oneshot
"Được rồi, thế là xong! Anh có ý với em cả ngày hôm nay rồi đấy! Vấn đề của anh là gì!?" Seungkwan đã hét vào mặt Mingyu sau khi anh "lỡ tay" làm rơi chai nước mà Seungkwan nhờ anh đưa cho.
Mingyu cau mày, nhưng vẫn nhặt cái chai và đưa cho Seungkwan, "Anh xin lỗi, nhưng anh chỉ cần loại bỏ một số cảm xúc tiêu cực thôi."
Seungkwan giật cái chai ra khỏi tay Mingyu, "Anh có thể cố vứt bỏ nó mà không trút nó lên người em được không? Em xin lỗi vì anh cảm thấy tệ, nhưng thật không công bằng khi mà anh cứ—"
"Phải đấy!? Không công bằng là cách em—" Mingyu mím chặt môi trước khi nói thêm bất cứ điều gì. Anh biết mình buồn vì một lý do ngớ ngẩn và anh không cần Seungkwan, hay bất kỳ ai khác về vấn đề đó, biết đó là gì.
"Theo cách em thì sao? Cho em biết em đã làm gì sai nào?" Seungkwan nửa khó chịu vì sự giận dữ mơ hồ này dành cho em, nhưng cũng nửa lo lắng rằng em thực sự đã làm gì đó khiến một trong những người bạn thân nhất của em buồn lòng.
"Không gì đâu. Quên nó đi. Anh xin lỗi vì đã quá ngốc," Mingyu lầm bầm.
Seungkwan khoanh tay chặn đường Mingyu khi anh định bỏ đi, "Oh no, anh không dễ dàng chạy thoát đâu! Nếu anh nghĩ em đã làm điều gì đó sai, em muốn anh nói với em! Em không thể sửa bất cứ điều gì em đã làm nếu em không biết nó là gì." Vẻ mặt em dịu lại và em nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Mingyu, "Được không ạ?"
Mingyu thở dài, "Em có làm gì đâu nào. Không hẳn là vậy."
"Vậy thì là ai ạ?"
"Em đó...nhưng..."
Seungkwan thở dài, "Anh phải giúp em chứ vì em không hiểu anh đang nói cái gì."
"Được rồi...anh sẽ nói với em, nhưng em không được làm to chuyện, được chứ?"
Seungkwan nhướng mày và nghiêng đầu sang một bên, "Anh phải nói cho em biết đó là gì chứ rồi em sẽ phản ứng lại."
Mingyu cắn môi và im lặng, nhưng rồi lại khuất phục trước cái nhìn xuyên thấu của Seungkwan, "Anh buồn vì chuyện xảy ra trong câu chuyện anh đọc tối qua."
"Một câu chuyện á? Thể loại gì ạ? Nó có liên quan gì đến em không?"
"Ờ thì..." Mingyu không nhìn vào mắt Seungkwan, "...em có ở trong câu chuyện này."
"Em ở trong đó á? Thể loại truyện gì mà em-" Seungkwan ngừng lại khi nhận ra đó là thể loại truyện gì, "Mingyu....anh đọc fanfiction ạ?"
Mingyu gật đầu, vẫn không nhìn em.
"Oh..." Seungkwan nói hơi lúng túng, "à, ừm...là, ừm," em hắng giọng, "... thể loại truyện hư cấu nào vậy ạ?"
Một lần nữa phải mất một lúc và một cái nhìn chằm chằm từ Seungkwan thì Mingyu mới nói, "Bọn mình... bọn mình... đang... hẹn hò." Anh nói từ cuối cùng bằng một tiếng lầm bầm nhỏ nhanh đến mức khó có thể nghe rõ, nhưng Seungkwan nghe thấy nó rất to và rõ ràng.
"Em hiểu rồi. Đó có phải là lý do tại sao anh giận em không vậy?" Seungkwan đã cố gắng hết sức để không ngay lập tức đặt câu hỏi tại sao Mingyu lại đọc fanfic về việc hai người họ hẹn hò.
"Không...em đã lừa dối anh với Hansol."
"Vậy... hãy để em nói thẳng điều này nhé. Anh đang giận em vì một phiên bản hư cấu của em đã lừa dối anh đúng không?"
Mingyu ngước nhìn em, rõ ràng là rất khó chịu, "Nhưng điều này LUÔN LUÔN xảy ra! Hoặc là em chọn em ấy thay vì anh hoặc em lừa dối anh hoặc bỏ rơi và—"
"Luôn luôn? Ý anh là sao luôn luôn hả!? Anh đã đọc bao nhiêu fanfic vậy trời!?"
Mingyu lại ngoảnh mặt đi, "Chỉ ít thui..."
Seungkwan thở dài và lắc đầu, "Anh đọc fanfic làm gì thế..."
"Anh chỉ tò mò...tất cả chúng ta đều biết chúng ở ngoài đó và anh chỉ muốn xem chất lượng như thế nào thui."
"Vậy, em phải tin rằng anh đọc fanfic để đánh giá cao khả năng văn học của fan thôi ạ?"
"Anh không phải là người duy nhất đâu! Anh chắc chắn rằng Seungcheol đã đọc nó!"
"Vâng, nhưng anh ấy đã thực sự nổi giận với ai đó vì điều đó chưa ạ? Không nha. Em hiểu rằng mọi người có thể đầu tư vào các nhân vật hư cấu và tất cả, nhưng đây là về chúng ta. Tại sao nó lại khiến anh khó chịu vậy trời?"
"Chỉ là viết rất hay thôi được rồi... Anh có thể cảm nhận được điều đó. Giống như...đó là cảm giác có lẽ sẽ thực sự xảy ra nếu..."
"Nếu gì ạ? Nếu chúng ta đang hẹn hò và em lừa dối anh á? Trước hết, một lần nữa, đây là một phiên bản hư cấu của em. Em không làm gì sai cả. Thứ hai, nó rất phi thực tế. Em sẽ không bao giờ lừa dối anh với Hansol. Hoặc với bất cứ ai cho vấn đề đó."
"Em sẽ không chứ, đúng không?"
Seungkwan đảo mắt, "Tại sao em lại lừa dối anh? Anh có lẽ là người bạn trai hoàn hảo và—" Em ngậm miệng lại và cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Mingyu đang nhìn em và Seungkwan không biết làm thế nào để lấy lại bình tĩnh.
"Anh xin lỗi vì hôm nay tôi đã có ý với em nhé ." Mingyu nói với giọng nhẹ nhàng. "Anh không biết tại sao lại để nó làm phiền mình nhiều như vậy. Anh đã từng đọc những kết thúc không vui về anh và các thành viên khác trước đây, nhưng chỉ cảm thấy khác khi nói về em và anh. Anh không biết nữa...có thể là do rất nhiều câu chuyện của chúng ta kết thúc trong sự đau lòng và điều đó khiến anh tự hỏi liệu người hâm mộ có nghĩ rằng bọn mình thực sự có mối quan hệ không tốt hay không. Họ nghĩ em hợp với Hansol hơn, chắc chắn là thế." Anh hít một hơi và thẳng lưng, "Dù sao đi nữa, chúng ta quên nó đi được không? Anh sẽ không đọc những fic về bọn mình nữa nếu nó khiến em khó chịu."
"Không, không sao đâu ạ. Miễn là anh nhận ra nó chỉ có thế. Viễn tưởng. Đừng áp dụng những gì em làm hoặc nói trong những cái đó lên phiên bản thực tế của em."
Mingyu gật đầu. Anh biết đó là hư cấu. Anh biết là như thế. Nhưng thực tế đáng buồn là anh muốn những cái kết có hậu cho anh và Seungkwan là có thật.
Sau ngày hôm đó anh nằm trên giường của mình. Vô tình xem các video youtube ngẫu nhiên. Tâm trí của anh ở một nơi khác. Khi cửa phòng anh mở ra và Seungkwan đứng ở ngưỡng cửa, ann ngồi dậy, "Sao vậy em?" Seungkwan nhíu mày và trông có vẻ khó chịu về điều gì đó. Seungkwan bực bội ngồi xuống cạnh anh.
"Dạ..." em bắt đầu, "Sau cuộc nói chuyện trước đó của chúng ta, em không thể không tò mò. Em đã tra cứu fanfiction về bọn mình và em nghĩ em biết cái nào khiến anh khó chịu rồi. Thật kinh khủng! Hansol và Seungkwan không nhận ra rằng họ đã làm tổn thương Mingyu nhiều như thế nào sao! Mingyu ngây thơ tội nghiệp. Anh ấy rất yêu Seungkwan và anh ấy chỉ muốn cậu ấy yêu lại mình!"
"Anh hơi hoảng đấy khi thấy em đang nói về bọn mình ở ngôi thứ ba."
"Chà, đó không thực sự là chúng ta, phải không nào!"
"Ừ, ừ, anh biết. Đó là hư cấu. Nhưng..." tim anh bắt đầu đập thình thịch, anh định nói một điều gì đó có thể thay đổi tất cả. Cho tốt hơn hoặc tồi tệ hơn. "Nhưng...không phải buồn cười sao khi tiểu thuyết được viết bởi những người mà chúng ta thậm chí không biết lại có thể có một số điều hoàn toàn đúng sao?"
"Ý anh là gì ạ?"
Mingyu nhìn Seungkwan và đợi người kia quay lại nhìn mình trước khi nói tiếp, "Mingyu rất yêu Seungkwan và cậu ấy chỉ muốn Seungkwan yêu lại mình."
"Mingyu h-hư cấu, phải không ạ?" Khoảnh khắc hai từ 'yêu' thoát ra khỏi miệng Mingyu, tai Seungkwan bắt đầu ù đi.
Mingyu chậm rãi lắc đầu.
Seungkwan cảm thấy nặng trĩu trong lòng và đầu óc choáng váng. Điều này đã thực sự xảy ra sao? Em không chắc phải nói gì hay phản ứng thế nào. Em mơ hồ nhận ra Mingyu đang dựa vào. Em giật mình tỉnh lại khi cảm nhận được môi Mingyu trên môi mình. Em ngả người ra sau, tránh xa Mingyu, và đứng dậy. "E-em xin lỗi, em không thể...em...em xin lỗi."
Mingyu chỉ nhìn theo Seungkwan khi em lao ra khỏi phòng. Anh đã mất vài giờ để bình tĩnh lại sau những gì anh vừa làm. Làm sao anh có thể buột miệng nói rằng anh yêu cậu? Hãy để mình hôn em ấy. Anh có lẽ đã làm hỏng mọi thứ. Cuối cùng anh quyết định tốt nhất là nên nói chuyện với em. Ngay cả khi tình cảm của anh không được đáp lại, anh vẫn cần phải sửa chữa điều này.
Anh đi qua phòng Seungkwan và thấy cửa hé mở. Anh nghe thấy những giọng nói phát ra từ bên trong. Của Seungkwan và...Hansol. Tất nhiên đó là Hansol. Lúc nào cũng là Hansol phải không. Mingyu, trái với phán đoán sáng suốt hơn của mình, lén nhìn qua khe hở và thấy họ đang ngồi cùng nhau trên giường của Seungkwan. Seungkwan tựa đầu vào vai Hansol và họ nắm tay nhau. Mingyu lặng lẽ lùi ra khỏi cửa trở về phòng. Anh cố đi ngủ và hy vọng khi tỉnh dậy anh sẽ nhận ra rằng hôm nay chỉ là một giấc mơ. Không phải sự thật. Chỉ là viễn tưởng thôi.
Sáng hôm sau, anh phải rời đi sớm hơn những người còn lại vì lịch trình cá nhân của mình. Anh thấy biết ơn vì có thể tránh gặp Seungkwan. Sau khi thấy Hansol với em vào đêm qua, anh quyết định rằng thay vì nói chuyện với em, anh sẽ cho em không gian riêng cho đến khi họ có thể quên đi toàn bộ sự việc ngay từ đầu.
Sẽ thật tốt nếu tâm trí anh cũng để anh quên nó đi. Nhưng cố gắng không nghĩ về nó khiến anh nghĩ về em nhiều hơn. Làm thế nào để anh hành động xung quanh em. Lo lắng về việc Seungkwan sẽ hành động như thế nào. Cảm giác về đôi môi của Seungkwan, dù ngắn ngủi đến đâu, vẫn đọng lại trong tâm trí anh. Hình ảnh em và Hansol bên nhau cũng vậy.
Khi anh đến phòng tập, tất cả những người khác đã ở đó. Kế hoạch của anh là nhanh chóng bước đến chỗ của mình và thậm chí không thèm nhìn về hướng của Seungkwan, nhưng khi anh cố gắng làm thế thì Seungkwan đã bước tới trước mặt anh. "Anh có thể ở lại một chút sau khi chúng ta xong việc không ạ? Chúng ta nên nói chuyện." em thì thầm và tránh đường để Mingyu đi qua.
"Come on Mingyu! Tập trung nào! Em thực hiện sai động tác này bao nhiêu lần rồi?" Soonyoung, rõ ràng là rất thất vọng sau khi Mingyu làm hỏng động tác của anh lần thứ một trăm, hét lên từ phía trước căn phòng.
"Em xin lỗi...em chỉ...em sẽ làm lại, em hứa."
"Tất cả chúng ta đều mệt mỏi," Soonyoung nghiêm khắc nói, nhưng anh thở dài và nói, "Anh nghĩ đã đến lúc kết thúc một ngày. Tất cả chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút, được chứ?" Những người khác đồng ý với những tiếng thì thầm và gật đầu.
Khi những người khác rời đi, Mingyu ở lại, như Seungkwan đã yêu cầu anh. Quá nhiều không gian. Nhưng anh chỉ biết rằng nếu anh rời đi Seungkwan sẽ không bỏ qua. Thế là anh đợi. Anh không nhớ Hansol nhìn anh khi cậu rời đi.
"Em đã nói với mọi người rằng em sẽ ở lại với anh trong khi anh luyện tập thêm một chút. Jeonghan bắt em hứa là không để anh làm việc quá sức đấy," Seungkwan nói khi bước đến chỗ anh. Em đưa cho anh một chiếc khăn. "Của anh đây, anh ướt đẫm mồ hôi rồi."
Mingyu lấy khăn lau mồ hôi trên trán, "Em cũng vậy." Anh không biết phải nói gì nữa.
Căn phòng yên lặng trong một khoảnh khắc mà có lẽ lâu hơn rất nhiều.
"Em muốn nói chuyện?" Mingyu quyết định phá vỡ sự im lặng.
Seungkwan gật đầu. "Em xin lỗi về ngày hôm qua. Anh khiến em mất cảnh giác và em hơi hoảng." Seungkwan cố nhìn vào mắt Mingyu, nhưng người kia không nhìn lại em. Anh không trả lời gì cả. "Mingyu?"
"Em muốn anh nói gì đây, Seungkwan?" Mingyu nhìn vào mắt em, "Anh xin lỗi vì đã đột ngột hôn em, lẽ ra anh không nên làm thế."
"Đó không phải là nụ hôn khiến em hoảng sợ. Đó là tất cả mọi thứ đi kèm với nó."
"Ý em là gì?"
"Ý em là... anh đột nhiên buộc em phải đối mặt với tình cảm của chính mình dành cho em. Chưa kể tất cả những hệ lụy mà một nụ hôn có thể gây ra. Không phải là em không muốn được anh hôn... chỉ là hơi nhiều cùng một lúc thôi." Họ nhìn nhau chằm chằm. Một chút không chắc chắn về cách tiến hành. "Nhưng..." Seungkwan nói khi em tiến lại gần hơn một chút, với giọng nói tự tin hơn, "Em đã có thời gian để suy nghĩ, và..." em lại gần hơn, "nếu anh vẫn giữ đúng như những gì anh đã nói và đã làm ngày hôm qua..." gần hơn.
"Ồ, không không không." Mingyu vừa nói vừa đặt một tay lên ngực Seungkwan để ngăn em lại gần hơn nữa, "Anh biết là em rất buồn vì câu chuyện em lừa dối anh với Hansol, nhưng anh sẽ không tham gia vào câu chuyện mà em lừa dối đâu, em ấy với anh, một trong hai! Anh cũng đã đọc những câu chuyện đó và cuối cùng nó vẫn khiến anh bị tổn thương."
"Lừa dối Hansol? Anh đang nói gì thế?"
"Oh...xin lỗi. Anh tưởng em sắp hôn anh cơ."
"Em định thế đấy. Cho đến khi anh phá hỏng bằng cách đột nhiên nói về Hansol! Cậu ấy phải làm gì với điều nay đây? Anh có muốn hôn em hay không!?"
"Anh nghĩ rằng rõ ràng là anh muốn hôn em khi anh, em biết đấy, ĐÃ HÔN em! Nhưng...không phải hai người...thích... nhau sao?"
"Cái gì cơ!? Không nhé! Tại sao anh lại nghĩ thế? Anh đọc quá nhiều fanfic rồi đấy."
"Vậy rốt cuộc tối hôm qua là sao! Anh thấy bọn em đều ngồi trên giường với nhau!"
"Anh theo dõi em!?"
"Không! Anh đến để nói chuyện với em! Anh nghe thấy những giọng nói và cánh cửa hơi mở và anh thấy hai người!"
"Cái mà anh thấy đó, đồ ngốc ạ, là Hansol đang nghe em nói về ANH! Em hoàn toàn choáng và không biết phải làm gì và cậu ấy đã lắng nghe và an ủi em. Cậu ấy khuyên em nên nói chuyện với anh." Seungkwan thở dài và nhìn Mingyu với vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu chúng ta định làm chuyện này, anh và em, thì anh phải bỏ ý nghĩ về em và Hansol đi. Em không thể bắt đầu mối quan hệ với anh nếu anh nghĩ rằng cuối cùng em sẽ lừa dối anh. Điều đó không công bằng với em."
"Em thực sự muốn thử? Ở bên nhau? Với anh á?" Mingyu ngượng ngùng hỏi.
"Không, em không muốn thử!" Seungkwan hét lên, "Em muốn cam kết dm. Chúng ta không thử, chúng ta bên cạnh nhau thật!" Seungkwan nói với đôi mắt rực lửa và nắm tay lại.
"T-tại sao em lại la hét?"
"Em không la hét, em đang làm rõ vấn đề! Bọn mình sẽ ở trong một mối quan hệ và chứng minh tất cả những fic đó là sai! Được chứ?"
"Đ-được!" Mingyu không chắc làm thế nào mà Seungkwan lại chạy trốn sau khi anh hôn e, đến mức hung hăng muốn có một mối quan hệ trong vòng chưa đầy 24 giờ đó, nhưng, bất chấp tất cả những điều không ngờ tới, Mingyu vẫn làm theo.
"Nhưng!" Seungkwan nói thêm và chỉ tay vào Mingyu, "Em không thể để anh ghen mỗi khi em và Hansol thân thiết một chút. Em sẽ không thay đổi cách tương tác với người bạn thân nhất của mình."
"Anh có thể ghen một chút không?"
"Cũng được."
"Anh có thể hôn em được không?"
Không trả lời, Seungkwan là người rút ngắn khoảng cách giữa họ. Với một chút quá nhiều nhiệt tình. Mingyu phải lùi lại một bước để giữ cho mình không bị ngã, nhưng anh đã bám chắc vào Seungkwan nên em di chuyển theo anh. Seungkwan tiếp tục tiến lên cho đến khi Mingyu bị ép sát vào tường. Sau vài phút trang điểm cuồng nhiệt, Seungkwan lùi lại vì cảm thấy cần chút không khí. Ánh mắt họ chạm nhau và cả hai không thể không mỉm cười. Đầu anh lại cảm thấy choáng váng, nhưng lần này theo chiều hướng tốt.
"Điều đó hay hơn rất nhiều so với bất kỳ fic hư cấu nào mà anh từng đọc." Mingyu cười khúc khích.
Seungkwan tinh nghịch đánh vào ngực anh, "Thật sự đấy, anh đọc bao nhiêu vậy?"
Mingyu nhún vai, "Một chút. Nhưng có rất nhiều điều về anh và Wonwoo hơn là về em và anh."
Seungkwan cau có, "Wonwoo ạ?"
Mingyu vuốt tóc em, "Giờ thì ai đang ghen đây?"
Seungkwan hất tay anh ra, "Em ghen vì anh đang đọc về em và Wonwoo, không phải vì mối quan hệ thực sự của anh với anh ấy. Tại sao anh lại đọc về hai người cùng nhau nếu anh thích em chứ?"
Mingyu đặt tay lên hông Seungkwan, "Anh chỉ tò mò thôi mà, anh hứa đấy. Mãi cho đến khi anh đọc được điều gì đó về em và anh, anh mới thực sự cảm nhận được mọi thứ." Anh kéo Seungkwan lại gần hơn, "Nhưng anh chán mấy cái fic rồi. Anh chán ngấy những câu chuyện về chúng ta do người khác viết. Hãy tạo ra câu chuyện của riêng chúng ta từ bây giờ. Với một kết thúc có hậu hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro