1.
Trong một thế giới tồn tại alpha, beta và omega, chắc chắn thứ gì đó như mùi pheromone không phải là thứ gì đó bị cấm kỵ, chứ đừng nói đến con người. Beta là những người bình thường không thể ngửi, vì vậy việc họ không có mùi pheromone đặc biệt là điều tự nhiên, nhưng alpha và omega thì có, và mỗi giới tính phụ này đều độc đáo theo cách riêng của nó. Thông thường mùi của alpha có xu hướng nồng và nặng, có tính đặc trưng mà nếu miêu tả được thì người ta sẽ hiểu vì sao lại gọi là 'alpha', trong khi mùi của pheromone omega chủ yếu là ngọt và thơm và thay đổi tùy theo từng khu rừng, trái cây. Chà, mặc dù Jeonghan có mùi hơi khác cho một alpha. Pheromone của anh có mùi giống như sự kết hợp của hoa nhài và quế, mùi khiến người ta liên tưởng đến người khác giới. Nếu không phải vì động dục, có lẽ mọi người sẽ nghĩ Yoon Jeonghan là một omega.
Khác với Seungkwan. Alpha họ Boo thực sự không có mùi gì cả — hoặc ít nhất là chưa ai từng ngửi thấy mùi của em. Bất cứ khi nào ai đó đứng quá gần, Seungkwan chắc chắn sẽ hành động. Dù tránh né hay tức giận, em rõ ràng không thích khi ai đó đến gần đến mức em có thể ngửi thấy mùi pheromone bốc lên từ các tuyến mùi trên cổ mình. Mặc dù vậy, điều này không ngăn được Jeonghan tiếp tục trêu chọc em bằng cách đứng càng gần Seungkwan càng tốt và 'thử' tìm xem mùi pheromone của em như thế nào.
"Kwannie, nếu em cứ ngẩn ra đó, em sẽ bị Seungcheol cắn đấy." Một câu nói chợt hiện bên tai Seungkwan khiến em vô cùng ngạc nhiên. Em đẩy Jeonghan, người lại đang cố tình đứng rất gần, ra khỏi người em.
"Jeonghan hyung! Đừng có thì thầm vào tai em nữa!"
"Anh sẽ làm gì nhỉ nếu anh không muốn?" Tay Jeonghan nắm lấy cổ áo ướt đẫm mồ hôi của Seungkwan, tiếng cười của anh gần như vỡ ra khi gần như ngửi thấy mùi pheromone của Seungkwan. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra khi đột nhiên anh cảm thấy có gì đó túm lấy cổ mình.
"Em nói dừng lại đi!" Seungkwan gầm gừ và túm lấy cổ áo Jeonghan. Đôi mắt em trợn lên sắc lẹm và ánh mắt trông rất tức giận, trái ngược với Jeonghan, người đang bị sốc với hai tay giơ lên trước mặt, một nỗ lực vô ích để giúp chàng trai trẻ bình tĩnh lại. Tất cả mọi người trong phòng tập dừng lại và ngay lập tức nhìn chằm chằm vào họ. Và không một lời cảnh báo, tất cả bọn họ ngay lập tức tiếp cận hai người, nhưng Seungcheol và Mingyu là những người đầu tiên tách họ ra.
"Em đang làm gì thế?" leader của họ hỏi. "Em không thường cư xử như này. Nếu có vấn đề gì, hãy giải quyết nó ngay bây giờ."
Jeonghan nuốt nước bọt. Anh chưa bao giờ thấy Seungkwan tức giận như vậy khi bị ai đó trêu chọc. Có lẽ lần này anh đã đi quá xa? Chính Seungkwan đã đẩy tay Mingyu ra khỏi người mình. Dù là một omega nhưng Mingyu vẫn có thân hình to lớn hơn hẳn so với tất cả bọn họ nên việc ôm một alpha như Seungkwan không có gì khó khăn với anh ấy.
"Seungkwan-ah.. hyung xin lỗi," Jeonghan cố lại gần, nhưng Seungkwan lùi lại một bước. Anh lắc đầu, rồi nhìn Seungcheol.
"Jeonghan-hyung không sai đâu ạ, em lại phản ứng thái quá rồi. Thật ra thì em vẫn muốn tiếp tục luyện tập, nhưng em nghĩ mình phải về rồi..."
Mọi người đều biết rằng Seungkwan không thể rời buổi tập, vì vậy điều này chỉ có thể có một ý nghĩa. Là một alpha, Seungcheol sẽ luôn cho rằng ai đó sẽ trở nên hung hăng hơn khi họ tiến gần đến kì của họ. Để tránh xung đột lớn hơn, Seungkwan cần chút thời gian cho riêng mình. Seungcheol cũng đồng ý, sau đó mọi người nhường đường cho em rời phòng tập.
"Jeonghannie-hyung tệ thật... hyung, Seungkwan-hyung về nhà như vậy để làm gì cơ chứ?" Chan hỏi khi nhìn thấy bóng lưng của Seungkwan đã khuất trong phòng. "Em đã nghĩ Soonyoung-hyung và em đủ tệ để trêu chọc Seungkwan-hyung, nhưng hóa ra bây giờ anh mới là người đi quá xa."
"Em không cần phải nói điều đó đâu," Jeonghan thở dài, cảm thấy có lỗi về điều đó. Bởi vì anh cũng có thể đang ở trong một bầu không khí tập luyện không thoải mái. Seungcheol bảo Chan hãy quay lại tập luyện nếu cậu ấy muốn, trước khi tiến lại gần Jeonghan, người vẫn còn vẻ mặt cáu kỉnh.
"Tớ biết cậu lo lắng, nhưng Seungkwan không ghét cậu đâu."
"Tớ không lo lắng." Là nói dối, nếu Jeonghan biết Seungkwan ghét mình, có lẽ Jeonghan sẽ còn hối hận đến cuối đời cho bằng được. Được rồi, đó là một sự phóng đại nhưng mọi người sẽ làm điều tương tự như Jeonghan nếu người em yêu thích của anh ghét anh.
"Được rồi, tớ chỉ muốn cho cậu biết là Seungkwan động dục xong rồi, cậu nên mau xin lỗi em ấy đi."
Jeonghan nhướn mày. Động dục? Nghĩ lại thì cũng đã lâu rồi kể từ lần gần đây nhất Seungkwan làm tình. Anh còn chẳng nhớ từ bao giờ, mỗi khi có chuyện 'đến kì', Seungkwan luôn được phép về nhà một mình đối mặt với nó vì em chưa có bạn đời. Nghĩa là...
Có lẽ anh sẽ gặp lại Seungkwan sau một tuần nữa. Jeonghan không kìm được lời xin lỗi. Chà, anh có thể xin lỗi qua tin nhắn, nhưng anh không thích điều đó vì nghe có vẻ như anh không nghiêm túc. Và Seungkwan không nhất thiết phải trả lời. Vì vậy, anh quyết định xin lỗi ngay bây giờ.
"Xin lỗi Cheol nhé, bây giờ tớ muốn đi theo Seungkwan." Phớt lờ câu trả lời của trưởng nhóm, Jeonghan ngay lập tức xách cặp và quay trở lại ký túc xá của họ. Tòa nhà cách nơi họ luyện tập không xa, nên chỉ cần chạy năm phút là đủ để đưa anh về ký túc xá. Anh lập tức đi vào và tìm Seungkwan, nhưng không thấy em đâu cả.
Lạ quá. Không đời nào Seungkwan thu dọn đồ đạc và rời đi nhanh như vậy đúng không? Jeonghan đặt cặp một cách cẩu thả và bắt đầu tìm kiếm Seungkwan trong khi gọi tên em, nhưng không ai trả lời lại. Jeonghan đã kiểm tra tất cả các phòng, ngoại trừ phòng tắm chung. Phòng tắm của họ không có bồn tắm nên không có lý do gì để ai đó ở trong đó lâu như vậy đúng không? Nhưng Jeonghan vẫn tiếp tục kiểm tra để chắc chắn. Vừa mở cửa phòng tắm ở tầng ký túc xá, Jeonghan vừa nghĩ thầm.
Giá như Seungkwan có mùi pheromone nồng nặc, có lẽ mình có thể xác định được em ấy đã ở đâu và ở trong ký túc xá bao lâu rồi..
Jeonghan theo phản xạ bịt mũi khi ngửi thấy mùi thơm xộc vào khi bước vào phòng tắm. Anh có thể nghe thấy tiếng nước chảy, nhưng không tìm thấy dấu hiệu của con người.
"Seungkwan-ah—" Jeonghan lập tức mím môi lại. Anh liền tiến lại gần thân thể nam thanh niên nằm cạnh bồn cầu, hai tay ôm chặt vật gì đó. "Seungkwan ah, dậy đi! Có chuyện gì với em vậy?!"
Nhưng Seungkwan không phản ứng. Jeonghan chưa bao giờ bế một người bất tỉnh trước đây nhưng anh sẽ cố gắng vì Seungkwan. Anh dùng hết sức nhấc bổng đứa trẻ lên và chuyển về phòng của họ. Jeonghan sau đó cố gắng đánh thức Seungkwan dậy bằng cách nhẹ nhàng vỗ vào má và gọi tên em.
"Seungkwan.. Seungkwan, em đang làm gì vậy? Từ đã, anh phải gọi cho Seungcheol." Jeonghan ngay lập tức lấy điện thoại từ trong túi ra và cố gắng gọi vào số của bạn mình, nhưng một bàn tay đã giật lấy thiết bị liên lạc từ anh. Anh quay lại và thấy Seungkwan đang cố hết sức đắp chăn trên đệm.
"Đừng gọi Seungcheol-hyung, và đừng lại gần nữa!" Seungkwan nói từ sau tấm chăn. Jeonghan không biết điều gì tồi tệ hơn, việc Seungkwan không muốn gặp anh hay bảo anh biến khỏi đây. Nhưng anh hiểu rằng nếu em không muốn gọi cho Seungcheol, chắc chắn Seungkwan không muốn làm leader của họ phải lo lắng. Rốt cuộc, alpha nào muốn tỏ ra yếu đuối trước các alpha khác đây?
Nói về alpha thì....
Jeonghan đã nhận ra rằng ngay từ đầu, anh đã ngửi thấy một mùi lạ xộc lên mũi khi bước vào phòng tắm, và bây giờ mùi đó ngày càng rõ ràng hơn. Đây có phải là mùi của sự tàn nhẫn của Seungkwan không?
"Seungkwan-ah, anh biết em vừa đến kì, nhưng để hyung giúp nhé? Sau đó hyung sẽ không làm phiền em nữa cho đến khi em xong." Jeonghan đứng dậy khỏi giường, lấy một viên thuốc ức chế tạm thời trên tủ đầu giường và đưa cho Seungkwan. "Vừa rồi anh thấy em cầm lọ thuốc ức chế, nhưng có vẻ như nó đã hết rồi. Em uống của hyung, được chứ?"
Seungkwan lắc đầu. Thay vào đó, em thậm chí còn vùi mình sâu hơn vào trong chăn. Jeonghan thở dài.
"Thôi nào, nếu em không muốn trải qua thời gian ấy ở đây, em nên nhanh chóng dọn dẹp đi chứ." Cậu trai lớn hơn cố đẩy tấm chăn ra khỏi người Seungkwan, và ngay lúc đó anh cảm thấy có thứ gì đó đang đẩy mình. Jeonghan mất thăng bằng nằm trên giường, viên thuốc ức chế rơi khỏi tay rơi vãi xuống sàn.
"Em đã nói không muốn rồi! Tại sao hyung luôn ép buộc em chứ?!" Seungkwan lớn tiếng quát anh, nhe răng nanh sắc nhọn. Rõ ràng là em đang cố thể hiện một biểu cảm khủng khiếp và đe dọa bất cứ ai nhìn thấy mình.
Và Jeonghan cũng nên sợ, hoặc ít nhất là cảm thấy bị đe dọa. Nếu một alpha bắt đầu trở nên hung hăng, họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Và với tư cách là một alpha, bản năng của anh chắc chắn sẽ chuyển sang chiến đấu. Nhưng bản năng của anh không nói thế. Làm thế nào anh có thể chứ? Nếu người trước mặt anh là... một omega?
Thấy Jeonghan không có phản ứng gì, Seungkwan lập tức bỏ tay ra khỏi vai anh. Đầu óc rối bời, em cố đứng dậy, cố lấy chiếc áo khoác dày trong tủ và bước ra khỏi phòng, nhưng em buộc phải hất bàn tay đang cố chặn mình lại. Cánh tay chặt đến nỗi em thậm chí không nhận ra mình đang dùng móng vuốt hất nó đi. Em quay sang Jeonghan, người đang nắm lấy bàn tay em giờ đang chảy máu và vai áo rách toạc vì lần nắm trước đó.
"J-Jeonghan-hyung.." Seungkwan theo phản xạ cúi người xuống khi thấy Jeonghan nắm chặt tay và đập vào cánh cửa phía sau họ. Em nhìn lên, bây giờ với khuôn mặt sợ hãi, cố gắng làm cho mình trông nhỏ bé nhất có thể. Trong khi đó, Jeonghan vẫn đứng trước mặt, mái tóc đuôi ngựa buông xõa trước đó do dây bị đứt khi nằm trên giường nên giờ che mất cả khuôn mặt.
"Jeonghan-hyung, em không cố ý.." Seungkwan liếc nhìn lại khi thấy Jeonghan đang ngồi xổm trước mặt em. Một lần nữa tay Seungkwan với tới tay nắm cửa phía sau. "Hyung đừng giận, em muốn đi ngay bây giờ, tạm biệt ạ!"
Jeonghan bất ngờ ôm chầm lấy em. Ngay cả Seungkwan cũng không nhận ra rằng em đang run lên vì sợ, em chỉ cảm thấy điều đó khi Jeonghan ôm em. Có phải anh đang cố gắng làm em bình tĩnh lại?
"Seungkwan-ah," giọng điệu nhẹ nhàng và thân thiện mà Jeonghan thường sử dụng đã biến mất. Anh nghe có vẻ buồn và khó chịu. Mặt anh quá gần cổ Seungkwan, chính xác là gần tuyến pheromone của em. "Tại sao em lại nói dối?"
Lần này đến lượt Seungkwan nuốt nước bọt. Em có thể cảm thấy bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn. Cái ôm của anh càng siết chặt hơn, và Jeonghan nhìn thấy bàn tay đẫm máu của anh—anh không ngờ móng vuốt lại khiến vết thương chảy máu như thế này. Anh đưa môi lại gần và liếm vết thương, mùi vị đọng lại trong vết thương càng khiến anh tin chắc một điều.
"Jeonghannie-hyung.." Jeonghan nghe thấy Seungkwan thì thầm tên mình. Tất cả sức mạnh và sự phản kháng trước đó đều biến mất khi Jeonghan ôm lấy em. Anh không biết điều gì đã khiến em trở nên như vậy, nếu không phải nhờ pheromone alpha chiếm ưu thế của anh đã giúp xoa dịu omega của anh. Omega của anh.
Bây giờ tất cả đã có lời giải đáp. Lý do tại sao Seungkwan ghét khi mọi người ở quá gần, lý do tại sao Seungkwan hiếm khi nổi nóng, lý do tại sao em không bao giờ chia sẻ thuốc ức chế với các alpha khác. Tất nhiên... đó là bởi vì em là một omega. Nhưng tại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro