
𝐌𝐢𝐲𝐚 𝐀𝐭𝐬𝐮𝐦𝐮 | Mảnh Vỡ Của Anh
⟡ 𝐂𝐚𝐭𝐞𝐠𝐨𝐫𝐲: OOC (Out of Characters), Angst, Drama, Slice of life, Coming-of-age, Flashback, Romance,...
❦ 𝐑𝐞𝐥𝐚𝐭𝐢𝐨𝐧𝐬𝐡𝐢𝐩𝐬: Former Lovers/Ex-Lovers.
____________________
01.
Tiếng giày ken két trên sàn đấu, tiếng bóng dội nện thình thịch vào lồng ngực và tiếng hò reo của đám đông gầm lên như sóng vỗ.
Đây là thế giới của tôi. Là sân khấu mà Miya Atsumu này tỏa sáng rực rỡ nhất.
Trận đấu kết thúc với tỉ số 3-1, một chiến thắng ngọt ngào nữa cho MSBY Black Jackals. Tôi vung tay, đón nhận sự tung hô của người hâm mộ, nụ cười tự mãn thường trực nở trên môi. Ánh đèn sân khấu như một liều thuốc phiện, và tôi là một con nghiện không hơn không kém.
"Tsumu-Tsumu, hôm nay chuyền đỉnh lắm!" Bokuto bá vai tôi, gào lên bằng cái giọng oang oang đặc trưng của anh ấy.
"Đó là điều hiển nhiên mà, Bo-kun. Vấn đề là ai đang chuyền thôi." tôi nhếch mép, đảo mắt một vòng quanh sân.
Và rồi, tôi khựng lại.
Giữa đám đông đang dần giải tán, giữa những nhân viên đang hối hả dọn dẹp, có một bóng lưng quen thuộc đến nao lòng.
Mái tóc nâu trà được búi gọn gàng, dáng người thanh mảnh trong bộ đồng phục của đội đối thủ, Shweiden Adlers. Em đang đứng đó, tay cầm clipboard, điềm tĩnh trao đổi gì đó với một thành viên trong ban huấn luyện của họ.
Tim tôi hẫng một nhịp. Là em. Không thể nào sai được. Dù đã nhiều năm trôi qua, dù em đã trở nên sắc sảo và chuyên nghiệp hơn rất nhiều, tôi vẫn nhận ra em ngay lập tức. Cô gái từng khiến tôi, Miya Atsumu, phải dốc hết tâm can để theo đuổi.
Cơn phấn khích sau chiến thắng bỗng chốc bay biến, thay vào đó là một cảm giác xao động kỳ lạ. Tôi thậm chí còn chẳng nhận ra Hinata và Sakusa đã nói gì bên tai, chỉ lẩm bẩm một câu xin phép rồi tách khỏi đội, bước về phía em.
Nụ cười trên môi tôi lại nở rộ, nhưng lần này, nó không còn là sự tự mãn của một ngôi sao bóng chuyền, mà là sự háo hức của một gã trai vừa tìm lại được báu vật đã thất lạc từ lâu.
"Lâu rồi không gặp." tôi cất giọng, cố gắng để nó nghe thật tự nhiên, thật thản nhiên.
Em quay lại.
Và trong khoảnh khắc đôi mắt chúng ta chạm nhau, tôi đã mong chờ một chút gì đó. Một thoáng ngạc nhiên, một chút bối rối, hay thậm chí là một tia giận hờn còn sót lại. Bất cứ thứ gì cũng được.
Nhưng không.
Đôi mắt em nhìn tôi, phẳng lặng như mặt hồ thu. Không một gợn sóng. Em chỉ khẽ nheo mắt lại, như thể đang cố nhận diện một người quen sơ nào đó.
"Xin lỗi, anh là...?"
Câu hỏi của em như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi. Tôi đứng hình. Nụ cười trên môi đông cứng lại.
Tôi, Miya Atsumu, át chủ bài của Black Jackals, tuyển thủ quốc gia, gương mặt trang bìa của bao tạp chí thể thao, mà em lại hỏi tôi là ai?
"Miya Atsumu." tôi đáp, giọng có chút khàn đi. "Chúng ta... từng học chung ở Inarizaki và còn..."
"À." em gật đầu một cái, một sự công nhận lịch sự và nhạt nhẽo. "Chào anh, Miya-san. Chúc mừng chiến thắng của đội anh."
Em nói rồi khẽ cúi đầu, một hành động xã giao chuẩn mực, và quay đi, tiếp tục công việc còn dang dở. Em lướt qua tôi như lướt qua một người hoàn toàn xa lạ. Không một chút do dự, không một cái ngoái đầu nhìn lại.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, nhìn theo bóng lưng em. Cái lạnh từ ánh mắt em còn đáng sợ hơn cả cú chắn bóng của đám khổng lồ bên kia lưới.
Nó xuyên thẳng qua lớp vỏ bọc kiêu ngạo của tôi, chạm vào một nơi nào đó đã ngủ yên từ rất lâu. Nơi đó, ký ức về em vẫn còn vẹn nguyên.
02.
Tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em.
Đó là một buổi chiều cuối thu, em đứng dưới tán cây rẻ quạt vàng rực trong sân trường Inarizaki, tay ôm một chồng sách, mái tóc bay nhẹ trong gió.
Em không phải là cô gái xinh đẹp nhất trường, cũng không phải người nổi bật nhất. Nhưng ở em có một sự tĩnh lặng, một nét dịu dàng khiến tôi không thể rời mắt. Em chính xác là gu của tôi.
Và khi Miya Atsumu này đã nhắm trúng ai, người đó không có đường thoát.
Tôi đã dùng mọi cách có thể. Từ những lời trêu chọc đậm chất "Atsumu", những màn thể hiện bóng chuyền đỉnh cao mỗi khi biết em có ở gần, cho đến những hành động quan tâm vụng về nhưng chân thành.
Ban đầu, em luôn phớt lờ tôi. Ánh mắt em nhìn tôi đầy hoài nghi, như thể tôi là một tên phiền phức không hơn không kém. Em biết danh tiếng của tôi, biết về những cô gái vây quanh tôi. Em đủ thông minh để giữ khoảng cách.
Nhưng tôi là ai chứ? Tôi là Miya Atsumu, kẻ không bao giờ biết bỏ cuộc. Sự thờ ơ của em chỉ càng khiến tôi thêm hứng thú.
Tôi kiên trì, mặt dày, dùng hết sự quyến rũ của mình để phá vỡ lớp băng phòng ngự của em. Và rồi, ngày đó cũng đến. Sau một trận thắng quan trọng, tôi đã chặn em lại ở cổng trường, nói rằng tôi sẽ không về nếu em không cho tôi một cơ hội.
Em nhìn tôi rất lâu, ánh mắt vẫn còn chút do dự. Nhưng rồi, em khẽ thở dài và gật đầu. Nụ cười rạng rỡ nở trên môi em lúc đó, tôi thề rằng đó là thứ đẹp nhất tôi từng thấy.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày hạnh phúc nhất. Tôi đã thực sự trân trọng em.
Tôi thích cảm giác được nắm tay em đi trong sân trường, mặc kệ những ánh nhìn ghen tị của các fangirl. Tôi thích cách em mỉm cười khi nghe tôi ba hoa về những cú giao bóng của mình. Tôi thích việc em là người duy nhất có thể khiến một Miya Atsumu cao ngạo phải ngoan ngoãn ngồi yên nghe giảng bài.
Em là của tôi. Và tôi đã từng nghĩ rằng điều đó sẽ là mãi mãi.
Nhưng "mãi mãi" là một khái niệm xa xỉ.
Như một quy luật nghiệt ngã của cuộc đời, khi có được rồi, người ta lại dễ dàng lãng quên giá trị của những gì mình đang có.
Khi sự mới mẻ qua đi, khi tình yêu trở thành một thói quen, tôi bắt đầu thay đổi.
Tôi vẫn yêu em, dĩ nhiên rồi, nhưng tôi yêu bản thân và bóng chuyền hơn.
Tôi bắt đầu trễ hẹn vì những buổi tập thêm. Tôi gắt gỏng với em sau những trận thua. Tôi coi sự quan tâm của em là điều hiển nhiên.
Và rồi là những fangirl của tôi. Họ luôn vây quanh tôi như những con thiêu thân, và tôi, với bản tính thích được chú ý, cũng không hề từ chối sự ngưỡng mộ của họ.
Tôi để mặc em một mình đối mặt với áp lực từ những người hâm mộ cuồng nhiệt của tôi, những lời nói khó nghe, những trò bắt nạt sau lưng.
"Atsumu này, anh có thể... giữ khoảng cách với họ một chút không?" Em đã từng hỏi tôi, giọng em nhỏ nhẹ, gần như là một lời van xin.
Tôi khi ấy đã nhếch mép cười, một nụ cười mà giờ đây nghĩ lại, tôi chỉ muốn tát cho bản thân một cái thật mạnh.
"Sao em lại phải bận tâm đến mấy chuyện vặt vãnh đó chứ? Họ chỉ là fan của anh thôi mà. Em là người yêu của anh cơ mà, không cần phải lo lắng như vậy đâu."
Tôi đã không nhận ra, những lời nói đó của tôi, những hành động vô tâm đó, đang từ từ bóp nghẹt trái tim em.
Tôi thấy em buồn, thấy đôi mắt em ngày càng mất đi ánh sáng. Nhưng sự ích kỷ và lòng tự tôn của một thằng con trai mới lớn đã khiến tôi tặc lưỡi cho qua.
Tôi nghĩ, chỉ cần tôi vẫn ở đây, chỉ cần tôi vẫn nói yêu em, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Tôi đã sai.
03.
Ngày em nói lời chia tay, trời cũng đổ một cơn mưa rào y hệt như tâm trạng tôi lúc đó, chỉ là tôi không nhận ra.
Em nói cha em phải chuyển công tác đến Miyagi, và em sẽ chuyển trường theo. Em nói điều đó với một vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
Tôi thoáng bất ngờ. Chuyển trường? Sao em không nói với tôi sớm hơn?
"Vậy thì sao? Em chuyển trường thì chúng ta vẫn có thể yêu nhau mà. Yêu xa ấy mà, cũng đơn giản thôi."
Tôi vẫn còn quá ngạo mạn để hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói của em.
"Không," em nói, và lúc này, giọng em bắt đầu run rẩy. "Chúng ta... dừng lại ở đây thôi, Atsumu."
Tim tôi thắt lại. Bất ngờ, hụt hẫng. Nhưng lòng tự trọng chết tiệt của tôi không cho phép tôi níu kéo. Nó gào thét trong đầu tôi rằng tôi là Miya Atsumu, tôi không thể để một cô gái "đá" mình như thế.
Lòng tự trọng nổi lên, che mờ đi mọi lý trí. Tôi nhìn em, ánh mắt tôi trở nên lạnh nhạt, gai góc.
"Ồ. Vậy à?" Tôi nhún vai, cố nặn ra một nụ cười cợt nhả. "Cũng tốt. Dù sao thì ở đây hay lên đại học cũng sẽ có nhiều cô gái thú vị hơn. Mối tình học trò này cũng đến lúc nên kết thúc rồi."
Tôi thấy một tia hy vọng cuối cùng vụt tắt trong mắt em. Nó được thay thế bằng một sự trống rỗng, lạnh lẽo. Và rồi, em cười.
Một nụ cười khẩy, vừa xinh đẹp vừa cay đắng. Một nụ cười mà tôi chưa bao giờ thấy ở em.
"Anh nói đúng." em nói, giọng trong veo nhưng sắc như dao. "Có lẽ sai lầm lớn nhất của tôi, là đã từng tin rằng anh khác biệt với những lời đồn."
Câu nói đó như một nhát búa giáng thẳng vào lồng ngực tôi.
Tôi đứng chết trân. Em không khóc, không gào thét. Em chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng đó, rồi dứt khoát quay lưng bước đi dưới màn mưa.
Bóng lưng em nhỏ dần rồi khuất hẳn, nhưng hình ảnh đó, nụ cười đó, đôi mắt đó, đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Nó ám ảnh tôi suốt những năm tháng sau này, trở thành một vết sẹo không bao giờ lành.
Ban đầu, tôi bình thản nghĩ rằng mình sẽ không quan tâm. "Kệ chứ, thiếu gì người con gái khác vây quanh mình." Tôi tự nhủ như vậy.
Tôi vẫn tập luyện, vẫn vui đùa với bạn bè, vẫn sống cuộc sống của một thiếu niên tài năng và kiêu ngạo.
Thế nhưng, dần dần, sự bình thản đó bắt đầu rạn nứt.
Mỗi khi nhìn thấy một cô gái có mái tóc đen dài giống em, mỗi khi nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ, trầm ấm tương tự giọng em, trái tim tôi lại nhói lên một nhịp.
Tôi bắt đầu dằn vặt.
Dằn vặt vì những lời nói vô tâm của mình.
Dằn vặt vì sự kiêu ngạo đã khiến tôi đánh mất em.
Dằn vặt vì những điều tôi đã làm tổn thương em mà tôi đã không nhận ra, hay cố tình bỏ qua, đã khiến em tổn thương đến mức phải rời đi.
Tôi nhớ em, nhớ đến phát điên. Nhớ nụ cười rạng rỡ của em ngày nào, nhớ cái cách em bẽn lẽn khi tôi khen em, nhớ cả những lúc em giận dỗi đáng yêu.
Cứ thế, khi đêm về, trong sự tĩnh lặng của căn phòng, sự dằn vặt và nhớ nhung lại cào xé tâm can tôi. Tôi đã đánh mất em, bằng chính sự ngu ngốc và kiêu ngạo của mình.
04.
Và giờ đây, em đã quay trở lại. Không phải với tư cách cô bạn gái năm xưa, mà là quản lý của đội đối thủ.
Em đã xây dựng một thế giới của riêng mình, một thế giới chuyên nghiệp, vững chãi, nơi dường như không có chỗ cho tôi.
Nhưng tôi không bỏ cuộc. Lần này sẽ khác. Tôi tự hứa với lòng mình như vậy.
Tôi bắt đầu tìm mọi cách để tiếp cận em. Tôi tìm lý do để đến gần khu vực kỹ thuật của Adlers, để bắt chuyện với các thành viên trong đội của em.
Tôi sẽ "tình cờ" đi lấy nước cùng lúc với em hay "vô tình" gặp em ở hành lang. Sau đó, tôi sẽ cố bắt chuyện về chiến thuật, về các cầu thủ, về bất cứ thứ gì có thể kéo dài cuộc đối thoại quá ba câu.
Nhưng đáp lại tôi luôn là sự chuyên nghiệp đến tàn nhẫn của em. Em trả lời rành mạch, đúng mực, nhưng không bao giờ nhìn thẳng vào mắt tôi quá hai giây.
Ánh mắt em luôn lướt qua tôi, như thể tôi chỉ là một phần của cảnh vật xung quanh. Dần dần, sự phớt lờ của em biến thành sự phiền phức ra mặt.
"Miya-san, nếu không có chuyện gì liên quan đến công việc, xin phép cho tôi đi trước."
"Miya-san, tôi đang bận."
"Miya-san, làm ơn đừng làm phiền tôi nữa."
Mỗi lời nói của em là một mũi kim châm vào lòng tự trọng của tôi, nhưng đồng thời cũng là một lời nhắc nhở về những gì tôi đã làm trong quá khứ.
Tôi đáng bị như vậy. Nhưng sự ngoan cố trong tôi không cho phép tôi dừng lại. Tôi nghĩ rằng chỉ cần mình đủ chân thành, đủ kiên nhẫn, em sẽ lại nhìn tôi như ngày xưa.
Tôi đã lạc quan một cách ngu ngốc như vậy đấy.
Cho đến một ngày, tôi bắt đầu để ý đến một điều khác. Ánh mắt của em. Nó không phải lúc nào cũng lạnh lùng, trống rỗng. Có những lúc, nó trở nên dịu dàng hơn. Nhưng sự dịu dàng đó không dành cho tôi.
Nó dành cho Ushijima Wakatoshi.
Tôi bắt gặp khoảnh khắc đó trong một buổi tập chung. Khi Ushijima thực hiện một cú đập sấm sét xuyên qua hàng chắn ba người của chúng tôi, tôi đã thấy em đứng bên đường biên, môi khẽ mỉm cười.
Một nụ cười kín đáo, đầy tự hào. Rồi ánh mắt họ giao nhau trong một giây ngắn ngủi. Không có lời nói nào, nhưng tôi, một kẻ đã từng ở trong mắt em, hiểu rõ sự kết nối vô hình đó.
Tôi tự trấn an mình. Chắc là do mình nghĩ nhiều. Họ là đồng đội, là cầu thủ át chủ bài và quản lý. Tương tác như vậy cũng là bình thường.
Ushijima là một gã khô khan, chỉ biết đến bóng chuyền. Anh ta thì biết gì về yêu đương chứ.
Tôi đã bám víu vào cái suy nghĩ đó như một kẻ chết đuối bám vào khúc gỗ mục. Tôi tiếp tục cuộc theo đuổi đơn phương của mình, tự biến mình thành một thằng hề trong mắt em và có lẽ là trong mắt tất cả mọi người.
05.
Và rồi, ngày tàn của tôi cũng đến.
Đó là một buổi sáng bình thường. Tôi đang ngồi trong phòng thay đồ, lướt điện thoại sau buổi tập. Và rồi, một dòng tít lớn đập vào mắt tôi, khiến cả thế giới của tôi sụp đổ.
"SIÊU SAO BÓNG CHUYỀN USHIJIMA WAKATOSHI BẤT NGỜ THÔNG BÁO ĐÍNH HÔN – VỊ HÔN THÊ KHÔNG AI NGỜ TỚI."
Tay tôi run lên như một điềm báo.
Tôi bấm vào bài báo, trái tim đập như trống trận. Và rồi, bức ảnh hiện ra. Ushijima đứng đó, trong một bộ vest lịch lãm, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như thường lệ, nhưng trong ánh mắt anh ta có một sự ấm áp chưa từng thấy.
Và bên cạnh anh ta, khoác tay anh ta, là em. Em mặc một chiếc váy màu kem trang nhã, mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười hạnh phúc, viên mãn mà tôi đã đánh mất từ lâu.
Vị hôn phu hạnh phúc nhất, là em.
Điện thoại rơi khỏi tay tôi, va xuống sàn kêu một tiếng "cạch" khô khốc. Cả phòng thay đồ dường như im bặt.
Tôi không nghe thấy tiếng trêu đùa của Hinata và Bokuto, không thấy vẻ mặt khó ở của Sakusa. Tai tôi ù đi. Lồng ngực tôi như bị một trắng đá khổng lồ đè lên, không thể thở nổi.
Đau.
Nỗi đau thể xác tột cùng cũng không thể sánh bằng nỗi đau đang xé nát tâm hồn tôi lúc này. Nó là sự hòa trộn của bàng hoàng, tức giận, hối hận và dằn vặt.
Một cảm giác đau đớn tột cùng xé toạc lồng ngực tôi. Nỗi đau ấy còn dữ dội hơn bất kỳ thất bại nào trên sân đấu, hơn bất kỳ lời chỉ trích nào từ huấn luyện viên.
Tôi nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của em ngày chia tay. Nhớ lại câu nói đầy cay đắng của em: "Có lẽ sai lầm lớn nhất của tôi, là đã từng tin rằng anh khác biệt với những lời đồn."
Tôi đã cố gắng phủ nhận tất cả, nhưng hình ảnh em và Ushijima nắm tay nhau, nụ cười hạnh phúc trên môi em, như một nhát dao xoáy sâu vào vết thương lòng tôi.
Tại sao? Tại sao lại là Ushijima? Tại sao không phải là tôi?
Hối hận. Phải rồi, là hối hận. Tôi hối hận vì đã buông tay em ngày đó. Tôi hối hận vì những lời nói cay độc. Tôi hối hận vì sự kiêu ngạo ngu xuẩn của mình.
Tôi đã luôn nghĩ rằng, chỉ cần tôi quay lại, chỉ cần tôi muốn, em sẽ lại thuộc về tôi. Bởi vì tôi là Miya Atsumu.
Tôi đã sai lầm một cách thảm hại. Tôi đã đánh giá quá thấp nỗi đau mình gây ra cho em, và đánh giá quá cao vị trí của mình trong trái tim em.
*
Những ngày sau đó, tôi sống như một cái bóng. Trên sân, tôi vẫn là Miya Atsumu bùng nổ, vẫn chuyền những đường bóng thiên tài.
Nhưng chỉ có tôi biết, bên trong tôi đã chết rồi. Mỗi chiến thắng, mỗi lời tung hô đều trở nên vô nghĩa. Bởi vì người tôi muốn chia sẻ những điều này nhất, lại đang ở bên một người đàn ông khác.
06.
Vài ngày sau, công ty quản lý của Shweiden Adlers tổ chức một cuộc họp báo chính thức. Họ muốn đính chính và chia sẻ niềm vui này với truyền thông.
Tôi đã đến đó.
Tôi đội một chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống mặt, đeo khẩu trang kín mít, mặc một bộ đồ nhân viên mà tôi đã "mượn" được.
Tôi trà trộn vào đám đông phóng viên, nhà báo, đứng nép mình sau một cánh cửa ở cuối khán phòng. Tôi cần phải nghe, phải thấy. Dù biết rằng điều đó sẽ chỉ khiến mình thêm đau đớn, nhưng tôi không thể ngăn bản thân làm một kẻ tự hành xác.
Em và Ushijima bước ra. Em vẫn xinh đẹp và điềm tĩnh như vậy. Ushijima, gã đàn ông vốn kiệm lời, hôm nay lại cầm micro, tự tin nói.
"Cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay," anh ta bắt đầu bằng giọng nói trầm ổn, vững chãi. "Những thông tin mà báo chí đăng tải vừa qua là hoàn toàn chính xác. Tôi và cô ấy, vị quản lý tuyệt vời của chúng tôi, đã đính hôn."
Ánh đèn flash lóe lên không ngớt. Tiếng xì xào lan khắp khán phòng. Một phóng viên nhanh chóng đặt câu hỏi.
"Ushijima-san, có thể cho chúng tôi biết hai người đã bắt đầu mối quan hệ này như thế nào không? Mọi người đều rất bất ngờ."
Ushijima im lặng một chút, rồi anh ta quay sang nhìn em. Ánh mắt đó, không còn là sự kết nối thầm lặng mà tôi từng thấy nữa. Nó là tình yêu, là sự trân trọng không hề che giấu.
"Cô ấy đã đến với đội Adlers vào lúc tôi gặp nhiều khó khăn nhất trong sự nghiệp," Ushijima nói, giọng anh ta vẫn đều đều nhưng chứa đầy sự chân thành. "Cô ấy không chỉ chăm sóc cho thể chất của các cầu thủ, mà còn là một điểm tựa tinh thần vững chắc. Cô ấy nhìn thấy những điều mà người khác không thấy. Cô ấy tin tưởng vào tôi, ngay cả khi chính tôi cũng nghi ngờ bản thân mình."
Anh ta dừng lại, hít một hơi thật sâu.
"Tình yêu của tôi không đến từ một khoảnh khắc rung động nhất thời. Nó được xây dựng từ sự tôn trọng, sự thấu hiểu và sự đồng hành qua những ngày tháng khó khăn."
"Cô ấy là người phụ nữ mạnh mẽ, thông minh và dịu dàng nhất mà tôi từng biết. Được ở bên cạnh cô ấy, là vinh dự lớn nhất trong cuộc đời tôi, còn lớn hơn cả bất kỳ danh hiệu nào tôi từng có."
Dưới ánh đèn sân khấu, trước hàng trăm con mắt, trước hàng triệu người đang xem trực tiếp, Ushijima Wakatoshi đã tuyên bố tình yêu của mình một cách trang trọng và đĩnh đạc như vậy.
Và em, em đứng đó, mắt ngấn lệ, nhưng trên môi là nụ cười hạnh phúc viên mãn. Nụ cười mà tôi đã từng có, nhưng lại ngu ngốc vứt bỏ.
Tôi đứng sau cánh cửa, cơ thể run lên bần bật.
Từng lời của Ushijima như từng nhát dao đâm sâu vào tim tôi.
Anh ta đã cho em tất cả những gì mà tôi đã không làm được. Sự tôn trọng, sự tin tưởng, một bờ vai vững chắc.
Anh ta yêu em vì chính con người em, chứ không phải vì em là một "chiến tích" xinh đẹp hợp gu của anh ta, như tôi đã từng.
Mọi thứ đã kết thúc thật rồi.
Tôi lặng lẽ quay người, bước đi trong hành lang tối tăm, lạnh lẽo. Gương mặt dưới lớp khẩu trang đã ướt đẫm từ lúc nào. Không còn sự dằn vặt gào thét nữa, chỉ còn lại một sự trống rỗng đến vô cùng.
Trận đấu tình yêu này, tôi đã thua. Thua một cách thảm bại dưới tay một đối thủ mà tôi chưa bao giờ xem là kẻ địch trên phương diện này. Nhưng người đánh bại tôi không phải Ushijima.
Người đánh bại tôi, chính là Miya Atsumu của những năm tháng cũ.
Tôi đã tự tay đốt cháy quá khứ của mình, và giờ đây, thứ còn lại chỉ là tro tàn.
Một đống tro tàn lạnh ngắt, mà dù tôi có cố gắng thế nào, cũng không bao giờ có thể thổi bùng lại thành ngọn lửa của ngày hôm qua.
*
Trời đã về đêm. Tôi đứng trước một cửa hàng tiện lợi, ánh đèn neon nhấp nháy.
Tôi nhìn vào tấm gương phản chiếu, thấy một khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe. Tôi, Miya Atsumu, một kẻ đã từng nghĩ mình là kẻ chiến thắng, giờ đây lại là một kẻ thua cuộc thảm hại.
Tôi đã có được cả thế giới trong lòng bàn tay, nhưng tôi đã đánh mất điều quan trọng nhất, chính là em.
Bức tranh cuộc đời tôi đã từng có em, rực rỡ và đầy màu sắc. Nhưng giờ đây, em đã là một phần của bức tranh khác, một bức tranh hoàn hảo mà không hề có tôi.
Và đó là điều đáng sợ nhất.
07.
Ngoại truyện.
| Ngôi thứ ba |
_________________________________
Hôn lễ của em và Ushijima được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất.
Em mặc chiếc váy cưới trắng tinh, đẹp tựa một thiên thần. Đứng trước toàn thể quan khách, cả hai người cùng trao nhau lời thề nguyện.
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh trên sân, em đã thấy một sự mạnh mẽ và cô độc," em nói, mắt rưng rưng. "Nhưng khi ở bên anh, em chỉ thấy sự ấm áp và bình yên. Cảm ơn anh đã kiên nhẫn chữa lành cho em, đã yêu thương em vô điều kiện. Em yêu anh."
Đến lượt Ushijima. Anh nắm lấy tay em. "Em từng hỏi anh, rằng em có phải là gánh nặng không. Câu trả lời là không."
"Em chưa bao giờ là gánh nặng. Em là đôi cánh của anh. Là lý do để anh trở nên mạnh mẽ hơn mỗi ngày. Anh hứa sẽ dùng cả cuộc đời này để bảo vệ em và mái ấm của chúng ta. Anh yêu em."
Sau đó, hai người trao nhau nụ hôn, trong tiếng vỗ tay vang dội, như lời chúc phúc cho đôi uyên ương.
*
Ở một góc khuất của khán phòng, Atsumu Miya lặng lẽ nâng ly rượu. Hắn mặc một bộ vest đắt tiền, nhưng trông lại lạc lõng giữa không khí vui vẻ này.
Ánh mắt hắn dán chặt vào cô dâu trên sân khấu. Em đang mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc mà hắn chưa bao giờ thấy khi em ở bên hắn.
Hắn nhìn sang Ushijima Wakatoshi. Ánh mắt gã đàn ông đó dành cho em không có sự chiếm hữu hay khoa trương. Chỉ có sự trân trọng, tin tưởng và một tình yêu sâu sắc, vững chãi như một ngọn núi.
Hắn đã hiểu rồi. Hắn không phải là người duy nhất yêu em. Nhưng Ushijima mới là người yêu em hơn bất cứ ai trên đời.
Atsumu cười chua chát.
Hắn nhớ lại những ngày xưa cũ, khi em, với đôi mắt long lanh, đã kể cho hắn nghe về đám cưới trong mơ của mình. Một đám cưới ngập tràn hoa tươi, trang trọng và ấm cúng. Lúc ấy, hắn đã hứa, "Sau này anh nhất định sẽ cưới em, sẽ cho em một hôn lễ còn đẹp hơn thế."
Bây giờ, nhìn xung quanh, từ những lẵng hoa đắt tiền đến từng chi tiết trang trí tao nhã, hắn biết, người đàn ông kia đã thực hiện được lời hứa mà hắn đã thất hứa.
Ushijima đã làm tất cả, kể cả phần của hắn.
Em của quá khứ đã từng muốn một tương lai có hắn. Nhưng em của hiện tại, đã có một tương lai hạnh phúc hơn với một người xứng đáng hơn.
Hắn lặng lẽ tiến đến hộp đựng tiền mừng, nhét vào một phong bì dày, rồi không nói một lời, rời khỏi bữa tiệc.
*
Khi hôn lễ kết thúc, em và Ushijima ngồi trong phòng khách sạn, em háo hức mở từng món quà và thiệp mừng. Đọc những lời chúc từ bạn bè, em không kìm được mà bật khóc vì xúc động.
"Ơ, sao em lại khóc?" Ushijima hoảng hốt, vụng về lau nước mắt cho em.
"Em vui quá thôi." em mỉm cười.
Bỗng, em cầm lên một phong bì không có tên người gửi. Tò mò, em mở ra.
Bên trong là một tấm thiệp đơn giản và một khoản tiền mừng rất lớn. Tấm thiệp chỉ có một dòng chữ, viết bằng nét chữ quen thuộc.
"Chúc em hạnh phúc. Anh đã hối hận rồi."
Em khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng và thanh thản.
"Sao vậy em?" Ushijima khẽ hỏi.
Em lắc đầu, gấp tấm thiệp lại, cất nó vào lại phong bì. "Không có gì đâu anh. Chỉ là một người quen cũ thôi."
Em tựa đầu vào vai anh, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay mình.
Quá khứ với Atsumu, đối với em bây giờ, chỉ còn là một ký ức xa mờ. Em đã buông bỏ từ lâu, đã được chữa lành, và đã tìm thấy mảnh ghép hoàn hảo nhất của đời mình.
Bầu trời của em, giờ đây không còn màu xám nữa. Nó trong xanh và rực rỡ, bởi vì luôn có một mặt trời mang tên Ushijima Wakatoshi ở bên cạnh, soi chiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro