
BONUS
Cuộc chuyển nhà diễn ra nhanh chóng và suôn sẻ đến khó tin. Tạ Liên gần như không phải động tay vào bất cứ việc gì. Sáng hôm đó, Dẫn Ngọc đã cho người đến căn hộ cũ của anh, đóng gói cẩn thận mọi thứ, từ vài bộ quần áo ít ỏi đến những cuốn sách y khoa cũ kỹ. Đến chiều, tất cả đã được sắp xếp ngăn nắp trong một căn phòng lớn tại dinh thự của Hoa Thành.
Căn biệt thự, hay đúng hơn là "toà lâu đài" như Tạ Liên thầm gọi, lộng lẫy và choáng ngợp. Mọi thứ đều toát lên vẻ quyền lực và sự giàu có không thể đo đếm. Đứng giữa không gian tráng lệ này, được bao quanh bởi những tạo vật phi thường, một nỗi bất an nho nhỏ lại len lỏi trong lòng Tạ Liên.
Dù đã được đối xử như chủ nhân thứ hai của tòa dinh thự, Tạ Liên vẫn cảm thấy mình như một hạt cát lạc vào thế giới kim cương. Sự sang trọng quá mức, từ chiếc đèn chùm pha lê long lanh đến tấm thảm lông dày quý hiếm dưới chân, khiến anh bồn chồn. Dù cho Hoa Thành có tinh tế thế nào, nhưng sự đẳng cấp vốn có của hắn như một lời nhắc nhở thầm lặng về khoảng cách.
"Mình chỉ là một bác sĩ cấp cứu bình thường. Sống trong căn nhà nhỏ đầy những món đồ cũ kỹ. Còn em ấy...là một con quỷ tiếng tăm lừng lẫy, sống qua hàng thế kỷ."
Tạ Liên lẩm bẩm khi một mình trong phòng tắm rộng lớn, lớn hơn cả căn hộ cũ của anh.
"Mình thật sự rất...nhàm chán. Mãi như vậy, liệu Tam Lang có chán không?"
Tối hôm đó, sau khi dùng bữa tối và đi dạo trong khu vườn rộng lớn dưới ánh trăng, Hoa Thành dẫn anh về phòng ngủ chính. Hắn nói mình cần xử lý vài việc và sẽ quay lại sau, để lại cho Tạ Liên không gian riêng để chuẩn bị đi ngủ.
Đứng trước tủ quần áo lớn bằng gỗ mun, Tạ Liên thấy đồ của mình chỉ chiếm một góc nhỏ xíu, lọt thỏm giữa những bộ trang phục đắt tiền của Hoa Thành. Anh thở dài, nỗi tự ti lại trỗi dậy. Và rồi, anh nhớ đến một thứ.
Với một quyết định táo bạo, Tạ Liên mở vali đã được Dẫn Ngọc sắp xếp gọn gàng trong góc tủ. Anh lục tìm trong một ngăn kín đáo, nơi anh giấu một túi vải nhỏ. Trong đó là thứ anh đã mua trong một phút bốc đồng nào đó mà anh chẳng nhớ: một bộ đồ lót bằng ren đen, kiểu dáng gợi cảm với một đường nơ kéo dài đến bắp đùi, thứ mà anh chưa bao giờ dám thử. Lúc đó, Tạ Liên mua nó như một giấc mơ thầm kín, một cách để...cảm thấy mình cũng có thể đặc biệt.
Với một trái tim đang đập thình thịch, Tạ Liên lấy nó ra và bước vào phòng tắm.
Anh nhìn bộ đồ lót trên tay, rồi lại nhìn hình ảnh mình trong tấm gương lớn. Có điên không?
Anh tự hỏi. Nhưng rồi hình ảnh Hoa Thành, với vẻ đẹp yêu nghiệt và sự si tình vô hạn lại hiện lên trong đầu anh. Tạ Liên bỗng nhiên muốn làm điều gì đó cho hắn. Một điều gì đó bất ngờ, táo bạo, một điều cho thấy anh cũng có thể không "nhàm chán".
Hít một hơi thật sâu, Tạ Liên quyết định thử. Anh mặc nó vào, cảm giác mềm mại và xa lạ của lớp ren mơn man trên da khiến mặt anh nóng bừng, nhất là khi lớp vải ren dưới đáy quần cọ xát vào mép âm hộ, khiến cả người anh bỗng nhiên dâng lên một nỗi ngứa ngáy không lời. Để che giấu sự ngượng ngùng, anh vội mặc một chiếc áo choàng tắm bằng lụa dày mà Hoa Thành đã chuẩn bị, thắt đai lưng cẩn thận rồi giả vờ như không có gì.
Khi Tạ Liên bước ra phòng ngủ chính, Hoa Thành đã đợi sẵn. Hắn mặc bộ đồ ngủ lụa đen sang trọng, tựa lưng vào đầu giường khảm ngọc, ánh mắt ấm áp nhánh chóng bắt lấy hình ảnh của anh.
"Anh mặc áo choàng đẹp lắm!" - Hoa Thành mỉm cười, giọng trầm ấm - "Màu xám rất hợp..."
Hắn đang nói tiếp thì Tạ Liên, vì quá hồi hộp, vô tình vấp vào mép tấm thảm dày dưới chân. Anh loạng choạng, một tay chống xuống đất. Chiếc áo choàng lụa rộng thùng thình vô tình bung ra một phần. Chỉ một phần nhỏ – nhưng là phần định mệnh: một đường viền ren đen mảnh mai, tinh xảo hiện rõ trên vòng eo, tương phản gay gắt với làn da trắng ngần của Tạ Liên.
Không phải màu trắng quen thuộc. Không phải chất liệu cotton đơn giản.
Mà là một mảng ren đen huyền bí.
Không khí trong phòng như đông cứng. Tạ Liên đỏ mặt đến tận mang tai, vội vàng kéo áo choàng che lại, tim đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
"A! Không... không phải, em đừng nhìn...!"
Quá muộn rồi! Hoa Thành đứng bật dậy. Mọi vẻ ung dung, lãnh đạm tan biến. Ánh mắt đen láy nhanh chóng chuyển thành ngọn lửa màu đỏ nguyên thủy, bùng lên trong nháy mắt, thiêu đốt cả không gian. Hắn không bước đi, mà như lướt tới trước mặt Tạ Liên.
"Anh à...anh đang mặc gì dưới lớp áo choàng vậy?"
Mặt Tạ Liên đỏ bừng lên như sắp bốc khói. Anh vội vàng siết chặt áo choàng lại.
"Không...không có gì!"
Nhưng bàn tay của Hoa Thành đã nhanh hơn. Hắn không hề thô bạo, chỉ nhẹ nhàng nhưng kiên quyết giữ lấy tay anh, rồi từ từ nới lỏng đai lưng lụa. Chiếc áo choàng trượt sang hai bên, để lộ toàn bộ cảnh xuân trước mắt.
Tạ Liên, với làn da trắng ngần, đang mặc một chiếc quần lót ren đen đầy khêu gợi. Sự tương phản giữa vẻ mặt ngượng ngùng, trong sáng của anh và món đồ táo bạo trên người tạo thành một bức tranh có sức công phá kinh hoàng.
"Anh..."
Hoa Thành thì thầm, giọng nói khàn đặc đi trông thấy. Và hắn cúi sát xuống, hơi thở nóng rực phả vào tai Tạ Liên.
"...đang cố tình giết em đấy à?"
Tạ Liên xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, nhưng vòng tay của Hoa Thành đã siết chặt lấy eo anh, không cho anh một lối thoát. Hắn vùi mặt vào hõm cổ anh, hít một hơi thật sâu.
"Trời ạ..."
Hoa Thành thở ra một tiếng, giống như một lời rên rỉ đầy đau khổ. Hắn vươn tay, những ngón tay run rẩy chạm nhẹ vào lớp ren mỏng manh, truyền sự run rẩy của chính mình qua Tạ Liên một cách dữ dội.
"Anh biết không..." - Hắn thì thầm, giọng nói run lên vì kiềm chế - "Em đã nghĩ mình có thể chờ đợi. Có thể từ từ. Nhưng anh cứ thế này...thì em thực sự không còn cách nào cả."
Không chờ câu trả lời, hắn cúi xuống, vùi mặt vào bụng anh, giọng nói vỡ vụn vì ham muốn.
"Em cứ nghĩ đêm đầu tiên của chúng ta ở nhà mới sẽ thật dịu dàng. Nhưng xem ra...kế hoạch của em lại phá sản nữa rồi."
Hắn ngẩng lên, đôi mắt rực cháy như dung nham muốn nhốt cả linh hồn Tạ Liên ở trong ấy!
"Tất cả là lỗi của anh."
Nói rồi, hắn cúi xuống, đặt lên vùng tam giác được bao phủ chỉ bởi lớp ren mỏng manh một nụ hôn nóng bỏng, mở màn cho một đêm dài triền miên và khó quên. Đêm đầu tiên ở nhà mới của họ, hoá ra lại nồng nhiệt hơn bất cứ những gì Tạ Liên có thể tưởng tượng.
"Tạ Liên..." - Giọng hắn khàn khàn, sâu đến rợn người. Một cánh tay quấn chặt eo anh, kéo anh sát vào cơ thể nóng bỏng của mình. Tay kia của hắn chậm rãi nắm lấy dải buộc áo choàng - "...nếu anh nói thích loại này, thì em đã mua cho anh hàng trăm bộ rồi."
Tạ Liên cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên.
"Không phải... em đừng hiểu nhầm, anh chỉ... chỉ..."
Chiếc áo choàng rơi xuống thảm mềm như một lời mời gọi im lặng. Bộ ren đen lộ ra hoàn toàn dưới ánh đèn ngủ vàng dịu. Không chỉ là lớp ren đen bao phủ tinh tế xung quanh vùng tam giác bí hiểm kia, lớp dây lụa kéo dài tới bắp đùi, thắt lại thành hai vòng dây mảnh mai ôm chặt lấy cặp đùi trắng non mịn của anh.
Hoa Thành cảm thấy mình như sắp chết!
Hắn không cho Tạ Liên thêm một giây nào để ngượng ngùng hay trốn chạy nữa. Hoa Thành bế bổng anh lên một cách nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát. Tạ Liên chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh ngạc, hai tay theo phản xạ vòng qua cổ Hoa Thành như tìm kiếm điểm tựa.
"Tam Lang..." - Anh thì thầm tên hắn, giọng nói vừa mang theo sự xấu hổ vừa xen lẫn một niềm hưng phấn không thể chối từ.
"Suỵt!"
Hoa Thành ra lệnh một cách dịu dàng, nhưng ánh mắt hắn thì vẫn rực cháy. Hắn bế anh đi về phía chiếc giường lớn, mỗi bước đi đều vững chãi và đầy chủ ý. Hắn không đặt anh xuống ngay mà vẫn giữ nguyên tư thế bế, để Tạ Liên có thể cảm nhận được từng thớ cơ rắn chắc của hắn đang căng lên, và nhịp tim cuồng loạn của hắn đang đập dồn dập vào ngực mình.
Hắn cúi xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn sâu. Nụ hôn này không còn là sự khám phá hay giải tỏa nữa. Nó là sự chiếm hữu. Là sự tôn thờ. Là lời khẳng định quyền sở hữu tuyệt đối lên người đàn ông đang nằm gọn trong vòng tay hắn. Lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi anh, vừa mãnh liệt vừa thành thạo, khuấy đảo mọi giác quan của Tạ Liên cho đến khi anh chỉ còn biết rên rỉ trong vô thức.
Khi dứt khỏi nụ hôn, hắn nhẹ nhàng đặt Tạ Liên xuống nệm giường mềm mại. Nhưng thay vì lao vào, hắn lại quỳ một chân bên giường, từ từ chiêm ngưỡng "tác phẩm nghệ thuật" trước mắt.
Ánh đèn ngủ vàng dịu hắt lên cơ thể Tạ Liên, làm nổi bật làn da trắng ngần và những đường cong ẩn hiện sau lớp ren đen mỏng manh. Sự tương phản giữa vẻ ngoài thánh khiết, có phần ngây ngô của Tạ Liên và bộ trang phục táo bạo này tạo ra một sức hút thị giác cực độ, khiến yết hầu của Hoa Thành phải chuyển động.
"Anh..." - Hắn nói, giọng khàn đặc - "Anh có biết...anh đẹp đến mức nào không?"
Hắn vươn tay, những ngón tay thon dài lướt nhẹ từ mắt cá chân của Tạ Liên, đi dọc theo bắp chân, dừng lại ở bên hông. Cái chạm nhẹ nhàng qua lớp vải ren mỏng khiến Tạ Liên run lên bần bật.
"Anh làm tất cả những điều này...là vì em sao?"
Hoa Thành hỏi, dù đã biết câu trả lời. Hắn muốn nghe chính miệng Tạ Liên nói ra.
Tạ Liên cắn nhẹ môi, gật đầu trong im lặng. Nỗi tự ti ban đầu đã tan biến, thay vào đó là một sự dâng hiến ngọt ngào. Anh muốn mình trở nên đặc biệt trong mắt người đàn ông này.
"Thật ngoan!"
Hoa Thành thì thầm, nụ cười của hắn vừa ma mị lại vừa cưng chiều.
"Ồ!" - Hoa Thành đột nhiên tách ra, giọng nói mang một ý vị trêu chọc đầy nguy hiểm.
"Em có một thứ này, có lẽ sẽ hợp với thứ đồ tuyệt đẹp anh đang mặc."
Hắn với tay lấy một dải lụa đen từ ngăn kéo đầu giường. Đó không phải là một dải lụa bình thường, mà được may từ chính chất liệu ren mỏng manh, nửa kín nửa hở mà Tạ Liên vừa mặc.
"Cho phép em nhé?" - Hắn hỏi, nhưng hành động đã thay cho câu trả lời. Hắn nhẹ nhàng vòng dải lụa ra sau đầu Tạ Liên, che đi đôi mắt anh.
Thế giới của Tạ Liên đột ngột chìm vào bóng tối lờ mờ. Anh không hoàn toàn mù lòa, qua lớp ren mỏng, anh vẫn có thể thấy những hình bóng mờ ảo, ánh sáng lấp lánh từ viên đá đỏ và ánh mắt đang rực cháy của Hoa Thành. Chính sự nửa vời này còn kích thích hơn cả bóng tối tuyệt đối. Mọi giác quan khác của anh trở nên nhạy bén đến cực điểm: tiếng thở đầy dục vọng của Hoa Thành bên tai, cảm giác những ngón tay hắn lướt trên da, mùi hương trầm ấm đặc trưng của hắn bao trùm lấy không gian nhỏ bé xung quanh. Anh hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát, chỉ có thể phó mặc bản thân cho con quỷ đang thống trị thế giới của mình.
"Tam Lang..." - Anh gọi tên hắn trong vô thức, một lời cầu xin không rõ nghĩa.
Một tiếng cười trầm thấp, đầy thỏa mãn vang lên bên tai anh.
"Em thích lắm. Thậm chí...bên dưới của em cũng rất thích!"
Từng lời nói, từng hơi thở, từng cử chỉ của hắn khiến cho cả người Tạ Liên run lên vì xấu hổ và kích thích.
Hắn cúi người, đặt một nụ hôn lên hõm eo đầy nước. Rồi một nụ hôn khác trườn xuống bụng dưới. Hơi thở nóng rực của hắn xuyên qua lớp vải mỏng, khiến Tạ Liên cong người lên vì khoái cảm. Hắn không vội vàng xâm chiếm, bởi hắn đang thưởng thức món quà của mình một cách chậm rãi, tỉ mỉ, khiến người tặng quà phải tan chảy trong sự chờ đợi và khao khát.
"A...Tam Lang..." - Tạ Liên rên rỉ, những ngón tay bấu chặt lấy tấm ga giường bằng lụa.
"Em đây!" - Hắn đáp lời, ngẩng đầu lên nhìn anh. Ánh mắt hắn sâu thẳm như đại dương đêm - "Đêm nay, và tất cả những đêm sau này, em đều ở đây."
Sau đó, hắn không nói thêm lời nào nữa. Mọi ngôn từ đều trở nên thừa thãi. Hắn dùng hành động để chứng minh cho Tạ Liên thấy rằng, dù anh có mặc đồ ngủ bằng cotton giản dị hay bộ ren đen quyến rũ, dù anh là một bác sĩ cứu người hay một vị thần sa cơ, thì trong mắt hắn, anh vĩnh viễn là báu vật độc nhất vô nhị.
"Anh sẽ an toàn trong vòng tay em."
Hoa Thành nhẹ nhàng trườn xuống bên dưới, hai tay nhẹ nhàng tách chân của anh sang hai bên giống như đang mở một con trai biển quý giá. Và ngay lúc đó, hắn lại càng ngạc nhiên đến tột độ khi nhìn thấy dưới đáy quần lót, một khe hở đã mở đường sẵn, nhẹ nhàng làm lộ ra hai mép thịt hồng hào đang mời gọi.
Tạ Liên đang mặc một bộ đồ lót không có đáy!
"Ôi...!" - Hoa Thành bỗng nhiên rên rỉ - "Giống như có một bàn tiệc đang bày trước mắt em vậy!"
Tạ Liên nằm đó, run rẩy, không phải vì lạnh, mà vì cảm giác lộ trần đến tận cùng. Không chỉ là thể xác, mà còn là tâm hồn. Anh không dám tưởng tượng đến ánh mắt của Hoa Thành ngay lúc này, hai tay vô thức muốn che chắn lấy vùng tam giác nhỏ, thế nhưng Hoa Thành đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh, kéo nhẹ ra.
"Đừng!" - Hắn thì thầm, giọng đặc quánh như bùn - "Nơi đẹp đẽ này, hãy để em được nhìn."
Ánh mắt của hắn không chỉ là ngọn lửa cuồng nhiệt nữa, mà đã chuyển thành một dòng nham thạch chảy chậm, nóng bỏng và nặng trịch, quét qua từng centimet trên cơ thể Tạ Liên. Cái nhìn ấy không phải để thưởng thức một vẻ đẹp gợi cảm, mà là sự chiêm ngưỡng tận cùng dành cho một kiệt tác mà hắn đã tìm kiếm suốt hàng thập kỷ.
"Anh đẹp đến... không thực!" - Hoa Thành thốt lên, giọng nói đầy kinh ngạc và xúc động sâu sắc.
Và hắn cũng chẳng phí phạm thêm một thời khắc nào, ngay lập tức cúi xuống, vùi mặt vào hang động bí ẩn mềm mại kia.
Âm hộ của Tạ Liên có vẻ như luôn luôn đón chào sự trở lại của Hoa Thành, khi hắn bắt đầu cú liếm đầu tiên.
Cú liếm đầu tiên của lưỡi Hoa Thành thật cung kính, chậm rãi, lướt qua sự mềm mại của hai mép thịt hồng hào như thể hắn đang nếm trải một món ăn. Hơi ấm của Tạ Liên toả ra, cách hai chân anh hé mở dưới cú liếm ướt át đầu tiên ấy, khiến Hoa Thành phải vô thức rên rỉ bên trong anh.
Tạ Liên thở hổn hển, bất lực, đùi co giật quanh đầu Hoa Thành.
Hoa Thành lại liếm, lần này sâu hơn, nhiều hơn, và ướt át hơn. Lưỡi hắn lướt nhẹ qua âm vật, rồi ngậm vào miệng, mút nhẹ, và Tạ Liên nghẹn ngào kêu tên hắn trong khoái cảm.
"A...Tam Lang...chỗ đó...!"
Hoa Thành rên rỉ, ăn như thể đang đói. Vị của Tạ Liên thật khiến choáng váng, gây nghiện. Đầu lưỡi hắn lúc đầu chậm rãi, trêu đùa sự trơn trượt của anh qua mỗi một vòng liếm, mỗi lần mút yêu thương lên viên ngọc trai đang sưng phồng kia. Nhưng hắn chẳng chậm được bao lâu. Nhất là khi đùi Tạ Liên đang run rẩy. Nhất là khi giọng nói của anh vỡ ra thành tiếng rên rỉ. Nhất là khi thân hình anh cong lên đón nhận từng chuyển động của hắn.
Hoa Thành mút lấy nó, mút lấy hạt ngọc trai cương cứng đã lộ ra khỏi lớp vỏ ban đầu. Lưỡi hắn xoáy sâu và đảo vòng liên tục trên đỉnh hạt đậu đỏ ửng đó, trong khi một ngón tay bất ngờ đâm vào bên trong lỗ nhỏ, dễ dàng trượt vào bên trong và tìm thấy một hang động chật chội ấm áp.
Khi âm hộ của Tạ Liên ngày càng ướt át vì bị Hoa Thành cọ xát vào những điểm nhạy cảm cùng một lúc, ngón tay trong cơ thể Tạ Liên cũng bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Mỗi lần trượt đều mượt mà và ướt át hơn. Hắn có thể chịch Tạ Liên bằng cả miệng và tay dễ dàng hơn rất nhiều.
Hoa Thành nhướng mày thích thú, nhận ra sự bóng loáng của chất nhờn dâm đãng, tiết lộ dục vọng của người yêu đã chảy tràn ra khỏi cơ thể anh ấy.
"Xem ra anh đã sẵn sàng rồi. Bây giờ anh chỉ muốn em chịch anh thật nhanh thôi đúng không?"
Hắn đưa dương vật to lớn của mình vào âm hộ ướt đẫm của Tạ Liên, thích thú nhìn anh run rẩy vì kích thích khi quy đầu dày và trơn đang cọ xát nhiều lần vào đôi môi căng mọng nơi cửa mình.
Tạ Liên càng bám chặt lấy vai hắn, ngón tay bấu chặt vào da thịt vì dục vọng đang dâng lên. Anh trông đỏ ửng và dễ thương đến nỗi Hoa Thành không nhịn được thử thách giới hạn của mình một chút. Hắn cố tình cầm lấy cái thứ cương cứng đó của mình, vỗ mạnh vào chỗ kín đang chảy nước ướt đẫm của Tạ Liên, tạo thành một âm thanh tục tĩu vang vọng.
Và đúng như hắn dự đoán, Tạ Liên giật nảy mình và rên rỉ. Tiếng rên mới êm ái làm sao!
Hoa Thành muốn nuốt gọn những tiếng rên rỉ đó!
Hắn cúi xuống, nhưng những nụ hôn đầu tiên không đặt lên môi, mà rải nhẹ như cánh bướm trên trán anh, trên mí mắt, trên sống mũi, rồi mới dừng lại ở khóe môi run rẩy. Khi đôi môi họ cuối cùng chạm nhau, nó như một sự nối tiếp tự nhiên của dòng cảm xúc đã trào dâng. Nụ hôn chậm rãi, sâu thẳm, đầy ám ảnh, khiến không khí như đặc quánh lại. Tạ Liên quên đi sự ngượng ngùng, anh vòng tay ôm chầm lấy cổ Hoa Thành, đáp lại bằng tất cả sự chân thành và khao khát đã được giải phóng.
"Anh muốn nhiều hơn nữa phải không?" - Hoa Thành lẩm bẩm, vừa cười ranh mãnh vừa dịu dàng - "Anh muốn dương vật của em ở trong anh. Anh muốn được bịt kín, rỉ ra, bị em chiếm hữu hoàn toàn đúng không?"
Tạ Liên chớp mắt đằng sau tấm vải ren đen, sau đó quay sang chỗ khác, ngượng ngùng gật đầu.
"Không được gật đầu đâu, anh phải nói ra cơ. Nào..."
Hoa Thành lại vỗ nhẹ dương vật lên mép thịt hơi sưng vì kích thích và vì đã bị hắn mút thật nhiệt tình trước đó. Lần này, Hoa Thành cố tính để đầu dương vật cọ xát vào hạt ngọc đỏ ửng của anh. Tạ Liên cảm nhận được cơn ngứa ran đi kèm với cơn nóng chạy dọc từ sâu bên dưới, giống như có một luồng điện đang chạy loạn bên trong bụng dưới và tử cung của anh.
"Tam Lang...mau...chịch anh đi!"
Chỉ chờ có như vậy, Hoa Thành nắm chặt lấy gốc dương vật nặng nề của mình, dẫn đầu dương vật phình to tiến vào cửa mình của anh.
Trong một khoảnh khắc khi dương vật đâm thẳng vào bên trong, khi môi âm hộ hồng hào bị đẩy ra, ngoan ngoãn quấn lấy dương vật của hắn. Mỗi lần như vậy, Hoa Thành luôn cảm thấy một luồng kích thích xen lẫn khoái cảm khó tả. Và kể cả Tạ Liên cũng khó tránh được việc ưỡn cong người đón nhận sự chiếm đoạt cuồng nhiệt kia. Nó khiến anh nhớ lại lần đầu tiên Hoa Thành chiếm hữu anh. Anh sẽ không bao giờ có thể quên được cảm giác sung sướng khi được mở rộng và đâm xuyên bởi dương vật mạnh mẽ của con quỷ.
"Anh ướt quá, cưng à!" - Hoa Thành lẩm bẩm - "Nhìn xem cái miệng bên dưới của anh ngon thế nào kìa. Nó đang mút chặt lấy em, co bóp như không muốn dương vật em rời xa. Anh à, anh đang rất muốn được em đút thật sâu vào bụng phải không?"
Tạ Liên phát ra tiếng kêu bất lực, đứt quãng, gật đầu lia lịa, hông anh lắc lư theo những chuyển động mạnh mẽ của hông Hoa Thành. Anh quá choáng ngợp đến nỗi đôi tay không thể chạm vào chính mình, chỉ biết bấu chặt vào tấm lưng đẫm mồ hôi của Hoa Thành, và rên rỉ.
Giữa lúc mê đắm, khi hai cơ thể hoàn toàn hòa quyện, không còn khoảng cách, chiếc vòng cổ bạc mà Hoa Thành đã đưa cho anh, mặt đá quý đỏ thẫm đang lấp lánh như một con mắt sống động, phản chiếu ánh đèn và ánh mắt rực lửa của Hoa Thành. Chiếc vòng, thứ chứa đựng sinh mệnh của con quỷ này, đang nằm ngay trên trái tim anh, ấm lên theo từng nhịp đập điên cuồng của cả hai.
"Nó thuộc về anh!" - Hoa Thành thì thầm, ngón tay lướt nhẹ trên viên đá - "Sinh mệnh của em, trái tim của em...tất cả đều nằm trong tay anh. Anh muốn làm gì với nó cũng được."
Lời tuyên bố đầy phó thác ấy khiến Tạ Liên nghẹt thở trong thế giới mờ ảo bóng đêm của mình. Anh không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Hoa Thành, đáp lại bằng một nụ hôn thấm đẫm cảm xúc. Trong khoảnh khắc đó, anh không còn nghi ngờ, cũng không còn khoảng cách.
Tầm nhìn của Tạ Liên mờ đi trong giây lát khi hơi thở dồn dập hơn, khi đầu dương vật to và dài của Hoa Thành chạm đến một điểm nằm sâu bên trong anh, giữa các vách tường mềm mại và đẫm nước.
Cơn cực khoái tựa như một luồng hơi ấm hạnh phúc dâng trào tức thời. Nó lấn át mọi cảm xúc trước đó. Nó khiến Tạ Liên mềm nhũn ngay lập tức, ngay cả khi dương vật cứng như đá của Hoa Thành vẫn đang cắm vào âm hộ anh.
Hoa Thành tiếp tục lắc hông theo nhịp co thắt của vách tường bên trong Tạ Liên, hắn thở gấp, hỏi ranh mãnh:
"Em cảm thấy anh vẫn đang siết chặt lấy em. Sao anh lại đáng yêu như vậy chứ?"
Cơn cao trào của Hoa Thành đang đến gần, bởi hắn có thể cảm giác được cảm xúc sung sướng tột độ của Tạ Liên. Hắn muốn nhẹ nhàng, nhưng không thể ngăn được những cú thúc của mình ngày càng thất thường, nhanh hơn, mạnh hơn, phá tan mọi bức tường phòng vệ của anh. Hắn đè chặt Tạ Liên xuống giường, cảm nhận anh rên rỉ vì bị kích thích quá mức.
"Chỉ một chút nữa thôi, thêm một chút nữa..."
Cuối cùng, hắn thúc hông mạnh hơn, mỗi lần đập hông vào mông Tạ Liên. Bên trong âm đạo bị đẩy đến cực hạn kia co thắt liên tục, như thể đang dụ dỗ hắn xuất tinh vào trong.
Đột nhiên, Tạ Liên cứng đờ người. Vách tường đang co bóp quanh dương vật to lớn của Hoa Thành đột nhiên siết chặt lại. Sự căng cứng này quả thực thần thánh đến mức con quỷ Incubus không thể chịu đựng nổi.
Hoa Thành lập tức xuất tinh. Tinh dịch của hắn tràn vào trong âm hộ của anh, có lẽ sẽ tràn ngập cả tử cung. Thứ chất lỏng kia quyện cùng thứ nước ấm áp mà Tạ Liên chảy ra, nóng hổi, trơn trượt, dần dần chảy ra từ giữa hai chân Tạ Liên, trượt dọc theo chiều dài dương vật của Hoa Thành.
Và trong đêm đầu tiên tại toà lâu đài này, Tạ Liên đã học được một điều: với Hoa Thành, anh không bao giờ, và sẽ không bao giờ, là nhàm chán. Sự tồn tại của anh, từng đường cong, từng nỗi sợ, từng nỗ lực táo bạo nhỏ bé, đều là tác phẩm nghệ thuật duy nhất làm con quỷ phải say đắm, lún sâu vào vũng lầy dục vọng.
Khi bình minh đầu tiên tại ngôi nhà mới ló dạng, Tạ Liên tỉnh giấc trong vòng tay vẫn siết chặt của Hoa Thành. Dải lụa ren đã được tháo ra tự lúc nào, nằm gọn gàng trên bàn cạnh giường. Hắn đã thức, đang chăm chú nhìn anh ngủ, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến tim anh thổn thức. Trên ngực anh, chiếc vòng cổ đính đá đỏ vẫn nằm yên, ấm áp và quen thuộc.
"Chào buổi sáng, điện hạ của em!" - Hoa Thành mỉm cười, hôn nhẹ lên trán anh - "Đêm qua anh mơ đẹp chứ?"
Tạ Liên lắc đầu, mỉm cười hạnh phúc, vùi mặt vào ngực hắn.
"Không phải giấc mơ!" - Anh thì thầm - "Đây mới là hiện thực."
Và hiện thực ấy, họ sẽ cùng nhau viết nên từng trang mới, trong ngôi nhà tràn ngập ánh sáng và tình yêu này. Cuộc hành trình dài đằng đẵng của hai linh hồn cô độc đã kết thúc. Hành trình mới của cả hai, vừa chỉ bắt đầu.
HẾT RỒI NHA TRỜI!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro