Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời len qua tấm rèm cửa, soi rọi vào căn phòng ấm áp, Lan Hương vẫn chưa muốn mở mắt.

Nàng có thể cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, có một vòng tay vững chãi vẫn còn ôm lấy nàng. Cả đêm qua, nàng đã ngủ thật ngon trong vòng tay ấy, không còn trằn trọc hay thấy trống trải nữa.

Lan Hương khẽ mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Ái Phương ở ngay gần mình. Cô vẫn còn ngủ say, hơi thở đều đều, vẻ mặt ôn hòa.

Nàng im lặng quan sát cô. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn cô lâu đến như vậy.

Làn da cô không quá trắng, nhưng lại mang vẻ khỏe khoắn. Đôi hàng lông mày rậm, sống mũi cao, bờ môi mím nhẹ. Gương mặt Ái Phương khi ngủ không còn căng thẳng như thường ngày, mà lại mang một vẻ dịu dàng khó tả.

Bất giác, Lan Hương vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt ấy. Đầu ngón tay nàng lướt qua đường nét quen thuộc, rồi chạm đến bờ môi cô.

Bỗng nhiên, Ái Phương khẽ cử động, đôi mắt chậm rãi mở ra.

Lan Hương vội rụt tay lại, quay mặt sang hướng khác.

Ái Phương nhìn nàng, ánh mắt còn vương chút ngái ngủ, nhưng nhanh chóng nở một nụ cười dịu dàng.

– "Em dậy rồi à?"

Lan Hương không đáp, chỉ lúng túng kéo chăn lên cao hơn một chút, che đi gương mặt đang nóng bừng của mình.

Ái Phương bật cười khẽ, nhẹ nhàng kéo nàng lại gần hơn, để nàng tựa vào lòng mình.

– "Ngủ thêm một chút nữa đi, vẫn còn sớm mà."

Lan Hương nghe tiếng tim cô đập ngay bên tai mình. Nhịp điệu ấy chậm rãi, mạnh mẽ, mang lại cảm giác an tâm đến lạ.

Nàng không phản đối, cũng không vùng ra.

Chỉ là, lần đầu tiên, nàng cảm thấy thích cái ôm của cô.

                              - • -

Lúc hai người rời khỏi phòng, gia nhân trong nhà đều không dám hó hé một lời, nhưng ai nấy đều len lén nhìn theo.

Mợ Hai nhà này rõ ràng đã chịu ngoan ngoãn đi bên cạnh Cô Hai rồi. Không còn cái dáng vẻ xa cách như trước nữa.

Bữa sáng đã dọn sẵn, Ái Phương vẫn như mọi khi, kiên nhẫn gắp thức ăn vào chén cho Lan Hương.

Nhưng lần này, nàng không còn coi đó là chuyện hiển nhiên nữa.

Nàng cúi đầu, lặng lẽ ăn hết những gì cô gắp cho mình.

Buổi trưa, Ái Phương có việc phải ra ngoài kiểm tra đám điền trang.

Lan Hương ở nhà, không hiểu sao lại cảm thấy có chút bứt rứt.

Nàng không thích cái cảm giác đợi chờ này.

Lúc trước, dù cô có ở nhà hay không, nàng cũng chẳng quan tâm. Nhưng bây giờ, khi bóng dáng cô khuất khỏi cổng lớn, nàng lại thấy lòng trống trải.

Lan Hương đi loanh quanh trong vườn, nhìn những giò lan đang nở rộ. Gió thổi nhẹ, mang theo hương thơm thoang thoảng.

Chẳng biết từ lúc nào, nàng đã đứng trước thư phòng của cô.

Nàng đẩy cửa bước vào.

Trên bàn vẫn còn những sổ sách mà tối qua cô đã xem.

Lan Hương chạm tay vào bìa sổ, khẽ lật ra.

Dòng chữ của cô ngay ngắn, cứng cáp, nét bút mạnh mẽ.

Bên cạnh sổ sách, có một chén trà đã nguội.

Lan Hương cầm chén trà lên, nhìn vào làn nước màu nâu sậm, rồi lại đặt xuống.

Nàng ngồi xuống chiếc ghế của cô, bàn tay vô thức chống cằm.

Đến tận lúc này, nàng mới nhận ra.

Cả một buổi sáng, nàng chỉ toàn nghĩ về cô.

Rốt cuộc, là từ khi nào… nàng đã quen với sự dịu dàng

Buổi chiều hôm ấy, trời trở gió.

Lan Hương ngồi trong thư phòng của Ái Phương, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nàng đã ngồi đây hơn một canh giờ rồi.

Lẽ ra, nàng chẳng có lý do gì để chờ đợi. Nhưng từ lúc Ái Phương rời đi, nàng cứ thấy trong lòng bứt rứt không yên.

Trước đây, dù cô đi đâu, nàng cũng chẳng bận tâm. Nhưng hôm nay, nàng chỉ muốn thấy cô quay về.

Gió thổi mạnh làm vài cánh hoa rơi xuống nền đất.

Lan Hương đứng dậy, vừa định ra ngoài thì chợt nghe tiếng ồn ào ở phía cổng lớn.

Tim nàng bỗng đập mạnh.

Nàng bước nhanh ra ngoài, nhưng đến giữa sân thì khựng lại.

Cô Hai Ái Phương đang trở về, nhưng không phải dáng vẻ vững vàng như mọi khi.

Người cô đầy bụi đất, tay áo rách một mảng lớn, máu thấm đẫm vạt áo bên hông.

Gia nhân xúm lại, ai cũng lo lắng, nhưng cô chỉ phẩy tay, giọng bình thản:

– "Không sao đâu, chỉ là chút vết thương nhỏ."

Lan Hương đứng chết trân.

Nàng nhìn chằm chằm vào vết máu trên người cô, lòng như bị ai siết chặt.

Tại sao… nàng lại thấy đau như vậy?

Lúc trước, cô cũng từng bị thương, nhưng nàng không hề quá để tâm.

Vậy mà bây giờ, chỉ cần nhìn cô như thế này, nàng lại thấy sợ hãi đến mức cả người run lên.

Nàng không suy nghĩ gì thêm, chạy vội đến, nắm lấy tay cô:

– "Cô bị gì vậy?! Sao lại chảy nhiều máu như thế?!"

Ái Phương nhìn nàng, bất giác mỉm cười.

– "Em lo cho tôi sao?"

Lan Hương muốn gắt lên, nhưng cổ họng nghẹn lại.

Nàng nhìn vết thương đang chảy máu của cô, hốc mắt cay xè.

– "Đi vào trong ngay!"

Nàng nắm chặt tay cô, kéo cô đi. Cô ngoan ngoãn để nàng dắt vào phòng.

Lan Hương tự tay lấy thuốc và băng vải.

Đôi tay nàng run rẩy khi cởi áo ngoài của cô.

Vết thương ở hông tuy không sâu lắm, nhưng vẫn còn rỉ máu.

Nàng cắn môi, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương, cố gắng lau sạch máu.

– "Sao lại thành ra thế này?" Giọng nàng khàn đi.

– "Trên đường về, có kẻ cướp chặn đường. Tôi đánh nhau với chúng một trận. Chỉ bị thương nhẹ thôi, không đáng lo."

– "Không đáng lo?!" Lan Hương giận đến phát run.

Nàng cúi đầu, nước mắt rơi xuống tay cô.

Ái Phương ngẩn người.

– "Em khóc sao?"

Lan Hương không đáp, chỉ cắn chặt môi, tay vẫn cẩn thận băng bó cho cô.

Cô khẽ bật cười, đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng.

– "Đừng khóc, tôi không sao thật mà."

Lan Hương tức đến mức chỉ muốn đánh cô một cái.

Nhưng nàng chỉ có thể nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại:

– "Cô mà còn bị thương nữa, tôi… tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu."

Ái Phương nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy yêu thương.

Cô vươn tay ôm lấy nàng, kéo nàng lại gần hơn.

Lan Hương không phản kháng.

Nàng tựa vào người cô, cảm nhận hơi ấm quen thuộc.

Ái Phương cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn.

– "Được rồi, tôi hứa… sẽ không để em phải lo lắng nữa."

Lan Hương nhắm mắt, để mặc cho cô hôn mình.

Nụ hôn nhẹ như gió thoảng, nhưng lại làm tim nàng rung động đến tận đáy lòng.

Lan Hương vẫn ngồi im, cảm nhận hơi thở dịu dàng của Ái Phương phả nhẹ trên môi mình.

Nàng không đẩy cô ra, cũng không đáp lại, chỉ nhắm mắt thật chặt.

Nàng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ biết rằng khi thấy cô bị thương, lòng nàng đau lắm.

Nàng đã quen với việc Ái Phương luôn mạnh mẽ, luôn vững chãi như núi.

Nhưng khi nhìn cô nằm đó, sắc mặt nhợt nhạt vì mất máu, nàng mới nhận ra một điều - nàng sợ mất cô.

                             - • -

Sáng hôm sau, Lan Hương dậy thật sớm.

Nàng không gọi gia nhân mà tự tay chuẩn bị cháo cho Ái Phương.

Lúc bưng bát cháo vào phòng, nàng thấy cô vẫn còn ngủ.

Cô nằm nghiêng, một tay đặt trên trán, hơi thở đều đều.

Lan Hương khẽ ngồi xuống bên giường, đặt bát cháo lên bàn rồi nhìn cô thật lâu.

Dưới ánh sáng buổi sớm, gương mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Có lẽ đêm qua, vết thương làm cô đau.

Lan Hương bất giác đưa tay chạm vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Nàng chợt nhớ đến những lần cô chăm sóc mình, kiên nhẫn và dịu dàng.

Hóa ra, khi nàng là người chăm sóc lại, cảm giác cũng ấm áp đến thế.

Ái Phương từ từ mở mắt.

Cô thấy Lan Hương ngồi bên cạnh, tay vẫn đặt trên tóc cô.

Cô mỉm cười, nắm lấy tay nàng.

– "Em dậy sớm vậy?"

Lan Hương rút tay lại, đứng dậy lấy bát cháo, giọng hơi ngượng nghịu:

– "Tôi nấu cháo cho cô, ăn đi cho mau khỏe."

Ái Phương nhìn nàng, nét cười dịu dàng hơn bao giờ hết.

– "Em tự tay nấu cho tôi sao?"

– "Không thì ai nấu? Cô bị thương, tôi không muốn nhờ người khác."

Nàng đặt bát cháo xuống bàn, cầm muỗng lên, thổi nhẹ rồi đưa đến miệng cô.

– "Há miệng ra."

Ái Phương chớp mắt, bất ngờ vì hành động này của nàng.

Nhưng cô ngoan ngoãn há miệng, để nàng đút cháo cho mình.

Cháo vẫn còn hơi nóng, nhưng lại ấm áp đến tận tim.

Lan Hương không nhận ra, mỗi lần nàng đút cháo, Ái Phương đều chăm chú nhìn nàng, trong mắt chỉ có duy nhất một bóng hình.

Sau khi ăn xong, Ái Phương kéo tay Lan Hương, giọng trầm ấm:

– "Lại đây với tôi một lát."

Lan Hương thoáng ngập ngừng, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cô cầm tay nàng, siết nhẹ:

– "Tôi có thể hỏi em một chuyện không?"

Lan Hương nhìn cô, không đáp.

– "Tại sao lần này em lại lo cho tôi như vậy?"

Nàng mím môi, không biết trả lời thế nào.

Ái Phương vẫn nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.

– "Lúc trước, tôi cũng từng bị thương, nhưng em chẳng hề bận tâm. Vậy mà lần này, em lại khóc vì tôi. Vì sao?"

Lan Hương hạ mắt xuống, bàn tay trong tay cô hơi run.

Một lúc sau, nàng khẽ đáp:

– "Tôi không biết nữa…"

– "Là vì em thương tôi, đúng không?"

Tim nàng khẽ rung lên.

Nàng muốn phản bác, nhưng cổ họng như nghẹn lại.

Ái Phương cười khẽ, vuốt nhẹ tóc nàng.

– "Không sao, em không cần trả lời ngay đâu. Tôi chỉ cần biết rằng, em đã để tôi bước vào tim mình rồi."

Lan Hương cúi đầu, đôi má khẽ ửng hồng.

Nàng không phản bác.

Bởi vì, có lẽ, những gì cô nói… đều đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro