Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3 | Thị trấn

Trong giấc ngủ, thế giới xung quanh Sylvia dần tan biến, nhường chỗ cho một khung cảnh khác - một khu rừng lạ lẫm dưới ánh trăng bàng bạc. Cô thấy mình khoác trên người chiếc váy dài màu kem, vải muslin mềm mại phấp phới trong gió đêm. Mái tóc buông xõa trên vai, được buộc hờ bằng một dải ruy băng màu xanh nhạt.

Những ngón chân trần của cô chạm vào thảm rêu ẩm ướt. Mùi đất và cỏ dại thoang thoảng trong không khí se lạnh. Sylvia bước đi, váy vướng vào những cành cây thấp, nhưng cô không dừng lại. Trong lồng ngực, trái tim đập mạnh với một cảm giác thôi thúc không tên - như thể có ai đó đang chờ đợi, như thể cô phải tìm được người đó.

Ánh trăng xuyên qua tán lá, tạo nên những mảng sáng tối đan xen trên mặt đất. Sylvia len lỏi qua những thân cây già cỗi, bàn tay đôi lúc chạm vào vỏ cây thô ráp. Cô có cảm giác rõ ràng rằng mình đã từng đi trên con đường này, đã từng chạm vào những thân cây này, đã từng hít thở không khí này.

Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng thì thầm của lá cây. Sylvia dừng bước, cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang dõi theo mình từ trong bóng tối. Nhưng kỳ lạ thay, cô không hề sợ hãi. Ngược lại, trái tim cô đập nhanh hơn vì phấn khích và mong đợi.

Từ trong bóng tối, một bàn tay đưa ra - trắng như tuyết dưới ánh trăng. Sylvia nhận ra ngay lập tức. Không cần suy nghĩ, không cần do dự, cô chạy về phía người đó. Bóng hình khuất trong bóng tối dang rộng vòng tay, chờ đợi cô. Sylvia có thể cảm nhận được sự ấm áp và an toàn tỏa ra từ vòng tay đó, một cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ.

Chỉ còn một bước nữa thôi...

Cô mở choàng mắt, trần nhà quen thuộc của căn phòng ở Forks hiện ra mờ ảo trong bóng tối còn vương vấn. Ngoài cửa sổ, ánh sáng xám xịt của bình minh đã bắt đầu hé rạng. Cô cố gắng níu giữ giấc mơ vừa rồi, cố lục tìm từng mảnh hình ảnh, từng cảm giác thôi thúc ấy. Nhưng nó cứ trôi tuột ra khỏi tâm trí, như làn khói mỏng manh trong gió, không tài nào nắm giữ được. Chỉ còn lại cảm giác bồi hồi khôn tả, và tiếng tim đập mạnh mẽ, dồn dập trong lồng ngực, như một lời nhắc nhở rằng điều gì đó quan trọng vừa xảy ra, dù cô không thể nhớ nổi.

Ánh sáng bình minh len lỏi qua tấm rèm. Cô nằm thêm một lát, cảm giác bồi hồi từ giấc mơ lạ lùng vẫn còn vương vấn trong lồng ngực, dù chẳng thể nhớ nổi mình đã mơ thấy gì. Trằn trọc thêm vài phút, Sylvia quyết định không nằm nán lại nữa. Cảm giác nằm yên một chỗ lúc này thật khó chịu.

Cô khẽ bước xuống giường, rón rén đi qua hành lang, xuống tầng một. Căn bếp chìm trong bóng tối nhẹ của sớm mai, mùi gỗ và chút hương cà phê cũ vẫn còn vương vấn. Sylvia mở tủ lạnh, ánh mắt lướt qua những thứ có sẵn trong nhà. Thay vì tìm một món gì đó ăn ngay, cô bắt đầu tìm kiếm bột mì, đường, trứng...

Trong một khoảnh khắc, hình ảnh chiếc tạp dề nhỏ xinh màu xanh hoa nhí hiện lên trong tâm trí cô. Bố Michael thường hay cười tủm tỉm khi thấy cô bé lấm lem bột trên mũi, tay thì cứ trộn trộn, khuấy khuấy. Làm bánh, với Sylvia, không chỉ là pha trộn nguyên liệu. Đó là cảm giác ấm áp của căn bếp, tiếng cười của bố, và cả sự tập trung tĩnh lặng khi từng hương vị hòa quyện. Cô thích cái cách mùi bánh thơm lừng lan tỏa khắp nhà, mang theo sự ngọt ngào của hy vọng.

Với những nguyên liệu cơ bản, Sylvia bắt tay vào làm một mẻ cookie sô cô la. Tiếng lạch cạch của bát trộn, tiếng thìa khuấy đều đều trong không gian yên tĩnh. Cô tập trung vào từng động tác, cảm nhận bột mịn màng qua kẽ tay, mùi vani thơm dịu. Việc làm bánh giúp tâm trí cô tạm gác lại những cảm giác kỳ lạ từ giấc mơ.

Mẻ cookie đầu tiên vừa ra lò, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp căn bếp. Sylvia đang cẩn thận đặt những chiếc bánh vàng ươm lên giá làm nguội thì tiếng chân dì Frances vang lên. Dì dụi mắt bước vào, mái tóc bù xù, quần áo còn lùng thùng.

"Ôi trời, Syl!" Dì Frances dụi mắt, nhìn Sylvia với vẻ ngạc nhiên ra mặt. "Con dậy sớm thế? Dì còn tưởng mình là người đầu tiên thức dậy ở cái nhà này chứ. Mùi gì mà thơm lừng cả bếp thế này?" Dì hít hà, ánh mắt sáng bừng khi nhìn thấy mẻ cookie.

Sylvia cười khúc khích, chỉ vào đĩa bánh. "Con làm cookie. Dì ăn thử đi."

Dì Frances cầm lấy một cái bánh còn ấm, cắn một miếng. "Ngọt quá! Ngon tuyệt! Con bé này khéo tay ghê." Dì vừa nhai vừa gật gù. "Thế con định làm gì hôm nay? Dì nghĩ chúng ta nên đi khám phá thị trấn một chút nhỉ? Dì có thể đưa con đi dạo quanh đây."

Sylvia gật đầu lia lịa. "Vâng! Con muốn đi lắm. À dì ơi," cô nhìn ra khung cửa sổ bếp, nơi những tán cây xanh thẫm của khu rừng phía sau nhà hiện ra. "Khu rừng đằng sau nhà mình có đường mòn nào để đi dạo không ạ? Con thấy nó đẹp quá." Lời nói của cô chất chứa một sự tò mò lạ lùng, như có gì đó đang gọi mời cô từ sâu thẳm bên trong khu rừng ấy.

Dì Frances nhìn theo ánh mắt Sylvia. "Có chứ. Rừng ở Forks rộng lắm, nhưng cũng có vài đường mòn đã được đánh dấu rồi. Nhưng nhớ, đừng đi lạc đấy. Rừng rậm rạp lắm, không cẩn thận là dễ bị lạc lắm đấy." Dì nói, giọng có chút cảnh báo nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại chứa đựng một sự thấu hiểu nào đó, như thể dì biết được điều gì đó ẩn sâu trong sự tò mò của Sylvia. "Nhưng nếu con thích, dì có thể chỉ cho con mấy lối đi an toàn."

Sylvia cười tươi rói, ánh mắt lấp lánh niềm vui. "Vâng ạ! Con sẽ mang điện thoại theo, và con hứa là con sẽ không đi quá xa đâu!" Cô giơ ba ngón tay lên, ra vẻ thề thốt.

Dì Frances bật cười, nụ cười nhẹ nhõm. Dì cầm một chiếc cookie còn ấm, cắn một miếng nữa, gật gù khen ngon. "Cookie con làm ngon thật đấy, Syl." Dì vừa nói vừa với lấy mấy chiếc túi giấy nhỏ từ ngăn tủ. "Hay là chúng ta đóng gói mấy cái bánh này lại nhé? Một lát nữa dì có mấy người bạn ở thị trấn muốn ghé thăm, con có thể mang tặng họ."

Sylvia hào hứng gật đầu. Cô cùng dì Frances cẩn thận xếp những chiếc cookie vàng ươm, thơm lừng vào từng túi nhỏ. Mùi bánh ngọt ngào quyện với tiếng thì thầm của hai dì cháu trong căn bếp ấm cúng.

Sau đó, dì Frances lái xe chở Sylvia vào thị trấn. Chiếc xe chầm chậm luồn lách qua những con phố nhỏ của Forks, bánh xe lăn êm trên mặt đường ẩm ướt sau cơn mưa. Sylvia tì cằm lên cửa kính mát lạnh, đôi mắt xanh lục chăm chú dõi theo khung cảnh trôi qua. Những tòa nhà thấp tầng nép mình sau tán cây xanh rì rào trong gió, tạo nên một bức tranh bình yên đến lạ kỳ. Không ồn ã, náo nhiệt như Boston, nhưng thị trấn nhỏ này lại mang một vẻ đẹp mộc mạc, gần gũi khiến cô cảm thấy được an ủi phần nào.

Chiếc xe lướt qua trường trung học Forks, một tòa nhà gạch cũ kỹ nhưng trông khá vững chãi. Bãi đỗ xe không quá đông, chỉ lác đác vài chiếc xe và vài nhóm học sinh đang đứng trò chuyện ở cổng. Sylvia thoáng thấy vài gương mặt trẻ tuổi, ánh mắt tò mò lướt qua họ, một cảm giác lạ lẫm len lỏi.

Xe dừng lại trước một quán cà phê có biển hiệu Solace Coffee nhỏ xinh xắn ngay trung tâm thị trấn. Dì Frances đẩy cửa, tiếng chuông gió khẽ leng keng. Quán không lớn, nhưng ấm áp và tấp nập những gương mặt thân thiện. Mùi cà phê rang và bánh nướng thơm phức tràn ngập không gian ấm áp. Một cô gái tóc đỏ rực với nụ cười tươi rói đang đứng sau quầy bar.

"Frances!" Cô gái reo lên. "Đã lâu không gặp!" Ánh mắt cô chuyển sang Sylvia với vẻ tò mò thân thiện.

"Chào Mia," Frances mỉm cười. "Đây là Sylvia, cháu gái dì. Con bé vừa chuyển đến ở với dì."

"Ồ, cậu chính là Sylvia!" Mia rời quầy, ánh mắt chan chứa tình cảm. "Mình nghe kể về cậu nhiều lắm rồi. Chào mừng đến Forks nhé! Cậu sẽ vào trung học đúng không? Mình cũng đang học ở đó đấy, biết đâu vào hôm nữa chúng ta lại gặp nhau ở trường."

Sylvia cảm thấy dễ chịu trước sự nồng nhiệt của Mia. Có điều gì đó trong cách nhìn và nụ cười của cô gái khiến người ta không thể không có cảm tình.

"Mia," một giọng nói ấm áp vọng từ cửa. Một bà cụ tóc bạc búi cao bước vào, đôi mắt xanh lơ sáng bừng khi thấy Frances và Sylvia.

"Bà Weber!" Frances tươi cười. "Cháu định qua thăm bà chiều nay."

"Đây hẳn là Sylvia?" Bà Weber tiến đến, nhìn Sylvia âu yếm. "Bà đã giúp cháu dọn dẹp lại phòng vẽ tranh trước khi cháu đến. Mong là cháu sẽ ưng ý."

"Cháu rất thích ạ," Sylvia đáp, xúc động trước sự ân cần của người phụ nữ lớn tuổi. "Cảm ơn bà đã giúp dì Frances sắp xếp mọi thứ."

"Không có chi đâu cháu." Bà Weber vỗ nhẹ vai Sylvia. "Bà trông coi căn nhà từ khi Frances mua nó. Giờ có cháu, ngôi nhà sẽ đỡ quạnh quẽ."

Mia đặt hai ly cà phê nóng trước mặt họ. "Quán mời," cô nháy mắt với Sylvia. "Để chào đón người bạn mới của Forks."

Mia ngồi xuống chiếc ghế đối diện Sylvia, đôi mắt cô gái tóc đỏ rực cứ lấp lánh như đang muốn kể cả tỉ câu chuyện. Bà Weber cũng kéo thêm một chiếc ghế, ngồi gần đó, tay mân mê ly trà nóng, tỏa ra hơi ấm dịu dàng.

"Forks nhìn vậy thôi chứ hay ho lắm đó Sylvia!" Mia bắt đầu câu chuyện, giọng điệu đầy nhiệt tình, không giấu nổi sự phấn khích. "Trường mình nhỏ xíu hà, nhưng được cái ai cũng thân thiết với nhau hết trơn. Mà cậu thích môn gì nhất? Mình thì mê mấy môn tự nhiên, đặc biệt là Hóa á!"

Sylvia mỉm cười, cảm thấy thoải mái hơn hẳn với sự cởi mở và nhiệt tình của Mia. Cô khẽ chạm vào thành ly cà phê ấm nóng, rồi bắt đầu kể về niềm yêu thích hội họa của mình, về căn phòng vẽ trên gác mái mà dì Frances đã chuẩn bị. Khi nói về những cây cọ, tuýp màu, và ánh sáng tự nhiên tràn vào từ cửa sổ vòm, mắt cô ánh lên một thứ ánh sáng khác lạ, một niềm say mê không thể giấu được.

"Phòng vẽ riêng luôn hả?!" Mia reo lên, đôi mắt mở to đầy ngưỡng mộ. "Trời ơi, nghe đã gì đâu! Cậu sướng nhất rồi đó!" Mia khẽ hạ giọng một chút, nhưng vẫn không kìm được sự hào hứng. "Mấy đứa trong trường tụi mình cũng nhiều đứa thích vẽ lắm, mà có ai được phòng riêng tư như cậu đâu. Thế này thì tha hồ mà sáng tạo nha!"

Bà Weber nhấp một ngụm trà, rồi khẽ nói, giọng trầm ấm, như một lời nhận định sâu sắc. "Forks có cái đẹp riêng của nó đó cháu. Mưa nhiều, rừng xanh tốt quanh năm. Rất hợp cho những người thích vẽ đó." Bà nhìn Sylvia với ánh mắt đầy thấu hiểu, như thể bà nhìn thấy điều gì đó sâu xa hơn trong ánh mắt cô gái trẻ, một điều mà chính Sylvia cũng chưa nhận ra hết.

Cuộc trò chuyện cứ thế trôi đi, xen kẽ tiếng cười rúc rích của Mia, những câu hỏi tò mò của bà Weber về Sylvia, và cả những lời khuyên nho nhỏ đầy ân cần của dì Frances về việc làm quen với cuộc sống ở thị trấn. Sylvia cảm thấy ấm áp lạ thường, một cảm giác thuộc về nơi này, khác hẳn với sự xa cách mà cô từng cảm nhận ở Boston.

Sau một lúc, dì Frances nhìn đồng hồ. "Thôi được rồi, dì cháu mình đi tiếp thôi. Dì muốn ghé hiệu sách một chút."

Sylvia chợt nhớ ra. "À, khoan đã dì!" Cô nhanh chóng lấy từ trong túi xách ra hai túi cookie nhỏ đã được gói ghém cẩn thận từ sáng. "Bánh này là con tự làm đó ạ. Con mời Mia và bà Weber ăn thử ạ." Cô đặt một túi lên bàn trước mặt Mia, một túi còn lại đưa cho bà Weber, ánh mắt lấp lánh.

Mia mở to mắt, reo lên vui sướng. "Woa, cậu khéo tay quá đi! Cảm ơn Sylvia nha!"

Bà Weber mỉm cười hiền hậu, nhận lấy túi bánh. "Cháu thật chu đáo quá. Cảm ơn cháu nhiều nhé."

"Nhớ ghé Góc Sách Cũ của Mr. Miller nhé!" Mia gọi với theo khi họ đứng dậy. "Chủ tiệm có cả một kệ sách về hội họa đấy."

Sylvia gật đầu lia lịa, lòng cũng cảm thấy hào hứng. Một hiệu sách cũ? Nghe có vẻ thú vị hơn nhiều so với những cửa hàng sách lớn ở Boston. Cô và dì Frances chào tạm biệt Mia và bà Weber, bước ra khỏi quán cà phê, để lại sau lưng mùi thơm cà phê và tiếng chuyện trò rộn ràng.

Forks lúc này đã sáng bừng hơn. Nắng yếu ớt len lỏi qua tầng mây xám, rải những tia sáng bạc xuống mặt đường ẩm ướt, khiến mọi thứ trở nên lấp lánh kỳ ảo. Chiếc xe của dì Frances lại lăn bánh, chỉ vài phút sau đã dừng lại trước một cửa tiệm nhỏ, khiêm tốn nép mình giữa hai tòa nhà cũ kỹ. Tấm biển hiệu bằng gỗ đã sờn màu, với dòng chữ "Góc Sách Cũ của Mr. Miller" viết nguệch ngoạc. Một cảm giác cổ kính, gần gũi bao trùm lấy không gian, mời gọi người ta bước vào khám phá.

Tiệm sách nằm trong một tòa nhà gạch cũ, cửa sổ kính được trang trí bằng những dây leo xanh mướt. Bên trong, không gian ấm cúng với những kệ sách gỗ cao đến trần nhà, mùi giấy mới và da thuộc quen thuộc khiến Sylvia cảm thấy như ở nhà.

"Cháu cứ tự nhiên chọn sách nhé." Frances mỉm cười. "Dì muốn xem qua mấy cuốn sách về khảo cổ học mới."

Sylvia lang thang giữa các kệ sách, ngón tay lướt nhẹ trên gáy những cuốn sách. Cô dừng lại ở khu vực nghệ thuật, nơi có cả một kệ dành riêng cho sách vẽ và hội họa. Một cuốn sách về kỹ thuật vẽ phong cảnh bằng màu nước thu hút sự chú ý của cô. Có lẽ nó sẽ giúp ích cho việc vẽ những khung cảnh ở Forks.

Sylvia ôm những cuốn sách vào lòng, cảm nhận được sự nặng trĩu dễ chịu. Ngoài cuốn kỹ thuật vẽ màu nước, cô còn chọn thêm một cuốn về phác họa chân dung và một cuốn dày về lịch sử Forks. Trang bìa cuốn sách lịch sử in hình một bức ảnh đen trắng cũ của thị trấn vào những năm 1920, với những người thợ đốn gỗ đứng bên những thân cây khổng lồ.

"Chọn được gì rồi?" Frances đột ngột xuất hiện bên cạnh, trên tay cũng cầm vài cuốn sách.

"Cháu nghĩ mình nên tìm hiểu thêm về nơi này." Sylvia chỉ vào cuốn sách lịch sử. "Với cả vài cuốn về hội họa nữa."

"Ồ, cuốn này hay đấy." Frances cầm cuốn lịch sử lên. "Tác giả là một sử gia địa phương. Bà ấy đã phỏng vấn rất nhiều gia đình lâu đời ở đây." Dì dừng lại một chút. "Bà Weber cũng được nhắc đến trong này đấy."

Sylvia mỉm cười, tự hỏi về những câu chuyện mà bà Weber có thể kể. Có điều gì đó về lịch sử của Forks khiến cô tò mò một cách kỳ lạ, như thể nó đang gọi cô khám phá những bí mật được chôn giấu trong từng trang sách.

Rời khỏi "Góc Sách Cũ của Mr. Robert" với những cuốn sách mới toanh còn thơm mùi giấy, dì Frances lái xe thẳng đến siêu thị duy nhất của Forks. Nó không lớn bằng những siêu thị khổng lồ ở Boston, nhưng đủ để họ lấp đầy giỏ hàng với đủ loại thực phẩm cần thiết cho mấy ngày tới. Sylvia thích thú chọn mấy gói cookie sô cô la yêu thích và một hộp sữa tươi lớn, cảm giác được tự tay lựa chọn những món đồ quen thuộc mang lại một sự dễ chịu kỳ lạ.

Khi họ rời khỏi siêu thị, những hạt mưa lất phất đã bắt đầu rơi. Không khí bỗng trở nên se lạnh và ẩm ướt hơn. Chiếc xe lăn bánh trên con đường quen thuộc trở về nhà, dì Frances khẽ thở dài, một nụ cười nhẹ trên môi.

"Đấy, con thấy chưa? Forks lúc nào cũng vậy đấy. Mưa suốt thôi," dì nói, giọng điệu đầy vẻ quen thuộc. "Boston thì nóng bức cả tháng trời, ở đây thì cứ mưa rả rích. Thỉnh thoảng dì cũng nhớ cái nắng chói chang của Boston lắm."

Sylvia nhìn ra ngoài cửa sổ. Những hạt mưa nhỏ li ti bám trên kính xe, rồi trượt dài xuống. "Con lại thấy thích cái kiểu mưa này hơn," cô nói, khẽ chạm tay vào mặt kính mát lạnh. "Nó yên bình hơn nhiều. Mùi không khí cũng khác nữa." Mùi đất ẩm, mùi thông xanh đậm đặc, nó có gì đó rất riêng, rất Forks. Cô cảm thấy một sự bình yên thấm đẫm, một cảm giác được bao bọc mà cô đã lâu không còn cảm nhận được.

Về đến nhà đã là xế chiều, trời cũng bớt mưa. Frances nhanh chóng bước đến lò sưởi đá cũ kỹ trong phòng khách. Tiếng củi khô kêu lách tách, rồi một ngọn lửa nhỏ bắt đầu bùng lên, lan tỏa hơi ấm và ánh sáng vàng cam khắp căn phòng. Không khí lạnh lẽo ban nãy nhanh chóng bị xua tan, thay vào đó là mùi khói gỗ ấm áp, dễ chịu.

Sylvia thì thoăn thoắt cất gọn những cuốn sách mới vào kệ sách gỗ sồi, rồi mang đồ ăn vào bếp, sắp xếp vào tủ lạnh và các ngăn tủ. Cô thích cái cảm giác tự tay sắp xếp mọi thứ, tạo ra một không gian của riêng mình ở nơi xa lạ này.

Đang định giúp dì Frances pha trà thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Dì Frances nhanh chóng bắt máy, giọng điệu chuyển sang chế độ công việc ngay lập tức. "Vâng, giáo sư... À vâng, tôi vừa về đến Forks. Có chuyện gì vậy ạ?" Sylvia nghe dì nói chuyện về một dự án khảo cổ nào đó, về những bản báo cáo cần hoàn thành. Khuôn mặt dì dần trở nên nghiêm túc, ánh mắt dán chặt vào màn hình máy tính. Có vẻ như dì sẽ bận rộn một lúc lâu.

Sylvia nhìn dì, rồi khẽ liếc nhìn ra khung cửa sổ lớn nơi ánh sáng bên ngoài đang mờ dần. Khu rừng. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô. Đây chính là cơ hội tốt nhất để khám phá. Dì Frances sẽ không lo lắng khi thấy cô đi ra ngoài một mình, ít nhất là trong vài giờ tới.

Sylvia lặng lẽ trở về phòng mình. Cô lấy chiếc túi đồ hội họa bổ sung từ trong vali, đặt vài cây bút chì và cuốn sổ phác thảo nhỏ vào đó. Sau đó, cô tìm một chiếc áo khoác chống thấm nước, màu xanh rêu, khoác lên người. Cô cũng không quên lục tìm chiếc la bàn nhỏ mà bố Michael đã tặng cô từ lâu, vật bất ly thân trong những chuyến đi dã ngoại của gia đình. Cô cài nó vào quai túi, kiểm tra lại một lần nữa.

Trước khi rời đi, Sylvia cẩn thận tìm một mảnh giấy và cây bút, viết vội vài dòng: "Dì Frances, con đi dạo một chút quanh rừng sau nhà. Con sẽ mang điện thoại theo, và con hứa là con sẽ không đi quá xa đâu. Con sẽ về trước khi trời tối. Con yêu dì!" Cô đặt mẩu giấy ngay ngắn trên bàn cạnh máy tính của dì, rồi khẽ khàng mở cửa sau, lẩn vào màn đêm chớm xuống của khu rừng Forks.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro