▹GooGun▹ 𝐇𝐄𝐀𝐑𝐓
Nếu tình yêu là con dao hai lưỡi. Sao người ta lại cứ thích đâm đầu vào nó nhỉ ? Là vì nó chứa mật ngọt, hay chỉ là một niềm đau đơn phương ?
Vậy lý do nào, khiến ta chia tay?
Gã ngồi lặng dưới ánh hoàng hôn nhạt nhòa, đôi mắt đăm chiêu nhìn xa xăm, như muốn tìm kiếm một câu trả lời đã lạc mất trong dòng chảy của thời gian. Gã tự hỏi, nếu năm đó không vô tình bắt gặp một bóng hình, liệu giờ đây có phải mang trong lòng nỗi tương tư khắc khoải, chìm sâu vào tiềm thức hay không? Một nỗi nhớ không tên, dai dẳng, như sợi dây vô hình trói buộc tâm hồn gã vào quá khứ.
Nhưng rồi, gã tự nhủ rằng tất cả đâu phải do cái lạnh ngày ấy đã vô tình đóng băng hai trái tim từng sưởi ấm cho nhau. Cũng chẳng phải vì đôi bên đã cạn kiệt tình cảm. Thực ra, tình cảm ấy vẫn còn đó, chỉ là đã bị vùi lấp bởi những hiểu lầm chẳng thể hóa giải, những khoảng cách chẳng ai đủ can đảm bước qua. Gã nghĩ, có lẽ chính thời gian, chính sự im lặng kéo dài đã khiến những vết rạn nứt trong lòng ngày một lớn hơn, để rồi cuối cùng biến thành một khoảng trống không gì lấp đầy được.
Gã cứ ngồi đó, ngẫm đi ngẫm lại, tự tìm cho mình một lời lý giải, như một cách để bấu víu vào chút ý nghĩa còn sót lại của mối tình đã qua. Nhưng dẫu có nghĩ thế nào, gã cũng chẳng thể thay đổi được điều đã xảy ra, chẳng thể quay ngược thời gian để sửa chữa những sai lầm. Chỉ còn lại gió chiều lặng lẽ thổi qua, mang theo chút hơi lạnh, như gợi nhắc về cái ngày tất cả bắt đầu tan vỡ.
Gã nhớ tất cả. Nhớ tấm lưng nhỏ nhắn mang theo nỗi buồn chẳng rõ từ đâu mà đến, như một bóng mây nặng trĩu không bao giờ tan. Nhớ đôi mắt đượm chút suy tư của mùa hạ, ánh nhìn như giấu kín một điều gì đó không thể gọi tên. Gã nhớ từng chút, từng chút một, như thể muốn moi móc hết thảy mảnh tình đã tan vỡ từ lâu, chắp vá thành một hình hài cũ kỹ mà chính gã cũng không biết nên ôm giữ hay buông bỏ.
Kim Joongoo nghĩ, trong giây phút ấy, bản thân có lẽ sẽ phát điên lên. Gã muốn lao tới, muốn gào thét, muốn dùng hết sức lực để đấm vào đối phương, như một cách để trút bỏ cơn phẫn nộ chất chứa trong lòng. Nhưng cuối cùng, chẳng có gì xảy ra cả. Gã đứng đó, lặng thinh, như một kẻ đã quá quen với việc bị vứt bỏ. Quen đến mức, dù nỗi đau có lớn đến đâu, gã cũng chỉ biết cười nhạt.
Hà cớ gì bây giờ lại đi ôm lấy nỗi đau, khi chính bản thân đã chấp nhận sự cô độc như một lẽ dĩ nhiên? Những năm tháng qua, gã đã học cách để sống cùng nỗi trống rỗng, để gặm nhấm từng mảnh ký ức rơi rớt, rồi tự ru mình rằng mọi thứ đã qua. Nhưng trong sâu thẳm, gã biết, cái bóng hình kia vẫn còn đó, như một vết thương âm ỉ chẳng thể lành, như một giấc mộng mãi mãi không thể tỉnh giấc.
Gã trai tóc vàng ngu ngốc ấy sẽ chẳng bao giờ có thể chấp nhận được sự thật. Một sự thật trần trụi, đau đớn như vết dao cứa sâu vào lòng tự tôn yếu ớt của gã. Làm sao gã có thể chấp nhận rằng, trong vô vàn lựa chọn, đối phương lại chẳng chọn gã? Gã, người đã đặt tất cả niềm tin, hy vọng, và tình yêu vào bàn tay nhỏ bé ấy, cuối cùng lại bị bỏ rơi một cách thảm hại, chẳng kịp thốt lên một lời.
Ba năm dài đằng đẵng, gã cứ sống trong mớ cảm xúc hỗn độn, hy vọng và thất vọng đan xen. Ba năm chẳng nhận lại một ánh nhìn, chẳng nhận được một câu trả lời cho trái tim đang phập phồng nơi lồng ngực, khao khát được hồi đáp. Gã chờ đợi, day dứt, rồi tự dằn vặt chính mình. Đôi khi, gã tự hỏi, phải chăng mình đã sai ở đâu đó, phải chăng bản thân không đủ tốt để được yêu thương?
Nhưng rốt cuộc, chẳng có câu trả lời nào cả. Chỉ có cái bóng lặng lẽ của gã, cô độc bước qua những mùa đông lạnh giá, những mùa hạ cháy bỏng, những cơn mưa xóa nhòa dấu chân trên con đường đã cũ. Gã trai tóc vàng ngu ngốc ấy, dẫu có cố gắng mạnh mẽ thế nào, cũng chẳng thể xóa nhòa nỗi đau của một người bị bỏ rơi.
"Đối phương chẳng trân trọng mình thì thôi đi, cố chấp làm chi hả Kim Joongoo?"
Gã từng nghe câu ấy, nhiều lần lắm, từ chính bản thân mình, từ những người ngoài cuộc chẳng hiểu được câu chuyện. Nhưng nghe là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác. Làm sao gã có thể dễ dàng buông bỏ, khi trái tim si tình kia vẫn chưa thôi khắc sâu bóng hình của người ta? Đâu ai yêu mà còn giữ được lý trí hoàn toàn, huống hồ lại là gã, một kẻ dại khờ trong tình yêu, sẵn sàng chấp nhận tất cả, ngay cả khi mọi thứ chỉ dẫn đến tan nát và đau đớn.
Gã biết rõ, cái sự cố chấp này chẳng mang lại gì ngoài những vết thương ngày một sâu hơn. Nhưng dù có đau, gã vẫn không ngừng nhung nhớ. Gã nhớ nụ cười thoáng qua, nhớ cái cách đối phương nghiêng đầu suy tư, nhớ cả những khoảng lặng tưởng chừng vô nghĩa mà đối với gã, lại như một mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc đời. Gã chấp nhận đau, vì nỗi đau ấy ít nhất cũng là một dấu hiệu của tình yêu còn tồn tại.
Kim Joongoo, kẻ si tình đến mức tự đẩy mình vào ngõ cụt, đâu phải không biết rằng sự cố chấp này chẳng đi đến đâu. Nhưng làm sao gã có thể ngừng yêu, khi mà chính tình yêu ấy, dù nhấn chìm gã trong nỗi đau, lại cũng là thứ duy nhất khiến gã cảm thấy mình còn sống?
Biết đâu được, khi mai này thức dậy, gã sẽ nhìn thấy đối phương đứng đó, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng sớm. Biết đâu tất cả những chuyện đau lòng kia sẽ tan biến như sương mờ, để rồi từ đó đôi bên cùng bước qua mọi chông gai phía trước? Gã tự vẽ nên một viễn cảnh đẹp đẽ, ảo mộng đến mức chính gã cũng phải bật cười.
Ảo tưởng ghê chưa? Hình như gã bị thần kinh mất rồi. Cả trái tim lẫn lý trí đều đã chẳng còn trọn vẹn, cứ quẩn quanh trong mớ hỗn độn của nhớ nhung và hy vọng. Gã biết mình cần được cứu chữa, cần một ai đó kéo gã ra khỏi vực sâu mà gã tự nhốt mình. Nhưng rồi gã lại tự hỏi: ai đây?
Ai sẽ đủ kiên nhẫn để chạm đến trái tim đã rạn vỡ? Ai sẽ đủ mạnh mẽ để phá vỡ những bức tường gã dựng lên để bảo vệ sự yếu đuối bên trong? Là ai, trong thế giới rộng lớn này, sẽ tình nguyện đưa tay ra, để gã có thể tin rằng sự cứu rỗi vẫn còn tồn tại? Gã chẳng biết. Gã chỉ biết mình cần một người, nhưng cũng chẳng dám hy vọng nhiều, vì những vết đau cũ vẫn chưa lành, và niềm tin nơi gã đã chẳng còn nguyên vẹn.
Gã biết mình không có tư cách để phán xét chuyện đời, không có quyền đòi hỏi bất kỳ điều gì khi danh phận của bản thân còn chẳng rõ ràng. Là người yêu ư? Không phải. Là bạn bè ư? Cũng chẳng giống. Gã chỉ là một kẻ đứng bên lề cuộc sống của đối phương, lặng lẽ dõi theo, lặng lẽ hy vọng, rồi lặng lẽ nhận về những nỗi đau âm ỉ.
Thứ duy nhất gã có thể mường tượng ra trong mớ cảm xúc hỗn độn ấy là tình yêu đơn phương này đau đến nhường nào. Đau đến mức mỗi hơi thở cũng như găm vào lòng một mũi dao, đau như thể trái tim bị bóp nghẹt, không cách nào thoát ra được. Đau như cái cách đối phương chẳng chọn gã.
Hắn đã không chọn gã. Đó là sự thật mà gã phải đối diện, dù có trốn tránh đến đâu. Không phải vì gã không cố gắng, không phải vì tình cảm của gã chưa đủ sâu đậm. Chỉ đơn giản là trái tim của đối phương chưa từng thuộc về gã, ngay từ đầu đã không. Và sự thật ấy, dù gã có cố gắng chấp nhận, vẫn cứ làm đau đến tận cùng.
Gã từng nghĩ, nếu có yêu, thì chắc chắn sẽ yêu một cô em gái xinh tươi, mọng nước, ba vòng đầy đủ, dáng điệu kiêu kỳ khiến bao ánh mắt phải ngoái nhìn. Gã đã hình dung ra viễn cảnh ngọt ngào ấy, một tình yêu vừa rực rỡ vừa tròn vẹn, chẳng khác nào câu chuyện cổ tích mà ai cũng mong muốn. Nhưng thế chó nào, đời lại chơi gã một vố.
Gã không yêu một cô gái. Gã yêu một gã đàn ông. Một tên điên, thậm chí còn lớn tuổi hơn mình. Chuyện này nghe chẳng có lý chút nào, nhưng tình yêu vốn dĩ đâu cần đến lý trí. Nó chỉ xảy ra, một cách bất ngờ và vô lý đến mức gã không kịp phản kháng. Và rồi, gã bị cuốn vào, không cách nào thoát ra được.
Tình yêu đáng sợ thật. Nó không chỉ đảo lộn cuộc sống của gã, mà còn từ từ giết chết tâm hồn gã. Gã từng là một kẻ vui vẻ, vô tư lự, nhưng giờ đây, mỗi ngày trôi qua chỉ còn lại những mảng tối mịt mù. Gã cười nhạt. Yêu là thế này sao? Là tự nguyện đâm đầu vào đau khổ, để rồi mỗi lần nhắc đến cái tên kia, tim lại thắt lại như có ai bóp nghẹt. Thật buồn cười, mà cũng thật đáng sợ.
Tình yêu không trọn vẹn thì xin đừng giữ lấy làm chi, bởi níu kéo chỉ khiến vết thương thêm sâu, ký ức thêm đắng. Gã đã tự nhủ như thế, hàng trăm lần, nhưng trái tim lại chẳng nghe lời lý trí. Gã biết rõ, từ khoảnh khắc mọi thứ đổ vỡ, thứ duy nhất còn lại giữa họ chỉ là sự xa cách, là khoảng trống chẳng bao giờ lấp đầy được.
"Ngày gặp lại, hãy coi như kẻ thù," gã từng nghĩ thế, nhưng liệu có làm được không? Từ khi còn là đồng đội, sát cánh bên nhau, đến lúc trở mặt thành thù, mối quan hệ ấy không nhanh cũng chẳng chậm, kéo dài đủ để khắc sâu từng kỷ niệm vào tâm khảm. Ba năm - một khoảng thời gian không dài, nhưng cũng chẳng ngắn, đủ để gã hiểu rõ từng ánh mắt, từng cử chỉ của đối phương, đủ để yêu thương hóa thành thói quen không thể buông bỏ.
Vậy mà khi đứng đối diện nhau, với danh nghĩa kẻ thù, gã lại chẳng nỡ xuống tay. Làm sao có thể, khi đối phương từng là người mà gã yêu hơn cả bản thân mình? Cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, vừa là hận thù, vừa là thương nhớ, cuộn xoáy như cơn bão không lối thoát. Gã chỉ biết đứng đó, nhìn người kia bằng đôi mắt chất chứa tất cả những gì chưa từng nói ra, để rồi tự hỏi, liệu đến cuối cùng, kẻ thù này có thật sự chỉ là một kẻ thù, hay mãi mãi là người mà gã không thể ngừng thương?
"Bỏ lão già đó theo tao đi, nhé, Park Jonggun?" Giọng nói ấy vang lên, trầm thấp nhưng đầy sự van nài, như muốn níu kéo một mảnh hy vọng mong manh. "Chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn đến một phương xa, nơi chẳng còn kẻ nào dám quấy rầy, nơi mà chỉ có tao và mày."
Người kia đứng lặng. Một khoảng trống đầy ngột ngạt bao trùm, kéo dài như một bản nhạc không hồi kết. Park Jonggun quay đầu, ánh mắt lạnh lùng như một lưỡi dao sắc bén, cắt phăng mọi ảo tưởng.
"Câm miệng."
Chỉ hai từ ngắn gọn, nhưng đủ để đập tan toàn bộ niềm tin mỏng manh của kẻ đứng trước mặt. Không chút dao động, không chút cảm xúc. Gió khẽ thổi qua, lạnh buốt đến tận xương. Một lời từ chối thẳng thừng, tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật không thể thay đổi.
Kẻ kia mím chặt môi, đôi mắt đỏ lên như đang kìm nén một điều gì đó sắp vỡ òa. "Câm miệng" - hai từ đơn giản mà như một nhát dao chí mạng, cắt đứt mọi hy vọng, mọi giấc mơ từng được vẽ ra. Trái tim hắn thắt lại, nhưng chỉ biết lặng lẽ cúi đầu, vì hắn hiểu, đối phương đã chọn con đường không có hắn.
"Vậy thì chẳng còn cách nào khác," hắn nói, giọng lạnh lùng như mũi dao kề sát cổ. "Tao chỉ đành giữ lời hứa sẽ giết nhau thôi."
Mưa không ngớt trút xuống, từng giọt nặng trĩu thấm đẫm đất trời. Nhưng kỳ lạ thay, nó chẳng thể cuốn trôi đi mảnh tình đang mục ruỗng trong lòng gã. Nỗi đau ấy, dai dẳng như một vết thương hở, cứ mưng mủ theo từng nhịp thở. Làm sao mưa có thể gột rửa, khi mà nỗi đau này không thuộc về thể xác, mà nằm sâu trong cõi lòng đã quá chai sạn?
Gã cười nhạt. Cười cho chính mình, cho cái tình cảm ngu ngốc đã trao cho một kẻ không bao giờ ngoảnh lại. Đối phương chưa bao giờ thương gã, chưa từng, ngay cả khi cơ thể hắn đã chằng chịt những vết thương, ngay cả khi kẻ mà hắn trung thành chỉ là một lão già biết lợi dụng. Đôi mắt ấy - đôi mắt gã từng yêu thương đến mụ mị - vẫn kiên trì hướng về người khác, không một lần nhìn về phía gã.
Buồn nôn. Lòng gã cuộn trào như biển động, từng cơn kinh tởm dâng lên khi chứng kiến người mà hắn gọi là "con chó trung thành" vẫn cúi đầu phục tùng. Một kẻ bị lợi dụng đến trơ trọi, vẫn không ngừng tin tưởng, không ngừng bảo vệ. Gã bật cười, tiếng cười lạc lõng giữa cơn mưa nặng hạt.
"Thật kinh tởm," gã lẩm bẩm, ánh mắt đục ngầu nhìn kẻ trước mặt. Có lẽ, cơn mưa này chẳng thể rửa trôi được gì, nhưng ít nhất, nó đã khiến gã nhận ra một điều: không còn gì để níu giữ, và cũng không cần phải thứ tha.
"Tao thương mày lắm," gã nói, giọng đều đều nhưng đầy sự mỉa mai trộn lẫn khinh bỉ. "Thương hại, con chó trung thành của Choi Dong Soo ạ."
Câu nói như một nhát dao, lạnh lẽo và sắc bén, xuyên thẳng vào không khí ẩm ướt của cơn mưa. Đôi mắt gã tối lại, nhìn kẻ trước mặt bằng ánh nhìn nửa thương hại, nửa khinh thường, như đang soi xét một thứ gì đó đã mất hết giá trị.
Gã nhếch môi cười nhạt, nụ cười chứa đựng cả nỗi chán ghét lẫn cay đắng. "Mày biết không, mày đáng ra đã có thể là bất kỳ thứ gì: tự do, kiêu hãnh, thậm chí là người tao từng yêu. Nhưng không, mày lại chọn làm con chó trung thành, gục đầu dưới chân một lão già chẳng biết thương mày là gì. Thật buồn cười, mà cũng thật đáng thương."
Mưa vẫn rơi, xối xả như muốn nhấn chìm tất cả. Nhưng lời gã nói, dù bị hòa lẫn vào tiếng mưa, vẫn đâm sâu vào lòng kẻ trước mặt, để lại những vết xước vô hình mà chẳng cơn mưa nào gột rửa được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro