou cũng có khả năng học hỏi từ Atsumu thì hay biết mấy. Chỉ tiếc là, chồng của anh dường như rất hận chồng tôi, ẩn sâu một sự việc được giấu kín nào đó, họ chưa bao giờ tọc mạch với tôi.
"Em kêu Rinji đánh hai đứa nhà anh?"
"A-Anh Shin! Anh... đừng tin lời thằng bé nói! Rinji... em không biết vì sao nó lại nói như vậy. Những ngày gần đây, bé con nhà em... Aiss, em không biết nói với anh thế nào nữa ạ!"
"Có chuyện?"
"Dạ... Rinji nhà em, lúc nào cũng nói với em, là em rất hay vào phòng chơi rượt bắt với nó. Ngay cả Rintarou cũng đều tin là như vậy... Đêm qua, em không ở nhà, nhưng nó cứ khẳng định em là người đã ôm nó ngủ. Gia đình em sáng nay gặp tin dữ, nên là... em không muốn để Rinji ở nhà với ba."
Tôi còn muốn nói với anh rất nhiều thứ, và tôi mong anh sẽ lắng nghe hết tất cả, và rộng lượng tha thứ cho lỗi lầm mà Rintarou vô tình gây nên. Tôi giật mình, phần sau gáy tôi, như có ai thổi nhẹ vào đấy, khí lạnh bắt đầu tràn vào trong. Tôi không ngừng run rẩy, và tôi bắt gặp anh Shin, trong một hình ảnh khác lạ.
"Em đang ở đây... Có phải em đang ở đây không? Em trả lời anh đi! Em... hãy cho anh gặp mặt em đi mà..."
Anh rơi nước mắt, tiếng khóc cất lên, vừa đau đớn lại vừa bi thương. Hai tay anh không còn đặt lên bàn, những ngón tay cứ liên tiếp quơ quào trên không trung, tôi chẳng biết anh muốn nắm bắt điều gì. Nhưng từ ngoài xa khu vườn, tôi lần nữa chạm mắt cùng cậu. Chiếc áo thun trắng dính đầy máu ở vùng bụng, mái tóc che rũ đi đôi mắt đỏ ngầu. Đôi môi cậu nở lên nụ cười kéo dài đến mang tai, và khoé mi cậu ấy, những dòng lệ cứ thi nhau chảy xuống gương mặt trắng toát kia. Thoang thoảng bên tai tôi, giọng nói trầm và sâu hơn vực thẳm, tay cậu giơ lên và đặt trước bụng. Tôi mở mắt kinh hãi, con dao giống hệt với Rintarou. Cậu lia xuống bụng, từng nhát thật sâu ghim vào nơi đó, máu lần lượt bắn tung toé. Cậu đâm nhiều đến nỗi cả phần ruột đều bị lôi ra ngoài, chỉ có tôi mới thấy cảnh tượng khủng khiếp đấy ngay lúc này thôi sao?
"Muốn biết tao là ai không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro