
Tập 2 (H).
Rating: 18+ 🔞🔞⚠️⚠️
Warning: H, violence, r*pe, pedophillia, lệch nguyên tác, OOC.
--
Kenjirou hiểu vì sao những đứa nhỏ thường rất sợ hãi khi trời tối đến. Giấc ngủ mê dai dẳng cuối cùng cũng kết thúc, hình ảnh trước mắt khiến anh lâm vào nguy khốn. Xung quanh xuất hiện mấy tên đàn ông cao lớn, nét mặt bọn chúng rất lạ. Dường như bọn chúng đang thèm thuồng thứ gì đó, thứ đó sẽ khiến cuộc đời anh chôn vùi trong màu đen mãi mãi. Đứa trẻ vừa mới đón xong sinh nhật lần thứ mười, tỉnh dậy với gương mặt bầm tím, mùi gỗ mục và rác rưởi bốc lên nồng nặc. Anh nhích người sát vào góc tường, nhưng bọn chúng vẫn cứ áp chế, đôi mắt bọn chúng bám theo tầng mờ đục. Tên chắt lưỡi phán xét, tên vô tư phun nước bọt và không ngừng chửi tục, tên thì nâng tiếng cười khanh khách. Từ nhỏ, ba mẹ đã khen anh là một đứa trẻ thôn minh. Anh biết rõ bản thân đang lạc lối ở đâu, và anh càng nhận thức được nhiều hơn, cuộc sống nô lệ mà mẹ anh đã gán ghép cho anh, đường về nhà sẽ không cần thiết nữa.
"Không... không được lại gần đây... các ông là người xấu..."
Cả ngày dài không được ăn uống, chiếc bụng xẹp lép bắt đầu nhộn nhạo dần, bộ quần áo rách rưới chịu đựng cái lạnh thấu xương. Kenjirou chỉ yếu ớt dùng tay che chắn cả thân thể không ngừng run, tầm nhìn phía trước chỉ hoàn lại màu xám. Đám đàn ông loại nào cũng có, ở cái thời đại khan hiếm của cải, đàn bà và phụ nữ chưa đủ giải tỏa cho sự ham muốn bất thường của bọn chúng. Có thể tàn nhẫn đem cả trẻ nhỏ vào đây, tụi nó còn chưa biết cái gì gọi là công cụ thỏa mãn hay quan hệ tình dục, bọn súc sinh rất vui khi thực hiện tội ác khốn kiếp đó.
"Nhóc con, mày bị đưa tới đây rồi, đừng tỏ vẻ trong trắng ở đây. Mày nhìn xem, chỗ này người ta gọi là nhà chứa. Bắt đầu từ ngày hôm nay, mày sẽ là con điếm, một món hàng chuyên phục vụ nhu cầu sinh lý của khách. Đã nghe rõ chưa?"
Tên đàn ông lạ mặt tiến sát vào Kenjirou, mỗi từ ngữ đều nhấn mạnh rõ ràng về vai trò đau đớn nhất trong quãng đời mà anh bắt buộc phải chịu đựng. Hai cánh tay to tướng chất đầy hình xăm, thắt lưng cởi bỏ ra ngoài, thứ vũ khí ấy vô tư quất mạnh lên da thịt gầy guộc. Sợi dây thừng cũ được hắn cầm lấy, cố định cổ tay anh bằng cách siết chúng thật chặt, mọi cử động bất lực hoàn toàn. Từng ngón thô ráp chạm đến mảng da trắng nõn, nơi đang dần phát triển từ bé con mới lớn, tiếng cười đầy vẻ man rợ. Shirabu Kenjirou dù có chết, anh cũng sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng ấy kinh hoàng ra sao.
Bọn cặn bã ra sức vung từng cú bạt tai, vết bầm liên tiếp xuất hiện trên khuôn mặt lấm lem nước mắt, âm thanh la hét đều bị cản trở. Đôi mắt hiện lên màu sắc của khủng hoảng cứ ào ạt đổ xuống. Gã đàn ông dùng lực mạnh bạo, trực tiếp mở rộng đôi chân gầy trơ xương, tư thế có thể thấy rõ nhất mật động nhỏ bé. Hắn xuýt xoa, đáy mắt ngập tràn dục vọng, chiếc áo thun cũ mèm, hắn tàn nhẫn xé rách, để lộ cả mảng ngực đầy rẫy vết bẩn từ bụi cát phủ đầy.
"Không... không được chạm vào người con! Làm ơn đi mà! Người xấu! Người xấu! Mẹ ơi, mẹ ơi, cứu con với... hức... mẹ ơi..."
"Nhóc con, mày chẳng còn cơ hội được nhìn thấy mẹ khi con đàn bà đó đã bán mày vào đây đâu! Nhớ không? Mày là một món hàng, mày sẽ không bao giờ thoát ra khỏi nơi này, vì mày chỉ mãi là một công cụ tình dục cho bọn tao thôi người đẹp ạ, hahaha!"
Tay quơ quào tứ tung, điều duy nhất Kenjirou muốn làm, anh muốn tránh đi những lần vuốt ve kinh tởm kia. Anh muốn được giải cứu, anh muốn được tự do, và... anh chỉ muốn được ngắm nhìn mặt trời một cách rõ ràng nhất. Thằng nhóc tì sống trên đời đã qua mười năm, chưa từng biết tới khái niệm niềm vui, cớ sao điều tồi tệ cứ ráo riết theo đuổi?
Hắn đè chặt đầu gối anh, cảm giác đau buốt rất nhanh ập tới. Hắn vòng tay ôm chặt lấy bờ hông, đầu lưỡi tấn công vùng cổ mẫn cảm, ra sức liếm láp như một phần ăn ngon lành. Cảnh vật phía trước tưởng chừng như đều đã phủ kín mảng trời đen kịt. Anh kêu gào trong nỗi phẫn uất không cách nào xoá nhoà, lại hứng chịu thêm một cái tát đau đớn, kéo theo dòng máu đỏ lấm lem trên gương mặt gầy gò.
"Chà, đúng là hàng ngon thật! Con mụ đó cũng khéo đẻ thật, Chỉ là đứa con trai, nhưng nhìn xem, nó còn lẳng lơ hơn cả đám con gái ngoài kia nữa này!"
Lời giọng yếu ớt cố gắng vang tiếng lớn hơn, câu tha thứ buông nhiều đến mức cả cổ họng đều đau rát. Bọn chúng là ai vậy? Là người đã có gia đình, là người làm cha, hay chỉ đơn giản là những người ưa thích lộng quyền đối với những phận đời nghèo khổ như vậy? Bọn chúng chẳng thèm đoái hoài, mắt nhìn cảnh tượng trước mắt như thứ sẽ khiến đám người ấy được thăng hoa. Vẻ mặt tên nào tên nấy đều y hệt cơn ác mộng khủng khiếp.
"Thế à? Tao cũng muốn thử! Tao nhịn lâu lắm rồi!"
"Tao nghe bảo làm tình với mấy thằng đĩ đực có khi còn sướng hơn tụi đàn bà nữa đấy! Khà khà, phải trải nghiệm loại cảm giác hưng phấn này nhanh thôi!"
Một bàn tay khác tóm gọn cằm anh, bọn chúng tùy tiện đưa hai ngón tay sục sạo khoang miệng, tốc độ vừa nhanh chóng, kèm theo rất nhiều nhẫn tâm. Kẻ điên cuồng cất lên tràng cười thích thú, tiếp đến lại nhét vào giữa môi anh tấm giẻ nhàu nát, bắt buộc Kenjirou ngậm chặt. Trong khi một tên nữa đang lần mò đến tới bờ ngực trơ xương, nơi phát ra từng luồng khí thở hối thúc.
"Thích thế nhỉ? Nhóc con, mày có chắc mày chỉ mới mười tuổi không hả? Mày cứ giữa cái điệu bộ này, chà chà, mày sẽ khiến khách hàng ở nhà chứa phát điên vì mày sớm thôi!"
Đôi mắt xinh đẹp cứ thế nhắm nghiền, Kenjirou cong người hứng chịu từng cơn đau đớn khi bọn khốn kiếp không ngừng làm loạn vị trí của hai hạt đậu nhỏ. Hắn dùng miệng và lưỡi trêu đùa, day dưa và ngấu nghiến chúng hết cỡ, tiếng kêu gào khi qua tai bọn khốn kiếp, dần biến thành tiếng nỉ non khe khẽ.
"Kh-Không... Không được... Đừng làm như vậy nữa mà... Con sợ... Con sợ lắm! Xi-Xin hãy tha cho con!"
"Đừng sợ nhé bé cưng, bữa tiệc chính sẽ làm em thích thú ngay đây."
--
"KHÔNG!"
Sắc màu nơi căn phòng ủ lên ánh vàng ảm đạm, từ ngọn đèn trên trần nhà, nó ẩn hiện thứ gì đó, báo hiệu một lời tạm biệt với khung cảnh tồi tàn này chăng? Xung quanh bốc mùi hôi thối, bức tường đầy rêu nhơ nhớp, chăn nệm vẫn còn in đậm mảng tinh dịch tanh nồng từ những tên khách mất nhân tính. Cơ thể anh chẳng chịu nghe lời, tay chân đều không thể nhấc nổi, chỉ duy nhất vẫn là đôi mắt mở to. Cảnh tượng cưỡng bức năm ấy, anh chưa bao giờ dám quên. Trôi qua năm thứ mấy tồn tại ở đây, đến anh cũng không nhớ rõ, thứ duy nhất có lẽ sẽ đeo bám anh, chắc hẳn là một cuộc đời đầy rẫy nỗi sợ hãi.
Đau đớn từ ngày hôm qua bất chợt đánh lên, đêm qua Kenjirou phải phục vụ đến bốn người. Và một tên nào đó có vẻ rất giàu có, hắn sử dụng bạo lực, roi điện và gậy gộc đều áp chế lên người anh. Cửa mình bên mang theo tê dại, anh đành thở dài bất mãn, cảm giác ươn ướt thấm trong ga giường khiến anh phát bực. Kenjirou với tay nắm lấy nó, biến nó trở thành điểm tựa chắc chắn, giúp đỡ bước đi của anh sẽ phần nào được vững vàng hơn.
Phòng tắm chỉ cách anh hơn chục bước chân, nhưng mất đến nửa tiếng đồng hồ để Kenjrou dừng chân tại nơi đó. Hình ảnh phản chiếu trước tấm gương mờ, khuôn mặt chi chít vết bầm tím, hai cánh môi tứa máu khiến người nhìn chẳng thể hình dung được anh đã chịu hành hạ tàn bạo tới mức nào. Cơ ngực đầy ắp vết trầy xước dài ngắn, hai cánh tay chỉ còn da và xương hằn vết đánh từ thắt lưng. Xen lẫn là dấu tích của còng sắt, nặng hơn nữa là thương tổn từ dây xích nặng nề ngoài kia. Tấm lưng trần trụi gầy trơ ra, lộ cả xương sống và vùng xương chậu rất rõ, anh tự khinh thường chính bản thân mình.
"Shirabu Kenjirou, mày là thứ gì vậy hả? Nhìn xem, thảm hại quá đó."
Buổi sớm ám tầng sương, nương theo dòng nước lạnh băng cứ liên tục xả xuống. Kenjirou gục đầu nhìn những dòng máu đỏ thẫm dần trôi xuống cống, chạm nhẹ vào nơi luôn chịu áp bức khôn lường, lực chà xát được gia tăng mạnh hơn. Dòng nước buốt hoà lẫn với dòng lệ tuôn trên khoé mi cong, chúng mất đi vẻ hoàn mỹ vốn có. Chẳng phải vì cơn đau hành hạ, bởi lẽ chuỗi ngày tháng dông dài, một thằng điếm ở nhà chứa tồi tàn này, anh tồn tại bởi lý do nào vậy?
"Giải thoát..."
Tiếng gõ cửa làm anh giật mình, rất ít người dám đi lại quanh dãy hành lang cuối, vì những buổi đêm ở đây vô cùng hỗn tạp. Anh tắt vòi sen, tướng đi khập kiễng, cả gương mặt đều nhăn nhó lại vì gặm nhấm cơn đau hành hạ, chậm chạp tiến ra ngoài. Khoảnh khắc hiếm hoi mà anh hứa sẽ luôn khắc ghi, tên con trai anh vừa làm quen vào sáng hôm qua, cậu ấy đang đứng trước cửa phòng. Không phải là cầm theo hộp trang điểm, thay vào đó, cậu bưng theo một chậu nước ấm, cùng với tấm khăn bông mềm.
Tsutomu chẳng biết vì sao lại dậy sớm hơn lúc chuông reo. Công việc hằng ngày được hoàn tất khẩn trương, cậu mang theo ý định, ý định muốn chạy thật nhanh vào căn phòng ấy, chỉ để gặp lại anh. Đêm qua, cậu cả gan chạy căn phòng đó, cậu chỉ muốn nhìn thấy anh được ăn uống đầy đủ mà thôi. Tâm trạng phấn khởi nhìn đến mẩu bánh mì kẹp sơ sài, chắc hẳn anh sẽ thấy vui lắm. Nhưng cậu sai rồi, tiếng chửi mắng rất lớn cứ văng vẳng ra ngoài. Làm sao cậu quên được, Shirabu Kenjirou dù muốn dù không, anh vẫn là một con điếm được ưa chuộng nhất giữa căn nhà chứa bẩn thỉu này.
"Mẹ nó, mày mau rên rỉ lên cho tao, thằng chó! Tao trả cả bộn tiền để được chơi mày chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ thôi đấy, mày cũng nên biết điều một chút đi!"
Thân ảnh nhỏ bé nằm quằn quại trên giường, hai tay bị dây xích trói cố định trên đỉnh đầu. Anh chịu đựng từng nhịp roi điện quất vào người, cứ lần này kết lúc, thì lần khác lại chêm thêm. Thông qua khe cửa, tiếng thở anh nặng nề khó tả, gương mặt đờ đẫn vì bắt buộc lâm vào cảnh tượng chẳng mấy mong muốn. Tên khách mất hết kiên nhẫn, vung tay đánh đập chưa đủ, hắn dùng tới cách vồ vập bên dưới nơi cấm địa chất đầy máu tươi. Đoạn, hắn nở trên môi nụ cười thèm khát, đặt chân anh gác lên vai, ra sức liếm láp từng vết thương đã tứa huyết đỏ với khát vọng dục tình ghê rợn.
Tsutomu lặng người, nhìn đến thân ảnh chẳng thiết tha kêu gọi lời cầu xin nào. Vầng mặt trời thuần khiết giờ đây chỉ ngước mặt đối diện với trần nhà, nỗi thống khổ đã vượt quá giới hạn. Mặc cho tên khách luôn dùng những hành vi đồi bại thế nào, anh sở hữu lòng kiêu hãnh đáng kinh ngạc, nhất quyết không phản ứng lại dù chỉ là một tiếng rên.
"Nào mỹ nhân, rên rỉ vì anh đi nào. Xinh đẹp thế này, đừng khiến anh suốt ngày cứ làm em bị thương nhiều như vậy chứ, em thấy đúng không?"
Kenjirou bất mãn với đám đàn ông đê tiện, cảm nhận từng cú thúc điên dại mà hắn đang lộng hành.Từng giây phút trôi qua, cả cơ thể gần như đã nát tươm. Hắn luật động thân dưới mạnh đến mức cả giường vang lên từng tiếng cọt kẹt nhức tai. Tay hắn bám chặt vào bờ eo mỏng manh, tính khí càn quét và đập phá một hồi lâu cho đến khi cửa mình rách thêm mảng da thịt lớn. Cơn khát cho lần làm tình được thỏa mãn, hắn thả trói cổ tay trầy xước, dùng khuôn miệng bẩn thỉu mút lấy đôi môi hồng nhuận.
"Đừng nghĩ rằng mày là thằng đắt tiền nhất ở đây thì mày dám hống hách với tao! Lần này tao tạm tha, ngày sau khi tao tới đây, tao không muốn làm tình với xác chết, nghe rõ chưa?"
Tiếng cười được hắn dâng cao, vỗ vài cái tát khiêu khích vào khuôn mặt chằn chịt thương tích đáng báo động. Hắn mặc lại đồ và rời đi ngay sau đó, không quên dành tặng cho người trên giường vài câu từ, được cho là thật lòng nhất.
"Mày đó, chỉ là công cụ để làm hài lòng ham muốn của đàn ông thôi. So với bọn điếm kia, mày là đứa bẩn thỉu nhất ở đây, đã rõ chưa hả? Mày đã là một đứa không ra gì khi mày bước chân vào khu nhà chứa này rồi."
"Tch, là cậu sao?"
Anh nói nhỏ quá, nếu không lắng tai nghe rõ, Tsutomu còn tưởng rằng đó chỉ là tiếng gió bất chợt thoảng qua đây. Đối phương đứng trước mặt, không mảnh vải che thân, cả cơ thể đều ướt nhẹp, từ người anh tỏa ra luồng khí lạnh buốt. Tsutomu cầm chặt thau nước ấm, môi cậu lắp bắp điều gì đó, mất một lúc lâu, chắc hẳn Kenjirou dường như cũng đã mất kiên nhẫn vì cậu rồi.
"Cậu muốn gì ở tôi?"
Ngước nhìn tên con trai luôn mặt hướng về giường trong trạng thái khó lòng biểu đạt được suy nghĩ mà cậu muốn thể hiện tới, cậu bé liên tục đẩy thau nước đó vào người anh mãi. Gương mặt non nớt gần như rất muốn òa khóc, anh khâm phục cậu, vì cậu cứng rắn hơn anh nghĩ. Chẳng hạn như bây giờ, cậu cắn môi chặt, ngăn cho đôi mắt đỏ ngầu rơi xuống dòng lệ không đáng có.
"Muốn vào phòng tôi? Cậu đem nước vào phòng tôi làm gì? Không nhìn thấy phòng tôi có nhà tắm rồi à?"
"Ưm, ưm!"
Gương mặt sáng rỡ của Tsutomu khiến anh ngập ngừng, cậu bé gật đầu lia lịa thay cho từng câu chữ phát ra từ khuôn miệng không ngừng ú ớ lộn xộn. Kenjirou bắt gặp cảnh tượng khó quên, cậu chàng liên tục dậm chân xuống nền đất, hòng đề nghị tới lời giúp đỡ chắc chắn.
"Cảm ơn, nhưng tôi cũng không cần đến nó. Tôi không quen tắm nước nóng."
"Ưm, ưm!"
"Tôi bảo là tôi không cần. Dù sao cũng cảm ơn cầu lần nữa nhé."
"Cậu... tôi đã bảo rằng tôi không cần!"
"Ưm!"
Không chờ người kia tiếp thêm lời nào, cậu tiến vào phòng anh. Dù đối phương luôn ngăn cản bằng những lần vung tay nhẹ hều, cậu ngang nhiên đặt chậu nước lên kệ tủ đặt gần giường. Tsutomu chưa lần nào biểu hiện thái độ tùy tiện như thế bao giờ, cậu chỉ tay lên giường, bắt anh phải ngồi lên đấy. Cùng với mọi thứ đã được cậu chuẩn bị sẵn, anh cần vệ sinh sạch sẽ lại thân thể, điều cần thiết nhất cho cơ thể anh.
"Thật là, cậu muốn đối chất với tôi hả?"
"ƯM!"
Đôi mắt Kenjirou bắt trọn vào thân ảnh của một cậu con trai vừa bước vào tuổi thiếu niên. Tsutomu khác biệt thật, vừa lanh lẹ, vừa cần mẫn, còn là người biết cách sẻ chia. Nhìn cách cậu nhúng khăn vào làn nước ấm, lau giúp anh những vết bầm tím trên gương mặt, đủ hiểu bản tính cậu tốt đẹp ra sao. Tiếp đến là hai cánh tay, cậu cẩn thận không động mạnh, di chuyển vùng khăn xóa hết toàn bộ mảng máu khô còn bám trên vùng da thịt xanh xao.
"Tsutomu, vì sao cậu lại làm việc này? Ông chủ kêu cậu làm phải không?"
"Ưm ưm."
"Cậu tự động làm cho tôi, không sợ hắn sẽ đánh đập cậu sao?"
Động tác của cậu bé có phần chậm đi, gương mặt cậu dù gan lì đến mấy, nhưng mệnh lệnh cấp trên nếu phạm phải điều sai lầm, cậu sẽ gặp chuyện không may. Kenjirou nhắm hờ mắt, vẫn như cũ là ngước nhìn về nơi ánh đèn trần, lời giọng yếu ớt, anh lo cho tình trạng tiếp theo của cậu.
"Đừng làm nữa, tôi không muốn cậu liên lụy đâu."
Kenjirou cố hất bàn tay đang chăm sóc giúp mình ra khỏi thân thể, anh chẳng muốn gặp Tsutomu trong tình trạng thảm hại như thế này chút nào. Anh thận trọng nằm xuống giường, tấm mền mỏng vương lại mùi máu tanh và mùi tinh dịch hăng hắc, anh chẳng buồn quan tâm. Món hàng cao giá định bụng sẽ đánh một giấc ngủ ngon, phải giữ được chút tinh thần khỏe khoắn cho đêm tối kinh khủng sắp tới nữa.
"Tôi bảo rằng cậu đi đi."
Cậu giữ nguyên hành động nhúng khăn, cậu không ngần ngại tung hết chăn, cơ thể tàn tạ khiến lòng cậu đau nhói. Thái độ ân cần và kĩ lưỡng, tránh va chạm trên vị trí sẽ khiến anh đau, lau thật sạch vết nhơ nhuốc kia. Anh đang nằm im trên giường, tiếng rên rỉ pha đặc chất giọng nghẹn ngào khi vết thương hôm qua lại có dịp hé miệng, máu tuôn từng mảng đỏ thẫm.
"Sao cậu bướng bỉnh quá vậy hả? Nếu để mọi người biết được cậu đến đây là vì tôi, cậu sẽ bị đánh chết đó! Có nghe không? Mau đi đi!"
Tiếng mắng chửi khi chất bên tai cậu, chưa bao giờ khiến cậu bận tâm. Bản tính cậu rất đặc biệt, ngang nhiên cho những việc làm tiếp theo, giúp anh là việc cậu sẽ không bao giờ hối hận. Lau người giúp anh sau khoảng thời gian ấy cũng là lúc mặt trời đang chạm đỉnh, đổ đi chậu nước dơ và vứt bỏ chiếc khăn dính đầy máu, đắp cho người nằm trên giường tấm chăn mới. Anh thiếp đi rồi, hơi thở nhẹ như không, cậu dường như đã trông thấy khoảnh khắc từ hai khóe mắt anh xuất hiện dòng lệ lấp lánh.
--
Anh thức giấc vì cơn đau nhói ở cửa mình hành hạ, căn phòng vẫn giữ nguyên sắc tối mịt mù, chẳng biết còn là buổi sáng hay đã qua thời điểm chiều tà. Cơ thể sau khi được thiếu niên ương ngạnh giúp tẩy rửa, anh dần lấy lại tỉnh táo. Anh ngồi dậy sau khi thấy được mảnh giấy đặt ở cạnh tủ, vẫn là dòng chữ nguệch ngoạc như đứa trẻ con. Anh chăm chú đọc rất lâu, không phải văn chương hoa mỹ, nhưng trái tim anh luôn nhịp đập vô số lần mạnh mẽ, thật khó hiểu làm sao.
"Chào anh Kenjirou, tôi là Tsutomu đây ạ. Tôi nhắc lại tên của mình chỉ vì không muốn anh quên mất tôi là ai thôi. Xin lỗi vì đã làm anh nổi giận, nhưng anh đang bị thương, tôi chỉ muốn giúp anh một chút. Anh là người xinh đẹp nhất mà tôi từng được gặp, và tôi không muốn anh phải chịu đựng những thương tổn đó trong cô đơn đâu... Một lần nữa, tôi muốn xin lỗi anh. À còn chuyện này nữa, chúc anh có một giấc ngủ ngon, anh Kenjirou nhé."
Coơ thể anh lay động nhiều hơn khi cầm lên mẩu giấy, anh ôm nó vào lòng và khóc nức nở, giống hệt với đứa bé vào năm mười tuổi đã bị ruồng bỏ bởi người phụ nữ tồi tệ ấy. Hàng mi ngập lệ vừa tầm với ánh đèn vàng dần tắt, những ngón tay hao gầy vô thức chạm lên chúng, rung động về thứ cảm xúc xa vời.
"Thật lòng cảm ơn cậu, Tsutomu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro