
2 | Dọn dẹp
"Dì ơi..." Sylvia thì thầm, giọng cô vẫn còn chút nghẹn ngào. Cảm giác ấm áp từ bàn tay dì Frances trên vai cô như một liều thuốc an ủi, xoa dịu những nỗi đau âm ỉ bấy lâu.
Dì Frances cười hiền, ánh mắt dì lấp lánh sự thấu hiểu. "Dì ở đây mà, Syl. Luôn luôn ở đây." Lời nói nhẹ nhàng ấy như một lời hứa, một điểm tựa vững chắc giữa những biến cố vừa qua. Nó không cần quá nhiều lời giải thích, chỉ cần sự hiện diện và ánh mắt ấy là đủ.
Hai dì cháu đứng lặng một lúc trong căn phòng vẽ ngập tràn ánh sáng, hít thở không khí trong lành của gỗ và sơn mới. Rồi dì Frances khẽ vỗ vai Sylvia. "Nào, giờ thì chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm. Đống vali và hộp kia vẫn đang chờ dưới xe đấy."
Sylvia gật đầu, một nụ cười thật tươi nở trên môi. Cô cảm thấy tràn đầy năng lượng, như thể căn phòng này đã tiếp thêm sức sống cho cô. Họ cùng nhau bước xuống cầu thang, tiếng "cộp cộp" quen thuộc lại vang lên, không còn là âm thanh buồn bã nữa mà là khúc nhạc của một khởi đầu mới.
Bước ra ngoài, Sylvia hít một hơi thật sâu. Mưa đã tạnh hẳn, nhưng không khí vẫn ẩm ướt và se lạnh, mang theo mùi đất và cây cỏ sau cơn mưa. Những giọt nước còn đọng trên lá cây, lấp lánh như những viên kim cương nhỏ dưới ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà. Một làn gió nhẹ thổi qua, làm những tán cây thông khẽ xào xạc, tạo nên một bản giao hưởng dịu êm của thiên nhiên. Dì Frances bước về phía chiếc xe SUV, mở cốp sau.
Những chiếc vali và hộp lớn được xếp chồng lên nhau gọn gàng trong cốp xe. Dì Frances khom người, nhấc một chiếc hộp khá nặng. "Để dì mang mấy cái này vào trước nhé."
Sylvia cũng cúi xuống, ánh mắt cô nhanh chóng tìm thấy một chiếc túi vải thô, có vẻ hơi cũ kỹ nhưng được buộc rất cẩn thận. Bên trong đó là bộ dụng cụ hội họa bổ sung của cô, những cây cọ yêu thích, những tuýp màu đặc biệt, và cả tập phác thảo mà cô đã vẽ từ rất lâu rồi. Cô cẩn thận ôm chiếc túi vào lòng, như thể nó là một báu vật vô giá. Ngay cả khi vác thêm một chiếc vali nhỏ khác, cô vẫn giữ chặt chiếc túi ấy, không rời. Đối với Sylvia, đó không chỉ là dụng cụ vẽ, mà còn là một phần ký ức, một phần của niềm đam mê mà bố cô đã ươm mầm. Mỗi chi tiết trong căn túi ấy đều gợi nhớ về những khoảnh khắc cô được ngồi bên cạnh bố, cùng nhau sáng tạo, cùng nhau cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống qua từng nét vẽ.
Dì Frances nhìn thấy cử chỉ của Sylvia, dì khẽ mỉm cười. Dì hiểu, đối với đứa cháu gái của mình, hội họa không chỉ là sở thích, mà là một phần tâm hồn, một cách để cô bé đối diện với thế giới ngoài kia.
Sau khi chuyển hết vali và hộp vào nhà, bóng tối đã bao trùm lấy thị trấn Forks. Ánh đèn đường vàng vọt hắt lên những tán cây thông ướt át. Dì Frances nhanh chóng bắt tay vào việc chuẩn bị bữa tối. Từ nhà bếp, Sylvia nghe thấy tiếng lạch cạch của xoong nồi, tiếng dao thớt đều đều trên thớt gỗ. Dì đang nấu một bữa tối đơn giản, có lẽ từ mấy thứ thực phẩm dì đã mang theo từ Boston hoặc đã ghé mua vội ở một cửa hàng tiện lợi trên đường. Mùi súp rau củ ấm áp thoảng bay ra, quyện lẫn với hương thảo mộc và một chút mùi bánh mì nướng, khiến cái bụng Sylvia khẽ réo lên.
Ánh đèn vàng dịu từ chiếc đèn trần nhà bếp đổ xuống chiếc bàn ăn gỗ tròn, tạo nên một không gian ấm cúng đến lạ. Dì Frances đặt hai bát súp nóng hổi lên bàn, cùng với một đĩa bánh mì nướng giòn rụm. Hơi ấm từ bát súp bốc lên, làm mờ đi một chút không khí lạnh lẽo còn vương vấn trong nhà.
Hai dì cháu ngồi đối diện nhau, trong một khoảnh khắc tĩnh lặng dễ chịu. Dì Frances múc súp, động tác chậm rãi, ánh mắt dì vẫn còn chút mệt mỏi sau chuyến đi dài. Sylvia cầm thìa, khuấy nhẹ bát súp của mình, nhìn những lát cà rốt nhỏ nổi bồng bềnh.
"Con à, ngày kia là con đi học rồi nhỉ?" Dì Frances khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Con có hồi hộp không?"
Sylvia ngước lên, một tia sáng lấp lánh trong mắt. "Có ạ. Con cũng hơi lo một chút, nhưng mà con mong lắm. Con muốn xem trường mới sẽ thế nào, và liệu con có gặp được bạn mới không." Cô vừa nói, vừa tưởng tượng ra hành lang trường học mới, những khuôn mặt xa lạ và cả tiếng cười nói xôn xao. Một cảm giác phấn khích nhẹ nhàng xen lẫn với sự dè dặt.
Dì Frances mỉm cười, gật đầu thông cảm. "Trường trung học Forks nhỏ lắm, Syl. Mọi người ở đó thân thiện lắm, con đừng lo. Hầu hết học sinh ở đây đều lớn lên cùng nhau, nên ban đầu có thể hơi lạ lẫm một chút. Nhưng dì tin con sẽ nhanh chóng hòa nhập được thôi." Dì nói thêm, giọng dì nhẹ nhàng như đang kể chuyện.
Sylvia gật gù lắng nghe, tâm trí cô vẽ ra những hình ảnh mờ nhạt về những người bạn mới. "Dì ơi, con có được mang theo mấy cuốn sổ tay vẽ của con không ạ? Con muốn tìm một góc nào đó ở trường để vẽ lúc nghỉ giải lao." Cô hỏi, giọng điệu đầy háo hức.
"Tất nhiên rồi, con yêu," dì Frances trả lời, ánh mắt dịu dàng. "Con cứ mang theo tất cả những gì con cần để con cảm thấy thoải mái nhất."
Bữa tối kết thúc, dì Frances ngáp dài. Vai dì chùng xuống, đôi mắt trĩu nặng. "Dì mệt quá, Syl. Chắc dì phải đi ngủ sớm thôi." Dì đứng dậy, kéo ghế, tiếng chân dì lê bước nhẹ trên sàn gỗ. "Con cứ tự nhiên nhé. Có gì thì cứ gọi dì."
Sylvia gật đầu, lòng cô cũng cảm thấy chút trống trải khi dì khuất bóng. Cả ngày nay trôi qua với bao nhiêu cảm xúc mới lạ, từ nỗi buồn âm ỉ của việc chuyển nhà cho đến sự ấm áp bất ngờ từ dì Frances. Giờ đây, khi sự huyên náo lắng xuống, một sự tĩnh lặng bao trùm lấy ngôi nhà.
Thay vì về phòng mình, Sylvia rón rén bước lên cầu thang dẫn lên gác mái. Từng bậc gỗ lại khẽ "kẽo kẹt", như một lời chào quen thuộc. Cánh cửa gác mái mở ra, không gian rộng lớn bỗng tràn ngập ánh sáng bạc của đêm. Sylvia bước vào, hít một hơi thật sâu. Mùi gỗ, mùi sơn mới và một chút hương hoa dại vẫn còn vương vấn trong không khí.
Cô khẽ nhón chân đến chiếc sofa rộng rãi đặt ở góc phòng, sát bên cửa sổ vòm. Sylvia ngồi xuống, tấm lưng tựa vào thành ghế mềm mại, ánh mắt dán chặt vào khung cửa sổ lớn. Bên ngoài, màn đêm đen như nhung, điểm xuyết bởi ánh trăng tròn vành vạnh, xuyên qua những tán cây thông cao vút. Từng chùm sáng bạc đổ xuống, tạo nên những mảng sáng tối huyền ảo trên nền rừng thẳm.
Cô cảm nhận một điều gì đó rất lạ, rất riêng từ khu rừng ấy. Nó không chỉ là những cái cây, mà dường như còn là một sinh thể đang thở, đang tồn tại ngay bên cạnh cô. Một sợi dây vô hình nào đó dường như đang kéo cô lại gần hơn, một cảm giác quen thuộc đến rợn người, nhưng lại không hề đáng sợ. Cảm giác ấy cứ len lỏi, quấn lấy cô, khiến Sylvia không thể rời mắt khỏi màn đêm bí ẩn đang bao phủ bên ngoài kia.
Trong lúc đó, bàn tay Sylvia vô thức tìm đến chiếc túi vải thô mà cô đã mang lên từ dưới xe. Cô khẽ mở dây buộc, lấy ra cuốn sổ phác thảo cũ kỹ và một cây bút chì than. Không suy nghĩ, không cần một hình mẫu cụ thể nào, những ngón tay cô cứ thế lướt nhẹ trên trang giấy trắng. Từng nét chì cứ thế hiện ra, lúc nhẹ nhàng, lúc dứt khoát, vẽ nên những hình ảnh mơ hồ, những đường nét uốn lượn không rõ hình thù. Đó là một cảm giác thôi thúc từ sâu thẳm, một điều gì đó đang cần được thể hiện ra, như một dòng chảy tự nhiên mà cô không thể cản lại. Cứ thế, Sylvia chìm đắm vào thế giới của riêng mình, trong căn phòng gác mái ngập tràn ánh trăng.
Rời khỏi căn phòng gác mái, Sylvia cảm thấy đầu óc mình nhẹ bẫng, nhưng cơ thể thì bắt đầu rã rời sau một ngày dài di chuyển và sắp xếp. Mấy tiếng đồng hồ ngồi trên xe, rồi dỡ đồ, rồi lại cảm nhận đủ thứ cảm xúc lạ lùng, cô biết mình cần một chút gì đó để thư giãn trước khi chìm vào giấc ngủ ở ngôi nhà mới này.
Sylvia tìm đến phòng tắm trên tầng hai. Căn phòng hiện đại một cách bất ngờ so với vẻ ngoài cổ kính của ngôi nhà, với những viên gạch men trắng tinh và bồn tắm lớn. Cô vặn vòi, để dòng nước nóng ấm áp xả đầy bồn. Hơi nước bốc lên nghi ngút, mang theo mùi xà phòng thơm nhẹ, lấp đầy không gian.
Cô từ từ thả mình vào làn nước nóng. Từng thớ cơ mệt mỏi như được thả lỏng, sự căng thẳng tích tụ cả ngày dài cứ thế tan chảy theo hơi nước. Sylvia nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm ôm lấy cơ thể. Tiếng nước chảy rì rào trong tai, tiếng gió đêm khẽ rì rầm ngoài cửa sổ, tất cả tạo nên một bản hòa tấu êm dịu, khiến cô cảm thấy bình yên đến lạ. Một ngày dài đã kết thúc, và đây là khoảnh khắc cô dành cho riêng mình, để trút bỏ mọi muộn phiền.
Sau khi tắm xong, cơ thể Sylvia trở nên nhẹ bẫng và sảng khoái. Cô bước ra khỏi bồn, dùng chiếc khăn bông mềm mại lau khô người. Khi bàn tay cô lướt qua cổ tay trái, một cảm giác quen thuộc khiến cô khẽ dừng lại. Ngón tay cô vô thức chạm vào một vết bớt nhỏ hình trăng khuyết, nằm ngay trên phần xương nhô ra của cổ tay. Vết bớt này đã ở đó từ khi cô mới sinh ra, một dấu ấn đặc biệt mà mẹ cô hay nhắc tới.
Một hình ảnh loé lên trong tâm trí Sylvia, như một đoạn phim cũ kỹ. Mẹ cô, Elena, với mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại và đôi mắt xanh lục lấp lánh, đang khẽ cười. "Con gái mẹ là con gái của mặt trăng đó," mẹ nói, giọng điệu đầy yêu thương và pha chút tinh nghịch. "Mẹ sinh con vào một đêm trăng rằm, trăng sáng vằng vặc trên bầu trời. Có lẽ vì thế mà con có cái vết bớt hình trăng khuyết này." Rồi mẹ cô khẽ hôn lên vết bớt, nhẹ nhàng và trìu mến.
Sylvia khẽ mỉm cười, một nụ cười thoáng qua. Cô đã nghe câu chuyện đó từ rất lâu rồi, từ khi còn bé xíu. Vết bớt hình trăng khuyết ấy luôn là một phần của cô, một lời nhắc nhở về tình yêu thương của mẹ và một điều gì đó... bí ẩn, mà cô chưa từng để tâm đến. Nhưng đêm nay, dưới ánh đèn vàng dịu của phòng tắm, vết bớt đó như phát ra một thứ ánh sáng mờ nhạt, khiến Sylvia cảm thấy một sự kết nối không thể gọi tên với vầng trăng ngoài kia.
Sylvia khẽ lắc đầu, như muốn xua đi những dòng suy nghĩ miên man và lạ lùng vừa len lỏi vào đầu mình. Con gái của mặt trăng ư? Một ý nghĩ ngây ngô và xa vời quá. Cô mặc vội bộ đồ ngủ mềm mại, rồi bước về phía giường.
Căn phòng ngủ của cô chìm trong bóng tối dịu nhẹ của đêm Forks, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ hắt vào. Sylvia trèo lên giường, kéo chăn lên ngang ngực. Mùi vải sạch sẽ và một chút hương gỗ cũ từ chiếc giường quen thuộc khiến cô cảm thấy dễ chịu. Cô nằm ngửa, mắt nhìn trần nhà, tâm trí bắt đầu mơ màng.
Ngày mai sẽ là một ngày mới. Ngôi trường mới, những gương mặt xa lạ, và một cuộc sống hoàn toàn khác đang chờ đợi cô ở phía trước. Một cảm giác mong đợi len lỏi, xen lẫn chút hồi hộp và lo lắng. Liệu cô có hòa nhập được không? Liệu Forks có thật sự là một khởi đầu mới tốt đẹp như cô đã nói với dì Frances không?
Những câu hỏi cứ lơ lửng trong đầu Sylvia, không đòi hỏi câu trả lời ngay lập tức. Chúng cứ thế trôi đi, như những đám mây qua bầu trời đêm. Tiếng gió đêm khẽ thì thầm qua kẽ lá bên ngoài cửa sổ, ru cô vào một giấc ngủ sâu. Hơi thở Sylvia dần đều đặn, và cô chìm hẳn vào màn đêm tĩnh mịch của Forks, mang theo những giấc mơ về một cuộc sống mới đang dần hé mở
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro