Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝐓𝐚̣̂𝐩 𝟔 | 𝐆𝐲𝐦𝐧𝐚𝐬𝐭𝐢𝐜.

Rating: 21+ ⚠⚠❌❌
Warning: H, s*x, lệch nguyên tác, OOC!!!

Cơn mưa nặng hạt kéo đi đợt nắng gay gắt, tiết trời đổ xuống ánh hoàng hôn đỏ rực, nhưng đã vơi bớt phần nào cảm giác nóng nực xung quanh. Khung cảnh ấm áp với chăn đệm êm ái, máy lạnh phả mỗi đợt lạnh buốt, trên giường ngủ xuất hiện thân ảnh tròn mềm, Miya Osamu đã nằm ườn tại đó hơn một tiếng, nhưng em chẳng có ý định sẽ thức dậy. Chỉ vì một lý do duy nhất, người yêu em tập đâu ra cái sở thích lạ kỳ, như việc sắm sửa hết mọi đồ dùng cho việc tập thể hình tại gia chẳng hạn.

Em chẳng bao giờ hào hứng khi nghe anh đề cập tới việc ấy, vì bản thân em cực kì ghét chuyện cơ thể chịu đựng cảnh tượng mồ hôi nhễ nhại như ai kia. Nhớ về ngày vẫn còn cắp sách đi học, đội bóng chuyền cấp Ba được nhà trường ưu ái hẳn cả một phòng tập thể hình, ngoại trừ những ông giời con nhiệt huyết, thì Osamu chẳng dám ngó xuống dưới lần nào. Nhưng chồng em thì khác, Suna Rintarou, mặt mày lúc nào cũng chán chường là vậy, mỗi ngày anh trụ lại nơi đó với việc nâng mấy quả tạ lên cả chục ký, chúng làm em ngạc nhiên. Những tưởng về sau, anh sẽ giảm bớt khối lượng luyện tập vì công việc bận rộn, thế nào lại đem nguyên phòng gym trụ ngay phòng khách nhà hai người luôn rồi?

"Bà xã! Samu à, dậy đi em!"

Người còn chẳng thấy đâu, chen lẫn vào tiếng nhạc xập xình, em chỉ thấp thoáng bên tai chất giọng hối giục của anh thôi. Em ghét anh quá, hai tuần trước khi anh bắt đầu xây dựng sở thích, thì mấy khoảnh khắc ái ân cũng từ đó mà giảm đi rất nhanh. Cả người em đều nóng nực bức bối, bữa sáng ngồi vào bàn ăn thì thấy cảnh anh chạy bộ, bữa trưa quét nhà thì thấy cảnh anh nhảy dây, bữa chiều thì anh tiếp tục ngồi vào máy, nâng hai tay chống đẩy mà chẳng biết thời giờ cho bữa tối gần tới nữa cơ?!

Kiên nhẫn trong em không nhiều, tức giận đùng đùng, chăn đệm trên giường cũng không thèm sắp xếp ngay ngắn, vài bước chạy đã tới nơi mình cần tới. Nơi phòng khách giờ đây chỉ chất toàn màu đen của hàng tá máy móc đắt tiền, em biết rằng tài chính đối với anh là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề quan trọng hơn, anh phải mở mắt ra mà chú ý tới cảm nhận của người yêu anh đi chứ?!

"Nữa! Lại tập?!"

"Tập thì mới có sức khỏe. Em cũng nên vận động cho thân thể em săn chắc hơn đi, cứ ăn nhiều đồ béo, rồi cứ nằm ngủ li bì suốt mấy giờ liền, em sẽ mắc bệnh về già nhiều hơn anh đó."

Hình thể lão công nhà em nhìn mãi cũng không biết gọi là chán, dù em tức giận, nhưng việc đối diện với các múi cơ bụng cuồn cuộn, chỉ nhỏ nhặt như vậy đã khiến em vui quên đường về. Anh mặc quần thể thao dài, hai cánh tay bảo vệ bằng lớp vải đen, mọi đường nét nam tính cớ sao Suna Rintarou lại sở hữu nhiều hơn người khác quá nhỉ? Tuyến nước bọt cứ gặp vấn đề, em tiếp tục lia mắt xuống phần mông săn chắc, quả nhiên nét quyến rũ không những dừng trên vẻ điển trai, nó có thể lấn chiếm vào vài điểm nhạy cảm trên cơ thể anh nhiều thế à? Osamu ganh tỵ đấy, vì trước giờ, em luôn nung nấu ý định tập săn cơ bụng, mà ý định đó đã được gạt bỏ từ lâu, khi em biết mình chỉ chốt kèo nằm dưới với anh thôi...

"Anh trù ẻo em hả?! Anh dẹp cái chuyện gym chuyện đồ của anh qua một bên giùm em cái đi! Anh không muốn ăn tối nữa? Anh mà còn tập, em cắt bữa tối luôn bây giờ!"

Tiếng nhạc sôi động rất nhanh được anh tắt đi, cả gian phòng trong phút chốc chìm trong yên lặng, ngoài trời lúc nào lại xuất hiện âm thanh lộp độp từ cơn mưa chưa chấm dứt. Rintarou thở từng đợt hơi nặng nề, mồ hôi chất đầy lên da thịt với nét cường tráng khó cách nào phản kháng. Anh vắt trên vai chiếc khăn, rồi từ tốn lau mặt, sau đó thì dùng chúng lau vài đường trên vòm ngực vững chắc, nếu anh không để ý, anh cũng quên mất thời gian dùng bữa tối với em luôn rồi.

"Thôi nào, lại đây với anh."

Chẳng cần người kia né tránh, trong tích tắc, cả thân người mềm mại đã cố định giữa vòng ôm chặt chẽ từ gã người yêu. Cổ em lan tỏa mùi hoa hồng thân thuộc, hương thơm chẳng bao giờ khiến tâm trí anh giữ vững khả năng bình tĩnh và định hình được mọi thứ xung quanh. Anh tham lam hít căng buồng phổi, hai tuần chẳng được thân mật với em, thật lòng anh nhớ em lắm. Tập gym cũng là chuyện bất ngờ ập tới, anh không phủ nhận, việc này dẫn tới nhiều lợi ích hơn anh tưởng. Có được một nguồn sống khỏe khoắn, giúp anh giảm bớt căng thẳng và áp lực trong công việc, có khi... còn giúp cuộc làm tình của hai người trở nên thăng hoa hơn thì sao? Bữa tối gì đó của em, anh không hề hấn, nhưng nếu thay đổi bữa tối bằng chú heo nhỏ đáng yêu này, một trăm phần trăm anh sẽ không muốn bỏ lỡ.

"Eww, người anh toàn là mồ hôi! Đừng có đụng em nha, em đánh anh chết đó!"

Bản tính thích đùa nghịch với tình yêu, Suna Rintarou càng hăng say chôn vùi cả gương mặt dưới hõm cổ trắng ngần, môi anh rà soát trên vùng thịt mịn màng mỗi dấu hôn thắm đượm. Dù cố chống cự, nhưng cuối cùng vẫn phải đầu hàng xin thua, hai cổ tay chỉ bằng một lực mạnh đã được anh quy về lại một chỗ. Cả thân hình lực lưỡng áp chặt lưng em, dưới đũng quần tên ngông cuồng, em còn cảm nhận con quái vật kia đã ở yên trong tư thế kiêu ngạo hiên ngang. Gáy em lạnh buốt, phát sinh loại chuyện với tên biến thái kia ngay tại căn phòng này, em thà chết cho rồi!

"Suna Rintarou, anh làm gì đó?! Em bảo là không được rồi mà?!"

"Hai tuần qua em có nhớ chồng em không?"

Rintarou buông làn hơi khó nhọc, hơi nóng bừng lan tỏa khiến chốn phòng khách giờ đây chỉ còn hiện diện tiếng thở và tiếng thút thít như mèo con. Miya Osamu đè nén ham muốn đã trôi qua mười bốn ngày, nói không nhớ chắc chắn đối phương sẽ phát hiện ra ngay. Cả thân người đồ sộ cứ thuận đà tiến lên, trong chốc lát đã khóa chặt em trong vòng ôm chắc chắn. Vài giây sau đó, Rintarou tiếp tục đẩy em ngồi vào phần ghế đẩy tạ, phía sau chạm vào những thanh chắn kim loại lạnh ngắt. Tình yêu thoáng rùng mình, cặp mắt màu xanh ngọc đặc biệt em hằng yêu thích bỗng dưng tối sầm vì ham muốn cháy nóng. Những ngón chai thô tiếp tục vuốt ve cả gương mặt em, vừa mềm mịn lại vừa trắng trẻo. Mọi thứ từ em, dù là mỗi ngày đều muốn ngấu nghiến em thật nhiều. Anh đã từng thầm nhủ, nếu như Miya Osamu chưa bao giờ mang ý định buông tay, thì Suna Rintarou cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em.

"Anh nói năng kiểu gì vâyk? Em biết công việc anh như thế nào từ lâu nên em quen rồi."

"Quen rồi thì tại sao lại đỏ mặt?"

Tiếng cười chen ngang cuộc trò chuyện mà bản thân em luôn muốn chúng kết thúc thật nhanh. Nếu như trước mặt em không phải là phần thân trên rắn rỏi phủ tầng mồ hôi ươn ướt, và nếu như hương gỗ thông không hòa hợp với thân hình nam tính của anh, em cũng đâu bị áp bức thế này! Suna Rintarou đáng chết, giờ phút nào cũng đều suy nghĩ về chuyện làm tình trên tất cả tình huống khó xử, tinh lực vượt xa cả mãnh thú hay sao?

"Thôi mà! Bỏ em ra đi, em chưa ăn tối nữa!"

"Hừm, đúng lúc anh cũng đang đói. Được, ăn tối thôi!"

Ngắm nhìn người dưới thân khẽ thở phào nhẹ nhõm, gương mặt cau có biến đổi thành gương mặt phấn khích của trẻ con khi sắp được ăn ngon. Nhưng em có biết không? Em có quyền được ăn tối, nhưng sẽ là lúc sau khi được trở thành 'bữa ăn tối' của anh cơ!

"Ah! A-Anh làm gì vậy!? Bỏ em ra! Em nói ăn tối là ăn cơm! Ai nói muốn 'ăn' anh bao giờ?!"

"Nhưng bữa tối của anh là em đó."

Osamu vận dụng mọi thế chống cự đối diện với tên ngông cuồng biến thái, từ lúc anh bắt đầu chuyên tâm vào chuyện luyện tập thân thể, sức khỏe hiện tại có khi còn gấp chục lần tình yêu anh. Em chỉ biết than thấu trời đất, đã biết rõ Suna Rintarou là thiên thần giả danh ác quỷ, Miya Osamu dù được cho vàng vòng châu báu, em không muốn sống chung với anh chút nào!

Rintarou nhân cơ hội hôn em, hai cánh môi mỏng liên tục khám phá những vị trí nõn nà trên xương quai xanh nhạy cảm. Cần cổ chất thêm nhiều dấu khẳng định chủ quyền nồng đậm, đầu lưỡi như chú rắn tinh khôn, vùng gáy thơm tho tất nhiên sẽ không bỏ sót. Đôi mắt thập phần nguy hiểm, càng khiến em tăng cường sợ hãi, dục vọng kì này của anh, mãnh liệt hơn lúc trước của hai người rất nhiều lần.

"Ưm... Đ-đừng mà a-anh... Chỗ đó, ugh, không được!"

"Nơi nào của em cũng làm thằng con anh mất khống chế, em phải chịu trách nhiệm hết."

Câu nói hời hợt, nhưng qua tai người nghe lại càng khẳng định vị thế quan trọng trong chuyện giường chiếu của anh và em được đẩy cao hơn. Quần áo bắt đầu xộc xệch, bên dưới chỉ mặc độc chiếc quần short, Rintarou dễ dàng cởi bỏ chúng bằng một tay rất dứt khoát. Tấm áo thun trắng, em chỉ chọn bừa ở tủ đồ, chẳng thèm để ý đây chính là chiếc áo mà người yêu em yêu thích nhất. Nhưng có lẽ nó đã không còn được anh tận dụng, Suna Rintarou dùng sức xé rách chúng từ nơi cổ áo. Tiếng 'xoẹt' vang lên phá tan thế cảnh giác, hai mảnh vải te tua đáng thương, anh vứt vào một góc dưới sàn nhà. Nơi phòng thể hình mà em luôn dọn dẹp hằng ngày, chỉ vì mưu cầu quá đỗi mãnh liệt kia, ngày mai phải bắt anh làm thê nô mới được.

"Được rồi heo nhỏ, anh biết em đang muốn anh làm gì, ngày mai em sẽ là người toàn quyền quyết định về cơ thể anh, vừa lòng em chưa nào?"

Em không thèm trả lời, chỉ lẳng lặng đồng ý bằng cách hất mặt sang hướng khác, đôi con ngươi màu đen liếc anh đến cháy khét. Osamu mặc kệ tên đàn ông dành tặng nụ hôn triền miên chen chúc giữa khóe môi căng mọng, em liền nhắm mắt hưởng thụ. Mỗi lần giao thoa, mỗi lần đều mang tới nhiều khoái cảm thú vị và mới mẻ hơn ngày trước. Chẳng hạn như lúc này, cả cơ thể em đều lâng lâng, dù hai thân thể đều áp tầng mồ hôi trơn trượt, nhưng cũng không thể tách rời hai người ngay lúc này. Màn giao môi tiếp tục đẩy đến đoạn cao trào, dịch vị lẫn lộn tạo một mùi vị tình ái khó cưỡng. Rintarou thưởng thức chúng như bữa khai vị hoàn hảo, khoang miệng thơm ngọt dấy lên cỗ dục vọng với làn khí hừng hực.

"Haa... Đ-Được rồi... Được rồi mà! Anh còn hôn nữa... hộc, em sẽ chết mất!"

"Lần đầu anh nghe nói có người bị hôn nhiều đến mức như em đó heo nhỏ."

Anh bỡn cợt, giọng điệu chế nhạo pha lẫn vẻ quyến rũ vốn có của gã đàn ông hơn vạn người, Suna Rintarou khiến mê mẩn từ em ngày càng sâu đậm. Sâu thẳm trong ánh mắt khát khao ấy, luôn ẩn hiện tia yêu thương và cưng chiều tình yêu hết mực. Dù anh có là hiện thân của mãnh thú dữ dằn, nhưng mãnh thú vẫn mang sở hữu tấm lòng nhân hậu, và anh biết cách sử dụng chúng giữa những lần triền miên ấy vô cùng hiệu quả.

Điều hòa phả xuống làn hơi mát lạnh, mà thân nhiệt anh và em đều tỏa ra nguồn năng lực nóng bỏng như nhau, Osamu không ngừng cựa quậy vì nụ hôn anh trao tặng đã đầy kín thân trên. Cổ và gáy nhận về cơn đau nhức khó nói, vùng xương quai xanh cứ lần này lần khác nhận về sắc màu đỏ tím khác lạ. Em hít thở không hề nhu thuận, cổ tay quấn quanh phần gáy nhẵn mịn của người đàn ông. Tiếng ngân gấp gáp khiến thân thể đồ sộ chảy mồ hôi vì sức chịu đựng vượt ngưỡng, lời giọng kiềm nén và gắng gượng tìm cách giải thoát, nhưng mức độ kiên nhẫn của Suna Rintarou không hề cao.

"Nào tình yêu, em cảm thấy khó chịu? Thế thì em nên nói điều gì để em được thỏa mãn đây?"

"Ah... A-Anh ơi... Ch-Chúng mình đi vào trong... vào phòng được không anh...?"

Thân ảnh thấm ướt mồ hôi, vài lọn tóc xám tro bết dính vào vầng trán cao sáng, Rintarou nhẹ nhàng dán nó lên trên. Tạo vật hoàn hảo mà ông Trời đã ban xuống, giờ khắc này mà em còn muốn kiềm hãm sự cháy bỏng mãnh liệt này như thế sao? Thuận tiện đây cũng là một trải nghiệm mới, dù yêu nhau đã qua nhiều năm, nhưng có lẽ tình yêu vẫn chưa quen với thói tinh nghịch của anh vào lúc lâm trận của hai người nhỉ?

"Anh không thích."

"Anh điên à?! Nếu... Nếu làm ở đây, anh và em... anh và em..."

"Anh và em như thế nào?"

"Không! Tuyệt đối không cho anh đè ở đây! Em không thích!"

"Nhưng mà anh thích!"

"Ơ nà-! Ưm..."

Chiếc quần lót còn sót lại, thật xui xẻo phải chịu trận bởi sức lực tàn bạo bởi tên cầm quyền đáng sợ kia. Rintarou khẩn trương bế em vào lòng, đặt cả thân thể trần truồng nằm xuống miếng đệm lót màu hồng, cũng là nơi sẽ giúp mỡ thừa của em mau chóng tan biến thật nhanh. Nụ cười vẫn giữ nguyên trên khóe môi mỏng đẹp, người đàn ông liền cởi bỏ áo thun ướt nhẹp, chỉ chừa lại chiếc quần thể thao, và băng quấn màu đen trên hai bắp tay khỏe khoắn.

"Ôi... đừng mà, haa..."

Hai bắp đùi được mở rộng, nơi hồng hào chiếm mọi hào quang trên đáy mắt dục vọng từ Suna Rintarou. Tuyến nước bọt vì lí do 'mà ai cũng biết' không ngừng tuôn trào, anh chắc chắc vào lúc này đây, bao nhiêu tinh lực tích tụ từ hai tuần cách xa em đều hiện hữu tại đây. Người đàn ông tỏa ra luồng khí đen đặc, khiến người nằm dưới không ngừng run rẩy vì khí thế áp bức vượt mức giới hạn. Lại dâng môi cho mãnh thú, cuồng nhiệt và yêu thương, mọi xúc cảm lần lượt nồng cháy bởi thế lực hùng hồn dần trỗi dậy.

Suna Rintarou đích thực là kẻ ham ăn, lỗ nhỏ ao ước được yêu thương cứ mời gọi bằng dáng điệu phản cảm, máu nóng cuộn trào chỉ biết diễn tả bằng năng lực từ hai ngón tay khuấy đảo bên trong. Osamu thuận thế càng mở rộng chân nhiều hơn, hai tay em nắm chắc vùng thịt trên hai cánh đùi non. Giọng ngân nga vài khúc gợi tình, em ngửa đầu lên cao, cảm nhận hai ngón tay ngày một di sâu vào vách tràng ẩm ướt.

"Chết tiệt! Làm sao mà khít thế này?! Thả lỏng ra cho anh!"

Vùng mông tròn trịa không được buông tha, âm thanh vỗ đập vang rộng, nơi đẫy đà ngay lập tức hiện lên vết đánh đỏ chót. Tựa như hai quả đào mọng nước, anh càng thuận lợi di chuyển đôi chân ấy lên cao, thân người em chịu đựng sức gập mạnh mẽ, bản thân liền phát ra tiếng la hét khổ sở. Ngược lại với anh, niềm hưng phấn lắp đầy tâm trí, đầu óc chỉ chú ý đến phần thịt đỏ hỏn kéo ra từ cúc huyệt non nớt. Tăng cường hết bốn ngón tay khám phá vách thịt sống động với tốc độ chết người. Âm thanh va chạm giữa ngón tay và cửa mình chật hẹp sẽ khiến người nghe đỏ mặt tía tai.

"Haa... Ch-Chồng ơi, ưm, m-mạnh... em m-muốn nữa... Em muốn anh làm th-thật mạnh! Ối!"

Chiều theo lời hoan cầu nhục dục, Miya Osamu một bụng dâng lên cảm xúc thích thú, thay đổi với nét mặt khêu gợi quyến rũ, em nâng tiếng nỉ non như chú mèo muốn nhận thêm nhiều lần cưng chiều. Nguồn lực tình ái làm hai người lâng lâng, giữa những làn mây hạnh phúc, màn giao hợp sắp tới chắc chắn sẽ để lại đôi tình nhân những khoảnh khắc cực kì sâu đậm.

"Sao hả? Người nào bảo với anh không thích làm ở đây, bây giờ người đó đi đâu mất rồi ấy nhỉ?"

"Anh... Đồ biến thái!"

Rintarou xoa dịu tình yêu với nụ cười ôn hòa, dù là biến thái ngông cuồng thì sao? Miya Osamu vẫn không thể nào kháng cự được tình cảm nồng nàn với anh đấy thôi. Còn anh như thế nào? Anh thể hiện tình cảm bằng việc vuốt ve và ngắm nhìn em nằm trong vòng tay bảo vệ của anh đúng không?

"Em nói xem, anh là đồ biến thái của ai?"

"Của... Của em..."

"Heo nhỏ ngoan. Để anh nói em biết điều này, làm tình cũng là một cách work-out tốt nhất cho hai chúng ta đấy."

"Em đã nói là em muốn làm trong phòng mà... Ah! Lại nữa!"

Câu trả lời chưa kịp thoát ra toàn vẹn, cơ thể em liền bị người đàn ông kia trêu đùa, anh lật em nằm úp, đẩy quả mông tròn đầy dâng lên vừa tầm mắt. Hoa huyệt hồng hào vừa trải qua cuộc càn quấy, không quên để lộ vòng tròn màu đen rù quến xung quanh mép thịt mềm mại. Osamu vô tình nhướng mắt nhìn lại, việc há hốc mồm là điều bình thường, khi em tận mắt nhìn thấy thằng con kiêu ngạo ấy. Nó xuất hiện nhiều đường gân rõ rệt, tư thế thẳng đứng đáng tự hào, cộng thêm mùi hương đàn ông đê mê. Trời ơi, thứ điên cuồng ấy giống hệt như bản tính bá đạo của anh! Đã bao lần nhìn trực diện, nhưng giờ này, thanh thép dày cộm ấy mà một lần lút cán vào lỗ nhỏ kia... một tuần nằm trên giường hẳn là quá ít ỏi cho bản thân em rồi!

"Su... Suna Rintarou! Anh điên rồi!"

"Em là người khiến anh phát điên!"

Trái tim nóng bỏng dâng hồi thổn thức, trải qua bao nhiêu trận chiến ái tình nồng nàn, nhưng Rintarou chưa bao giờ phủ nhận mình sẽ chán nản về em. Osamu quá đỗi tuyệt hảo, là món quà mà cả đời anh sẽ ghi nhớ và trân trọng hết mọi khoảnh khắc hạnh phúc. Cánh mông tròn trịa phủ tầng mồ hôi bóng lưỡng, dưới ánh đèn sáng trưng chiếu rọi xuống phòng khách, đường nét cơ thể như phác họa bức tranh thoát tục đẹp đẽ. Tính cụ lan tỏa nguồn cơn bức bối, gã người yêu mơn trớn lỗ nhỏ liên tục khép mở mời chào, với hơi thở thô trọng, anh đâm mạnh đứa con đói khát ấy vào thật sâu.

"Ah haa... L-Làm gì mà sâu vậy chứ?!"

"Chỉ là do em nhạy cảm quá thôi. Nào, cùng anh nhé?"

Cảm nhận dương vật thô to chen chúc giữa vách thịt nóng ướt, trái ngược với vẻ thoải mái của anh, Miya Osamu giờ đây chỉ còn sót lại điệu rên rỉ yếu ớt. Em gồng mình chống chọi thế lực khủng khiếp chôn sâu, từng ngón chân đều căng hết cỡ, đón nhận nhiều lần nhưng dư vị vẫn tồn tại là đau đớn khôn nguôi. Gương mặt lấm lem nước mắt liền gục xuống thảm, dịch vị liên tiếp đổ ra, tạo thành mỹ cảnh mãn nhãn dành trực tiếp cho Suna Rintarou đang ngự trị phía sau.

Anh khẩn trương nâng hông, từng cú đâm vừa dồn dập, vừa khiếp người không ngừng giáng xuống bờ mông tròn căng. Âm ngân nga dưới khuôn miệng nhỏ phát ra nguồn nhiệt còn cháy bừng hơn lúc ban đầu, vòm ngực đè ép lên tấm lưng trần, cẩn thận đặt nụ hôn vào vùng gáy trơn nhẵn. Tình yêu chắc hẳn đã lạc giữa tầng mây hồng sảng khoái, khúc tình em cất tiếng ngày càng vọng hơn, thành công dẫn lối người đàn ông ngao du miền chân trời chỉ tồn tại niềm đam mê dung quyện cuồng nhiệt.

"Ưm... Ôi, nh-nhẹ một chút nào anh... Argh, e-em kh... không thở nổi..."

Đóa cúc non thít chặt lấy côn thịt khổng lồ, từng chút một được em tận tình chăm sóc, có chết cũng đừng hòng Rintarou sẽ buông tha cho em. Tốc độ chuyển biến thành sức công phá mãnh liệt, Rintarou chẳng chờ đợi người nằm dưới kịp bình tâm, những lần ra vào như vũ bão, kéo theo nụ hôn trao đến khóe môi gia tăng hương vị thắm nồng. Mỗi khi dứt ra, cả hai chẳng ngại ngần khi tiếp tục tạo nên những sợi chỉ bạc bóng loáng.

"Đừng dối anh nữa, anh là người biết rõ tính tình của em còn hơn cả bản thân em nữa đấy, bé ngoan của anh."

Lời giọng khi lâm trận hệt như bản tình ca đẩy nhanh hồi khát vọng, khiến nhịp tim Osamu vang dội từng hồi trống xuyến xao. Em bất lực nằm yên một chỗ, mặc kệ thân thể bị ngấu nghiến bởi chú cáo đầu đàn hung tợn kia, Rintarou chấm dứt thời gian nghỉ ngơi của em chỉ bằng cách thay đổi tư thế. Anh đặt em nằm nghiêng, nâng cao đùi phải, để em chứng kiến rõ mỗi lần chuyển động từ nơi liên kết vừa hay đã được thuận lợi và trơn tru. Anh tiếp tục lần tấn công kế tiếp, lần này càng di sâu hơn, con hàng khủng rất thích khơi gợi bản lĩnh chinh phục từ người đàn ông ngông cuồng, nó lần mò và khám phá đến nơi sâu nhất, thỏa thích mà tận hưởng.

"Haa...! Kh-Không được rồi! Ô-Ôi... t-to... to quá..."

"Cảm ơn em đã khen."

Căn phòng khách, vừa là nơi chất các máy thể dục dụng cụ đầy nhóc, cũng vừa vặn là nơi phát tình điên loạn nhất mà Suna Rintarou đã từng sáng kiến ra. Anh chẳng ngờ cảnh tượng ở đây lại khiến bản thân phóng túng và phát ra lửa dục cùng em đậm đà đến vậy. Tình yêu với thân hình đầy đặn, mồ hôi phủ khắp người tạo thành hình ảnh đồi trụy nóng mắt, nhưng có lẽ, Miya Osamu rất thích được nhìn thấy người em yêu luôn cưng nựng em như thế này.

"Ưm... A-Anh haa, ch-chồng... e-em yêu... hưm, em yêu anh quá đi mất!"

"Tình yêu, anh cũng rất yêu em!"

Cổ họng khô khan, màn giao hoan xác thịt trôi qua hơn ba mươi phút vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, mà còn tăng thêm cường độ mạnh bạo hơn gấp trăm lần. Tiếng rên ngọt ngào hòa lẫn trong tiếng khóc nỉ non, tiếng thở dốc trầm đục và tiếng va chạm ái tình, âm thanh sống động như thể khoảng không gian ấm áp ấy chỉ dành cho hai người ở đó.

Phân thân trướng to hơn lúc nãy, điên cuồng thâm nhập vào mật động khép kín, Suna Rintarou thật sự chỉ muốn văng tục và ngấu nghiến em cho đến ngày hôm sau. Tình yêu nhắm nghiền đôi mắt, lệ đã tuôn trào xuống đôi gò má đỏ ửng, khuôn miệng chúm chím chẳng thể nào khép lại như bình thường. Bàn tay thô to nhanh chóng an ủi vật nhỏ nhắn bán cương, khiến em thống khoái mà la hét thất thanh. Tay còn lại, anh bắt đầu công cuộc chăm sóc hai nhụy hồng trên khuôn ngực trắng trẻo. Độ mềm dai vừa phải, một bên liếm mút không ngơi nghỉ, một bên thì bị giày vò bởi hai ngón tay linh hoạt. Cuối cùng vẫn là anh chiếm thế thượng phong, chỉ qua vài phút sau đó, hạ thân bên dưới liền bắn luồng tinh dịch nhớp nháp thẳng vào bụng em.

Hình thể đẫy đà được anh kích thích tận cùng, cật lực uốn éo vì lỗ nhỏ dần chẳng còn độ kiên cường để chiến đấu với sức lực khủng bố từ tên đàn ông. Rintarou bốc hỏa, tiếng gầm dưới cổ họng hệt như loài thú dữ tợn đã đói khát nhiều ngày, tay anh lần xuống bờ mông nhẵn nhụi, nghịch ngợm trêu đùa. Vài chục lần đẩy thúc kịch liệt, anh dùng tay banh rộng cúc huyệt, đôi mắt sâu thẳm chỉ chú tâm vào vòng tròn sưng tấy đặt giữa khe mông. Kích tình như liều độc dược nguy hiểm, không để em phải chờ đợi lâu, Rintarou giải thoát dịch yêu đặc sệt trong hậu huyệt được một nửa. Dương vật được rút ra nhanh chóng, để mắt em đối diện với thứ cuồng ngông đáng tự hào ấy, phần tồn đọng như kia anh không ngại mà phun lên khắp mặt em.

"Chà... Em có vẻ thích chúng nhỉ?"

"Không phải tại anh làm hư em sao?"

Giờ đây, một Miya Osamu chỉ sót lại dư vị ái tình, da thịt màu trắng nằm trên tấm thảm hồng, tinh trùng của anh lan tỏa mùi hương nam tính khiến em mẩn mê. Em như chú heo nhỏ tinh nghịch, những ngón tay thuận thế quệt dòng chất lỏng ấy lan rộng ra khắp nơi trên khuôn mặt bơ phờ. Thân người xụi lơ nằm yên tại đó, chỉ một hành động vô tư, cũng đủ khiến Rintarou mất hết phương hướng.

"Em tính làm gì nữa đây? Hửm? Ai bảo là không thích thứ này của anh, mà hôm nay ai đó lại gan quá rồi?"

"Nhưng... Nhưng mà bây giờ em... em không quan tâm nữa. Em thích... Em thích uống cái đó của anh..."

Nụ cười xen lẫn vẻ lạnh lùng và bỡn cợt thường thấy, thằng con cưng vừa được chăm sóc thoải mái, giờ đây lại giống như một thanh sắt chạm đỉnh ngàn độ. Rintarou là gã người tình cưng chiều chú heo nhỏ này nhiều không kể hết, làm sao anh lại để em ôm sở thích dung tục ấy một mình cho được?

"Ah... Đúng rồi, em làm tốt lắm tình yêu..."

Phần gậy thịt tống sâu vào khoang miệng chật hẹp, so với cách làm tình này, có thể thấy em là người rất ưa thích việc chủ động của anh. Rintarou tăng tốc, cơ miệng được ra vào với tốc độ vượt giới hạn, hai gò má em căng phồng, vẻ mặt cam chịu bất chợt nhăn nhó lại nhiều hơn. Tay em bám chặt trên bờ hông rắn rỏi, tiếng khóc ngăn cản bằng dương vật kiêu ngạo, qua tai anh chỉ giống như tiếng mèo con làm nũng. Đến giây phút cuối cùng, nơi căn phòng khách sáng đèn, nơi phòng thể hình tiếp tục vang lên tiếng nhạc xập xình, có cặp tình nhân vẫn không ngừng quấn lấy nhau. Bầu trời bắt đầu chạm ngưỡng về khuya, chắc rằng em đã không còn cảm thấy đói nữa, vì bụng em... hiện tại chỉ toàn chứa lấy tinh hoa của anh mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro