
A Familiar Hurt
✧ Chapter III: The Last Curtain Call
(Màn hạ cuối cùng của một vai diễn không bao giờ được gọi tên)
⸻
Cậu không định đến. Thật đấy.
Tin mời đã đến từ nhiều tuần trước – qua tay Iwaizumi, người đã nhìn cậu như thể đang cầm một trái tim nát vụn giao tận tay cho chủ nhân cũ.
"Kageyama... cậu chắc chứ?"
"Ừ."
Chỉ một từ ngắn. Như tất cả mọi câu trả lời của cậu từ trước đến nay. Nhưng là lần đầu tiên tim cậu không chắc chắn bằng lời nói của mình.
⸻
Ngày đám cưới, trời Sendai không nắng. Cũng không mưa.
Chỉ có gió – thứ gió đầu thu lạc nhịp – cuốn những chiếc lá vàng già cỗi rơi xuống từng bậc thềm nhà thờ.
Kageyama đến trễ. Cố tình.
Cậu đứng ngoài sân, phía sau những người khách mời đang trò chuyện bằng những lời xã giao êm tai và ánh mắt tò mò.
Cậu nhìn qua cánh cửa mở hé – nơi cô đang đứng bên Oikawa, ánh mắt cười như thể cả thế giới hôm nay đều mang dáng hình của hạnh phúc.
Y/n của cậu. À không... cô ấy chưa từng là của cậu.
⸻
Trong nhà thờ, âm nhạc vang lên như một khúc thánh ca cũ.
Tiếng piano cất lên bản nhạc mà cậu nhận ra – vì... là bản nhạc cô từng dạy cậu chơi.
Bàn tay cậu siết lại. Không phải vì ghen.
Mà vì... cái cảm giác kỳ lạ khi nhìn một kỷ niệm từng là duy nhất của hai người, giờ được chia sẻ cho trăm người xa lạ.
⸻
"Cậu đến rồi à." – giọng Iwaizumi nhẹ nhàng vang bên tai.
"Ừ."
"Cậu ổn chứ?"
Kageyama không trả lời.
Chỉ lặng im – như mọi lần. Nhưng lần này, trong im lặng đó, không còn sự điềm tĩnh.
Chỉ còn sót lại những lời chưa từng nói ra.
⸻
Y/n bước ra sau buổi lễ. Váy cưới trắng ôm lấy dáng người quen thuộc – thân thuộc đến nỗi, Kageyama vẫn nhớ chính xác chỗ hõm nhẹ sau vai nơi cậu từng đặt tay lên khi dẫn cô băng qua đám đông sau một trận đấu náo loạn.
Cô nhìn thấy cậu.
Và trong một khắc – mọi âm thanh xung quanh bỗng như biến mất.
Chỉ còn lại một cái nhìn.
Đủ lâu để gợi lại những năm tháng tưởng đã tan vào gió.
Nhưng không đủ để thay đổi điều gì.
⸻
Cô bước lại gần. Cười. Nhẹ. Rất nhẹ.
"Anh đến thật."
"Anh không nghĩ mình sẽ đến." – cậu đáp, mắt dừng lại nơi viền mi mắt cô có chút nhòe – không biết là vì gió hay cảm xúc.
"Cảm ơn. Vì đã đến."
"Em... đẹp lắm."
"Còn anh, vẫn không biết chọn cà vạt."
Cả hai bật cười. Nhưng là nụ cười của hai người đã không còn thuộc về nhau.
⸻
"Em hạnh phúc chứ?" – cậu hỏi, giọng khẽ như sợ câu trả lời sẽ gãy đôi.
"Có lẽ là lần đầu tiên... em không thấy cô đơn trong sự lựa chọn của mình." – cô đáp, đôi mắt vẫn không rời cậu.
"Mừng cho em."
Và rồi, họ lặng im. Một lần cuối.
Sự im lặng không gợi hy vọng. Cũng không còn tiếc nuối.
Chỉ đơn giản là... một lời tạm biệt bằng ánh mắt.
⸻
Khi Oikawa bước ra – tay nắm lấy tay cô bằng sự tự nhiên đến dịu dàng – Kageyama không hề ghen.
Cậu chỉ chợt hiểu rằng, đôi khi người ta không phải không đủ yêu nhau.
Chỉ là... không đủ đúng lúc.
⸻
Cậu quay đi, không nhìn lại.
Không ai gọi tên cậu giữa đám đông.
Không ai níu tay cậu lần nữa.
Nhưng phía sau, một giọng nói vọng lại – đủ để cậu dừng bước.
"Cảm ơn... vì đã từng yêu em theo cách mà không ai khác từng làm."
Kageyama không quay lại.
Chỉ để mặc gió cuốn đi câu nói ấy, hòa vào tiếng chuông nhà thờ, và vào thứ âm thanh đau lòng nhất: sự im lặng sau một tình yêu kết thúc.
⸻
❖ End of Chapter III.
"Không ai thật sự rời bỏ ai.
Chỉ là họ ở lại trong nhau theo một cách không còn có thể chạm tới nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro