[𝟮]: Những ngày thơ ấu
~ Flashback ~
Năm bạn 7 tuổi, bạn được gia đình đưa đến Kyoto trong một dịp hiếm hoi. Đó là một buổi sáng mùa thu trong trẻo, không khí se lạnh, ánh nắng vàng rực rỡ len lỏi qua những tán cây phong đỏ. Đứng bên cạnh cha mẹ, bạn ngước nhìn tòa dinh thự cổ kính của gia tộc Gojo – một nơi vừa uy nghiêm, vừa lạnh lẽo.
Họ nói rằng chuyến thăm này là để củng cố mối quan hệ giữa hai gia tộc, nhưng bạn không hiểu rõ ý nghĩa thực sự của điều đó. Với bạn, tất cả chỉ là một chuyến đi nhàm chán.
"Đứng thẳng lên nào," mẹ bạn nhắc, chỉnh lại vạt áo kimono nhỏ xíu bạn đang mặc. "Con phải cư xử cho đúng mực trước mặt nhà Gojo."
Bạn gật đầu ngoan ngoãn, nhưng thực ra, bạn đang lén lút quan sát xung quanh. Và đó là khi bạn thấy cậu bé ấy.
Cậu ấy đứng một mình dưới gốc cây phong lớn, mặc bộ yukata đơn giản nhưng không che giấu được vẻ ngoài nổi bật. Đôi mắt xanh sáng, như phản chiếu cả bầu trời, nhìn chằm chằm về phía bạn. Cậu không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu, như đang chờ bạn đến gần.
"Chào anh," bạn lên tiếng, nở một nụ cười tự nhiên. "Anh là ai thế?"
Cậu không trả lời ngay, chỉ nhìn bạn một lúc rồi nhún vai.
"Tôi là Gojo Satoru. Còn cậu là ai mà dám vào nhà tôi?"
Câu hỏi không hề có chút thân thiện, nhưng bạn không cảm thấy bị xúc phạm. Ngược lại, bạn bật cười trước vẻ tự mãn của cậu.
"Em là Y/N. Gia đình anh mời em đến đây. Anh không nghĩ là em tự ý vào đâu, đúng không?"
Satoru nhìn bạn thêm một chút, rồi nhếch môi cười.
Trong suốt buổi gặp gỡ giữa hai gia tộc, bạn và Satoru nhanh chóng trở nên thân thiết, chủ yếu vì anh tò mò về bạn. Satoru, với bản tính tự phụ, thích thử thách bạn trong mọi việc, từ việc nhảy qua con suối nhỏ sau dinh thự đến việc đoán xem có bao nhiêu lá phong rơi xuống trong một giây.
"Em không biết gì về nguyền thuật đúng không?" Satoru hỏi, ngồi trên cành cây cao, trong khi bạn loay hoay dưới đất tìm cách trèo lên.
"Không cần biết," bạn đáp, hơi bực mình. "Nhưng em biết cách đánh bại anh."
Câu trả lời khiến Satoru phá lên cười.
"Được thôi, cứ thử đi. Nhưng nhớ đấy, tôi là người mạnh nhất!"
Những ngày tháng ấy trôi qua một cách nhẹ nhàng. Dù đôi khi anh ta làm bạn phát cáu vì tính cách kiêu ngạo, bạn vẫn thích cái cách mà Satoru luôn khiến mọi thứ trở nên thú vị hơn.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếng côn trùng kêu râm ran hòa với tiếng lá cây xào xạc trong gió tạo thành một bản nhạc mùa hè êm đềm. Bạn và Satoru nằm dài trên bãi cỏ xanh, dưới tán cây cổ thụ lớn. Những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời trong vắt, đôi lúc che khuất ánh nắng chói chang.
"Tại sao lúc nào em cũng ngồi im lặng thế?" Satoru đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Bạn không trả lời ngay. Ánh mắt bạn dõi theo một chú chim nhỏ đang vỗ cánh bay ngang qua, rồi mới quay sang anh.
"Vì em không thích ồn ào như anh," bạn đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng không che giấu được chút tinh nghịch.
Satoru bật cười, tiếng cười vang khắp không gian yên bình ấy.
"Ồn ào? Em gọi anh là ồn ào sao? Không phải là anh đang cố làm cho cuộc sống của em thú vị hơn sao?" Anh chống tay lên đầu, nhìn bạn đầy thách thức.
"Thú vị?" Bạn bật cười, ánh mắt liếc anh như muốn khiêu khích. "Thế thì anh chứng minh đi."
Satoru nhướn mày, nụ cười nửa miệng đầy tự tin.
"Được thôi. Nếu em theo anh, em sẽ không bao giờ thấy chán!"
Bạn lắc đầu, nhưng không nói gì. Những khoảnh khắc như thế này luôn khiến bạn cảm thấy thoải mái. Satoru, dù có kiêu ngạo và tự phụ đến mức nào, vẫn luôn biết cách kéo bạn ra khỏi cái vỏ bọc lặng lẽ của mình.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Một lần, khi đang chơi trốn tìm trong khu vườn rộng lớn, bạn vấp phải rễ cây và ngã xuống. Đầu gối bị trầy xước, một vệt máu nhỏ chảy ra, nhưng bạn chỉ nhăn mặt chứ không khóc.
Tiếng bước chân vội vã vang lên, và ngay sau đó, Satoru xuất hiện, thở hổn hển.
"Em có sao không?" Anh quỳ xuống bên cạnh bạn, đôi mắt lo lắng dù giọng cố tỏ ra mạnh mẽ.
"Không sao," bạn đáp, giọng run nhưng vẫn cố nở một nụ cười.
Satoru nhìn bạn, rồi bất ngờ rút chiếc khăn tay nhỏ từ túi áo, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên đầu gối bạn.
"Đừng cử động," anh nói, giọng nghiêm túc đến mức khiến bạn bất ngờ.
Ánh mắt anh tập trung, không giống như thường ngày. Giây phút đó, bạn nhận ra rằng đằng sau vẻ ngoài bất cần của Satoru, anh luôn quan tâm đến bạn nhiều hơn những gì bạn tưởng.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Một ngày khác, bạn và gia đình được mời tham dự một bữa tiệc tại gia tộc Gojo. Dinh thự rực rỡ ánh đèn lồng, những vị khách quyền quý khoác trên mình những bộ kimono lộng lẫy, khiến bạn cảm thấy như lạc vào một thế giới khác.
Bạn đứng lặng lẽ ở một góc, nhìn Satoru hòa mình vào đám đông với sự tự tin tự nhiên. Anh như một ngôi sao sáng, thu hút mọi ánh nhìn.
"Em sao vậy?" Satoru đột nhiên xuất hiện bên cạnh, cúi đầu xuống để nhìn thẳng vào mắt bạn.
"Không có gì," bạn đáp, giọng nhẹ bẫng. Nhưng ánh mắt của bạn vô thức lướt qua những người xung quanh, những kẻ luôn tỏa ra vẻ kiêu ngạo và áp lực vô hình.
Satoru im lặng trong giây lát, rồi bất ngờ kéo bạn ra khỏi đám đông, dẫn bạn đến một góc khuất gần khu vườn.
"Em không cần phải để tâm đến họ," anh nói, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết. "Nếu có ai làm khó em, anh sẽ bảo vệ em."
Lời nói của anh, dù đơn giản, lại có sức nặng mà bạn không thể bỏ qua. Lần đầu tiên, bạn cảm thấy rằng giữa những áp lực không tên, luôn có một người sẵn sàng đứng về phía bạn.
"Cảm ơn anh, anh Satoru" bạn thì thầm, giọng khẽ run.
Satoru chỉ mỉm cười, nhưng ánh mắt anh lấp lánh như muốn nói rằng lời hứa này sẽ không bao giờ thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro