
20 | First Beach
Tối hôm qua trước khi về nhà, Edward đã nán lại gần nhà Sylvia rất lâu, cố gắng lắng nghe những tiếng động bên trong căn nhà, nhưng anh chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở của cô. Những âm thanh đau đớn đó như những mũi kim nhỏ đâm vào tâm hồn anh, mỗi tiếng thổn thức đều khiến cảm giác tội lỗi vây chặt lấy anh thêm. Edward đứng bất động dưới tán cây cổ thụ đối diện cửa sổ phòng cô, như một bức tượng đá cẩm thạch, đôi mắt màu hổ phách không rời khỏi ánh đèn mờ ảo từ căn phòng tầng hai.
Anh ở đó cho đến khi tiếng khóc dần dần nhỏ đi, cho đến khi những tiếng nấc nghẹn chuyển thành hơi thở đều đặn của giấc ngủ. Chỉ khi nghe thấy nhịp tim cô chậm lại và ổn định, chắc chắn rằng cô đã chìm vào giấc ngủ, Edward mới miễn cưỡng rời đi, bước chân nặng nề quay về chiếc Volvo bạc đậu cách đó không xa.
Về tới nhà Cullen, anh cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn mình khi anh bước qua cánh cửa. Alice, với vẻ phấn khích thường trực, hí hửng nhảy đến gần anh, mái tóc đen ngắn bồng bềnh theo từng bước chân nhỏ nhắn của cô.
"Buổi hẹn sao rồi?" Alice hỏi, đôi mắt vàng rực ánh lên sự tò mò không giấu được.
Edward chỉ trả lời bằng một chữ "Tệ" với giọng lạnh lùng cụt ngủn, rồi lập tức đi thẳng lên cầu thang, về phòng và khóa cửa lại. Tiếng khóa cửa lách cách vang lên trong sự im lặng đột ngột của căn nhà, để lại phía sau những ánh mắt lo lắng trao đổi giữa các thành viên gia đình Cullen.
Anh đứng cả đêm bên cạnh cửa sổ, bất động như một bức tượng, đôi mắt nhìn ra khu rừng tối đen bao quanh nhưng tâm trí lại chìm đắm trong những sự kiện đã diễn ra vào tối đó. Khi anh bảo rằng cô không cần phải mạnh mẽ trước mặt anh, câu nói đó vẫn in hẳn trong tâm trí anh, cảm giác quen thuộc kỳ lạ như thể những từ ngữ ấy đã từng thoát ra khỏi môi anh trong một thời gian xa xôi nào đó. Khi anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé đó vào lòng, cảm nhận sự mong manh dễ vỡ của cô trong vòng tay lạnh giá của mình, khi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gò má ửng hồng của cô, tất cả như một bức tranh cũ kỹ đang dần hiện rõ trong tâm trí anh.
Cảm giác bức bối, vô lực khi không thể làm gì để trấn an cô ngoài việc đứng canh chừng vô hình bên ngoài nhà Sylvia khiến Edward cảm thấy bất lựuc. Và cái cách cô gọi anh là "Édouard" với giọng điệu xa xăm ấy...
Anh không ngờ rằng cô biết tiếng Pháp, và có vẻ như chính Sylvia cũng không nhận ra rằng mình đã nói tiếng Pháp với anh.
"Je suis là!"
"Tu me manques."
"Je t'aime."
"Sélène"
Những giọng nói liên tục vang lên trong tâm trí anh, như những mảnh ghép của một câu đố cũ, như thể chúng đang cố gắng nhắc nhở anh phải nhớ ra điều gì đó quan trọng, một ký ức đã bị chôn vùi quá lâu trong những ngóc ngách tối tăm nhất của tâm hồn anh. Edward khẽ gầm một tiếng để giải toả bớt cảm giác tức giận trong lòng. Đầu óc anh quay cuồng, anh cần phải nhớ lại thứ mình đã quên, cần phải hiểu tại sao cảm giác ấy đang bóp nghẹt lấy mình, nếu không... anh sợ rằng mình sẽ mất trí mất.
Sáng sớm lúc chuẩn bị đến trường, Edward đã nhận được tin nhắn của Sylvia rằng hôm nay cô ấy sẽ tự lái xe đến trường, cô ấy rất xin lỗi chuyện xảy ra tối hôm qua. Anh thở dài, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cảm giác thất vọng len lỏi trong lòng. Suốt đêm qua, anh đã chuẩn bị sẵn trong đầu những lời xin lỗi, những giải thích mà anh muốn nói với cô. Bây giờ, tất cả những điều đó lại phải chờ đợi. Anh vò mái tóc đồng đỏ rối bù, tự nhủ rằng cô ấy cần không gian riêng và anh nên tôn trọng điều đó.
"Lại gặp rắc rối với cô bé người thường à?" Alice hỏi khi bước vào phòng, đôi mắt ánh lên sự to mò xen lẫn lo lắng.
Edward chỉ lắc đầu, không muốn nói thêm. Trong tâm trí anh, hình ảnh Sylvia với đôi mắt nâu to tròn đầy bối rối cứ hiện lên.
Đến trường, Edward đảo mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Sylvia trong sân trường. Anh lướt qua từng khuôn mặt, lắng nghe từng dòng suy nghĩ, nhưng không tìm thấy cô ở đâu. Cảm giác như cô đang cố tình tránh mặt anh khiến lòng anh chùng xuống. Anh biết mình đáng bị như vậy sau những gì đã xảy ra, nhưng điều đó không khiến cảm giác này dễ chịu hơn chút nào.
Mãi đến giờ ăn trưa, anh mới bắt gặp Sylvia ngồi bên ngoài căng tin cùng nhóm bạn của cô. Mái tóc nâu hạt dẻ của cô buông xõa trên vai, đôi tay nhỏ nhắn mân mê chiếc cốc giấy. Nhờ khả năng đặc biệt, anh có thể đọc được dòng suy nghĩ rối bời trong đầu cô: "Mình phải làm gì đây? Nhìn mặt anh ấy thế nào sau chuyện hôm qua? Chắc anh ấy nghĩ mình kỳ cục lắm..."
Suốt bữa trưa, không một lần Sylvia nhìn về phía bàn của gia đình Cullen. Cô cười nói với bạn bè, nhưng Edward có thể thấy nụ cười ấy không chạm đến đôi mắt. Anh lắng nghe khi cô và nhóm bạn thì thầm bàn bạc kế hoạch cúp học buổi chiều để đến La Push.
Edward không ngăn được cảm giác thất vọng dâng lên trong lòng. Anh đã hy vọng có thể bắt gặp cô ở hành lang, hoặc trong lớp học chiều nay họ cùng học, để ít nhất anh có thể nói một lời xin lỗi. Giờ đây, cơ hội đó đã không còn.
"Thật lãng phí thời gian khi cứ ngồi đây nhìn cô ấy như thế," Jasper nhận xét khẽ, cảm nhận được cảm xúc của anh.
Edward cười tự giễu, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Sylvia khi cô thu dọn đồ đạc và rời khỏi căng tin cùng bạn bè. Chiếc áo cardigan xanh nhạt của cô khuất dần sau cánh cửa, để lại trong anh một cảm giác trống rỗng kỳ lạ.
***
Bãi biển La Push không cách Forks quá xa, chỉ một quãng lái xe ngắn men theo những con đường uốn lượn giữa rừng thông rậm rạp. Sylvia ngồi ở ghế sau trong chiếc xe của Alex, mặt dán vào cửa kính, đầu óc vẫn vướng bận về Edward và sự cố tối qua. Cô cố xua đuổi những suy nghĩ ấy, tập trung vào cảnh vật đang lướt qua.
Chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng quà lưu niệm nhỏ gần bãi biển. Bên ngoài treo đầy những chiếc lưới đánh cá và vỏ sò trang trí, tạo cảm giác như đang bước vào một góc biển thu nhỏ.
"Tớ phải mua thêm vài thứ," Mia nhảy ra khỏi xe trước tiên, kéo tay Sylvia. "Cậu cần khăn tắm không? Biết đâu chúng ta sẽ lao xuống nước!"
Trong cửa hàng, Mia như cơn lốc, chộp lấy đủ thứ từ khăn tắm, thảm trải, đến kem chống nắng. Cô gái tóc đỏ xoăn bồng bềnh chất đống đồ đạc lên quầy như thể họ sắp cắm trại cả tuần ở đó.
"Cậu định chuyển đến sống ở bãi biển luôn à?" Lucas trêu, nhưng vẫn giúp Mia xách túi đồ.
Alex lôi ra một chiếc kính râm màu hồng chóe, đeo lên và tạo dáng như người mẫu.
"Nhìn tớ thế nào?" cậu hỏi, phụ thêm cái mặt nghiêm trọng giả vờ.
"Như thể cậu vừa trúng số rồi quyết định nghỉ việc làm stylist cho Lady Gaga vậy," Sylvia bật cười, cầm một chiếc kính râm hình ngôi sao đeo lên.
Alex nhanh tay chụp một tấm hình khi tất cả đang làm trò hề với những chiếc kính râm kỳ quặc.
Mười lăm phút sau, họ đã đến First Beach. Alex đỗ xe ở bãi đậu xe gần đó. Sylvia bước ra khỏi xe, hít một hơi thật sâu không khí mặn mòi của biển. Bãi biển trải dài với cát đen đặc trưng, những mỏm đá to lớn nhô lên giữa sóng nước, và xa xa là những hòn đảo nhỏ mờ ảo trong sương mù nhẹ.
"Chúng ta đến rồi!" Mia reo lên, giọng đầy phấn khích, làm bầu không khí bỗng trở nên sôi động hẳn.
Cả nhóm xách đồ đạc chạy ra bãi biển như những đứa trẻ được thả về thiên đường. Sylvia không thể không trầm trồ trước vẻ đẹp hoang sơ của nơi này. Khác hẳn với những bãi biển du lịch đông đúc, La Push giữ được nét đẹp nguyên sơ, thô ráp nhưng cuốn hút lạ kỳ.
Mia nhanh chóng trải thảm ra cát, bày biện đồ ăn thức uống đã chuẩn bị sẵn. Alex, như thường lệ, không ngừng di chuyển xung quanh với chiếc máy ảnh vintage trong tay, ghi lại từng khoảnh khắc của họ.
"Sylvia, nhìn về phía này và cười lên nào!" Alex gọi, hướng ống kính về phía cô.
Cô mỉm cười, không còn vẻ gượng gạo như trước đó. Cô thật sự cảm thấy rất thư thái khi được ở ngoài thiên nhiên đẹp đẽ như thế này, như thể những cơn sóng đang từ từ cuốn trôi mọi phiền muộn.
"Này!" Lucas ném một quả bóng bãi biển về phía cô. "Đừng có đứng đó mơ màng nữa!"
Sylvia bắt lấy quả bóng, ném trả lại. Tiếng cười, tiếng nói vui vẻ hòa vào tiếng sóng vỗ rì rào. Trong phút giây ấy, Edward và mọi rắc rối dường như thuộc về một thế giới khác, xa xôi và mờ nhạt.
Mia bỗng lao về phía Lucas, tóc đỏ rực bay trong gió biển, và nắm lấy cổ tay cậu ta.
"Nước đẹp thế này mà không xuống thì phí quá!" Không đợi phản ứng, cô nàng kéo Lucas về phía sóng biển.
"Khoan đã, Mia! Tớ chưa sẵn—"
Câu nói còn dang dở thì Lucas đã bị lôi xuống làn nước lạnh, tiếng hét hòa vào tiếng cười khúc khích của Mia. Alex nhanh chóng chụp được khoảnh khắc này, rồi quay sang Sylvia với ánh mắt tinh quái.
"Đừng nghĩ đến việc đó, Alex," Sylvia lùi lại một bước, giơ tay lên như thể đầu hàng.
"Gái Forks mà sợ nước à?" Alex nhướn mày, không để Sylvia kịp phản đối, đã khoác tay quanh vai cô và kéo cả hai lao xuống biển.
Làn nước lạnh buốt khiến Sylvia thét lên, nhưng chỉ vài giây sau, cô đã quen với nhiệt độ và bắt đầu tận hưởng cảm giác mát lạnh dễ chịu.
"Trận đấu bóng nước!" Mia tuyên bố, tay giơ cao quả bóng biển. "Tớ với Lucas đấu với Alex và Sylvia. Đội thua phải mua đồ ăn trưa cho cả nhóm ngày mai!"
"Đồng ý!" Alex nhanh chóng hưởng ứng, mắt sáng lên đầy hào khí chiến đấu. "Sylvia, chúng ta sẽ cho họ biết thế nào là lễ độ!"
Sylvia bật cười trước vẻ nghiêm trọng của Alex. "Tớ không hứa hẹn gì đâu nhé. Tớ từng bị đánh trượt môn thể dục hai lần liên tiếp đấy."
"Không sao," Alex nháy mắt. "Cậu chỉ cần đứng đó và trông xinh là được."
Trận đấu bắt đầu với tinh thần hừng hực từ cả Mia và Alex. Hai người bơi lội như cá, tạt nước vào nhau không ngừng, trong khi Lucas và Sylvia chỉ cố gắng không chết đuối. Mia nhảy lên, đập bóng mạnh về phía Alex, nhưng cậu ta nhanh tay bắt được và ném trả lại.
"Lucas! Hỗ trợ đi chứ!" Mia hét lên, nhưng Lucas trông như một chú cún con bị ném xuống nước, đang vụng về cố gắng giữ thăng bằng.
"Tớ đang cố đây," Lucas lẩm bẩm, vẻ mặt nghiêm trọng đến buồn cười.
Càng về sau, trận đấu càng biến thành cuộc đối đầu solo giữa Mia và Alex, trong khi Lucas và Sylvia chỉ đứng ngoài rìa, thỉnh thoảng đỡ được quả bóng lạc là đã mừng lắm rồi.
Sylvia bắt gặp ánh mắt của Lucas, cô cười khùng khục và nháy mắt với cậu.
"Để hai đứa nó solo đi!" Sylvia hét lên. "Tớ nghĩ chúng ta chỉ được mời tham gia cho đủ số lượng thôi!"
Lucas đáp lại bằng cái nhún vai hài hước, rồi cả hai cùng lùi ra xa một chút, nhường sân cho hai "đấu thủ" thực thụ.
Cuối cùng, như dự đoán, Mia giành chiến thắng sau cú đập bóng quyết định khiến Alex không thể cứu vãn. Cô nhảy lên đầy phấn khích, bơi về phía Lucas và đập tay ăn mừng.
"Tớ biết mà! Thắng chắc!" Mia hét lên, mặt rạng rỡ. "Bữa nay đi chơi không lỗ chút nào, phải không Lucas?"
Sylvia liếc nhìn Alex, cậu nhướn mày đầy ẩn ý. Không cần trao đổi lời nào, cả hai đồng thời lao về phía cặp đôi chiến thắng đang mải ăn mừng.
"Đừng vội mừng!" Alex hét lên khi cả hai lao tới, nắm lấy Mia và Lucas.
Sylvia túm lấy cổ áo Lucas, kéo cậu ngã xuống nước với tiếng bùm lớn. Cùng lúc đó, Alex kéo Mia ngã theo, tạo ra cơn mưa bọt nước tung tóe.
Cả bốn người cười nghiêng ngả, vùng vẫy trong nước như những đứa trẻ lớp một trong giờ ra chơi. Tiếng cười, tiếng nước bắn tung tóe hòa vào nhau tạo nên bản hòa tấu của tuổi trẻ và niềm vui. Họ đuổi nhau, tạt nước vào nhau, quên đi mọi lo âu và phiền muộn của cuộc sống thường ngày.
Mặt trời dần ngả về phía tây, nhuộm cả bầu trời thành màu cam rực rỡ. Trận chiến dưới nước đã rút cạn sức lực của cả nhóm, giờ đây tất cả đều nằm dài trên tấm thảm Mia đã trải sẵn trên bãi biển. Lucas ngồi nhìn về phía biển, mái tóc ướt nhẹp được che bởi chiếc khăn tắm màu trắng trùm trên đầu. Cậu trông như một tu sĩ đang trầm tư về bí mật của vũ trụ, ánh mắt hướng về đường chân trời.
Alex nằm nghiêng người, tay trái chống đầu, tay phải cầm miếng cookie bỏ vào miệng. Mỗi cử động của cậu đều chậm rãi như thể phải tiết kiệm từng chút năng lượng còn sót lại.
"Chúa ơi, tớ chưa bao giờ mệt thế này," Alex lẩm bẩm, miệng vẫn nhai chiếc bánh. "Mia, cậu là quái vật thể thao đấy à?"
Mia cười khúc khích, nằm ngửa trên thảm, mái tóc đỏ xoăn rối bời trải dài. Cô xoay đầu nhìn sang Sylvia với nụ cười toe toét.
"Đỡ hơn chưa?"
Sylvia nhìn bạn, mỉm cười thật lòng. Cô dơ ngón cái lên. Nỗi buồn và sự bối rối từ sáng giờ đã biến mất, thay vào đó là cảm giác thanh thản nhẹ nhàng.
Bãi biển giờ đã có thêm vài nhóm người phía xa xa, tiếng cười nói vọng lại như những âm thanh của một thế giới khác. Sylvia ngồi dậy, hai tay chống về phía sau, mắt không rời khỏi đường chân trời nơi mặt trời đang từ từ chìm xuống. Từng tia nắng cuối ngày vẽ nên những đường viền vàng óng trên những đám mây, phản chiếu xuống mặt biển thành hàng nghìn mảnh vỡ lấp lánh.
Sylvia khắc ghi khoảnh khắc này vào tâm trí, từ màu sắc của bầu trời, ánh sáng nhảy múa trên mặt nước, cảm giác của cát dưới đôi bàn chân ẩm ướt, tiếng sóng vỗ nhịp nhàng vào bờ. Tất cả sẽ được tái hiện trên giấy ngay khi cô về nhà.
"Này, các cậu nghĩ mình sẽ làm gì trong tương lai?" Mia bỗng lên tiếng, giọng mơ màng như đang nghĩ về điều gì đó xa xăm.
"Kiểu như... sau khi tốt nghiệp á?" Lucas hỏi lại, vẫn không rời mắt khỏi biển.
"Ừ. Mấy cậu muốn làm gì? Đi đâu?"
Alex nhún vai, lấy thêm một miếng bánh nữa.
"Chắc tớ sẽ cố thuyết phục bố mẹ cho theo nghề nhiếp ảnh. Còn không được thì..." cậu thở dài, "đành phải về làm công việc kinh doanh của gia đình vậy."
Mia gật gù, nhìn Alex với ánh mắt thông cảm.
"Chắc là sẽ khó đấy," cô quay sang giải thích với Sylvia. "Nhà Alex làm kinh doanh khá lớn ở Port Angeles. Bố cậu ấy là kiểu người... ừm, nói sao nhỉ..."
"Bảo thủ? Cứng đầu? Độc đoán?" Alex liệt kê, giọng nửa đùa nửa thật. "Cứ chọn đi, đều đúng cả."
"Khó tính," Mia kết luận với nụ cười. "Nhưng tớ nghĩ cậu nên thử. Những bức ảnh cậu chụp rất đẹp, biết đâu sau này kinh doanh studio nhiếp ảnh cũng được vậy."
Sylvia gật đầu đồng tình, nhớ lại những bức ảnh Alex đã chụp được sáng nay.
"Còn cậu thì sao, Mia?" cô hỏi, tò mò về giấc mơ của cô bạn.
Mia nằm dài ra, hai tay dang rộng như muốn ôm lấy cả bầu trời.
"Tớ muốn tiếp quản quán cà phê của mẹ. Có lẽ mở rộng nó một chút, thêm góc đọc sách hay gì đó. Không có gì to tát lắm, tớ cảm thấy chắc cả cuộc đời tớ đều thuộc về Forks rồi."
Lucas cười khẽ. "Điều đó hợp với cậu mà, Mia. Tớ không thể tưởng tượng Forks mà không có cậu đứng sau quầy bar của quán cà phê."
"Còn cậu, Lucas?" Sylvia hỏi.
"Công nghệ thông tin. Có lẽ là an ninh mạng," cậu đáp, giọng chắc chắn hơn hẳn. "Tớ đã nộp đơn vào một số trường ở bờ Đông. MIT là mơ ước, nhưng cũng khó lắm."
"Cậu sẽ làm được thôi," Mia vỗ vai Lucas, giọng đầy tin tưởng. "Với bộ não của cậu ấy à."
Tất cả quay sang nhìn Sylvia, chờ đợi câu trả lời của cô. Ánh hoàng hôn phản chiếu trong đôi mắt xanh lục của Sylvia, khiến chúng như lấp lánh những sắc màu kỳ diệu.
"Tớ... tớ muốn vẽ," cô nói đơn giản. "Có lẽ học mỹ thuật ở đâu đó. Nhưng nói thật, tớ vẫn chưa suy nghĩ nhiều về điều đó."
Dư âm của những câu chuyện tương lai vẫn đọng lại trong không khí như làn sương mỏng, khi một tràng cười sảng khoái bỗng vang lên từ một nhóm thanh niên đang tụ tập gần đó. Bọn họ đang quây quần bên đống lửa trại, những ngọn lửa cam đỏ nhảy múa trong ánh hoàng hôn tím nhạt, tung lên những tia sáng nhỏ như đom đóm giữa bầu không khí ẩm mặn của biển.
Mia bỗng ngồi bật dậy, tay che ngang trán như thể đang dõi mắt nhìn ra biển khơi. Cô híp mắt, nhìn chăm chú về phía nhóm người đó với vẻ tập trung cao độ, rồi ánh mắt bỗng sáng bừng lên như vừa nhận ra điều gì đó thú vị.
"Ơ, đó là Quil đúng không?" cô thốt lên, giọng đầy ngạc nhiên lẫn phấn khích.
Lucas, Alex và Sylvia cùng quay đầu nhìn theo hướng Mia đang chỉ. Một nhóm thanh niên cao lớn, với thân hình rắn chắc đáng ngưỡng mộ đang vây quanh đống lửa, tiếng cười nói vui vẻ hòa quyện với âm thanh của những con sóng biển vỗ rì rào vào bờ. Dưới ánh lửa, làn da rám nắng của họ ánh lên màu đồng ấm áp.
Mia đứng hẳn dậy, hai tay đưa lên không trung vẫy vẫy mạnh mẽ như cánh quạt.
"Quil! Này, Quil!" cô hét lớn, giọng trong trẻo át cả tiếng gió biển.
Một chàng trai trong nhóm quay đầu lại, tay đang cầm một que xiên marshmallow đã chuyển sang màu nâu vàng hoàn hảo. Anh ta nheo mắt nhìn về phía họ, dáng người cao lớn hiện rõ trong ánh lửa trại.
"Mia?" giọng anh vang lên đầy nghi hoặc, nhưng có chút vui mừng không giấu được.
Chàng trai quay sang nói gì đó với những người bạn bên cạnh, cử chỉ sôi nổi, rồi đưa que xiên cho một người khác và nhanh chóng chạy về phía nhóm Sylvia.
Mia nhanh chóng phủi những hạt cát còn bám trên quần áo ẩm ướt, tóc vẫn còn ướt dính vào một bên má làm nổi bật đôi mắt nâu ấm áp. Khi chàng trai kia đã đến gần, cô lao tới và ôm chầm lấy anh ta với nụ cười rạng rỡ.
"Quil! Không ngờ gặp cậu ở đây! Trời ơi, cậu cao thêm nữa rồi à?"
Quil cười lớn, vỗ nhẹ vào lưng Mia, âm thanh trầm ấm vang lên trên bãi biển. Sylvia không khỏi chú ý đến sự tương phản giữa thân hình nhỏ nhắn của Mia và dáng vóc cao lớn của Quil.
"Chào Mia bé nhỏ. Lâu rồi không thấy cậu ghé La Push. Tưởng cậu quên mất bãi biển này rồi chứ," anh đùa, giọng ấm áp và thân thiện.
Mia quay lại phía bạn bè, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, hai má ửng hồng vì phấn khích và không khí biển se lạnh.
"Mọi người, đây là Quil Ateara," cô giới thiệu, tay chỉ về phía chàng trai cao lớn, "khách quen của Solace Café đấy. Thật ra nhà Quil là khách quen của cửa hàng nhà tớ từ lâu rồi, họ thường ghé quán vào cuối tuần." Cô quay sang Quil, đôi mắt ánh lên niềm vui, "Đây là bạn tớ, Sylvia, cô ấy mới chuyển đến Forks được vài tháng. Còn đây là Alex và Lucas, bạn học của tớ."
Quil lần lượt bắt tay từng người, nụ cười thân thiện không rời khỏi gương mặt rắn rỏi. Anh ta có đôi bàn tay to lớn và ấm áp đến bất ngờ, dù thời tiết đang khá se lạnh.
"Rất vui được gặp các cậu," Quil nói, giọng chân thành. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, ánh mắt sắc sảo lướt qua bộ quần áo còn ẩm ướt sũng nước của cả nhóm với vẻ nghi ngờ không giấu được.
"Vậy... các cậu làm gì ở La Push vào giờ này?" anh hỏi, nhướng mày đầy ẩn ý. "Không phải các cậu nên đang ở trường sao? Hôm nay đâu phải cuối tuần."
Mia đảo tròn mắt, nhanh nhẹn đáp lại với vẻ mặt vô tội vờ như bị xúc phạm: "Trường cho chúng tớ về sớm hôm nay, có gì đâu. Có cuộc họp giáo viên gì đó quan trọng lắm." Cô liếc nhìn bạn bè với ánh mắt ra hiệu đừng nói gì thêm, "Tụi tớ chỉ muốn tận dụng cơ hội đi biển trước khi thời tiết trở lạnh hơn thôi. Cậu biết đấy, mùa đông ở Forks kinh khủng lắm."
Quil phá lên cười, âm thanh vang vọng trong không gian bãi biển hoàng hôn, rõ ràng không tin lời giải thích ngây thơ của Mia. Anh lắc đầu, vẻ mặt đầy thông cảm.
"Được rồi, được rồi, tớ sẽ không méc với Carol đâu," anh nháy mắt với Mia, nhắc đến tên mẹ cô. "Các cậu muốn tham gia với chúng tớ không? Lửa trại, một chút đồ ăn nướng, marshmallow, và có lẽ là vài câu chuyện ma của La Push nữa. Mà nói thật," anh hạ giọng xuống như chia sẻ một bí mật, "các cậu nên phơi khô người trước khi về nhà, nếu không muốn bị phát hiện là trốn học đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro