Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆ Đứa trẻ không có kagune ☆

"Ôi trời, ai lại hứng thú tới thăm lão già này vậy nhỉ? Đã lâu rồi đúng không? Rachen, con trai yêu quý của ta."

"Câm đi. Tôi không coi ông là bố tôi, chỉ có bố dượng mới thực sự là bố tôi. Hơn nữa, giờ tôi là Archen, Joong Archen Aydin, mong ông sẽ không nhầm lẫn."

Joong Archen hiện tại đang ở trong Lồng Bạc, cùng với Dunk Natachai, hai người đến đây để gặp một người. Bố ruột của Joong, ngài Wachirawit Weerapakul. Quỷ ăn thịt hạng SS "Priest". Một tu sĩ.

"Tch... Vô ơn thật đấy." - Priest tạch lưỡi.

"Tôi có vài câu hỏi, và tôi muốn ông nghiêm túc trả lời chúng."

Joong Archen quả thật không muốn quan tâm đến người đàn ông này. Gương mặt quá đỗi đáng ghét.

"Trả lời câu hỏi của con thì cũng được thôi, nhưng mà, không phải cuộc trò chuyện này chỉ nên là của riêng hai cha ta thôi à?" - Tu Sĩ đá mắt về phía Dunk Natachai, người con trai kì lạ vẫn luôn đứng phía sau Joong Archen.

"Anh ấy không liên quan đến ông."

"Hừm... người yêu con à?"

"Không phải chuyện của ông."

"Lâu rồi ta chưa được ăn, người yêu con có hương vị rất thơm đấy."

'Rầm'

"Ông đừng làm tôi mất kiên nhẫn."

Joong Archen tức giận đập tay vào mặt kính buồng giam. Nếu Priest dám động vào một sợi tóc của Dunk Natachai, Joong Archen sẽ giết ông ta chết thêm một lần nữa, chết không toàn thây. Dunk thấy Joong bị kích động thì tiến tới an ủi hắn, anh cũng không phải dạng hiền lành gì cho cam, anh ngước mắt lên lườm tên ghoul một cái rồi rời đi. Anh là người khôn ngoan, anh biết nếu anh ở lại sẽ càng khiến tên ghoul này chọc điên Joong dễ dàng hơn.

"Bếp Trưởng là ai? Hắn ta sử dụng kagune gì?"

"Bếp Trưởng à? Một cái tên thật quen thuộc. Một người bạn cũ của ta. Còn kagune của hắn, ta không biết."

"Bên cạnh Bếp Trưởng luôn có một đứa trẻ, là ghoul. Ông biết chứ?"

"Ta không biết."

"Đứa trẻ đó không có kagun-"

"Sao con không thành thật chút đi?"

"Cái gì?"

"Cầm một tờ giấy và đọc những câu hỏi bản thân đã biết rõ câu trả lời. Con không thấy nhàm chán à?"

Priest nở nụ cười nhìn về phía Joong Archen. Nụ cười khiến con người ta sởn tóc gáy.

"Ông muốn nói gì?"

"Ta biết con muốn hỏi ta chuyện gì. Nhưng con trai yêu dấu, không phải con mới là người biết rõ hơn ai hết ư? Máu thịt của ta, ADN của ghoul, chúng đang chảy trong người con kia cơ mà."

Joong Archen sững người lại. Thật may vì Dunk Natachai không ở đây, đó là điều duy nhất hắn quan tâm.

"Ông tốt nhất là nên im miệng lại đi."

"Đứa trẻ có một nửa là quỷ ăn thịt, nhưng vẫn có thể ăn thức ăn của loài người, sống như một con người. Đứa trẻ có cả hai con mắt của ghoul. Đứa trẻ không có kagune. Không phải tất cả đều là con à, Joong Archen Aydin?"

"Ông im đi..."

"Có lẽ con nên thừa nhận một chuyện, rằng ta vẫn là bố ruột của con. Và đứa trẻ con đang tìm kiếm, chẳng ai khác ngoài con, con trai của ta. HAHAHAHAHA"

"TÔI BẢO ÔNG CÂM MIỆNG!"

Priest nhìn Joong Archen giận dữ đến đấm vào mặt kính của buồng giam thì liền cười lớn vui vẻ đầy thỏa mãn. Tên ác nhân này rõ là chẳng giống Joong Archen ở điểm nào.

"Biết rõ câu trả lời nhưng vẫn đến đây tìm ta. Nếu không phải là nhớ ta, vậy con nói xem, Archen, con đang có ý đồ gì đây?"

Joong ngồi thụp lại xuống ghế, mái tóc rũ rượi xõa xuống, che đi đôi mắt khó biểu cảm của hắn.

"Bán ghoul... Những đứa trẻ như tôi... thường sống được bao lâu?"

"Con biết mà, con trai. Ba mươi năm."

"Có khả năng n-"

"Có. Nếu con ăn thịt đồng loại của chính mình. Ý ta, là ăn thịt ghoul."

Priest nhắc lại cho Joong Archen, nhấn mạnh rằng, "đồng loại" là ghoul, và hắn, là ghoul. Điều này chưa từng được CCG ghi chép lại, càng không phải là một điều Joong Archen nên tin bừa.

"Tôi biết rồi."

Joong Archen đứng dậy ra về. Khi hắn bước gần ra tới cửa, Priest còn nhân từ, để lại cho hắn một chỉ dẫn.

"Archen. Con nên rượt theo Alice, thay vì Thỏ Trắng."

Vì Alice là thứ Thỏ Trắng tìm đến, là thứ Thỏ Trắng cần có được để cứu lấy Wonderland.

"Em suy nghĩ nghĩ gì vậy?" - Dunk nhìn em người yêu từ lúc ra khỏi nhà tù vẫn luôn đăm chiêu suy nghĩ cái gì đó bèn hỏi han.

"Không có gì."

"Em có lấy được thông tin gì không?"

"Không hữu ích lắm. Em đói rồi, em muốn ăn somtum với cơm cá chiên."

"Ừm, vậy mình đi ăn nhé."

Dunk Natachai xoa đầu con Golden bên cạnh mình. Người thì to mà sao nhõng nhẽo quá.

Hôm nay Gemini thật sự đưa Fourth về nhà như đã nói. Hai người đã lượm chiếc xe ô tô của Dunk Natachai để đi nên bồ câu cũng không theo dõi được vị trí của Gemini. Chiếc ô tô màu bạc đỗ lại trước cổng một ngôi biệt thứ lớn với sân vườn rộng trước nhà. Fourth tiến đến phía trước khóa nhận diện vân tay, vậy là bà Pui vẫn chưa xóa tên con trai cả khỏi hộ khẩu gia đình. Nói ra thì hơi lạ, nhưng bình thường nhà của Fourth sẽ rất nhộn nhịp, nào là tiếng cười đùa của bà Pui với giúp việc trong nhà, rồi tiếng của nong Front nói chuyện với bố. Còn hiện tại, sân vườn thì trông không, đám hoa trong vườn dường như đã héo đi hơn nửa vì không được chăm sóc, và bên trong căn nhà... chúng tan hoang, đồ đạc bị đổ nát, nhữung mảnh kính vỡ vụn trên nền nhà, và hơn hết, không có lấy một bóng người.

Không có mẹ, không có bố, hay là cả Munmuang.

Mẹ... Mẹ đâu rồi...

Cả Gemini và Fourth đều đứng hình trước khung cảnh sập xệ của ngôi nhà. Hai người chia nhau ra chạy khắp các tầng, khắp các phòng ốc để tìm xem còn có ai ở đây không. Và rồi Fourth đã thấy một bóng lưng. Bố của em, ngài Jutinat đang đứng đó, trong căn phòng ngủ đã đổ nát của Fourth, hai tay ôm vuốt ve tấm lông xám màu của Munmuang.

"Về rồi đó à, nong Fourth?"

"B-Bố...?"

Bố quay lưng lại, mỉm cười chào em. Đôi con ngươi đen đỏ của ông khiến cho Fourth giật mình sợ hãi, lùi bước về phía sau. Chẳng để con trai cưng kịp chạy trốn, ngài Jutinat thả ra một chiếc kagune xiên thẳng vào sau lưng em. Fourth đau đớn thộc ra một ngụm máu tươi. Cơ thể em được nâng lên, lơ lửng trên không trung. Ngài Jutinat quăng mạnh em từ trên tầng xuống phòng khách, cơ thể va đập khiến sàn gạch nứt vỡ một mảng. Cùng lúc đó, Gemini cũng từ trong góc bị đá lăn ra về phía em, người đánh hắn ra nông nỗi này, là đứa trẻ đó, "Thiên Sứ". Toàn thân Gemini bê bét máu chảy, em cố gắng nhấc người dậy xem hắn thế nào nhưng cơ thể bị thương tích lại chẳng thể tuân theo. Lỗ hổng trên người Fourth đang nhanh chóng nối liền lại thì ngài Jutinat lại xiên cho con trai mình thêm vài lần nữa, khiến cho khả năng hồi phục của em chẳng thể nào đọ lại nổi với đống máu đang chảy liên tiếp không ngừng. Gemini gượng dậy, từ vai hắn mọc ra chiếc kagune phát sáng ánh cam như lửa cháy, hắn lao thẳng về phía ngài Jutinat, miệng hét lớn mắng chửi.

"CON MẸ NÓ NGAY CẢ CON TRAI ÔNG MÀ ÔNG CŨNG GIẾT Ư?"

"Nặng lời quá Gemini. Sao ta lại giết Fourth được chứ?"

Thiên Sứ nhảy đến trước mặt ông Jutinat, chặn lấy đồn đánh của Gemini khiến hắn rơi xuống sàn nhà. Jutinat nhìn về phía Gemini, ông nhếc mép mỉm cười. Chiếc kagune quen thuộc từ một người bạn cũ, ông ta chẳng mất quá nhiều thời gian đoán ra được người đã bảo vệ cho mấy đứa nhỏ này là ai.

"M-Mẹ... mẹ đâu..." - Fourth nằm liệt người trên sàn, mắt em vẫn hướng về phía người đàn ông mình gọi là "bố" kia. Mọi chuyện xảy ra nhanh quá... em không hiểu.

"Mẹ? Con nói Pui sao? Ta ăn rồi. Ta đã ăn bà ấy chẳng sót lại một chút gì. Thưởng thức mẹ Pui của con ngon miệng như một mĩ thực nhân gian. Tiếc nhỉ, con không thể biết được hương vị của mẹ con ngon đến thế nào."

Tiếng sét đánh ngang tai. Khuôn mặt Fourth tối sầm lại. Sự choáng ngợp bao phủ lấy ý thức em, đôi mắt em chao đảo mờ đi chẳng rõ nét. Lý trí em như biến mất và tai em chẳng còn nghe ra thứ tiếng gì.

"FOURTH!"

Gemini cả kinh nhìn về phía Jutinat rồi quay lại hét lớn tên em. Fourth không nghe được, âm thanh bên tai em chỉ còn lại tiếng ù vang đến chói đầu nhức óc.

"Hahaha con có thể tưởng tượng được không. Cái khoảnh khắc mẹ của con nhìn thấy tên con trai cưng của bà hiện lên truyền hình với thông báo truy nã. Bà ấy đã rất sợ hãi, và ta, đã rất hào hứng được thưởng thức nỗi sợ đó. Những miếng thịt tươi sống của mẹ con bị tay ta xé toạc, vương vãi mùi máu tươi khắp ngóc ngách của căn nhà này. Một bữa tiệc gia đình hoang dại!"

Gemini nghe những gì "bố của Fourth" đang nói, mỗi một từ ngữ thoát ra chẳng thể nào nghe lọt tai. Quá mức đồi bại. Bệnh hoạn đến ghê tởm.

Ăn...Ăn sao...?

Mẹ bị ăn... bởi bố.

"Tôi đã nói rồi."

Thiên Sứ xách theo chiếc búa nặng nề trên tay, bước đến trước mặt Fourth, nó cúi xuống nhìn em, mặt đối mặt.

"Tôi sẽ ăn anh."

Đứa trẻ cầm cổ tay của Fourth nhấc lên, nó dùng chân đạp giữ lấy bả vai của em, một lực mạnh kéo dứt cánh tay của em phựt một tiếng, đứt lìa khỏi cơ thể. 

"Như cách Bố ăn mẹ." - nó nói.

"AGRHHH!"

Fourth hét lên một tiếng đầy đau đớn, đôi mắt em trợn ngược giã trắng, và thân thể em lăn lộn quằn quại trong vũng máu của chính mình. Trong khi đứa trẻ kia cầm cánh tay đã đứt của em lên mà gặm lấy một miếng lớn rồi nhai nuốt xuống. Nó đưa tay tháo chiếc mặt nạ, quệt đi vết máu sót lại trên khóe miệng, nói với em.

"Vị ông anh tởm như chuột chết vậy."

Front.

Đứa trẻ đó... là Front.

Và em... là con của Bếp Trưởng.

Fourth cả kinh nhìn Front trước mặt mình. Đôi mắt tròng đen cùng con người đỏ như máu. Đôi mắt ấy nhìn em đầy căm ghét và hận thù. Fourth không hiểu... tại sao mọi thứ là thành ra thế này. 

Lộn xộn quá...

Em đã làm gì để phải chịu những điều này...

"Đem anh con theo đi."

Jutinat đeo lại chiếc mặt nạ Bếp Trưởng của mình, ông ta ra lệnh cho Front mang Fourth đi theo. Gemini mất máu quá nhiều, cơ thể của hắn cũng không chịu được nữa mà ngất đi, bất lực nhìn theo Fourth bị đưa đi mất. 

Phải mất một lúc lâu sau, Gemini bị đánh thức bởi cảm giác nhột nhột trên da mặt. Hắn mở mắt, là Munmuang đang liếm láp gương mắt của hắn, và hắn, đang ở trong phòng bệnh. Đây đã là lần thứ tư Gemini vào viện trong nguyên nửa đầu năm nay rồi. Munmuang liếm mặt Gemini vài cái rồi chui rúc nằm xuống cạnh vai hắn. Joong Archen đi vào, anh tiêm vào vào ống dẫn một chất lỏng màu đỏ, hắn đoán đó là máu. 

"Sao em lại ở đây?"

"Anh với Dunk đi ăn về thì thấy con xe bạc yêu thích của Dunk trong gara biến mất. Anh ấy tưởng bị thằng nào trộm xe nên bật định vị đi kiếm. Ai ngờ đến kiếm thì lại thấy xe ở trước cổng nhà thằng Fourth. Bọn anh đi vào xem có ai ở nhà không mà xe lại ở đây thì phát hiện mày máu me be bét đang nằm bất tỉnh nhân sự trong nhà, còn có Munmuang của Fourth nữa nên tụi anh vác luôn mày với Munmuang về. Rồi sao nhà Fourth mày thấy mỗi mày, nhà cửa còn tan hoang máu me, Fourth đâu?"

"Fourth bị bắt rồi."

Gemini đưa tay lên trán bất lực nói. Joong Archen nghe Fourth lại bị bắt lần nữa cũng hốt hoảng hỏi thêm.

"Hả? Sao lại bị bắt? Ai bắt? CCG tìm thấy hai đứa bắt Fourth đi nữa rồi ư?"

"Không. Không phải CCG. Là bố của cậu ấy. Bố của Fourth. Ông Jutinat."

"Bố của Fourth á?" - Joong khó hiểu nhìn thằng em đang nằm trên giường bệnh.

"Ừ. Còn có nong Front."

"Sao bố của Fourth lại bắt em ấy đi là như thế nào? Mày nói tao chả hiểu cái gì cả."

"Chuyện Fourth nhờ anh tìm hiểu đấy Joong. Ông Jutinat là Bếp Trưởng, bố của Fourth là ghoul. Front chính là Thiên Sứ, con bé đó là đứa trẻ không có kagune hai người đang tìm đấy!"

Joong sững người, trái tim anh như hóa đá. Vậy hóa ra... Alice, là Fourth sao?

Và đứa trẻ không có kagune, là Front.

Giống như anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro