Chương 2
Sau khi Ái Phương bình phục, cô lại tiếp tục trở về công việc của mình. Ngày hôm đó trôi qua bình thường như mọi ngày, Ái Phương vẫn như vậy, lặng lẽ làm những công việc như kiểm tra sổ sách, ruộng đất, cô vẫn đối xử tốt với Lan Hương như thể chưa có gì thay đổi. Nhưng Lan Hương, từ ngày hôm đó, trong lòng nàng đã có chút cảm giác lạ. Nàng vẫn không nói gì, nhưng những hành động quan tâm của Ái Phương khiến nàng không khỏi suy nghĩ.
Đến đêm, khi mọi thứ đã yên tĩnh, Lan Hương đứng trước cửa phòng Ái Phương. Nàng hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bước vào. Ái Phương đang ngồi trên giường, chuẩn bị đi ngủ. Lan Hương nhìn cô một lúc, rồi lên tiếng, giọng có chút ngập ngừng:
– "Cô... có thể ngủ chung với tôi một đêm được không?"
Ái Phương ngẩng lên, nhìn Lan Hương với ánh mắt dịu dàng, nhưng trong lòng không khỏi bất ngờ hỏi:
- "Sao thế?"
Nàng ngập ngừng nói khẽ:
- "Tôi sợ ma"
Cô không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu, nhẹ nhàng mỉm cười đáp:
– "Nếu cô sợ ma thì ở đây ngủ cùng với tôi."
Lan Hương không nói thêm gì khẽ gật đầu, một lời nói dối trắng trợn của nàng mà cô cũng tin, nếu như nàng sợ ma tại sao hổm rày lại ngủ một mình được, nàng chỉ yên lặng bước đến giường và nằm xuống. Nàng biết Ái Phương không bao giờ từ chối những yêu cầu của mình, dù chỉ là một yêu cầu ngớ ngẩn như thế. Dù vậy, lòng nàng lại có một cảm giác bối rối lạ thường. Cô thấy vậy cũng dẹp đống sổ sách rồi thổi tắt đèn. Cô đi đến nằm xuống bên cạnh nàng.
Cả hai nằm trong một không gian yên tĩnh, mỗi người ở trong những suy nghĩ riêng của mình. Ái Phương dường như đã ngủ say, hơi thở đều đặn, không hề hay biết những thay đổi trong lòng Lan Hương. Còn Lan Hương, tim nàng cứ đập loạn xạ, không thể nào bình tĩnh được. Đây là lần đầu tiên nàng ngủ cùng Ái Phương, và cảm giác này thật lạ lẫm. Nàng không thể phủ nhận rằng có một phần trong nàng cảm thấy rất an tâm, nhưng cũng không thể hiểu nổi vì sao tim mình lại loạn nhịp như vậy.
Chẳng bao lâu sau, khi Lan Hương đang trằn trọc, một cánh tay của Ái Phương vô thức duỗi ra, vòng qua eo nàng, ôm nàng thật chặt. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Ái Phương truyền đến khiến Lan Hương bối rối. Tim nàng như muốn vỡ ra, nhịp đập đột ngột tăng lên. Cả cơ thể nàng căng cứng, không biết phải làm sao, nhưng cũng chẳng thể nhúc nhích, không dám cựa quậy.
Ái Phương vẫn ngủ say, hơi thở đều đặn như một người không hề biết đến sự xáo trộn trong lòng Lan Hương. Cô ôm nàng một cách tự nhiên, như thể đây là chuyện bình thường, nhưng lại khiến Lan Hương cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy lạ. Sự ấm áp của Ái Phương, sự gần gũi, khiến Lan Hương không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Chỉ một lúc sau, nàng cảm thấy một cảm giác an yên lạ thường. Dù trái tim vẫn đập mạnh, nhưng nàng không còn cảm thấy sợ hãi. Cảm giác trong vòng tay Ái Phương khiến nàng cảm thấy an toàn, và trong phút chốc, nàng đã chìm vào giấc ngủ sâu, không còn nghĩ ngợi gì thêm.
Ái Phương vẫn ôm nàng trong vòng tay, như thể đây là điều tự nhiên nhất trên đời. Nhưng Lan Hương không biết rằng, chính đêm này, đã làm thay đổi rất nhiều điều trong trái tim nàng.
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, nhưng trong nhà ông hội đồng Phan, một không khí lạ thường bao trùm. Các gia nhân tụ tập lại bàn tán sôi nổi, họ không thể không thắc mắc vì sao hôm nay Cô Hai Ái Phương lại dậy muộn như vậy. Bình thường, vào lúc trời còn mịt mù sương, Ái Phương đã thức dậy, làm việc kiểm tra sổ sách với sự tỉ mỉ và cẩn thận. Nhưng hôm nay, cánh cửa phòng cô vẫn đóng kín mít, không một tiếng động, còn phòng của Lan Hương thì im lìm, chẳng có ai.
Một vài gia nhân cảm thấy lo lắng, liền nhẹ nhàng gõ cửa phòng Ái Phương, xin phép bước vào. Khi cửa mở, họ chỉ thấy Ái Phương vẫn nằm im trên giường, không vội vã thức dậy. Điều đặc biệt nhất là Lan Hương vẫn còn say giấc, nằm cuộn tròn trong vòng tay của Ái Phương. Thậm chí, lâu lâu, nàng còn dụi đầu vào người cô, như một chú mèo nhỏ tìm kiếm sự ấm áp.
Ái Phương, khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của gia nhân, chỉ phẩy tay nhẹ nhàng, ra hiệu cho họ rời đi. Gia nhân chỉ im lặng gật đầu, rồi rút lui. Cửa phòng lại khép lại, và Ái Phương lại im lặng quan sát Lan Hương. Cô không cảm thấy phiền hà, ngược lại, trong lòng dâng lên một cảm giác bình yên lạ thường khi thấy Lan Hương ngủ ngon lành như vậy.
Lan Hương ngủ say không biết rằng trong lúc mình vẫn nằm trong vòng tay của Ái Phương, có một thay đổi gì đó nhẹ nhàng trong ánh mắt của cô. Ái Phương nhìn Lan Hương như một chú mèo nhỏ, đầy dịu dàng, đầy sự bảo vệ, và cô cảm nhận được một điều gì đó trong lòng mình, một cảm giác mà trước đây chưa từng có.
Cô không muốn làm Lan Hương tỉnh giấc, chỉ muốn để cho nàng ngủ thêm chút nữa, để nàng không phải lo lắng về bất kỳ điều gì, về những thay đổi chưa rõ ràng trong mối quan hệ này. Lan Hương trong những giây phút tĩnh lặng đó, cảm thấy lòng mình thư thái hơn bao giờ hết, như thể nàng đang tìm thấy một nơi trú ẩn trong vòng tay cô, nơi mà mọi thứ đều có thể yên ổn.
Cả căn nhà vẫn tiếp tục công việc của mình, nhưng trong phòng của Ái Phương và Lan Hương, có một sự yên tĩnh khác biệt. Ái Phương vẫn nằm đó, không rời đi, chỉ lặng lẽ quan sát Lan Hương ngủ, trong lòng cô dần nảy sinh những cảm xúc khó tả. Cô biết rằng, đêm qua không phải là một giấc ngủ bình thường, mà là một dấu hiệu, một sự thay đổi mà cả hai đều không thể phủ nhận
Ái Phương vẫn nằm im, không động đậy. Lan Hương trong vòng tay cô vẫn đang ngủ ngon lành, đôi mắt khép hờ, làn da mịn màng dường như tỏa ra một cảm giác ấm áp. Ái Phương chăm chú nhìn, đôi mắt dịu dàng, không hối thúc nàng thức dậy. Cô biết, Lan Hương đã mệt mỏi trong suốt những ngày qua, dù nàng không nói ra nhưng cô luôn cảm nhận được điều đó.
Thời gian trôi qua, căn phòng vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua cửa sổ. Ái Phương nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Lan Hương, một cử chỉ dịu dàng đến mức mà chính bản thân cô cũng không nhận ra mình đã làm thế. Cô cảm thấy lòng mình ấm áp lạ kỳ khi nhìn thấy Lan Hương ngủ say, không còn vẻ bướng bỉnh hay lạnh lùng như thường ngày.
Lan Hương dần dần cựa quậy, nhẹ nhàng mở mắt, nhưng không vội đứng dậy. Nàng nhìn thấy Ái Phương vẫn đang ở bên cạnh, vẫn trong tư thế như đêm qua, với vẻ dịu dàng và yên tĩnh. Cảm giác lạ lùng lại xuất hiện trong lòng Lan Hương, một cảm giác như thể không muốn rời xa Ái Phương, như thể cái vòng tay ấm áp của cô đang trở thành một thứ gì đó rất quan trọng trong cuộc sống của nàng.
Ái Phương cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt Lan Hương, dù không nói ra, nhưng cô biết rõ ràng điều đó. Chẳng ai bảo ai, nhưng trong khoảnh khắc này, hai người đã hiểu nhau hơn bao giờ hết. Ái Phương khẽ nở một nụ cười, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc Lan Hương.
– "Cô thức rồi à?" Ái Phương hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Lan Hương không vội trả lời, nàng chỉ im lặng nhìn Ái Phương, một chút ngượng ngùng trong đôi mắt. Lúc này, nàng không còn cảm thấy xa cách hay bướng bỉnh như trước. Nàng cảm nhận được sự quan tâm của Ái Phương, một sự quan tâm mà nàng chưa bao giờ nhận ra trước đây. Nàng thở dài nhẹ nhàng, cảm giác có một điều gì đó rất lạ trong lòng, như thể bức tường mà nàng dựng lên bao lâu nay bắt đầu sụp đổ.
– "Cô... không đi làm sao?" Lan Hương hỏi, giọng lơ đãng, nhưng có chút do dự.
Ái Phương cười khẽ, lắc đầu.
– "Không vội. Có chuyện gì đâu mà phải gấp." Cô đáp, ánh mắt dịu dàng, rồi lại tiếp tục nhìn Lan Hương.
Lan Hương khẽ nhúc nhích người, cúi đầu, như thể cố giấu đi một chút ngượng ngùng đang tràn lên trong lòng. Ái Phương vẫn im lặng, chỉ để thời gian trôi qua. Nhưng trong khoảnh khắc đó, có một điều gì đó đã thay đổi. Một sự gần gũi, một cảm giác ấm áp lan tỏa giữa họ. Ái Phương có thể cảm nhận được, Lan Hương cũng đang dần thay đổi, không còn là cô tiểu thư bướng bỉnh của trước đây. Nàng đang dần mở lòng ra, mặc dù vẫn còn chút ngượng ngùng, vẫn chưa dám thừa nhận những thay đổi trong cảm xúc của mình.
Một lúc sau, Lan Hương mới lên tiếng, giọng trầm xuống, như thể không muốn phá vỡ không khí nhẹ nhàng này:
– "Tối qua... cảm ơn cô." Nàng nói đơn giản, nhưng chính câu nói ấy lại khiến Ái Phương cảm thấy một sự ấm áp ngập tràn trong lòng.
Ái Phương chỉ cười khẽ, không trả lời, nhưng nàng biết, Lan Hương đã bắt đầu cảm nhận được những gì cô làm. Đó là một bước nhỏ, nhưng lại vô cùng quan trọng trong mối quan hệ giữa họ. Chỉ một câu cảm ơn đơn giản, nhưng đã mở ra một cánh cửa mới, một cánh cửa mà trước đây dường như quá khó để vượt qua.
Cả hai lại im lặng, nhưng trong không gian đó, không cần lời nói, họ đã hiểu nhau hơn. Những thay đổi dần dần đến, không phải qua lời nói, mà qua những hành động nhỏ, qua những cảm xúc vô hình mà họ chia sẻ với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro