
• Chương 14 •
Đến kiếp cuối cùng, Jeong Jihoon thậm chí không còn giữ được hình dáng con người nữa.
Cậu không còn là thư sinh, không còn là chiến binh. Thứ còn lại của cậu chỉ là một luồng hồn phách mờ nhạt như tơ nhện, rách nát và mong manh đến độ chỉ cần một cơn sóng ngầm hơi mạnh cũng đủ xé toạc nó thành trăm mảnh.
Cậu bị phong ấn dưới đáy sông Hoài. Nơi đây, nước quanh năm lạnh buốt như cắt da thịt, từng lớp phù sa dày đặc bồi đắp lên nhau, lấp kín mọi lối thoát, biến lòng sông thành một nấm mồ lỏng giam cầm cậu giữa bóng tối đặc quánh, nơi ranh giới giữa ngày và đêm hoàn toàn bị xóa nhòa.
Không tiếng nói. Không thân xác để cảm nhận hơi ấm. Không buồng phổi để hít thở khí trời. Chỉ còn lại một ý thức lặng lẽ trôi dạt, leo lét như một đốm than tàn bướng bỉnh chưa chịu tắt, cứ chập chờn cháy mãi giữa vực sâu tăm tối lạnh lẽo.
Thời gian ở đây không trôi đi như ở nhân gian. Một ngày dài đằng đẵng tựa trăm năm. Và mỗi trăm năm trôi qua lại nhanh như một cái chớp mắt mà cậu không tài nào khép lại được. Mọi giác quan đều bị áp lực nước bóp nghẹt, tê liệt, duy chỉ có nỗi nhớ... nỗi nhớ ấy vẫn dai dẳng, nặng nề như chì, đè chặt lên linh hồn cậu, không dòng nước xiết nào có thể cuốn trôi đi được.
Và mỗi khi mặt sông phẳng lặng như gương soi cậu lại nhìn thấy y.
Ánh sáng từ thế giới bên trên xuyên qua mặt nước, khúc xạ qua tầng tầng lớp lớp phù sa đục ngầu, chạm đến linh thức yếu ớt của cậu. Dù hình ảnh ấy mờ nhạt, méo mó và chập chờn như ảo ảnh trong mơ, nhưng linh hồn cậu vẫn rung lên, nhận ra ngay lập tức.
Lee Sanghyeok.
Kiếp này, y không còn là Tiên nhân rực rỡ ngự trên đỉnh núi cao, cũng chẳng phải vị Thần tướng khoác áo trắng uy nghi nơi biên cương gió cát. Kiếp này, y chỉ là một người phàm trần. Một thiếu niên mồ côi gầy gò, sống lủi thủi bên rìa thị trấn, mang theo vẻ trầm tĩnh và cô độc bẩm sinh.
Mỗi lần bóng dáng y đi ngang qua bờ sông Hoài, Jeong Jihoon đều dồn hết phần ý thức rách nát còn sót lại của mình, cố gắng vùng vẫy hướng về phía ấy. Cậu muốn gào lên gọi tên y. Muốn lao lên mặt nước để chạm vào gấu áo sờn rách của y. Muốn cho y biết rằng: "Ta ở đây. Ta vẫn ở đây, ngay dưới chân người."
Nhưng hồn phách thì làm gì có tiếng nói. Tất cả những nỗ lực tuyệt vọng của cậu chỉ tạo ra được vài vòng nước lăn tăn yếu ớt trên mặt sông, giống như hơi thở hấp hối của một con cá mắc cạn, nhanh chóng bị dòng chảy xóa nhòa.
Vào những đêm trăng sáng, y thường đứng lại lâu hơn. Y nhìn xuống mặt nước phẳng lặng, đôi mắt buồn bã phản chiếu ánh trăng bạc. Ánh sáng ấy nhuộm lên gương mặt thanh tú nhưng hốc hác của y một sắc màu cô liêu, tạo cho Jeong Jihoon - kẻ đang nhìn lên từ đáy bùn một ảo giác đau đớn rằng: Chỉ cần cố rướn lên một chút nữa thôi... là có thể chạm được vào người.
Nhưng "một chút" ấy là khoảng cách giữa Âm và Dương. Nỗi tuyệt vọng xuyên qua từng mảng phù sa, cào xé linh hồn vốn đã mong manh đến mức sắp tan biến của cậu.
Vậy mà cậu vẫn chờ. Chờ đợi trong im lặng và bóng tối, chỉ để đổi lấy một khoảnh khắc bóng y lướt qua đời mình.
Cho đến một ngày... nạn kiếp của Lee Sanghyeok lại tìm đến. Lần này, không có yêu thú gầm thét, không có long mạch đứt gãy, cũng chẳng có thiên lôi giáng xuống. Chỉ có tiếng người ồn ào, cay nghiệt và tàn độc.
Trong trấn bỗng nhiên lan truyền tin đồn y ăn cắp đồ cúng trong miếu Thần. Một lời vu cáo rẻ tiền, vô căn cứ, nhưng đối với đám người thích hành thiện bằng đầu môi chót lưỡi và hành ác bằng tay chân, thế là quá đủ để kết tội một kẻ cô thế.
Chúng lôi y ra bờ sông Hoài, giữa ánh chiều tà mờ lạnh. Những bóng người to lớn, thô kệch vây quanh thân hình gầy gò của y. Họ xô đẩy, chửi rủa, tạo thành một vòng tròn vây hãm, như một sợi xích được đúc bằng sự hằn học và ác tâm của nhân thế.
"Đồ con hoang! Loại không cha không mẹ như mày, có đánh chết trôi sông cũng chẳng ai thèm nhặt xác!"
Một kẻ nhổ bãi nước bọt xuống đất, bàn tay thô bạo túm lấy cổ áo Sanghyeok, giật mạnh khiến y ngã dúi dụi xuống bãi cỏ ven sông.
Jeong Jihoon ở dưới đáy sông nghe thấy tất cả.
Dù bị ngăn cách bởi tầng nước dày và lớp bùn đặc, nhưng những rung động từ mặt đất truyền xuống rõ mồn một. Tiếng bước chân giẫm đạp hỗn loạn, tiếng cơ thể va chạm xuống đất thịch... thịch... Mỗi âm thanh dội xuống đều khiến linh thức của cậu run lên bần bật, hoảng loạn như cánh chim non bị bóp nghẹt trong lồng.
Là y. Y lại đến gần sông rồi.
Nhưng lần này, không phải là bước chân nhẹ nhàng đến ngắm trăng. Mà là tiếng vật lộn, tiếng mắng nhiếc dơ bẩn, tiếng vải áo bị xé rách và tiếng hơi thở đau đớn bị nén chặt.
Dưới đáy nước lạnh lẽo, một cơn giận dữ và đau đớn tột cùng bùng lên trong linh hồn tàn tạ của Jeong Jihoon. Nước sông xung quanh cậu bắt đầu cuộn trào, sủi bọt. Và cậu cay đắng nhận ra một sự thật kinh hoàng: Nạn kiếp của Lee Sanghyeok ở kiếp này không đến từ trời cao hay đất dày. Nó đến từ Con Người.
Thứ ác tâm ấy mỏng manh như lá cỏ, tưởng chừng vô hại, nhưng lại sắc bén hơn bất kỳ thanh kiếm thần nào. Nó cắt nát phẩm giá, chà đạp lên sự sống của y một cách trần trụi và dơ bẩn nhất.
Trên bờ sông lộng gió, gã đàn ông thô lỗ túm chặt lấy cổ áo sờn rách của Lee Sanghyeok, nhấc bổng y lên như nhấc một con vật vô dụng. Hơi thở hôi hám, nồng nặc mùi rượu rẻ tiền của hắn phả thẳng vào mặt y, kèm theo tiếng cười khẩy đầy miệt thị.
"Đồ ăn mày giả danh tri thức! Để tao xem xuống dưới đó, mày còn giữ được cái vẻ thanh cao sạch sẽ này được bao lâu!"
Dứt lời, hắn dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh một cái.
RẦM!
Một cú đẩy tàn nhẫn và dứt khoát. Thân thể gầy gò của Lee Sanghyeok bị hất văng khỏi mép cỏ, vẽ một đường vòng cung tuyệt vọng giữa không trung rồi rơi thẳng xuống lòng sông đen ngòm.
Nước sông Hoài mùa này lạnh thấu xương tủy. Ngay khi cơ thể y va chạm với mặt nước, cái lạnh khủng khiếp như hàng ngàn lưỡi dao băng sắc lẹm đồng loạt cứa vào da thịt, phong tỏa mọi giác quan, ép chặt lấy lồng ngực gầy guộc.
Lee Sanghyeok hoảng loạn vùng vẫy. Đó không còn là dáng vẻ của một vị Tiên nhân từng cầm kiếm trấn áp vạn ma. Không phải là Thần Quân ung dung đi giữa mây ngàn gió núi. Đó chỉ là hình ảnh của một người phàm trần yếu ớt, một đứa trẻ bị quăng vào bóng tối vô biên—sợ hãi, chới với và tuyệt vọng cùng cực.
Dưới làn nước đục ngầu phù sa, đôi mắt Lee Sanghyeok mở to trừng trừng. Hơi thở nghẹn ứ, bọt khí trào ra từ miệng mũi. Mái tóc đen bết dính lấy gò má nhợt nhạt. Y cố gắng quờ quạng, móng tay cào cấu vào hư không mong tìm một điểm tựa, nhưng bàn tay y chỉ trượt dài vô vọng xuống tầng nước sâu hơn, lạnh hơn.
Và rồi, bàn tay chới với ấy bất ngờ lướt qua nơi Jeong Jihoon đang tồn tại.
Chỉ cách nhau một lớp phù sa mỏng tang như cánh ve sầu. Khoảng cách ấy gần đến mức, dù chỉ là một linh hồn vô hình vô dạng, Jihoon vẫn cảm nhận được luồng nước bị khuấy động bởi sự giãy giụa của người kia. Mỏng đến mức cậu tin rằng... chỉ cần mình rướn lên một chút thôi, là có thể chạm vào da thịt y.
Giữa dòng nước hỗn loạn, giữa tiếng ục ục của bọt khí vỡ tung và dòng chảy xoáy nghiệt ngã, đôi môi tím tái của Lee Sanghyeok bỗng mấp máy. Rất khẽ, khẽ đến mức âm thanh ấy không lan truyền qua sóng nước, mà vang vọng trực tiếp qua tần số của linh hồn.
"...Ji... Hoon...?"
Một âm tiết nhẹ bẫng, vỡ vụn như hạt bụi ký ức rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Nó nhỏ bé đến mức lẽ ra không nên tồn tại, nhưng lại mang sức công phá đủ để xé toạc toàn bộ linh hồn đang hấp hối của Jeong Jihoon.
Khoảnh khắc ấy, dòng nước chảy quanh cậu như đông cứng lại. Linh thức vốn dĩ đã rách nát, yếu ớt như tàn tro của Jeong Jihoon bỗng run lên bần bật, chấn động dữ dội như sợi tơ mỏng manh phơi mình trước bão lốc.
Y... vừa gọi tên cậu? Y nhớ ra cậu sao? Hay đó chỉ là mảnh vỡ vô thức của ba kiếp trước trỗi dậy trong cơn hoảng loạn tột cùng? Hay là do cái chết cận kề khiến linh hồn y theo bản năng tự tìm đến "bùa hộ mệnh" quan trọng nhất của đời mình?
...Nhưng tất cả những câu hỏi đó giờ đây đều vô nghĩa. Trong tâm trí Jeong Jihoon lúc này, chỉ còn duy nhất một sự thật tồn tại: Y đang chìm. Y đang sợ hãi. Và y đang gọi cậu.
Dù cho cậu bây giờ chỉ là một hồn phách tàn tạ, mỏng manh đến mức dòng chảy của con cá nhỏ cũng có thể xé nát, thì Jeong Jihoon vẫn biết chắc chắn một điều: Cậu phải cứu y.
Nỗi kinh hoàng khi nhìn thấy Lee Sanghyeok chìm dần xuống đáy sâu, đôi mắt mở to ngập tràn sự hoảng loạn đã thổi bùng lên trong cậu một ngọn lửa điên cuồng. Đó là ngọn lửa của sự bảo hộ, của tình yêu đã cháy rực qua ba kiếp luân hồi khổ ải.
Không cần suy nghĩ. Không cần cân nhắc cái giá phải trả là sự tồn tại vĩnh viễn. Chỉ còn lại bản năng nghẹn ngào của một kẻ đã yêu đến quên mình.
Jeong Jihoon bắt đầu gom hết những mảnh linh quang rời rạc còn sót lại trong thân thể hư ảo của mình. Cậu cưỡng ép chút sức mạnh tàn dư, rút cạn sinh khí của bản thân. Từng tia sáng xanh mờ nhạt, run rẩy từ bốn phía tụ về một điểm, giống như cậu đang dùng chính cốt tủy của mình làm nhiên liệu để đốt lên ngọn đuốc lần cuối cùng.
Ánh sáng lam ấy bùng lên. Yếu ớt, nhưng tuyệt vọng. Đẹp đẽ và quả quyết như ngọn đèn hải đăng cuối cùng giữa đêm tận thế.
RẮC.
Một tiếng đứt gãy rất khẽ vang lên trong tâm thức. Mỏng như tiếng tơ trời đứt đoạn, nhưng lại đủ sức làm chấn động cả một góc U Minh giới. Đó là tiếng phong ấn cuối cùng giữ cho linh hồn cậu tồn tại vừa vỡ vụn.
Trong khoảng khắc ấy, Jeong Jihoon không còn là hồn phách vô lực nằm chờ chết dưới đáy sông nữa. Cậu hóa thân thành một vệt sáng lam rực rỡ, mạnh mẽ, lao ngược từ đáy bùn lên mặt nước như một mũi tên ánh sáng xé toạc bóng tối của dòng sông Hoài.
Vệt sáng ấy lao thẳng đến bên Lee Sanghyeok. Vội vã, cuồng nhiệt như thể nếu chậm trễ nửa nhịp thôi, cậu sẽ mất đi cả thế giới của mình mãi mãi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, họ gần nhau đến mức tưởng chừng như hòa làm một. Chỉ cần Lee Sanghyeok đưa tay ra thêm nửa tấc nữa thôi, y đã có thể chạm vào vệt sáng xanh đang run rẩy bao bọc lấy mình.
Nhưng hồn phách thì không có da thịt để nắm lấy. Không có hình hài để ôm. Không có giọng nói để gọi. Không có lồng ngực để vang lên tiếng tim đập rằng: "Đừng sợ, ta ở đây."
Cậu chỉ có thể trở thành một dòng chảy. Một dòng chảy ấm áp, mạnh mẽ, bao bọc lấy cơ thể lạnh cóng của y, nâng y lên khỏi vực thẳm của cái chết.
Cậu dùng chút ý thức tàn dư cuối cùng, liều mạng ép lệch dòng chảy xiết của con sông Hoài hung dữ. Chỉ một chút thôi. Vừa đủ để nâng thân người nặng trịch của Lee Sanghyeok nổi lên mặt nước. Vừa đủ để mượn sức dòng chảy đẩy y về phía bờ cỏ an toàn.
Chỉ đủ... để cứu y. Chứ không đủ để giữ lại chính mình.
Linh phách của Jeong Jihoon bắt đầu tan rã. Giống như một vệt tro tàn chạm vào nước, không âm thanh, không hình bóng, không để lại lấy một tiếng kêu than ai oán cuối cùng. Cậu vỡ vụn, hòa tan vào dòng sông lạnh lẽo, trở thành bọt nước, trở thành bùn đất, như thể từ đầu đến cuối, cái tên Jeong Jihoon vốn chưa từng tồn tại trên cõi đời này.
Trên mặt nước đang lăn tăn sóng, chỉ còn sót lại một đốm sáng xanh bé xíu, lấp lánh yếu ớt trong đúng một nhịp tim đập rồi vụt tắt vĩnh viễn.
"Khụ... Khụ...!"
Lee Sanghyeok bật khỏi mặt nước, trườn lên bờ cỏ, ho sặc sụa. Nước lạnh hòa với đất bùn chảy ròng ròng trên gò má hốc hác, cả người y run bần bật vì lạnh và vì dư chấn của cái chết vừa lướt qua da thịt.
Khi hơi thở dần ổn định lại, một bản năng kỳ lạ thôi thúc y. Bàn tay run rẩy của y vô thức đưa lên, đặt lên ngực trái ngay đúng vị trí mà y vừa cảm nhận được một luồng hơi lạnh mềm mại lướt qua.
Cảm giác ấy không phải là cái lạnh của nước sông, cũng không phải là cái buốt giá của gió đêm. Nó giống như một cái ôm. Một cái ôm của linh hồn, tuyệt vọng và bi thương.
Y khựng lại, đôi mắt mở to nhìn xuống dòng sông đen ngòm.
"Vừa rồi... là thứ gì?"
Giọng y nhỏ xíu, khàn đặc, run rẩy như mũi kim lướt qua dây đàn sắp đứt.
Trong đầu y, có một thứ gì đó như vừa bị xé rách. Một bức màn sương mù dày đặc bị chọc thủng một lỗ nhỏ, để lọt ra một âm thanh mơ hồ, mờ nhòe nhưng dịu dàng đến đau lòng.
"...Ji... Hoon..."
Đồng tử Lee Sanghyeok co rút lại kịch liệt. Cơn đau đầu như búa bổ ập đến. Y ôm đầu, nhìn dáo dác xung quanh, ánh mắt hoảng hốt pha lẫn sự hoang mang tột độ, giống hệt kẻ vừa đánh mất một báu vật vô giá mà thậm chí còn không biết báu vật đó hình dáng ra sao.
"Có phải..."
Y khẽ thì thầm với mặt nước tĩnh lặng, bàn tay siết chặt lấy ngực áo ướt sũng.
"...Có phải ta đã quên mất... một người rất quan trọng không?"
Nhưng bờ sông Hoài chỉ đáp lại y bằng sự im lặng chết chóc. Gió đêm thổi qua hàng liễu rũ, lá cây quét nhẹ xuống mặt nước tạo thành những vòng tròn lan tỏa. Những gợn sóng nhỏ lăn tăn, rồi tan biến. Không còn linh khí. Không còn hơi thở. Không còn bất kỳ vệt sáng xanh nào dưới đáy sông nữa.
Người cứu y đã tan biến rồi.
Và như thế, kiếp thứ ba kết thúc. Kết thúc ở một khoảnh khắc tàn nhẫn đến đau lòng: Hai người đã ở gần nhau đến mức linh hồn chạm vào nhau... nhưng cuối cùng, vẫn lỡ hẹn thêm một lần nữa.
---
Không gian chuyển đổi đột ngột.
Sương lạnh Vong Xuyên giăng mắc thành những dải lụa xám xịt, phủ mờ toàn bộ cõi Hoàng Tuyền, nuốt chửng mọi màu sắc, chỉ chừa lại hai màu đen trắng tang tóc.
Keng... Keng...
Tiếng xích sắt nặng nề kéo lê trên nền đá cằn nứt vang lên chói tai. Từng âm thanh khô khốc như tiếng búa đóng đinh vào quan tài, đánh thẳng vào linh hồn kẻ đang quỳ dưới đất.
Jeong Jihoon đang quỳ một gối bên bờ sông đen. Nhưng cậu không còn là chàng lính trẻ hay hồn ma dưới nước nữa. Cậu đã trở lại nguyên dạng linh hồn của chính mình nhưng tàn tạ hơn bao giờ hết. Thân hồn cậu đã bạc phếch, mỏng manh và trong suốt đến mức chỉ cần thêm một cơn gió nhẹ nữa thôi là sẽ rách nát hoàn toàn. Ánh lửa sinh mệnh quanh người cậu nhấp nháy yếu ớt, chập chờn như hơi thở cuối cùng của một ngọn đèn cạn dầu trước bão.
Trước mặt cậu, vị Quỷ Sai cầm sổ sinh tử đứng sừng sững như một ngọn núi đen. Nó nhìn cậu rất lâu. Ánh mắt sâu hoắm của nó vừa lạnh lẽo vô tình, lại vừa mang chút thương hại rất mỏng manh, sự thương hại của kẻ cai ngục đã chứng kiến quá nhiều chấp niệm ngu ngốc bị nghiền vụn dưới bánh xe nghiệt ngã của Thiên Đạo.
"Jeong Jihoon..."
Giọng nó cất lên, thô khàn và lạo xạo như tiếng sỏi đá bị ép qua hàm thép nghiền nát.
"Ngươi đã đánh cược với Diêm Quân. Ngươi đã bước vào Tam Sinh. Ba đời không đổi lòng, ba kiếp đều chết vì cùng một người."
Nó dừng lại một nhịp. Đôi đồng tử đen đặc của Quỷ Sai hằn lên sự do dự hiếm hoi, như thể điều nó sắp nói ra còn độc địa hơn cả nước sông Vong Xuyên, còn đau đớn hơn cả hình phạt leo núi đao biển lửa.
Nó cúi thấp người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt vọng của Jeong Jihoon.
"Nhưng quy tắc là quy tắc. Ngươi đã thất bại."
Sương Vong Xuyên dường như đặc quánh lại, đông cứng quanh họ. Ngay cả những bông hoa Bỉ Ngạn đỏ rực cũng nín lặng, rũ xuống như chờ đợi lời tuyên án tử hình.
"Bởi vì y..."
Giọng Quỷ Sai trầm xuống, lạnh lẽo và tàn nhẫn như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt.
"...Trong cả ba kiếp đó, y chưa từng một lần nhớ ra tên ngươi."
"...Chưa từng một lần thực sự đáp lại tình cảm của ngươi."
"...Và quan trọng nhất, y chưa từng nhận ra ngươi là ai."
Từng chữ rơi xuống, nặng nề như những tảng đá buộc chân người chết chìm vào lòng sông. Gợn sóng tê dại lan thẳng vào tận đáy hồn Jeong Jihoon, bóp nát chút hy vọng cuối cùng còn sót lại.
"Ba kiếp hy sinh của ngươi... đối với y, chỉ là những giấc mơ thoáng qua rồi quên lãng."
"Ngươi thua rồi, Jeong Jihoon."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro