Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17. Hoa hồng không gai

Na Jaemin hôn tới lông mi, trong chốc lát đôi môi hơi ngứa ngáy.

Bản thân mình thực sự rất nhút nhát, Na Jaemin thầm nghĩ.

Trước đây khi nói với Lee Jeno về việc cậu sắp đính hôn cũng vậy, không dám bật đèn nói chuyện với hắn, vì sợ nhìn thấy thái độ hoảng hốt của Lee Jeno, đơn giản là muốn tự lừa dối bản thân, tránh nhìn thấy tất cả biểu hiện của Lee Jeno.

Bây giờ cuối cùng cũng có thể dũng cảm, Na Jaemin không muốn nghe Lee Jeno nói rằng "Những người như hắn không đáng để thích".

Hơn nữa, người như này ở đâu ra chứ? Na Jaemin có tìm kiếm khắp thế giới cũng chẳng thể tìm thấy được người thứ hai tốt hơn cách Lee Jeno đối xử với cậu.

Lùi lại nửa bước, dùng ngón tay chạm vào khóe mắt Lee Jeno.

"Tôi đã từng rất quá đáng, luôn làm tổn thương cậu."

Những lời đã nói đều gây tổn thương...

"Tôi hiểu cậu vẫn còn để tâm, bất chấp những ân oán trước đây, nếu có kiếp sau..."

Na Jaemin thu tay lại, ngón tay cái liên tục xoa xoa ngón trỏ, cố gắng giữ lại chút cảm giác ấm áp của đầu ngón tay.

"Tôi vẫn sẽ chờ và thật lòng yêu cậu."

Không kể là bao lâu.

Na Jaemin tưởng rằng nói ra câu này, Lee Jeno có thể giảm bớt sự phản kháng, không ngờ sau đó không lâu hắn đã chuyển ra khỏi nhà, thuê một căn nhà gần trường học.

Tuyên bố chính thức với phụ huynh là muốn ở gần trường để dễ dàng đi lại. Na Jaemin biết sự thật do Lee Jeno không thể chịu được bầu không khí hai người cùng gặp gỡ phụ huynh. Vừa bất lực, Na Jaemin vừa có chút vui mừng, bởi vì điều này sẽ tạo cơ hội cho hai người có không gian riêng.

Cho nên ngay ngày hôm sau liền xách theo hành lý đến tìm Lee Jeno.

Lý do chuẩn bị kỹ càng: "Cậu thuê nhà một mình quá tốn kém, chi bằng chia với tôi, hai chúng ta ở chung."

Lee Jeno cau mày: "Em có nhà mà."

"Tôi sợ phải sống một mình." Na Jaemin mặt không chút thay đổi, thậm chí còn lấy trong túi ra một tờ giấy, "Đây, giấy cam kết đàng hoàng."

Giấy cam kết đầy vô nghĩa, chung quy không có gì khác ngoài một câu: đảm bảo trả tiền thuê nhà đúng hạn.

Nhưng bí ẩn thực sự thực sự nằm ở phía sau. Nếu Lee Jeno có trí nhớ tốt, sẽ thấy rằng mảnh giấy bị xé này phía sau hằn lên chữ "Ghi nợ" rất quen thuộc.

Lee Jeno đương nhiên đã nhớ ra, hắn nhìn chằm chằm vào phía đó một lúc lâu, như thể ngạc nhiên rằng Na Jaemin vậy mà không hề vứt đi.

Lúc nhìn thấy nó, Na Jaemin thậm chí còn kinh ngạc hơn. Tất cả sách vở thời đi học đều ở trong nhà cũ, gần đây cậu dọn dẹp lại tính bỏ hết đi, vô tình thấy một tờ giấy bị ố vàng không phải là tài liệu của sách giáo khoa.

Chắc hẳn lúc trước Lee Jeno đã bí mật kẹp vào— Na Jaemin chạm vào nét chữ trên đó, cảm thấy vô cùng buồn bã.

Cho dù là để tờ giấy đó làm kỷ niệm, hay bán nó cùng cuốn sách để tạm biệt quá khứ, Na Jaemin đều cảm thấy không có giá trị bằng việc nhìn thấy ánh sáng hạnh phúc, vì vậy cậu quyết định lấy nó làm cầu nối giúp cho hai người họ có thể quay về bên nhau.

"Vì cái kính mà tôi mua cho cậu, hãy hứa với tôi." Cậu nhìn Lee Jeno với đôi mắt sáng ngời, "Nono?"

Cơ thể Lee Jeno khẽ run lên, trong tiềm thức muốn nắm chặt tay Na Jaemin, nhưng khi chạm vào tờ giấy, lại nhăn mặt lại.

Cuối cùng thở dài, xoay người bước vào, "Tùy em."

"Tùy tôi!" Na Jaemin ngay lập tức hiểu rằng Lee Jeno đã cho phép, vui vẻ đi theo hắn.

"Cậu là nhất!"

-

Khi nhìn thấy chữ "Giấy nợ" được viết bằng tay trên giấy nháp, nói không xúc động thì không đúng. Rất nhiều ý nghĩ thầm kín phủ bụi lộ ra dễ dàng chạy đến, thế cho nên phản ứng đầu tiên của Lee Jeno là lo lắng - lo lắng nếu hắn không đồng ý với Na Jaemin, liệu em ấy có đứng đợi ngoài cửa cả đêm như lần trước không.

Lee Jeno không muốn bị tra tấn bởi kiểu chờ đợi này.

Căn nhà hắn thuê không lớn, chỉ có hai phòng, căn phòng dành cho Na Jaemin khuất ánh sáng và đầy mùi bụi, Lee Jeno đoán rằng có khi bên kia không ở được lâu, sẽ sớm từ bỏ kế hoạch thuê chung nhà.

Ngược lại Na Jaemin vui vẻ đồng ý, mỉm cười với hắn khi ngồi đung đưa chân trên chiếc giường không ga trải giường, vẻ mặt tràn ngập sự háo hức.

Như là trong mắt cậu lúc này chỉ có dáng vẻ của Lee Jeno, khiến hắn nhớ đến những gì Na Jaemin đã nói, mũi hắn bỗng nhiên có cảm giác khó chịu.

Na Jaemin nói sẽ yêu hắn thật lòng.

Cảnh tượng trong mơ hiện hữu ở hiện thực, có thể thật sự nắm lấy sao?

-

Na Jaemin không biết những tâm lý phức tạp trong lòng Lee Jeno, từ ngày đầu tiên đến đây ở đã luôn suy nghĩ làm sao để đối xử thật tốt với Lee Jeno.

Lee Jeno dạy Ngữ Văn 11, mỗi tuần dạy bốn ngày buổi sáng và hai ngày buổi tối. Na Jaemin tìm ra được quy tắc bình tĩnh đặt đồng hồ báo thức, thức dậy lúc 5:30 sáng để làm bữa sáng, đặt lên bàn trước khi Lee Jeno thức dậy, sau đó lại trở lại giường ngủ thêm một tiếng.

Ban đầu Lee Jeno không cảm kích trước điều đó, mỗi khi Na Jaemin đi lại vào phòng, thứ cậu nhìn thấy là chiếc bát và đôi đũa không được đụng tới.

Về sau không buồn ngủ thêm một tiếng, xong việc liền ngồi đợi ở bàn, buồn ngủ đến mức suýt nữa đầu đập vào đĩa ăn, đợi cho được đến khi Lee Jeno thức dậy.

Lee Jeno khước từ, khuyên Na Jaemin không nên mất nhiều thời gian như vậy, ăn hay không cũng không quan trọng. Cậu không nghe, nói ảnh hưởng đến sức khỏe, Lee Jeno nhất định phải ngồi xuống ăn cơm, nếu không sẽ bám dính hắn không đi đâu cả.

Cuối cùng không thể phản kháng, Lee Jeno chẳng còn cách nào khác là ăn từng bữa sáng mặt đối mặt với Na Jaemin.

Đây vẫn chưa phải là kết thúc, ăn sáng xong Na Jaemin còn muốn cùng hắn đi đến trường, muốn ở trên đường nói chuyện phiếm cùng Lee Jeno, cho dù không có gì để nói, cũng sẽ không bao giờ để không gian có khoảng im lặng.

Buổi tối lại càng không dừng lại, Na Jaemin sẽ đến cổng trường đúng ngay 9h30, giống như một phụ huynh đợi con tan học, nhón chân vẫy tay chào, vui vẻ đón thầy giáo Lee đi làm về.

Lee Jeno không chịu nắm tay, Na Jaemin liền ôm chặt cánh tay, tựa đầu vào vai hắn, nghĩ đến việc trong đêm tối hơi khó nhìn nên vô cùng chú ý đến đôi mắt của Lee Jeno, cho hắn cảm giác đáng tin cậy nhất.

Về chuyện đôi mắt, không phải Na Jaemin chưa hỏi qua ​​bác sĩ nhãn khoa, nhưng mọi người, kể cả Lee Jeno, đều cho rằng tình hình quá tệ, vì về cơ bản mắt trái bị nặng, còn khả năng phục hồi cho mắt phải là rất nhỏ.

Nếu như được điều trị kịp thời thì sao? Na Jaemin không bao giờ dám hỏi, vì sợ nghe được câu trả lời sẽ hối hận cả đời.

Cậu dường như không thể làm được gì ngoại trừ nói lời xin lỗi với Lee Jeno.

Một khi cảm giác tội lỗi tích tụ, sự tự trách bản thân của Na Jaemin càng tăng lên, lại càng ngày càng cảm thấy không thể bù đắp đủ cho Lee Jeno.

Không giống như những người khác, tâm trạng tiêu cực của Na Jaemin ảnh hưởng trực tiếp đến căn bệnh sinh lý tiềm ẩn. Chứng nghiện tình dục của cậu không phải là đặc biệt nghiêm trọng, nhưng cũng cần được an ủi kịp thời, không thể tìm sự giúp đỡ từ Lee Jeno đang ngủ bên cạnh, nên càng tăng sự khó chịu về thể chất.

Để không cho Lee Jeno nghĩ rằng "làm nhiều việc như vậy là muốn làm tình", Na Jaemin cố gắng chống cự rất lâu, không mở miệng cầu cứu, hơn nữa lần trước quan hệ cũng không mấy dễ chịu, như là cơ thể bị xé rách.

Cậu cọ xát bắp đùi vào chăn bông, rồi cắn vào mu bàn tay tự thôi miên mình: hai người làm rất đau... một mình tự xử đi, không sao, không sao.

Đến mức đúng là chưa đêm nào Na Jaemin không che giấu tiếng rên rỉ đau đớn, Na Jaemin cũng không có cách nào, kết quả bị Lee Jeno nghe thấy được.

Na Jaemin nhìn Lee Jeno đứng ở cổng trường, muốn nói gì đó lại thôi.

"Nếu khó chịu, tại sao không mua đồ chơi?"

Răng của Na Jaemin mất tự chủ vì lời nói bất ngờ này, cắn chặt miệng tạo ra một khe hở, hơi mát sáng sớm nhân cơ hội tràn vào từng tấc trên cơ thể cậu, lạnh như băng.

Làm thế nào mà Lee Jeno có thể hỏi một câu hỏi đáng ghét như vậy?

Na Jaemin lặng lẽ thu bàn tay có dấu răng vào trong tay áo, đón lấy ánh mắt của Lee Jeno, nhẹ nhàng nói, "Cậu...chê tôi bẩn sao?"

"Tôi không muốn sử dụng những thứ đó, cũng chưa bao giờ tìm kiếm ai khác. Khó chịu... khó chịu thì cứ chịu đựng vậy."

Nước mắt trào ra, lại nhanh chóng nhìn xuống đất, "Tôi không phải là người dễ dãi như vậy."

"Không phải......"

"Tôi hiểu em mà."

Na Jaemin cắt ngang lời giải thích của Lee Jeno, cố gắng nở nụ cười như mọi ngày.

"Đây là một căn bệnh mà mọi người coi thường."

"Nono, nhanh vào lớp đi" cậu vẫy tay lùi lại phía sau, "Tôi yêu cậu."

—— Mỗi sáng sớm, Na Jaemin đều nói ba từ này.

Na Jaemin giả vờ không quan tâm, bước nhanh ra khỏi tầm mắt của Lee Jeno, không dám quay đầu lại nhìn.

Vẫn có tiến triển, ít nhất ngay lúc dũng khí suy yếu, cậu cũng không quên bày tỏ tình yêu của mình.

Trên đường đi làm về vào buổi tối, Na Jaemin thấy có người bán hoa hồng, tâm trạng khẽ rung động, vì vậy đã mua một bông.

Về đến nhà, sau khi tắm rửa, cơm nước xong xuôi, bắt đầu dùng kéo và kìm để nhổ gai, do chưa có kinh nghiệm, lòng bàn tay không khỏi bị đâm nhiều lần.

Mọi việc hoàn tất, cũng gần đến giờ Lee Jeno tan làm ca tối, Na Jaemin lấy đại một tờ giấy che vết thương, cẩn thận nhét bông hoa hồng không gai vào trong túi, tim đập thình thịch đi ra ngoài.

Một Lee Jeno cao, gầy, trắng muốt, dưới ánh đèn đường nổi bần bật trong đám đông. Na Jaemin chỉ cần nhìn một lần sẽ thấy ngay đối phương.

"Nono!" Hét một tiếng, Lee Jeno nhanh chóng ngẩng đầu nhìn.

Chờ đến gần, Na Jaemin cầm bông hoa hồng trong lòng bàn tay, giống như hiến dâng báu vật cho Lee Jeno: "Lần này nó sẽ không đâm cậu nữa."

Tuy nhiên, Lee Jeno lại nắm tay Na Jaemin, "Em đã lấy hết gai ra?"

Không ngờ mắt người bên kia đột nhiên tốt đến mức có thể nhìn rõ vết máu trên lòng bàn tay, Na Jaemin vội rút tay ra cười mỉm: "Bị thương nhẹ thôi, không có đau."

Lee Jeno nhận hoa, mím môi chẳng nói gì.

Trên đường đi bộ trở về, tay của Na Jaemin giấu sau lưng, không nắm lấy cánh tay của Lee Jeno, cố ý tạo khoảng cách giữa hai người.

"Em không cần phải trốn tránh tôi, tôi không khinh thường em." Lee Jeno cuối cùng rối rít nói, "Những gì tôi nói sáng nay... em đừng để trong lòng."

"Không sao cả."

Na Jaemin không dám nghĩ tới chuyện Lee Jeno sẽ sợ cậu nghĩ ngợi lung tung, lập tức cười vô cùng rạng rỡ.

"Bởi vì là cậu, là Lee Jeno, cho nên tôi không để tâm."

Cục cưng của tôi, dù có làm gì cũng không sao cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro