
Chương 29: Kẻ Không Phải Sợ
Buổi tối, tầng cao nhất của thư viện cũ bị khóa trái. Một bóng đèn nhỏ sáng trong góc, hắt lên gương mặt sắc lạnh của Hạ Diệc Lưu và Nhật Hoàng Long.
" Tôi tìm ra rồi," Long đặt xuống một tập hồ sơ.
" Thứ Crest đang che giấu không chỉ là trò chơi cấp bậc... mà còn là hệ thống quyền lực liên trường."
" Tức là những học sinh bị gắn thẻ No Reason có thể bị chuyển trường, xóa hồ sơ, hoặc thậm chí 'biến mất'? "
" Không. Tệ hơn. Họ bị ghi vào danh sách đỏ quốc gia."
Danh sách đỏ là danh sách học sinh bị gắn mã nguy hiểm, không đủ tiêu chuẩn đạo đức, và không được cấp học bổng hoặc tiếp cận chương trình giáo dục trọng điểm.
Hoàng Long nhìn Diệc Lưu:
" Nếu chúng ta không chặn lại, thế hệ sau sẽ bị kiểm soát từ khi còn chưa biết chữ."
" Tôi không đến để học cách cúi đầu."
Hai người bắt đầu xây dựng một hệ thống song song, ghi nhận, lưu trữ, và phản chứng các hành vi thật của The Crest - từ trong bóng tối.
Cùng Đêm Đó.
Tại tầng hầm cũ bỏ hoang dưới phòng thí nghiệm, nơi ánh đèn vỡ vạc chỉ còn lại những quầng sáng lờ mờ từ bóng đèn huỳnh quang chập chờn. Hoàng Minh Triết đang quỳ gối, đè một học sinh lớp dưới xuống sàn bê tông lạnh ngắt, nắm đấm tung ra liên tiếp, không một chút do dự. Mỗi cú đánh khiến máu văng lên nền gạch, tạo thành vệt đỏ nhòe nhoẹt như thứ mực bẩn thỉu viết nên câu chuyện sai lạc, máu còn bắn lên cả mặt và đồng phục của cậu.
Xung quanh là sự im lặng đặc quánh, không ai dám can, không ai dám quay đi. Bởi đứng ngoài vòng tròn đó, Tử Khuynh, em gái ruột của Minh Triết, đang khoanh tay dựa vào tường, mỉm cười nhàn nhạt như đang xem một tiết mục xiếc rẻ tiền. Đôi mắt cô ta lấp lánh thứ ánh nhìn lạnh lẽo, hoàn toàn không có khái niệm đau đớn hay thương hại.
" Nó chê tao là học sinh cá biệt." Minh Triết ngẩng đầu, khóe môi rướm máu vì va chạm khi nạn nhân vùng lên, nhưng hắn chỉ nhổ phì một bãi nước bọt xuống sàn.
" Vậy để tao cho mày xem thế nào là 'cá biệt' thật sự. "
Và hắn tiếp tục đấm. Không nhanh, không vội như thể mỗi cú đánh là một bài học, một bản án không lời trong thế giới mà công lý đã ngủ quên từ lâu.
Cậu hút thuốc sau giờ tan học, ngồi trên lan can tầng thượng như một kẻ chẳng màng đến sự tồn tại của trọng lực hay nội quy. Cậu xăm tạm hình đầu lâu lên cổ tay bằng kim nhọn và mực bút, máu rỉ từng giọt nhưng ánh mắt thì không hề lay chuyển, như thể nỗi đau là một phần nghi thức để bước vào vai trò mới.
Từ những hành lang bị bỏ quên và dãy lớp học vốn dành cho "phế phẩm", cậu dựng lên một " Bang hội đêm " - nơi tụ tập những học sinh bị đẩy khỏi lớp chọn, những kẻ không đủ giỏi để được trọng dụng, cũng không đủ ngoan để bị kiểm soát. Ở đó, luật duy nhất được khắc sâu bằng máu và nỗi sợ là:
" Điện Hạ không cần luật. - No Reason "
Tên thật của cậu ta dần biến mất khỏi những cuộc trò chuyện trong trường. Người ta chỉ dám gọi một biệt danh, thì thầm trong sợ hãi: Điện Hạ.
Một buổi tối, Đổng Kính Hành ngồi một mình trong phòng truyền thông của hội học sinh, căn phòng vốn chỉ dành cho những người nắm quyền ra lệnh và kiểm soát dư luận. Ánh sáng xanh lặng lẽ từ màn hình hắt lên gương mặt cậu, chiếu rõ từng biểu cảm lạnh băng.
Trên màn hình là đoạn băng ghi hình Minh Triết đánh đập học sinh ở tầng hầm, góc quay mờ nhưng đủ rõ để nhận ra sự tàn bạo đến rợn người. Mỗi cú đấm như vang lên giữa không gian tĩnh mịch của căn phòng kín.
Kính Hành xem hết đoạn băng mà không chớp mắt. Hắn cười nhạt.
" Em ấy điên loạn thật. Nhưng cái trường này...cần một thằng nhóc điên loạn như em và Trác Tương để dọn rác."
Không một lời cảnh cáo. Không trừng phạt. Ngược lại hắn - Kính Hành cúi người, gõ vài dòng lệnh. Màn hình lập tức hiện lên bảng điều khiển nội bộ.
"Dừng phát cảnh báo về Hoàng Minh Triết. Chuyển hồ sơ kỷ luật thành 'không xác thực'. Ghi nhớ trạng thái: bảo vệ."
Dứt khoát. Không chần chừ.
Minh Triết được thả ra khỏi vòng kiểm soát, không phải vì vô tội, mà vì đã trở thành một công cụ cần thiết.
Giữa những ngày hỗn loạn nhất của hệ thống, khi scandal bùng lên và các lớp học bị xáo trộn vì những cuộc chiến ngầm, Tưởng Bắc Thành và Đổng Nhật Di, hai người tưởng chừng ở hai đầu chiến tuyến lại thường xuyên được phân công làm việc chung trong tổ truyền thông khẩn cấp. Không ai để ý, hoặc cố tình không để ý rằng họ luôn là cặp đôi cuối cùng rời khỏi phòng điều phối, khi màn đêm đã phủ kín cả khuôn viên trường và đèn hành lang chỉ còn lập lòe như những chiếc bóng mệt mỏi.
Họ cùng nhau kiểm tra mã hóa dữ liệu, theo dõi dòng phát tán tin giả, dựng lại hệ thống an ninh số để che đậy những bí mật mà The Crest muốn chôn vùi. Những đêm thức trắng, những giờ ngồi cạnh nhau trong phòng tối chỉ còn ánh sáng của màn hình lập trình nhấp nháy dần khiến không khí giữa họ dần khác đi.
Ánh mắt họ bắt đầu chạm nhau lâu hơn. Không còn là cảnh giác. Không còn là nghi ngờ. Chỉ là... những sự im lặng.
Một đêm, khi hệ thống đã ổn định tạm thời, và toàn bộ phòng chỉ còn tiếng quạt gió rít nhẹ, Nhật Di khẽ lên tiếng, như một vết cắt không báo trước:
" Em từng nghĩ anh không thuộc về bọn họ. "
Bắc Thành không quay lại. Mắt vẫn dán vào bảng dữ liệu, nhưng bàn tay trên bàn phím dừng lại đúng một nhịp.
" Và em thuộc về tôi? " – Giọng hắn trầm, nhẹ, nhưng trong đó có gì đó mong manh, như thể chính cậu cũng sợ câu trả lời.
Nhật Di nhìn hắn thật lâu. Rồi cô nói, chậm rãi, lạnh và sắc như một lưỡi dao vừa mới mài:
" Em chẳng thuộc về ai được cả, em thuộc về Crest. Không ai có thể rời khỏi nơi đó."
Lúc đó, Bắc Thành mới quay sang nhìn cô, không nói, nhưng trong mắt là tất cả những gì hắn không thể diễn đạt bằng lời. Cảm xúc ấy không ồn ào. Không vội vã. Nhưng cũng không được phép tồn tại.
Hắn cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa hai người, không phải là một bước chân, mà là cả một hệ thống. Một kim tự tháp được xây bằng máu và lời thề trung thành.
Tình cảm giữa họ, nếu có thể gọi là tình cảm đang được nhen nhóm lên, lặng lẽ, dịu dàng như ánh sáng cuối hành lang... nhưng luôn đứng dưới lưỡi dao của niềm tin.
Và lưỡi dao ấy, chỉ cần một cái nghiêng nhẹ, sẽ cắt đứt tất cả.
Giờ sinh hoạt chiều thứ Sáu, ánh nắng nghiêng qua khung cửa lớn của hội trường tầng ba, rọi lên dãy ghế riêng phía cuối, nơi chỉ dành cho thành viên cấp cao của The Crest. Nơi đó, không ai được phép ngồi nếu không được mời. Không ai dám đến gần, ngoại trừ những kẻ biết rõ họ đang chơi trong một ván bài lớn hơn cả nội quy nhà trường.
Tử Khuynh, với mái tóc đen buộc lỏng và ánh mắt sắc như dao cạo, lặng lẽ đưa mắt về phía bên kia hội trường. Ở hàng ghế thấp, Hạ Diệc Lưu đang một mình, cúi đầu tra cứu tài liệu cũ, tay gạch ghi bằng bút đỏ lên từng trang giấy, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của nhóm Crest như thể bọn họ chỉ là một ảo ảnh không đáng bận tâm.
Tử Khuynh khẽ nhếch môi, giọng nhẹ như gió nhưng ẩn chứa một luồng lạnh buốt sau gáy:
" Trông anh ta vẫn chưa học cách sợ Crest. Định làm gì nữa hửm? "
Tựa vào lan can kính phía sau, khoác hờ chiếc áo blazer không cài cúc, Vũ Nghi – đôi mắt rực ngọn lửa của sự giận dữ chưa từng được giải thoát - liếc nhìn Diệc Lưu như nhìn một con thú đang ngoan cố chống lại lưới săn:
" Vì chưa nếm mùi thôi. Muốn cược xem ai sẽ khiến anh ta khuỵu trước? "
Họ không nói thêm. Chỉ trao nhau một ánh nhìn ngắn nhưng đủ để một kế hoạch mới hình thành không cần ngôn ngữ.
Hai cô gái – một là bóng tối lạnh lùng, một là ngọn lửa mang mùi thù cũ – cùng bắt đầu hành động.
Tử Khuynh, dưới vỏ bọc điềm đạm và tinh tế của một "học sinh ưu tú bị The Crest từ chối", lặng lẽ tiếp cận những người thân cận nhất với Hạ Diệc Lưu. Cô thâm nhập vào các nhóm sinh hoạt, các buổi học nhóm, các mối quan hệ tưởng như vô hại. Với giọng nói dịu dàng và ánh mắt chân thành, cô gieo rắc nghi ngờ từng chút vào lòng tin của họ đối với Diệc Lưu rồi khiến những mối liên kết bắt đầu rạn nứt mà không ai nhận ra.
Cùng lúc, Vũ Nghi hoạt động trong bóng tối của mạng lưới truyền thông ngầm, nơi cô là một trong những người thao túng giỏi nhất. Cô lật lại quá khứ bị che đậy của Diệc Lưu, đào sâu vào những mảnh tin đồn mơ hồ từng xuất hiện ở trường cũ, rồi lén đưa vào hệ thống một "bằng chứng giả" hoàn hảo, tinh vi, không thể lần ra được nguồn. Tất cả được lên lịch: đúng ngày Hạ Diệc Lưu dự kiến công khai bước tiếp theo trong kế hoạch phản kháng, scandal sẽ nổ tung.
Cả hai biết rõ: để đánh gục một kẻ như Hạ Diệc Lưu, không thể dùng sức mạnh. Phải dùng cô lập. Phải khiến cậu ta tự hoài nghi chính mình.
Và khi vết nứt đầu tiên xuất hiện, bầy chó sẽ xông vào xé toạc phần còn lại.
Hạ Diệc Lưu đã thôi ngẩng cao đầu một cách ngây thơ giữa bầy sói. Cậu không còn tin vào việc lời nói lẽ phải sẽ được lắng nghe, hay rằng bất công sẽ tự động được sửa chữa. Thay vào đó, cậu lặng lẽ xây dựng một mặt trận song song – một hệ thống phản kháng bí mật, được thiết kế như một mạng lưới chứng cứ, dữ liệu và chiến lược có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.
Trong bóng tối, Hoàng Long chính là người tiếp đạn. Với quyền truy cập từ gia đình trong Bộ Giáo Dục, hắn cung cấp các dữ liệu nội bộ, hồ sơ chỉnh sửa điểm số, báo cáo tài chính ngầm, và bằng chứng về việc The Crest thao túng chính sách giáo dục từ cấp cao. Không chỉ đơn thuần là một " nguồn tin ".
Trong khi đó, Hoàng Minh Triết lại trượt dài vào hỗn loạn của chính mình. Càng ngày, cậu càng mất kiểm soát, hành động bốc đồng, bạo lực, và rực cháy với một thứ bản năng tàn phá không thể thuần hóa. Dưới sự bảo trợ ngầm của Kính Hành, cậu trở thành cơn bão lửa hoang dã – vừa là vũ khí, vừa là mối đe dọa cho tất cả.
Và Crest, trước nguy cơ tan vỡ từ bên trong và phản kháng từ bên ngoài, đã chuyển sang trạng thái "thanh trừng" – siết lại hàng ngũ bằng tốc độ và sự tàn bạo chưa từng có. Hệ thống kiểm duyệt hoạt động 24/7. Những học sinh từng do dự bị loại khỏi các nhóm đặc quyền. Những giáo viên đặt câu hỏi đột ngột biến mất khỏi lớp học. Kẻ nào không tuyệt đối trung thành – sẽ bị xóa tên.
Đây không còn là một trò chơi. Đây là chiến tranh.
Một cuộc chiến ngầm, nơi không có khái niệm công bằng. Chỉ có chọn phe - hoặc bị tiêu diệt.
Chọn chiến đấu - hoặc bị lặng lẽ viết tên vào danh sách không bao giờ trở lại.
Và giữa tất cả, Hạ Diệc Lưu không lùi bước. Cậu không cố gắng đánh bại Crest bằng đạo đức. Mà bằng hệ thống. Bằng chiến lược. Bằng lửa.
___________________
Hết Chương 29: Kẻ Không Phải Sợ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro