ᴛôɪ ʏêᴜ ᴇᴍ ᴋẻ Đɪêɴ ᴄủᴀ ʀɪêɴɢ ᴛôɪ
Tại một bệnh viện tâm thần lớn. Vị bác sĩ đó luôn tìm hiểu kĩ càng về tình trạng của bệnh nhân và gần đây nhất là một cậu trai tóc xanh nhẹ.
Tên cậu là JiSoo. cậu ta nhỏ nhắn, cậu dịu dàng vậy tại sao? Cậu ta lại phải vô đây.
Anh ta đã tìm đến ngôi nhà cũ của cậu. Anh bước vào căn nhà, rất gọn gàng nhưng trong buồn bã lắm!!! Anh ta vào phòng của cậu trên đó có cuốn quyển nhật kí cũ.
Anh lật ra là những nét chữ nắn nón. Câu chuyện cũng được bắt đầu.
NHẬT KÍ KẺ ĐIÊN
Trang1
Tôi là JiSoo. Tôi là một người con trai vậy tại sao? Tôi lại yêu anh nhiều như vậy JeongHan. Anh là một người xảo quyệt, tinh ranh nhưng đôi khi anh rất dịu dàng và ân cần với tôi. Chính vì vậy tôi đã yêu anh từ rất lâu, trước khi chúng ta học cùng một lớp nữa kìa!
Hôm nay là ngày bình thường
end trang1
Trang2
Hôm nay tôi đến trường cùng anh, tim tôi nó cứ đập loạn lên hồi hợp,có khi tôi tưởng nó nổ tung. Khi đi gần anh , tôi còn phát hiện anh còn đẹp trai hơn khi nhìn kĩ. Đôi mắt sắc bén. Khuôn miệng luôn cười. Còn khuôn mặt tất cả đường nét đều hoàn hảo. Liệu tôi có xứng với anh không hay chỉ là kẻ trên trời, kẻ dưới đất đây?
Hôm nay là ngày Vui Vẻ
end trang2
Trang3
Tôi cứ thế sau lưng anh được bảy tháng và...
anh quen một cô gái khác. Anh kể cho tôi nghe đầu tiên, điều đó như cắt vào da thịt tôi tôi. Người con gái anh yêu là SyuHwa, một cô gái hiền lành, một cô gái ngây ngơ, một cô gái không phải tôi. Nhưng không sao hết, tôi vẫn ở phía sau lưng anh. Sẽ cổ vũ anh.
Hôm nay là một ngày buồn bã.
end trang3
Trang4
Hằng ngày đi học, tôi luôn thấy anh tươi cười. Và luôn thấy anh hạnh phúc cùng cô ta. Trái tim tôi đã chịu không được. Tôi muốn chết. Tôi không muốn anh hạnh phúc cùng người khác. Tôi yêu anh quá rồi. Tôi quá đau đớn để lựa chọn yêu anh.
Hôm nay là ngày nước mắt rơi.
end trang4
Vị bác sĩ im lặng hơn, không hiểu sau trái tim anh ta cũng dần đau đớn.
Trang5
Cô ta đã lừa dối anh. Cô đã đi với một kẻ khác. Tại sao? Lúc này anh không ở đây để chứng kiến nó? Tại sao lại là tôi chứ không phải là anh? Quá là khó chịu. Cô ta dối trá như vậy tại sao còn lấy anh ấy khỏi tôi?
Hôm nay là ngày giả dối.
end trang5
Trang6
Hôm nay trong anh không vui. Tôi đã hỏi anh, anh bảo rằng cô ta đã bỏ rơi anh. Chỉ vì cô ta mà anh phải đau khổ như vậy sao. Còn tôi, tôi luôn phải nhận biết bao sự đau đớn. Vậy mà lại phải thấy anh buồn bã vì kẻ khác. Cảm giác SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT.
Hôm nay là ngày Đau Đớn.
end trang6
Trang7
Tôi cố an ủi anh để anh mỉm cười. Anh ôm tôi dù đau nhói lại xen lẫn hạnh phúc vì giờ tôi đã hữu dụng đối với anh rồi. Hạnh phúc khiến tôi không kìm chế, tôi lỡ nói yêu anh. Tôi lúc đó có chút lo lắng và sợ hãi anh sẽ đẩy mình. Nhưng không, anh ôm chặt tôi và nói: Vậy Chúng Ta Thử Quen Nhau Thì Sao?
Hạnh phúc dân trào. Tôi đồng ý ngay. Tôi có được anh rồi.
Hôm nay là ngày Hạnh Phúc.
end trang7
Trang8
Tôi và anh chính thức hẹn hò từ ngày hôm đó. Anh luôn đến đón tôi đi học. Anh luôn cùng tôi ăn trưa. Anh luôn ôm tôi vào lòng. Anh luôn mỉm cười với tôi. Tôi hạnh phíc đến nổi có thể chết ngay bây giờ tôi cũng mãn nguyện. Nhưng chết rồi thì làm sao bên cạnh anh đây. Tôi nghĩ lại cười vu vơi.
Hôm nay là ngày vô cùng hạnh phúc.
end trang8
Vị bác sĩ thở phào, trái tim anh ta lại tiếp tục đau nhói dù JiSoo đang hạnh phúc ở trang 8 này
Trang9
Nhật kí ơi! Lâu ngày đã không viết gì tôi cứ mãi hạnh phúc, tôi đã học hết những bài học mệt mỏi. Tôi đã ra ngoài tự lập. Tôi sẽ cùng anh ở trong nhà hạnh phúc. Nhưng khá kì lạ, anh ít nói rằng anh yêu tôi. mà không sao cả, tôi yêu anh là được rồi.
Hôm nay lại hạnh phúc.
end trang9
Trang10
Chúng tôi đã làm chuyện mà các cặp đôi khác làm đó là..... Aaaaaaa nói ra ngại quá. Nhưng có gì đó khó chịu. Anh ấy đã không gọi tên tôi thay vào đó là SyuHwa.
Hôm nay là ngày bình thường.
end trang10
Trang11
Chúng tôi đã ở cùng nhau. Nhưng dạo này anh luôn đi sớm về khuya, ít gặp nhau. Về thì toàn là mùi nước hoa. Tôi không thích mhưng cũng chỉ có thể im lặng chờ anh mà nói, vì tôi quá têu anh rồi JeongHan
Hôm nay là ngày buồn
end trang11
Vị bác sĩ có đôi nét tức giận nhưng cũng nguôi ngây.
Trang12
Hôm nay anh không về một mình mà dẫn theo một cô gái. Người đó là SyuHwa, người tình cũ của anh. Anh ôm ấp cô ta.Anh hôn cô ta trước mặt tôi. Quả thật đối với anh tôi không là gì cả. Dù ở bên cạnh nhau bao năm trái tim anh vẫn là của cô ta. Tôi hận anh nhưng.... Yêu anh quá tôi biết phải làm sao đây?
Hôm nay là ngày tồi tệ
end trang12
Trang13
Anh đứng trước mặt tôi, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng biết bao nhiêu. Anh nói thẳng thắn với tôi: Chúng Ta Nên Dừng Lại Đi JiSoo. Từ Trước Đến Nay Anh Không Hề Có Tình Cảm Với Em Nên....Chúng Ta Kết Thúc Đi.
Như một vết dao đâm xuyên thũng qua trái tim đến rỉ máu. Anh đã giết một người con trai đem cả tình cảm của mình trao cho anh. Anh tự nghĩ xem anh nói như vậy làm sao tôi có thể chịu được đây hả. Anh quả thật là tên khốn!
Hôm nay là ngày buồn bã.
end trang13
Trang14
Kể ngày hôm đó, anh không một lần bước về căn nhà này nữa!! Anh đã thật sự bỏ rơi tôi!! Anh thật sự bỏ đi. Anh đã thật sự không cần tôi. Anh đã hết yêu tôi. Anh đã cạn tình với tôi. Điều đó cũng dễ hiểu. Anh không hề cần một thằng con trai. Anh cần cô gái đó! Anh cần một cô gái xinh đẹp và hơn tôi gấp trăm ngàn lần.
Hôm nay là ngày xấu xí
end trang14
Trang15
Tôi luôn yêu anh
Cùng ngày hôm đó. Đã xảy ra một vụ tai nạn cậu trai tên là Hong JiSoo 22tuổi đã bị chiếc xe tải mất tay lái đâm vào lề đường. Hiện tại đang điều tra nguyên nhân.
Vị bác sĩ cười trừ
" Em quả thật ngu ngốc "
Vị bác sĩ lặt qua những trang sao điều chỉ là những dòng chữ JeongHan....Yoon JeongHan
Vị bác sĩ đứng lên. Anh ta thở dài khuôn mặt sầu muộn. Anh ta đang bị buồn đau xen lẫn, đau nhói cho người đó. Buồn cho chính bản thân mình không thể bảo vệ cậu ấy. Người anh ta yêu.
Trong bệnh viện từ ngày vụ tai nạn đó xảy ra. Không một ai đến cạnh cậu, được biết cậu đã cứu một cậu trai khác. Và mình tự lao vào xe tải.
Vị bác sĩ ngồi xuống nắm chặt bàn tay đang có dây truyền nước biển.
" JiSoo anh là MinGyu đây anh sẽ chăm sóc cho em nên hãy nhanh tỉnh dậy nhé"
Chỉ sau năm tháng cậu ta tỉnh lại nhưng cậu ta không biết gì, ngu ngơ khờ khệt nhơ một đứa trẻ lên 3tuổi. Vậy mà vị bác sĩ này tình nguyện chăm sóc, lo cho cậu ta từ cái ăn đến cái áo mặc. Vị bác sĩ này có mối quan hệ gì với cậu ta???
Anh ta đứng dậy cùng quyển nhật kí. Nghe tiếng bước chân, anh ta cười nhạt.
" Bây giờ cậu đến đây để tìm gì? JeongHan" Anh ta nói
" Tôi biết từ lúc bắt đầu học cùng nhau. Cậu đã luôn yêu JiSoo. Bây giờ em ấy đang ở đâu, trả em ấy cho tôi đi. Tôi sắp điên lên rồi, tôi rất cần em ấy, tôi xin cậu đấy " JeongHanquỳ xuống đau khổ.
" Đừng tìm em ấy nữa, em ấy không muốn gặp cậu đâu " Anh ta nói bước chân rời đi nặng nhọc.
" Xin cậu, từ xa cũng được hãy cho tôi gặp lại em ấy một lần thôi " Hắn ta khóc, rõ ràng hắn đã từ bỏ cậu rồi kia mà.
Từ vụ tai nạn, hắn nhớ cậu. Hắn nhớ thân hình mảnh mai kia, hắn nhờ nụ cười dịu dàng, cái giọng ấm áp kia. Hắn nhớ tất cả của cậu.
Đến bệnh viện, đến chỗ cậu từng ở và đến những chỗ cậu thường đi qua. Đến nổi từ bỏ cả SyuHwa vì cậu, hắn quá yêu cậu rồi.
Điên cuồng tìm kiếm, giờ đã có thể tìm được cậu rồi. Hắn chạy nhanh đến bệnh viện.
Đến nơi hắn chỉ nhìn qua cửa kính. Cậu trong gầy quá nhiều, nằm chỉ có một chỗ trên giường trong thật nhỏ biết nhỏ bé, miệng cứ lầm bầm lầm bầm. Có nhiều chỗ bị bầm như là dưới chân. Có lẽ cậu đã tự hành hạ bản thân vì căn bệnh tâm lý.
Hắn bắt giác mở cánh cửa đi vào, hắn muốn ôm lấy cậu. Hắn muốn cậu mừng và chào đón hắn nhưng không.... Cậu sợ hãi hơn và núp sâu trong chiếc mền.
" Đi ra đi..... Anh đi ra đi.... MinGyu..... Bác sĩ mau cứu em..... có người lạ "
Cậu đang sợ hãi hắn, cậu đang gọi tên của một người khác.
HẮN ĐÃ THẬT SỰ MẤT CẬU RỒI
Hắn tuyệt vọng giải thích
" JiSoo , JiSoo à. Là anh đây mà "
Hắn tiến gần hơn
" ANH ĐI RA ĐI... MINGYU ƠI "
Cậu chạy ra khỏi đó, cậu chạy nhanh đến bên người con trai dịu dàng. Người chắc chắn ôm lấy cậu. Cậu sợ hãi núp vào lòng người đó.
Hắn tròn mắt " Em ấy làm sao vậy "
"Cậu ấy đã bị tâm thần từ lúc tai nạn xe, năm tháng sau khi cậu ấy tỉnh dậy cậu ấy trở nên ngu ngơ ". Anh ta gục khuôn mặt xuống như muốn rơi lệ.
Hắn không nói gì, hắn lặng lẽ quay về. Trở về căn nhà của hắn và cậu cùng ở, nơi mà hắn lạnh nhạt với cậu. Nơi chính hắn đã rời bỏ cậu.
Lấy trong túi ra một hộp thuốc ngủ mà hắn đã mua trước đó, hắn cười chua xót, khuôn miệng hay cười giờ sao qua đau khổ.
Trong hắn giờ như một kẻ mất đi tất cả vậy, hắn không còn cậu, hắn mất đi tất cả. Nhẹ nhàng hắn mở nắp ra, nhưng trước đó hắn phải nói yêu cậu. Cầm trên tay là cây bút cậu từng dùng để viết nhật kí, hắn khắc lên bàn.
YOONJEONGHAN YÊU HONG JISOO RẤT NHIỀU
Buông bỏ cây viết hắn uống tất cả những vìên thuốc ngủ gục xuống bàn. Hắn ngắm nghiền đôi mắt kia, hắn sẽ ngủ một giấc ngủ vinh hằng, một giấc ngủ mà không ai có thể đánh thức hắn dậy được.
Ba tháng sau
MinGyu tay cầm 2 bó hoa tường vi trắng. Đặt xuống một bia mộ tên JeongHan.Anh ta vuốt ve bia mộ cạnh bên, anh chua xót nói " Tại sao? Mọi chuyện lại diễn ra như vậy."
Ba tháng trước ( ở bệnh viện )
Cậu đã bị một căn bệnh u não. Kèm theo đó là căn bệnh tâm lý, cuộc sống không kéo dài được lâu. Cậu luôn hành hạ bản thân mình, anh ta bao lần ngăn cậu lại vì luôn nâng niu cậu, luôn trân trọng cậu.
Anh ta yêu cậu, anh ta luôn chăm sóc yêu thương cậu thay JeongHan , anh ta thật sự có tình cảm với cậu từ rất lâu. Trước khi cậu chết đi có lẽ cậu chỉ mãi nhớ một người.
" JeongHan.... Em rất yêu anh. "
Những hạt mưa rơi thay cho nỗi lòng của anh ta. Cậu dần buông lỏng bàn tay của MinGyu, anh ta đau đớn xiết chặt nó.
" Phải chi người em yêu là anh thì tốt quá rồi, JiSoo? "
Anh ôm chầm lấy mộ bia kia.
" Anh Yêu Em, Kẻ Điên Của Riêng Anh "
Anh ta cười xót xa, cú sốc quá lớn. Anh ta từ bỏ bác sĩ. Đi lang thang khắp nơi chỉ để quên một người thôi. Là Hong JiSoo mà thôi.
End
*Truyện đã có sự cho phép của tác giả
Nguồn: Hattchin2525Rosse
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro