Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16 | Món quà nhỏ từ Esme

Dì Frances yêu quý,

Tuần này của dì như thế nào rồi ạ? Có khám phá gì mới không? Dì đã tìm thấy thêm di tích nào thú vị chưa? Con vẫn ổn ở đây, bà Weber vừa dạy con làm một món bánh Marionberry ngon tuyệt vời! Khi nào dì về chắc chắn con sẽ làm một cái cho dì thử.

Trường học dạo này cũng rất tốt ạ, con vừa được A+ cho dự án lịch sử và con nghĩ dì sẽ tự hào lắm đây! Mia cũng rủ bọn con đến Solace Coffee để ôn tập cho kỳ thi sắp tới. Cuối tuần ở Solace đông khủng khiếp nhưng mà chỉ có mỗi Mia và mẹ đứng quầy thôi, nên bọn con cũng có phụ một chút khi thấy họ quá tay. Con thực sự thích không khí ấm cúng và nhộn nhịp ở đó.

Con nghe Mia bảo là quán đang cần nhân viên làm cuối tuần nên con đã mạnh dạn xin được làm vào cuối tuần tại quán. Con biết dì không muốn con phải làm việc vất vả, đặc biệt là khi chúng ta chỉ mới vừa chuyển đến Forks và mọi thứ vẫn còn quá mới mẻ với con. Nhưng mà con nghĩ làm việc ở quán coffee nhà Mia sẽ giúp con làm quen nhanh hơn với cuộc sống ở Forks, được gặp gỡ thêm với mọi người, và cả kết thêm được nhiều bạn mới nữa! Con hứa sẽ không để ảnh hưởng đến việc học, dì đừng lo. (Dì đừng mắng con nhé :( Con chỉ muốn thử thôi)

Chủ nhật này thì con có hẹn với... Tay Sylvia dừng lại khi gõ đến dòng này, ngón tay lơ lửng trên bàn phím như thể đang cân nhắc từng chữ. Cô phân vân không biết mình có nên kể với dì rằng dạo này mình đã kết bạn với Edward và Alice không. Nghe giống như đã ra mắt nhà người yêu vậy, nghĩ đến điều đó là Sylvia cảm thấy mặt mình nóng bừng, hai tai ửng đỏ. Cô tự vuốt má mình, cảm nhận làn da ấm nóng dưới đầu ngón tay.

Dù rằng Frances luôn mong muốn cô chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống, từ những niềm vui nhỏ nhặt đến nỗi buồn sâu kín, dì luôn muốn chắc rằng cô vẫn "ổn" nhưng Sylvia vẫn chưa thấy đủ thoải mái để tâm sự với dì về một chàng trai mà cô "cảm nắng".

Và cô cũng không biết Frances sẽ phản ứng thế nào khi nghe cô nhắc đến một chàng trai được cho là cực kì nổi tiếng ở Forks. Có thể dì sẽ lo lắng? Hay vui mừng? Dù là gì đi chăng nữa thì cô nghĩ Frances sẽ lo lắng nhiều hơn là phấn khích, có lẽ sẽ gọi video call liên tục để tra hỏi, và cô thì không muốn gọi điện thoại...

Dì từng tâm sự với cô về một vài mối quan hệ của dì. Và đương nhiên với một người phụ nữ trưởng thành 36 tuổi, làn da rám nắng từ những chuyến thám hiểm, thân hình rắn chắc siêu "hot" và với khuôn mặt quyến rũ như Frances thì chắc chắn danh sách bạn trai cũ của dì không hề ngắn. Dì thường đùa rằng đàn ông trong mắt dì còn chẳng hấp dẫn bằng mấy món đồ khảo cổ, mắt dì luôn sáng lên khi nói về những mảnh gốm cổ hay những hình khắc bí ẩn trên đá. Và lần nào Sylvia cũng phải bật cười vì mấy câu đùa của dì.

Nghĩ một lát, Sylvia thở dài, ngón tay cô lướt trên phím Delete, xoá đi dòng chữ dang dở. Cô lắc đầu, búi tóc nâu hạt dẻ của cô hơi lỏng ra sau gáy khi cô cúi xuống màn hình, rồi bắt đầu gõ lại một điều gì đó hoàn toàn khác...

Con chỉ muốn nói là con rất yêu dì và nhớ dì thật nhiều thôi, dì hãy giữ sức khoẻ và cẩn thận trong các chuyến thám hiểm nhé. Con đang đếm từng ngày đến khi được gặp lại dì đây! <3

Yêu dì nhiều,

Syl.

Sylvia khép màn hình laptop lại sau khi nhấn nút gửi. Ánh trăng lấp lánh qua cửa sổ gác mái, trải một lớp ánh sáng bạc lên chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Cô thở dài, mắt vẫn dán vào chiếc laptop như thể có thể nhìn thấy phản ứng của Frances khi đọc email.

Hai lần một tuần. Đó là thỏa thuận ngầm giữa họ. Ngày thứ ba và chủ nhật, Sylvia sẽ viết một email đầy đủ chi tiết về mọi thứ diễn ra trong tuần, hoặc gần như mọi thứ. Cô đã trở nên rất giỏi trong việc chọn lọc thông tin, kể những câu chuyện vui vẻ, những tiến bộ nhỏ nhặt trong học tập, những người bạn mới quen. Không bao giờ nhắc đến những đêm dài cô ngồi một mình trong căn phòng này, lắng nghe tiếng gió thổi qua khu rừng và cảm thấy trống rỗng đến lạ kỳ.

Ngón tay cô lướt trên mặt bàn, vẽ những hình vô định trong bụi mờ. Cô biết Frances sẽ nhận ra ngay nếu mình nhắc đến việc cảm thấy cô đơn. Và điều cuối cùng Sylvia muốn là làm dì lo lắng thêm, hoặc tệ hơn, khiến dì cảm thấy có lỗi vì đã để cô ở lại một mình.

"Dì ấy đã từ bỏ quá nhiều vì mình rồi," Sylvia thì thầm với căn phòng trống. Việc Frances phải trở về Forks thường xuyên hơn sẽ đồng nghĩa với việc từ bỏ những chuyến đi quan trọng, những khám phá mà dì đã chờ đợi cả năm trời.

Bên ngoài, một cơn gió nhẹ lướt qua, làm rung những chiếc lá cuối mùa thu. Sylvia đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Ánh trăng phủ lên khu rừng một lớp áo bạc huyền ảo, khiến mọi thứ trông như một bức tranh cổ tích. Cô mỉm cười nhẹ nhàng. Ít ra thì việc làm ở quán cà phê sẽ lấp đầy những khoảng trống cuối tuần, những ngày dài đằng đẵng chỉ có cô và căn nhà quá rộng này.

Sylvia ném ánh mắt về phía chiếc đồng hồ treo tường. Một giờ mười lăm. Vẫn còn khá nhiều thời gian trước khi Alice đến đón cô đi Port Angeles. Cô nhẹ nhàng xoay người, hướng về phía cầu thang dẫn lên gác mái.

Mỗi bậc thang kêu cót két dưới bàn chân trần của Sylvia. Cô đẩy cánh cửa gỗ, hít một hơi sâu. Ánh nắng chiều đổ qua cửa sổ vòm, tạo những vệt sáng ấm áp trên sàn gỗ và những bức tranh phong cảnh nhỏ đã được treo ngay ngắn trên tường. Sylvia mỉm cười hài lòng khi nhìn căn phòng ngăn nắp - mỗi cây cọ đều đã được rửa sạch và xếp gọn trong lọ thuỷ tinh, từng lọ màu được sắp xếp theo tông màu trên kệ.

Cô đi đến chiếc tủ nhỏ, kiểm tra lại số lượng giấy vẽ và màu acrylic. "Mình sắp hết màu xanh cobalt rồi," cô lẩm bẩm, ghi chú trong đầu để mua thêm khi đến Port Angeles. Cô lướt ngón tay qua những lọ màu, cảm nhận kết cấu mịn màng của chúng. "Có lẽ mình cũng nên tìm một vài cây cọ mới nữa."

Xong xuôi, Sylvia thả mình xuống chiếc sofa mềm mại đặt cạnh cửa sổ. Ánh nắng chiều chiếu lên những sợi bụi li ti lơ lửng trong không khí, tạo nên một khung cảnh mơ hồ, ma mị. Cô với tay lấy cuốn sổ phác thảo đặt trên bàn cà phê gỗ gần đó, lật qua từng trang với ánh mắt trầm tư.

Những đường nét nguệch ngoạc được cô phác thảo trong sổ, chẳng hạn như một khu rừng mờ ảo, một cánh đồng hoa dại, một bóng hình mơ hồ đứng bên bờ suối. Đây không phải những bức vẽ mà cô tự hào, không phải những bức tranh hoàn chỉnh cô treo trên tường. Đây là những đường nét từ các giấc mơ, những gì cô cố gắng ghi lại khi vừa tỉnh giấc giữa đêm khuya, tay vẫn còn run và tim đập thình thịch.

Mình chẳng nhớ gì nhiều cả, Sylvia thở dài, lật một trang khác. Một dãy núi mờ ảo, một ngôi làng nhỏ, những người mờ nhạt không có khuôn mặt. Như thể có một bức tường chắn không cho cô nhớ những thứ trong giấc mơ vậy.

Cô nằm xuống sofa, để cuốn sổ mở trên ngực. Gần đây, những giấc mơ ngày càng trở nên thường xuyên hơn. Cô tỉnh giấc giữa đêm khuya, tim đập loạn xạ, mồ hôi ướt đẫm trán, nhưng không thể nhớ được mình đã mơ thấy gì. Chỉ còn lại những cảm xúc mãnh liệt như nỗi sợ, niềm vui, đôi khi là một nỗi đau buốt nhói khiến cô bật khóc mà không hiểu tại sao.

Chẳng lẽ trí tưởng tượng của mình quá phong phú? Sylvia tự hỏi, ngón tay lướt nhẹ trên một bức phác thảo mờ nhạt về một người đàn ông không rõ mặt đang chìa tay về phía cô.

Cảm giác quen thuộc kỳ lạ trong những giấc mơ đó khiến cô không thể lý giải. Như thể cô đã từng sống qua những khoảnh khắc ấy, đã từng đứng dưới ánh trăng trong khu rừng xa lạ kia, đã từng chạm vào bàn tay người đàn ông vô danh trong bức vẽ.

Sylvia nhắm mắt lại, để ánh nắng chiều vuốt ve khuôn mặt. Có lẽ một ngày nào đó, bức tường ngăn cách sẽ sụp đổ và cô sẽ hiểu được ý nghĩa của những giấc mơ đó. Nhưng cho đến lúc ấy, những mảnh ghép rời rạc này vẫn sẽ khiến cô trằn trọc mỗi đêm, và những bức phác thảo vội vã giữa đêm khuya vẫn sẽ tiếp tục lấp đầy cuốn sổ của cô.

Sylvia nghiêng đầu, ánh mắt của cô dừng lại trên tấm giấy phác thảo. Một khuôn mặt góc cạnh hiện lên dưới những nét bút mảnh mai, đôi môi cong nhẹ, hàng mi dài, ánh mắt sâu thẳm. Edward. Dù chỉ là vài đường nét vội vã, nhưng cô biết rõ mình đang phác thảo ai. Ngón tay cô lướt nhẹ trên tờ giấy, khẽ vuốt ve đường cong ở khóe miệng anh.

"Trời ơi, mình làm cái gì vậy?"

Sylvia bật dậy như thể vừa chạm phải lửa, vội vàng gấp tờ giấy lại. Đôi má cô nóng bừng khi nhét tờ phác thảo vào ngăn bàn sâu nhất, như thể đang giấu một bằng chứng phạm tội. Tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực.

Mình chắc chắn đã phát điên rồi.

Cô thả mình xuống sofa, hai tay ôm mặt. Đây không phải lần đầu tiên cô phác họa Edward khi đang mơ màng. Những đường nét của anh cứ tự nhiên xuất hiện trên giấy mỗi khi cô để tâm trí mình lang thang.

Edward.

Cái tên khiến cô cảm thấy ấm áp lạ thường. Sylvia nhắm mắt lại, để hình ảnh anh hiện lên trong tâm trí, mái tóc đồng đỏ rối bù, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, nụ cười hiếm hoi nhưng đẹp đến nao lòng.

Cô không biết phải gọi cảm xúc này là gì. Nó không giống như những lần "crush" trước đây. Hồi ở Boston, cô từng có vài mối quan hệ, cũng từng rung động trước một vài chàng trai. Nhưng những mối quan hệ đó chẳng kéo dài được bao lâu. Cô hiểu cảm giác thích một ai đó là như thế nào, tim đập nhanh, má nóng bừng, những tin nhắn chúc ngủ ngon ngọt ngào.

Nhưng với Edward... mọi thứ khác biệt hoàn toàn.

Khi ở bên anh, cô không chỉ đơn thuần là "thích". Có điều gì đó sâu sắc hơn, bình yên hơn. Như thể linh hồn cô đã tìm thấy một nơi để trở về. Mỗi khi ngồi cạnh anh trong thư viện, mỗi khi nghe giọng nói trầm ấm của anh, cô cảm thấy mình... sống lại. Trọn vẹn. Hoàn chỉnh.

Trái tim cô như được lấp đầy bởi một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như thể đã tìm thấy điều gì đó mà cô không hề biết mình đã đánh mất. Và cô tưởng chừng như mình có thể chia sẻ tất cả với anh, những nỗi sợ sâu kín nhất, những giấc mơ kỳ lạ, những ký ức mờ nhạt. Cô tin chắc rằng anh sẽ ở đó, lắng nghe mà không phán xét.

Mình đang tưởng tượng quá nhiều.

Sylvia vò mái tóc, cố xua đi những suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ đây chỉ là cảm xúc nhất thời, một sự ngưỡng mộ đơn thuần với chàng trai bí ẩn nhà Cullen. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết đó không phải sự thật. Cảm xúc này quá mạnh mẽ, quá sâu sắc để chỉ là một cơn "crush" thoáng qua.

Những lúc như thế này, Sylvia nhớ mẹ đến khủng khiếp. Cô ước gì có thể gục đầu vào lòng mẹ, thì thầm những rung động kỳ lạ này, được nghe giọng nói ấm áp quen thuộc và những lời khuyên chân thành như mẹ vẫn thường làm. Sylvia có thể tưởng tượng ra cảm giác bàn tay mẹ vuốt nhẹ tóc cô, mùi hương hoa thoang thoảng từ chiếc áo len mà mẹ luôn mặc vào những buổi tối se lạnh.

Sylvia đưa tay che mắt, cơn đau đột ngột xiết chặt trái tim cô. Cô cắn môi, cố gắng ngăn tiếng nấc nghẹn đang trào lên nơi cổ họng. Toàn thân cô run lên từng đợt, những ngón tay lạnh buốt bấu chặt vào tấm chăn mỏng. Kỷ niệm về nụ cười mẹ, về tiếng cười vang vọng trong căn bếp ngập nắng, về những câu chuyện đêm khuya, tất cả ùa về như một cơn lũ không báo trước.

"Hít vào... thở ra..." Sylvia tự nhủ với bản thân, nhắm chặt mắt, thực hiện bài tập thở mà dì Frances đã dạy sau những cơn hoảng loạn. Cô biết rõ mình vẫn chưa thể vượt qua được nỗi đau mất mát, vết thương vẫn còn quá mới, quá sâu. Mỗi khi hạnh phúc hay bối rối, cô vẫn vô thức tìm kiếm mẹ, chỉ để nhận ra khoảng trống không thể lấp đầy.

Tiếng chuông cửa vang lên kéo Sylvia khỏi dòng suy nghĩ mơ màng về bức tranh đang dang dở trong phòng. Cô giật mình, luống cuống nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay. Mới một giờ rưỡi chiều thôi mà!

Tim cô đập nhanh hơn như trống khi vội vàng bước xuống cầu thang gỗ cũ kỹ kêu cót két dưới bàn chân trần. Mái tóc nâu hạt dẻ xõa tung, lòng tràn đầy thắc mắc. Ai lại đến vào giờ này chứ?

Sylvia mở cửa và gần như đông cứng tại chỗ.

Edward Cullen đứng trước hiên nhà, ánh nắng nhạt màu phản chiếu trên mái tóc đồng của anh. Anh mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản bên dưới lớp cardigan xám nhạt, quần jeans tối màu ôm vừa vặn đôi chân dài. Trông anh như vừa bước ra từ một tạp chí thời trang vậy.

Mắt Sylvia mở to khi nhận ra tình trạng của bản thân, cô vẫn đang mặc một pyjama sọc caro, mái tóc vẫn còn hơi rối. Đây là outfit yêu thích mà cô thường mặc khi ở nhà, không phải để tiếp khách - đặc biệt là Edward.

"Xin chào." Edward mỉm cười, có chút ngại ngùng. "Anh xin lỗi vì đến sớm hơn dự định."

Sylvia đưa tay vuốt tóc theo phản xạ, cảm thấy má nóng bừng.

"Không sao đâu. Em chỉ... không nghĩ sẽ có ai đến vào giờ này."

"Alice vừa gọi cho anh." Edward giải thích, mắt không rời khỏi khuôn mặt cô, cẩn thận không nhìn xuống dưới. "Em ấy nói rằng có một số thứ muốn xem với Rosalie trước, nên hai người sẽ đến Port Angeles sớm hơn và hẹn chúng ta ở đó."

"Ồ."

Cả hai đứng trong sự im lặng ngượng ngùng trong vài giây. Gió lạnh thổi vào từ cửa khiến Sylvia giật mình nhớ ra mình đang mặc gì.

"Anh vào nhà đã, được không?" Cô bước sang một bên. "Em cần... ừm, thay đồ một chút. Không lâu đâu, em hứa."

"Tất nhiên." Edward gật đầu, bước vào, đóng cửa sau lưng. "Anh sẽ đợi ở đây. Đừng vội."

Sylvia gật đầu biết ơn, rồi chạy vội lên cầu thang, mặt vẫn đỏ bừng. Cô tự trách mình vì đã mơ màng quá lâu. Thực tế đã hiện ra trước mắt, và cô thậm chí còn chưa chuẩn bị gì cả.

Tuyệt thật. Đúng là một khởi đầu hoàn hảo cho chuyến đi.

Sylvia vội vã lao vào phòng, tim vẫn đập loạn nhịp. Cô mở toang cánh cửa tủ quần áo, mắt lướt nhanh qua những dãy móc treo.

Bình tĩnh. Bình tĩnh. Đừng vội.

Sau vài giây đắn đo, Sylvia quyết định chọn chiếc áo len cổ lọ màu kem mềm mại kết hợp với cardigan màu đỏ rượu ấm áp. Cô nhanh chóng cởi chiếc sweater, thay vào một chiếc quần bảo hộ đen và chân váy chữ A màu xám đơn giản nhưng thanh lịch.

Sylvia đứng trước gương, ngón tay lướt qua mái tóc rối bời. Cô chải từng lọn tóc nâu cẩn thận, rồi buộc nửa tóc phía trên thành kiểu half-up ponytail đơn giản nhưng xinh xắn. Ánh mắt dừng lại trên gương mặt tái nhợt vì lúng túng, Sylvia mở ngăn kéo lấy cây son màu hồng đất, tô lên môi một lớp mỏng để trông tươi tắn hơn. Đôi tất trắng là lựa chọn cuối cùng trước khi cô nhìn lại mình trong gương lần nữa.

Ổn rồi, không hoàn hảo nhưng đủ để đi ra ngoài.

Sylvia cầm lấy chiếc túi vải đơn giản, hít một hơi sâu để trấn tĩnh trước khi bước xuống cầu thang.

Cô thấy Edward ngồi thẳng lưng trên sofa trong phòng khách, ánh mắt anh đang chăm chú ngắm những bức ảnh Frances treo trên tường - chủ yếu là những hiện vật cổ và phong cảnh từ các chuyến đi của dì, có vài bức là ảnh hai dì cháu và cả... ảnh gia đình của họ.

Khi Sylvia bước vào phòng, Edward lập tức quay đầu lại như thể anh đã cảm nhận được sự hiện diện của cô. Ánh mắt anh dịu lại, nở một nụ cười làm tan chảy mọi sự căng thẳng còn sót lại trong cô.

"Em trông thật xinh đẹp," Edward nói, giọng trầm ấm.

Sylvia nở nụ cười, cảm thấy gò má hơi ấm lên, "Cảm ơn anh. Em xin lỗi vì đã để anh đợi."

Edward đứng dậy, lắc đầu nhẹ nhàng, "Đừng lo, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian. Alice và Rosalie chỉ vừa khởi hành thôi." Anh mỉm cười trấn an. "Chúng ta sẽ đến đúng giờ."

Sylvia thầm thở phào nhẹ nhõm, vai cô thả lỏng. Sự căng thẳng dần tan biến trong ánh mắt dịu dàng của Edward.

Edward đứng dậy, bước về phía chiếc áo khoác treo trên thành ghế. Chậm rãi, anh thò tay vào túi áo và lấy ra một chiếc hộp trắng nhỏ xinh, buộc cẩn thận bằng dải ruy-băng xanh nhạt.

"Anh quên mất," Edward mỉm cười, đưa chiếc hộp cho Sylvia. "Đây là một ít cookie Esme đã làm. Bà ấy muốn nhắn với em là chiếc bánh lần trước em làm rất ngon nên cũng muốn làm ít bánh cho em."

Sylvia đưa tay nhận lấy chiếc hộp, ngón tay cô chạm nhẹ vào tay Edward. Một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng cả hai.

"Thật sao?" Sylvia mở to mắt ngạc nhiên, má ửng hồng. "Em không ngờ mẹ anh còn nhớ đến cái bánh của em."

"Bà ấy nói mong rằng lần sau có thể gặp lại em," Edward nói nhẹ nhàng, mắt không rời khỏi khuôn mặt đang dần ửng đỏ của Sylvia. "Esme nói rằng lần sau hai người có thể cùng nhau làm bánh."

Sylvia cúi mặt, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Không chỉ Edward mà cả gia đình anh cũng nhớ đến những điều nhỏ nhặt về cô. Điều này khiến cô cảm thấy biết ơn và hạnh phúc vô cùng.

"Em rất biết ơn," Sylvia ngước lên, nụ cười tỏa sáng trên khuôn mặt cô. "Làm ơn chuyển lời cảm ơn của em đến Esme nhé. Thật sự, em cảm thấy rất hạnh phúc."

Nụ cười ấy, ánh mắt ấy—thời gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc Edward đắm chìm vào vẻ đẹp giản dị nhưng tinh khôi trước mặt. Một cơn đau âm ỉ bất chợt dâng lên trong tâm trí anh, không phải nỗi đau thể xác mà là những mảnh ký ức đang cố gắng hé mở.

Trong tâm trí Edward chợt hiện lên một khuôn mặt mờ ảo, với những đường nét không rõ ràng nhưng vẫn đủ để nhận ra nụ cười quen thuộc đến kỳ lạ. Mái tóc nâu dài mềm mại tung bay trong gió, một chiếc váy dài đơn sắc phấp phới theo từng bước chân thanh thoát. Và nụ cười ấy—nụ cười ngọt ngào của một người con gái mà anh không thể nhớ rõ tên.

Ai vậy? Edward tự hỏi, cố gắng bám víu lấy mảnh ký ức vụn vỡ đang dần tan biến. Tại sao mình lại nghĩ đến...

"Edward? Anh ổn chứ?"

Giọng nói lo lắng của Sylvia kéo Edward trở lại thực tại. Anh chớp mắt, nhận ra mình đã đứng im trong giây lát.

"Anh xin lỗi," Edward nói, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Anh chỉ... đang nghĩ về điều gì đó."

Có điều gì đó tỏa ra từ Sylvia—một năng lượng ấm áp, bình yên khiến tâm trí đầy biến động của anh trở nên tĩnh lặng. Một cảm giác dễ chịu mà Edward không thể nhớ lần cuối cùng mình cảm nhận được là khi nào. Gần một thế kỷ của sự cô đơn và tự cô lập, vậy mà giờ đây, bên cạnh cô gái này, anh cảm thấy vô cùng thoải mái, như thể tìm thấy một mảnh ghép đã mất.

"Em đi cất bánh đã," Sylvia nói, mỉm cười rạng rỡ với chiếc hộp trên tay. "Chỉ một phút thôi."

Cô quay người, nhanh chóng bước vào bếp. Edward đứng lặng nhìn theo bóng dáng Sylvia, lắng nghe tiếng chân cô nhẹ nhàng trên sàn gỗ, tiếng tủ lạnh mở ra và tiếng hộp được đặt cẩn thận bên trong.

Edward đưa tay vuốt mái tóc đồng, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ rối bời. Mình đang làm gì ở đây? Tại sao mình lại cảm thấy như vậy? Anh tự hỏi, nhưng không tìm thấy câu trả lời.

Sylvia trở lại. Edward đứng thẳng dậy, tâm trí anh đã trở lại trạng thái tỉnh táo.

"Chúng ta đi thôi?" Anh hỏi, nụ cười trở lại trên môi.

"Vâng, em đã sẵn sàng," Sylvia gật đầu, vui vẻ bước ra cửa cùng Edward.

I don't mind spending every day

Out on your corner in the pouring rain

Look for the girl with the broken smile

Ask her if she wants to stay a while

And she will be loved

And she will be loved

Tap on my window, knock on my door, I

Want to make you feel beautiful

I know I tend to get so insecure

Doesn't matter anymore

It's not always rainbows and butterflies

It's compromise that moves us along, yeah

My heart is full and my door's always open

You come any time you want, yeah

She Will Be Loved của Maroon 5 phát trên radio của chiếc Volvo bạc khi họ đang trên đường đến Port Angeles. Sylvia hạ cửa sổ xe xuống để tận hưởng không khí trong lành ngoài trời, cảm nhận làn gió mát lạnh vuốt nhẹ qua mái tóc. Trời hôm nay thật sự rất đẹp, dù rằng vẫn không có nắng, nhưng không còn mang vẻ âm u ảm đạm thường thấy ở Forks. Những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời trong veo, những tia sáng yếu ớt xuyên qua tạo nên một khung cảnh thanh bình hiếm hoi. Kết hợp cùng giai điệu du dương từ radio, tâm trạng Sylvia bỗng trở nên nhẹ nhõm và phấn chấn hơn bao giờ hết.

Cô ngâm nga theo giai điệu của bài nhạc, lâu lắm rồi cô mới cảm thấy thoải mái như thế này. Những kí ức êm đềm bỗng ùa về trong tâm trí. Cô và Olivia YÊU những buổi karaoke ngẫu nhiên trên xe, mỗi lần cha chở cô và Olivia trên chiếc Honda Civic trắng yêu thích của ông. Ông luôn vặn radio to một chút để hai cô gái trẻ thoả thích ca hát, làm những điệu bộ hài hước. Thỉnh thoảng ông sẽ nhìn qua gương chiếu hậu để xem hai cô gái nhỏ song ca, đôi mắt ánh lên niềm vui và nụ cười luôn thường trực trên môi. Những khoảnh khắc đơn giản mà ấm áp đến lạ kỳ.

Từ ngâm nga, Sylvia bắt đầu hát nhỏ theo lời bài nhạc, giọng cô nhẹ nhàng hòa vào không gian thoáng đãng. Cô có thể cảm nhận được âm lượng radio đã được vặn to hơn một chút, âm thanh vang vọng trong không gian kín của chiếc xe. Cô hơi xoay đầu sang nhìn Edward, anh vẫn tập trung nhìn về con đường phía trước, những ngón tay thon dài đặt nhẹ trên vô lăng, nhưng môi lại nở một nụ cười tinh tế. Nụ cười của Edward lúc nào cũng khiến trái tim Sylvia phải hững một nhịp, như thể có dòng điện nhỏ chạy qua lồng ngực. Anh cười rất đẹp, cô không biết có ai từng nói với anh điều đó chưa, nhưng nụ cười của anh lúc nào cũng khiến cô vui một cách kì lạ, như thể được sưởi ấm bởi ánh nắng hiếm hoi xuyên qua những đám mây dày đặc của Forks.

Sylvia lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt dõi theo những rặng cây xanh thẫm lướt qua nhanh chóng hai bên đường, tiếp tục ngâm nga theo các ca khúc được phát trên radio. Cảm giác bình yên hiếm hoi bao trùm lấy cô. Có lẽ buổi đi chơi này không tệ như cô nghĩ, thậm chí, nó có thể sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ.

***

Author note: 

Thật sự là dạo này đầu tớ chỉ nghĩ đến plot của bộ Echoes là nhiều, tớ vẫn đang cố plan nội dung arc 2 của bộ Shadow nhưng mà có thứ gì đó khiến mình muốn... rewrite lại Shadow, vì có những thứ mình muốn thêm vào để xây dựng Claire, Claire là một nhân vật kiểu siêu siêu phức tạp, nhiều traumatize mà mình cảm giác mình chưa thực sự viết ra được hết... Có một vài phân cảnh thì lại quá vội vàng (Chẳng hạn như cảnh bị bắt cóc) và nó khiến tớ bị bực bội... Tớ đã thử viết lại Shadow nhưng mà 20 chương thì không phải là ngắn, và có những phân cảnh, nội dung mình vẫn khá thích ở bản cũ... Vậy nên tớ bỏ cuộc, ý tớ là tớ sẽ không viết lại toàn bộ, và có lẽ là tớ sẽ chỉ cố viết lại những chương tớ thật sự không ưng ý. Nhưng mà từ giờ tới lúc tìm lại được hướng đi chính xác cho arc 2 thì tớ sẽ dành nhiều thời gian để viết Echoes hơn <3. Echoes thì nó nhẹ nhàng hơn nhiều, và tớ nhận ra tớ muốn phát triển tâm lý Sylvia nhiều hơn nữa, cho nên nếu sắp tới mọi người đọc mà lại tự nhiên thấy Sylvia kiểu ơ, con bé này từ đầu tới giờ rõ bình thường mà đùng một cái sao lại như thế này nhỉ thì đúng rồi đó, tại tới giờ tớ mới phát triển thêm cho Syl...

Hehe nhưng mà dù sao thì cũng mong mọi người có thể tận hưởng bộ truyện này nhiều nhé, hứa là sẽ cố quay lại với Shadow ASAP <3. Từng quên vote và follow mình để được cập nhật thêm nha. 

Luv u guys <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro