Em và anh, cuối cùng của đôi mình
Tôi vẫn miệt mài giữ liên lạc với em qua KakaoTalk, nhưng Han Wangho dường như đã quên lãng tôi giữa muôn vàn câu chuyện.
Trong những đêm dài tĩnh mịch, tôi chìm đắm trong ký ức về em, cái người từng thì thầm gọi tôi là chồng với giọng điệu ngọt ngào như rượu mật, nhớ cả những lần em e ấp tựa đầu vào vai tôi, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé ấy.
Dẫu tôi đã thắng cuộc trước những kẻ ve vãn em, sâu thẳm trong lòng tôi lại là kẻ thất bại thảm hại. Wangho, em chưa bao giờ nhận mình thích con trai, em còn công khai trước mặt mọi người mình là trai thẳng.
Giờ đây ngồi bên ly rượu thứ năm, tôi không thể ngăn dòng nước mắt chảy, chúng như những giọt sương long lanh rơi xuống từ những cánh hoa héo úa, rửa trôi nỗi đau âm ỉ trong tâm hồn.
Đau đớn, rát buốt, nhưng lại không có một giọt máu nào chảy ra.
Tôi lững thững đi qua từng ngõ nhỏ nơi đôi ta đã cùng nhau nắm tay, những bước chân in hằn dấu ấn của chữ yêu. Cái tán cây đó, nơi em đứng đợi tôi trong đôi mắt long lanh e ấp, nụ cười như ánh sao sáng giữa đêm tối, làn gió lạnh cuốn vào hai bàn tay đang tan dần những mảng ký ức. Kỷ niệm như bóng ma, lẩn khuất và hành hạ tâm trí tôi, khiến tôi thấm thía rằng tình yêu của tôi đối với em là ảo mộng, còn em đối với tôi chỉ là một chút thoáng qua.
Em giành chiến thắng trước Chung Kết Nhánh Thua, và đêm đó như một phép màu kỳ diệu, em xuất hiện trước mặt tôi.
"Lần cuối," em thỏ thẻ, giọng nhẹ như gió thoảng.
"Bởi vì Wangho đã điều trị tâm lý xong rồi."
"Em sẽ biến mất, nhân cách này không được quyền tồn tại."
"Em yêu Siwoo, nhưng chỉ đến đây thôi."
Lời em như một viên kẹo ngọt vụt tan, để lại trong tôi dư vị xót xa, đắng chát. Ngày tàn khốc ấy cũng đến, khi tôi đứng giữa hai ngã rẽ là em hay Wangho không bao giờ yêu tôi.
Chúng tôi bên nhau chỉ vài tuần, nhưng cảm giác như cả một thập kỷ đã lặng lẽ trôi qua.
Tôi ngồi đó bất động trên giường, như một kẻ lạc lối giữa cơn bão lòng, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Em ngồi trước mặt, đôi mắt ánh lên sự bất lực, em nói mà giọng khàn đặc, nghẹn ngào.
"Siwoo à, xin anh đừng khóc."
Nghẹn lại nơi khóe mắt, từng tiếng nấc không sao kìm nén được. Em đưa tay chạm lên gương mặt đẫm lệ của tôi.
"Hôm nay... chỉ một đêm nay thôi, hãy để em được vùi mình trong hơi ấm của anh, để lần cuối cùng em còn được cảm nhận trọn vẹn tình yêu này, trước khi hoàn toàn tan biến vào hư vô."
Em muốn tôi phải làm sao để đối mặt với nỗi đau này, khi mà em đã trao cho tôi vị ngọt ngào của hạnh phúc, rồi nhẫn tâm nhấn chìm tôi vào vực sâu vô tận của khổ đau? Mỗi lời nói, mỗi cái chạm nhẹ của em để lại trên da thịt tôi là nỗi buốt giá thấm tận xương tủy, rút kiệt từng giọt sinh khí cuối cùng.
Tôi biết phải làm sao đây, em chính là ánh sáng duy nhất lại sắp nhẫn tâm biến mất, để tôi lạc lõng trong đêm đen không lối thoát?
Em hôn tôi, nước mắt mặn đắng.
Từng ngón tay nhỏ nhắn của em vụng về cố gắng khơi dậy ham muốn trong tôi, nhưng đáp lại chỉ là sự lặng thinh tuyệt vọng. Em cúi xuống, đôi môi mềm mại ôm trọn, vuốt ve dịu dàng như lời mời gọi quyến rũ, cuối cùng cũng khiến dương vật tôi đứng sừng sững như muốn đáp lại sự nhiệt thành của em.
Nhưng cảm giác đó thật chua xót.
Em vội vã đẩy tôi ngã xuống giường, động tác của em lúng túng, vụng về. Cách em khuếch trương cũng gấp gáp, đau đớn mặc cho từng cơn nhức nhối râm ran khi cơ thể em cố nuốt trọn lấy tôi. Cái cách em cắn răng chịu đựng, từng nhịp nâng hạ nặng nề trên thân tôi làm tôi đau thắt đến không dám nhìn. Tôi giơ tay lên che đi đôi mắt, không phải vì sợ cảm giác tội lỗi, mà vì trái tim tôi như muốn vỡ tan khi nhìn thấy em khổ sở như thế chỉ để giữ lấy chút tình cảm cuối cùng còn sót lại giữa chúng tôi.
Tôi thực sự sợ hãi, sợ rằng nếu tiếp tục như thế này, một ngày nào đó, cả em và tôi sẽ cùng chết mòn trong cái trò chơi tình cảm.
"Xin Siwoo, hãy để em trong lần cuối này."
"Được hôn anh."
"Được yêu anh."
"Được hạnh phúc."
"Xin...anh..."
Cả hai chúng tôi đều bật khóc, nước mắt hòa lẫn để cho cái ôm dỗ dành nhau. Tiếng nấc nghẹn như cào xé từ tận sâu trong lồng ngực, xé toạc những nỗi niềm không tên.
Cuộc làm tình ấy không hề mang lại sự thỏa mãn, mà chỉ phủ thêm một lớp mây u ám, nặng nề lên tâm trí cả hai. Trống rỗng và bàng hoàng xâm chiếm, khi từng nhịp va chạm chỉ là những nỗ lực tuyệt vọng để níu kéo một điều gì đó đã không còn nguyên vẹn. Giữa thân thể đan xen, giữa hơi thở gấp gáp chỉ còn lại sự vụn vỡ đau đớn, một cuộc hoan lạc vô hồn.
Sau khi cả hai đã đạt đến đỉnh điểm, để mặc cơ thể mệt nhoài đắm chìm trong sự nhớp nháp của từng dòng tinh dịch loang lổ, chúng tôi không màng tắm gội, chẳng buồn lau sạch. Chỉ lặng lẽ, gục đầu lên nhau, cảm nhận những hơi thở đứt quãng hòa cùng nhịp tim vẫn còn đập vì nhau.
Tôi ngồi đó nắm chặt tay em. "Khi nào em sẽ biến mất?"
"Ngày mai thôi," em đáp, "Liệu trình điều trị của Wangho đã đi đến hồi kết."
Tôi nghe mà lòng đau như cắt, cảm giác bất lực dâng trào từng đợt. "Anh chẳng biết phải nói gì nữa..."
Em đặt tay lên ngực tôi. "Ôm em đi, rồi em sẽ kể cho anh nghe mọi điều, trước khi em rời xa mãi mãi, biến mất khỏi anh."
Tôi kéo em vào lòng, môi đặt lên vầng trán lạnh buốt, hương tóc thoảng như mùi ký ức nhạt nhòa. "Em nói đi."
"Em là một phần nhân cách tính nữ cao của Wangho nhưng cũng là nỗi đau sâu kín nhất. Cậu ấy mang trong mình hai thái cực trái ngược, tựa như ánh sáng và bóng tối không thể hòa lẫn. Tính nam cao ngạo luôn kìm nén, ghét bỏ sự mềm mại, dịu dàng của chính mình."
"Tính nam ép buộc Wangho trở nên mạnh mẽ, chai sạn trước những lời lẽ cay nghiệt, những ánh nhìn khinh miệt, càng không chấp nhận nỗi việc Wangho thích chăm sóc bản thân và trở nên xinh đẹp hơn. Nhưng càng trói buộc cậu ấy càng đau đớn, rồi em xuất hiện như một đóa hoa yếu mềm giữa bão tố, cố bảo vệ những gì còn lại của bản thân."
"Lần đầu tiên anh muốn làm tình, chính em đã lên tiếng bởi em biết rằng trong sâu thẳm Wangho đã yêu anh từ lâu. Nhưng em không ngờ, cơn bão bên trong cậu ấy lại mạnh mẽ đến vậy, tính nam vùng lên chọn cách loại bỏ em."
Từng lời em nói như những mũi kim đâm thẳng vào trái tim tôi. Em đã luôn tồn tại giữa những mâu thuẫn để giữ lấy tình yêu ấy. Nhưng giờ đây, em sẽ biến mất để lại tôi giữa hoang tàn của xúc cảm trần trụi nhất.
Chúng tôi cứ ôm nhau, mặc cho thời gian đang cố gắng đem em đi.
Sáng tỉnh giấc, đối diện tôi không còn là nhân cách mong manh, dịu dàng đã từng thổn thức gọi tên tôi mỗi đêm, mà là Wangho mạnh mẽ, lạnh lùng đến xé lòng. Em nhìn xuống cơ thể trần trụi của hai chúng tôi, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười khó đoán.
"Cuối cùng thì, cũng đến lúc tạm biệt rồi nhỉ?"
Tôi nhìn em, lòng đau như ai bóp nghẹt. Ánh mắt chất chứa nỗi buồn không thể diễn tả thành lời.
"Phải, em ấy đã rời đi. Nhưng xin cậu, đừng ép buộc Wangho phải mạnh mẽ nữa. Nếu em ấy yếu mềm, hãy là điểm tựa cho em. Nếu em ấy rơi lệ, đừng ngăn cản, hãy để em khóc cho vơi nỗi lòng."
Wangho không nói gì, ánh mắt vô cảm nhìn tôi rồi bước vào phòng tắm, tiếng nước xối xả như dòng thác trút xuống.
Lúc sau, em bước ra ngoài và chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần. Nhưng ngay khi cánh cửa chuẩn bị khép lại, em dừng chân, quay đầu lại.
"Cảm ơn cậu... vì đã cho nhân cách kia được sống như những gì cậu ấy mong muốn. Chính nhờ thế tôi mới có thể dễ dàng giành lại cơ thể này."
Ngày em đăng quang chiến thắng, cùng đồng đội viết nên một chương sử mới đầy vinh quang, tôi đứng giữa biển người reo hò. Em bước nhẹ nhàng ngang qua tôi, dáng vẻ vẫn kiêu hãnh nhưng đôi mắt híp lại tinh nghịch như đang muốn nói một điều gì đó.
Em nghiêng người, ghé sát tai tôi, thì thầm bảo.
"Chồng ơi, địa chỉ cũ nhé?"
Tim tôi như đập lỡ một nhịp.
Tôi thoáng giật mình nhưng rồi không kìm được, môi vẽ nên nụ cười đầy ẩn ý. Tay tôi lướt xuống chẳng chút ngần ngại trước hàng ngàn ống kính, bóp nhẹ bờ mông săn chắc của em.
Chuyện gì đã diễn ra sau trận đấu cuối cùng trong mùa hè LCK 2024, là bí mật chỉ tôi và em mới biết.
╰┈➤ Phần lý giải tâm lý của Wangho trong Bẫy Cáo.
Thật ra, Wangho đã nhận ra bản thân là bisexual từ lâu, từ khi em bắt đầu cảm thấy trái tim mình xao động vì Siwoo. Nhưng cái tính nam mạnh mẽ luôn kìm kẹp, ngăn cản em thừa nhận sự thật đó. Tính nam bắt ép Wangho phải trở thành một hình mẫu mạnh mẽ, kiên định, và vô cảm trước những lời đồn thổi hay mỉa mai. Để rồi, khi Wangho quá mệt mỏi với sự đấu tranh nội tâm, tính nữ nhẹ nhàng xuất hiện.
Em biết bản thân không thể đối đầu trực diện với tính nam, vì vậy em quyết định rút lui, để tính nữ từ từ cảm hóa, khéo léo uốn nắn. Thời gian ở bên Siwoo, tính nam dần dần hiểu ra những điều mà trước đó không bao giờ chấp nhận: rằng tình yêu không cần định nghĩa hay khuôn mẫu, rằng việc yêu một ai đó không bao giờ là điều đáng xấu hổ.
Từ đầu đến cuối, em ngã vào vòng tay của Siwoo chia sẻ những khoảnh khắc mật ngọt đê mê, không chỉ là kế hoạch thao túng tâm lý của tính nữ đối với tính nam mà còn là khát khao được giữ chặt Siwoo trong lòng mình. Vì em ghen tuông, vì em muốn Siwoo phải là của riêng em. Em khát khao chiếm hữu một cách mãnh liệt và ích kỷ, đến nỗi sẵn sàng giẫm đạp lên chính bản thân mình, dằn vặt với những phần tính cách đang xâu xé lẫn nhau.
Cả hành trình ấy em chỉ mong một điều: được sống thật với chính mình và yêu Siwoo theo cách chân thành nhất. Những mưu mô và toan tính dù có khéo léo đến đâu, cũng không thể che giấu được sự thật rằng em yêu anh, với tất cả những gì em có, với cả những phần tính cách đang ngày ngày tàn phá tâm hồn em. Và hơn hết, em muốn Siwoo là của em, mãi mãi.
end.
────୨ৎ────
Cái shortfic này vốn lúc đầu là ngẫu hứng chứ chưa từng build plot từ trước, nên có vài chỗ vẫn cảm thấy hơi cấn, chỉ mong mọi người giơ cao đánh khẽ với fic segg without plot nha.
Còn Son Siu và em Wangho có đến được với nhau hay không thì tùy cảm nhận của mọi người, tôi chỉ để ở đây cái kết mở cho hai bạn. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi và hai bạn nhỏ nhé, chúc mọi người thật nhiều sức khỏe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro