Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13 | Cuối tuần với Cullen

Tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, hòa cùng tiếng gió rừng xào xạc, đánh thức Sylvia khỏi giấc ngủ chập chờn. Những giấc mơ mơ hồ về một thư viện cổ xưa và hương thơm của sách vở cũ tan biến khi cô chớp mắt vài lần, cảm nhận rõ nhịp tim đang đập nhanh hơn bình thường. Cô nằm đó một lúc, những suy nghĩ cứ thế rối ren trong đầu. Từng mảnh ký ức về cuộc trò chuyện với Edward ngày hôm qua hiện về rõ nét, giọng nói của anh, ánh mắt dịu dàng khi đưa ra lời mời đến thăm thư viện, và cái gật đầu đồng ý ngượng ngùng của cô.

Một cảm giác bồn chồn, xen lẫn chút háo hức và lo lắng, cứ thế dấy lên trong lòng Sylvia. Cô không biết mình nên mong chờ điều gì ở ngôi nhà đó, ở gia đình Cullen. Edward thì bí ẩn, Alice thì đáng yêu nhưng cũng kỳ lạ, còn Emmett và Rosalie thì... cô chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều. Sylvia bật dậy khỏi giường, liếc nhìn chiếc đồng hồ cổ trên tường. Mới 7 giờ sáng. Còn ba tiếng nữa Edward mới đến. Cảm giác hồi hộp xen lẫn háo hức khiến bụng cô như có hàng trăm con bướm đang bay lượn.

Sylvia nhanh chóng xuống giường. Đứng trước tủ quần áo, cô lưỡng lự. Chiếc áo len ấm áp? Hay một chiếc váy nhẹ nhàng hơn? Cô muốn trông thật tự nhiên, nhưng cũng muốn tạo ấn tượng tốt. Sau một hồi cân nhắc, cô chọn một chiếc áo len mỏng màu kem sữa, chất liệu mềm mại, ôm vừa vặn lấy cơ thể. Bên ngoài, cô khoác thêm một chiếc áo khoác blazer dáng rộng màu nâu nhạt, chất liệu linen mềm rũ, tạo cảm giác phóng khoáng nhưng vẫn rất thanh lịch. Cô kết hợp với quần jeans ống đứng màu xanh nhạt. Ngắm mình trong gương một lát, rồi khẽ thở dài. Hy vọng mọi thứ sẽ ổn. 

Sau khi chuẩn bị xong, Sylvia bước xuống bếp. Căn nhà vẫn còn chìm trong sự tĩnh lặng của buổi sáng sớm. Cô mở tủ lạnh, lấy ra trứng, sữa, bơ... rồi bắt đầu chuẩn bị nướng bánh. Mùi bột mì, đường và vani thoang thoảng trong không khí. Cô thích cái cảm giác được tự tay tạo ra một thứ gì đó thơm ngon, ấm áp. Cô không muốn đến nhà bạn mà lại đi tay không, vì vậy một chiếc bánh là món quà tốt nhất cô có thể nghĩ đến vào lúc này.

Khi tay cô lướt qua kệ gia vị nhỏ trên tủ bếp, nơi có những lọ thảo mộc khô mà dì Frances đã mua, ánh mắt cô chợt dừng lại ở một lọ hoa oải hương khô. Một ý tưởng bất chợt lóe lên trong đầu Sylvia, rõ ràng và mạnh mẽ đến kinh ngạc. Lavender Honey Cake. Bánh mật ong hoa oải hương. Cô không biết vì sao mình lại nghĩ đến loại bánh này, nhưng một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ cứ dấy lên, như thể đó là điều cô phải làm. Cô khẽ mỉm cười, lấy lọ hoa oải hương xuống, sẵn sàng bắt tay vào làm một mẻ bánh nóng hổi trước khi Edward đến.

Tiếng chuông báo từ lò nướng vang lên. Sylvia rút khay bánh ra, hương thơm của mật ong và oải hương tỏa ra ngào ngạt. Những chiếc bánh có màu vàng hoàn hảo, điểm xuyết những cánh hoa tím nhạt. Cô cẩn thận gói chúng trong một chiếc khăn vải trắng, để nguội dần trên kệ bếp.

Sylvia liếc nhìn đồng hồ một lần nữa. Còn một tiếng rưỡi nữa. Cô quyết định dành thời gian còn lại để chải tóc và kiểm tra lại những ghi chú về dự án. Nhưng tâm trí cô cứ vẩn vơ về đôi mắt hổ phách của Edward và nụ cười bí ẩn của anh ngày hôm qua.

Đúng mười giờ sáng, tiếng chuông cửa nhà Sylvia vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Sylvia giật mình, vội vàng đặt chồng tài liệu lịch sử xuống bàn. Cô nhanh chóng cho hết những cuốn sách và ghi chú vào chiếc túi vải của mình, đảm bảo không thiếu sót thứ gì.

Cô dừng lại trước tấm gương trong phòng khách, vuốt nhẹ mái tóc đã được tết gọn gàng sang một bên vai. Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng trông mình không quá xuề xòa khi đến nhà anh ấy. Cô thầm nghĩ, rồi cầm lấy hộp bánh mật ong hoa oải hương đã được gói ghém cẩn thận, bước ra ngoài mở cửa. Hít một hơi thật sâu, cô cầm hộp bánh được gói trong khăn trắng tinh tế và bước ra mở cửa.

Edward đứng đó, dáng cao thẳng trong chiếc áo len xám nhạt. Ánh sáng mờ ảo của buổi sáng như tôn lên vẻ đẹp hoàn hảo của anh, từng đường nét trên khuôn mặt đều sắc sảo, tinh tế. Anh khẽ nghiêng đầu ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Sylvia đang rạng rỡ dưới ánh nắng ban mai. Nụ cười của cô tựa như tia nắng ấm áp xua tan đi cái lạnh của buổi sớm Forks. Một cảm giác quen thuộc lại dấy lên trong lòng Edward, như thể anh đã từng đứng đây, ngắm nhìn nụ cười ấy hàng ngàn lần trước.

"Chào Edward." Sylvia mỉm cười, cố giấu đi sự hồi hộp trong giọng nói.

"Chào em." Edward khẽ nói, giọng trầm ấm. Anh bước tới, nhẹ nhàng đón lấy chiếc túi từ tay Sylvia. "Để anh giúp em."

Sylvia khẽ gật đầu, cảm ơn anh. Cô bước theo Edward ra đến chỗ xe của anh. Họ bước đến chiếc Volvo bạc đang đỗ trước nhà. Edward mở cửa xe cho Sylvia, cử chỉ lịch thiệp và nhẹ nhàng.

"Em có làm chút bánh." Sylvia lên tiếng khi Edward vừa ngồi vào ghế lái. Cô đặt hộp bánh trên đùi, ngón tay vân vê góc khăn gói. "Em nghĩ không nên đến tay không. Mong là gia đình anh sẽ thích bánh mật ong oải hương."

"Chắc chắn mọi người sẽ rất thích." Edward mỉm cười, khởi động xe.

Trời ơi, nghe như lần đầu ra mắt nhà người yêu không bằng. Sylvia cúi đầu, má ửng đỏ khi một ý nghĩ chợt lóe lên,

Khóe môi Edward nhếch lên thành một nụ cười khi bắt được dòng suy nghĩ ngây thơ ấy. Anh liếc nhìn Sylvia qua góc mắt, thấy cô vẫn đang cúi đầu ngượng ngùng, mái tóc tết buông xuống che đi gò má ửng hồng. Trong một khoảnh khắc, Edward cảm thấy trái tim đã ngừng đập từ lâu của mình như thắt lại, một cảm giác vừa đau đớn vừa ngọt ngào mà anh tưởng đã quên mất cách cảm nhận.

Hương thơm ngọt ngào của mật ong và hoa oải hương từ hộp bánh Sylvia đặt trên đùi cô cứ thoang thoảng trong không khí, lấp đầy không gian yên tĩnh trong xe. Edward hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng phân tử mùi hương len lỏi vào khứu giác nhạy bén của anh. Edward hít vào, cảm nhận hương thơm quyến rũ khiến cổ họng anh khẽ se lại. Đã bao nhiêu năm rồi kể từ lần cuối anh có thể thưởng thức hương vị thực sự của thức ăn? Anh thầm ước mình có thể nếm thử những chiếc bánh này, dù biết rằng chúng sẽ chẳng còn vị gì ngoài tro bụi trên đầu lưỡi. 

"Em không cần lo lắng đâu." Edward phá vỡ sự im lặng, giọng dịu dàng. "Gia đình anh sẽ rất thích món quà này của em." Ánh mắt anh dừng lại ở hộp bánh, như thể đang hình dung ra phản ứng của Alice khi nhìn thấy nó.

Chiếc xe lướt qua những hàng cây xanh thẫm hai bên đường. Sylvia tựa đầu vào cửa kính, ngắm nhìn những tán lá rung rinh trong gió sớm. Thỉnh thoảng, cô lại liếc nhìn Edward qua khóe mắt. Có điều gì đó trong dáng vẻ trang nhã của anh khiến cô không thể rời mắt, như thể anh là một bức tượng cẩm thạch sống, một kiệt tác nghệ thuật bước ra từ thời Phục Hưng.

Họ không nói gì nhiều trong suốt quãng đường. Sylvia thỉnh thoảng sẽ khẽ cựa mình, hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh Forks quen thuộc. Edward thì cứ thế lái xe, cảm nhận sự tĩnh lặng lạ lùng từ tâm trí cô. Không ồn ào, không hỗn loạn. Chỉ là những gam màu lững lờ trôi, những hình ảnh mơ hồ, và một sự bình yên lạ lùng. Cơn khát máu trong anh, thứ luôn âm ỉ cào xé, dường như dịu đi. Giống như những lần trước. Anh biết, ở bên cô, anh cảm thấy mình có thể thở một cách dễ dàng hơn.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã rẽ vào một con đường nhỏ ẩn mình sau hàng cây. Một ngôi nhà lớn, hiện đại, bằng kính và gỗ, hiện ra giữa khu rừng rậm rạp. Ngôi nhà Cullen hiện ra trước mắt cô, một tòa biệt thự ba tầng với những bức tường kính trong suốt phản chiếu ánh nắng ban mai. 

"Đây là..." Sylvia thì thầm, không giấu được sự kinh ngạc.

"Nhà anh." Edward mỉm cười, dừng xe trước hiên nhà. "Esme, mẹ anh, bà ấy là kiến trúc sư. Bà đã thiết kế và cải tạo ngôi nhà này."

Sylvia bước xuống xe, vẫn không thể rời mắt khỏi kiến trúc độc đáo trước mặt. Những bức tường kính cao vút tạo cảm giác như ngôi nhà đang hòa mình vào khung cảnh thiên nhiên xung quanh. Ánh sáng tự nhiên tràn ngập không gian, phản chiếu trên những bề mặt gỗ óng ánh.

Edward đứng bên cạnh Sylvia, quan sát những cảm xúc thay đổi trên gương mặt cô. Anh có thể nghe thấy nhịp tim cô đập nhanh hơn vì phấn khích, có thể đọc được những suy nghĩ về việc muốn vẽ lại khung cảnh này. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực anh - điều mà chỉ có Sylvia mới có thể mang lại.

"Em thích nó chứ?" Edward hỏi, dù đã biết câu trả lời.

"Thích ư? Edward, nó tuyệt đẹp!" Sylvia quay sang nhìn anh, đôi mắt xanh lục long lanh. "Em chưa bao giờ thấy một ngôi nhà nào như thế này."

Edward mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Sylvia, dẫn cô tiến về phía cửa chính. "Vậy hãy để anh cho em tham quan bên trong."

Vừa bước chân lên bậc thềm, cánh cửa lớn bỗng mở ra. Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc nâu nhạt xoăn nhẹ đã đón họ với nụ cười ấm áp tỏa sáng. Đôi mắt màu vàng của bà ánh lên vẻ dịu dàng và trìu mến. "Chào cháu, Sylvia. Cô là Esme, mẹ của Edward." Bà tiến lại gần với dáng vẻ duyên dáng, những bước chân nhẹ nhàng như lướt trên sàn gỗ bóng loáng. "Rất vui được gặp cháu."

Sylvia khẽ mỉm cười. "Chào cô Esme. Cháu rất vui được đến đây."

"Sylvia!" Một giọng nói trong trẻo và đầy phấn khích vang lên từ cầu thang. Alice, với vẻ ngoài nhỏ nhắn và năng động, nhảy xuống những bậc thang cuối cùng một cách uyển chuyển và lao về phía Sylvia, ôm chầm lấy cô trong vòng tay mảnh mai nhưng ấm áp. "Cậu không biết là mình phấn khích đến thế nào đâu. Edward nói cậu sẽ đến để làm dự án lịch sử." Đôi mắt tinh nghịch của cô ánh lên vẻ ranh mãnh khi nháy mắt. "Dù đó không phải lý do duy nhất."

Sylvia hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng đáp lại cái ôm ấm áp đó.

Edward khẽ nhíu mày với Alice, ánh mắt anh thoáng chút cảnh cáo, nhưng Sylvia không kịp để ý vì những thành viên khác của gia đình Cullen đã lần lượt xuất hiện, mỗi người mang một vẻ đẹp riêng biệt và hoàn hảo đến kỳ lạ.

"Đây là Carlisle, cha anh." Edward chỉ về phía người đàn ông tóc vàng với dáng vẻ thanh lịch và ánh mắt từ ái. Carlisle mỉm cười ấm áp, toát lên vẻ điềm đạm và trí tuệ. "Và đây là Emmett và Rosalie." Anh giới thiệu cặp đôi đang đứng gần cửa sổ lớn. Emmett, với thân hình cao lớn vạm vỡ, nở nụ cười rộng mở và vẫy tay chào nhiệt tình, trong khi Rosalie, xinh đẹp rực rỡ trong chiếc váy đỏ sang trọng, chỉ gật đầu nhẹ nhàng với ánh mắt tò mò.

Sylvia khẽ cúi đầu chào từng người, một nụ cười lịch sự hiện trên môi. Cô đứng giữa phòng khách rộng lớn với những bức tường kính trong suốt nhìn ra khu rừng xanh mướt, cảm thấy hơi ngượng ngùng khi lần đầu tiên tiếp xúc với nhiều người nhà Cullen đến vậy. Nhưng có điều gì đó trong không khí ấm áp và thân thiện của nhà Cullen khiến cô dần thả lỏng. Có lẽ là cách Esme nhìn cô đầy trìu mến như một người mẹ, hay nụ cười rạng rỡ không ngớt của Alice, hoặc thậm chí là sự hiện diện vững vàng và bảo vệ của Edward bên cạnh.

"Cháu có làm một ít bánh." Sylvia mỉm cười ngượng ngùng, đưa hộp bánh được gói cẩn thận cho Esme. Mùi hương oải hương ngọt ngào thoang thoảng trong không khí. "Bánh mật ong oải hương ạ. Hy vọng mọi người sẽ thích."

"Ôi cháu chu đáo quá." Esme nhận lấy hộp bánh với ánh mắt trìu mến, những ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng vuốt ve hộp bánh. "Cô chắc là sẽ rất ngon."

"Mùi thơm tuyệt vời." Alice hít một hơi sâu, đôi mắt sáng lên thích thú. "Tớ có thể ngửi thấy từ khi Edward đưa cậu vào nhà."

"Cảm ơn cháu nhiều." Carlisle nói, giọng ấm áp và trầm ấm. "Chúng ta nên để Edward đưa cháu đi xem thư viện nhỉ? Chắc hai đứa có nhiều việc phải làm với dự án của mình."

Edward gật đầu và nhẹ nhàng hướng dẫn Sylvia về phía cầu thang bằng gỗ sang trọng. Trước khi đi, cô kịp nghe thấy tiếng cười khúc khích trong trẻo của Alice và câu nói nhỏ đầy ẩn ý: "Em biết là họ sẽ rất hợp nhau mà."

Sylvia không hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó, nhưng cô cảm thấy má mình ửng hồng khi bước lên cầu thang theo Edward, tim đập nhanh hơn một chút. Không khí ấm áp và thân thiện của gia đình Cullen, cùng với sự hiện diện đầy thu hút của Edward bên cạnh, khiến cô tin rằng đây sẽ là một ngày thú vị hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Edward dẫn Sylvia lên tầng trên, những bậc thang gỗ sồi được đánh bóng tỉ mỉ phát ra âm thanh trầm ấm dưới bước chân họ. Ánh sáng chiều tà hắt qua những ô cửa sổ cao tạo thành những vệt sáng dài trên sàn gỗ. Anh chỉ về phía hành lang rộng với những ô cửa sổ cao vút từ sàn đến trần, khung cửa được chạm trổ theo phong cách Gothic cổ điển.

Sylvia chạm nhẹ vào những đường nét chạm khắc tinh xảo trên khung cửa. Hình ảnh cha cô, Michael, hiện lên rõ ràng trong tâm trí, ông chỉ cho cô xem những bản thiết kế với nét vẽ tỉ mỉ. Bố cô, với niềm đam mê kiến trúc cổ điển, thường chú trọng đến sự ấm cúng, những chi tiết chạm khắc tinh xảo, những gam màu trầm ấm và vật liệu truyền thống như gạch, đá, gỗ sồi. Những ngôi nhà bố cô thiết kế thường mang vẻ cổ kính, vững chãi, như những câu chuyện được kể qua từng viên gạch, từng đường nét hoa văn. Chúng luôn có một sự ấm áp, một cái hồn rất riêng, như thể chúng đã tồn tại hàng trăm năm. Ngược lại, ngôi nhà Cullen lại mang vẻ đẹp của sự tinh khiết, hiện đại, một sự kết hợp táo bạo giữa thiên nhiên và kiến trúc đương đại. Dù khác biệt, cả hai phong cách đều khiến Sylvia cảm thấy ấn tượng sâu sắc, mỗi cái đều có vẻ đẹp và triết lý riêng.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Edward khẽ hỏi, ánh mắt dõi theo những ngón tay Sylvia đang lướt trên đường vân gỗ.

"Cha em từng nói rằng mỗi công trình kiến trúc đều mang trong mình một linh hồn riêng." Sylvia mỉm cười, "Ngôi nhà này... nó như một bản giao hưởng bằng gỗ và kính vậy."

Edward khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh thích thú. "Một so sánh thú vị đấy. Esme sẽ rất vui khi nghe điều này."

Sylvia dừng bước trước một bức tranh sơn dầu cổ được treo trong khung gỗ mạ vàng tinh xảo. Những nét vẽ tỉ mỉ phác họa cảnh Paris thế kỷ 19, với những mái nhà xám xịt chen chúc nhau dưới bầu trời âm u, những ống khói nhà máy phun khói mờ mịt và dòng sông Seine uốn lượn như dải lụa xám.

"Đây có phải tác phẩm của Monet không?" Cô nghiêng đầu ngắm nghía, đôi mắt xanh lục sáng lên thích thú khi nhận ra những nét cọ đặc trưng của họa sĩ người Pháp.

"Chính xác. Bức này được vẽ vào năm 1867, một trong những tác phẩm hiếm hoi về Paris trong giai đoạn công nghiệp hóa." Edward trả lời ngay lập tức, như thể anh đọc được câu hỏi trong đầu cô. "Carlisle mua nó từ một phiên đấu giá danh tiếng ở London."

Họ tiếp tục đi dọc hành lang được trang trí bằng những chiếc đèn treo tường bằng đồng cổ. Sylvia dừng lại trước một tủ kính pha lê cao từ sàn đến trần, bên trong chứa đầy những hiện vật cổ được sắp xếp cẩn thận, từ những chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng với mặt số bằng ngọc trai đến những cuốn sách da cũ với gáy sách được dát vàng tinh xảo.

"Đây là bộ sưu tập cá nhân của Carlisle." Edward giải thích, khẽ mỉm cười trước vẻ say mê của Sylvia. "Mỗi món đồ trong này đều mang một câu chuyện riêng, một mảnh ghép trong lịch sử mà ông ấy đã chứng kiến."

Sylvia bắt đầu nhận ra một điều kỳ lạ, Edward dường như luôn biết chính xác điều cô muốn hỏi. Anh giải thích mọi thứ một cách tự nhiên và chi tiết, như thể đọc được từng suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí cô. Điều đó đáng lẽ phải khiến cô cảm thấy bất an, nhưng không hiểu sao lại mang đến một cảm giác... quen thuộc đến kỳ lạ.

"Và đây là..." Cô dừng lại trước một bức phù điêu cổ được đặt trong hộp kính bảo vệ.

"Một phiến đá từ tu viện cổ ở Ireland, có niên đại khoảng thế kỷ thứ 8." Edward tiếp lời, giọng trầm ấm. "Những hoa văn Celtic này kể về một câu chuyện cổ về mối liên hệ giữa ánh trăng và phép thuật cổ xưa. Người ta tin rằng những biểu tượng này có khả năng bảo vệ và chữa lành."

Sylvia chạm nhẹ vào mặt kính, mắt không rời những đường nét uốn lượn tinh tế trên đá. Có điều gì đó trong những biểu tượng cổ xưa ấy khiến cô rung động sâu sắc, như thể chúng đang thì thầm những câu chuyện xa xưa mà cô từng biết.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ sẫm màu với tay nắm bằng đồng được chạm trổ tinh xảo. Edward đẩy nhẹ, và Sylvia không kìm được tiếng thở gấp đầy kinh ngạc khi nhìn thấy thư viện của nhà Cullen.

Căn phòng rộng lớn với trần cao vút theo phong cách Gothic, những kệ sách bằng gỗ gụ được chạm trổ những họa tiết phức tạp trải dài từ sàn đến trần. Ánh sáng tự nhiên tràn qua những ô cửa sổ cao hình vòm, tạo những vệt sáng dịu nhẹ nhảy múa trên sàn gỗ và những gáy sách cổ màu nâu sẫm. Một cầu thang xoắn ốc bằng đồng với những họa tiết hoa lá uốn lượn dẫn lên tầng trên của thư viện, nơi còn nhiều kệ sách hơn nữa được sắp xếp theo một trật tự hoàn hảo.

Sylvia bước vào, đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc. Cô khẽ đưa tay lên ngực, như thể muốn kìm nén sự ngưỡng mộ đang dâng trào.

"Đây là..." Sylvia thì thầm, không tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả cảm xúc của mình trước khung cảnh choáng ngợp này.

Edward mỉm cười dịu dàng. "Carlisle đã dành cả đời để sưu tầm những cuốn sách này."

Đây không chỉ là một thư viện, mà là một kho tàng tri thức khổng lồ. "Thư viện của nhà anh... thật sự rất đồ sộ," Sylvia thốt lên, giọng cô đầy vẻ thán phục. "Em... em chưa bao giờ thấy một bộ sưu tập sách nào lớn đến vậy trong nhà một ai đó."

Sylvia lướt tay trên gáy những cuốn sách cổ, hít vào mùi da thuộc và giấy cũ quen thuộc. Mùi hương đặc trưng ấy gợi nhớ về những buổi chiều êm đềm trong thư viện gia đình. Đôi mắt xanh lục mở to đầy thích thú khi nhìn những trang sách được trang trí công phu bằng những hoa văn tinh xảo.

"Trông em có vẻ rất thích sách." Edward nhận xét, quan sát ánh mắt rạng ngời của Sylvia. Anh không khỏi mỉm cười trước những suy nghĩ trong trẻo về sách vở đang chạy qua tâm trí cô gái.

"Mẹ em, Elena, là một nhà văn." Sylvia mỉm cười nhớ về căn phòng làm việc ở Boston. Những kỷ niệm ấm áp hiện lên rõ ràng trong tâm trí. "Phòng làm việc của mẹ lúc nào cũng ngập tràn sách vở. Từ những cuốn tiểu thuyết kinh điển đến những tập thơ cũ kỹ." Cô mơ màng kể tiếp. "Em lớn lên giữa những trang sách ấy, nên khi nhìn thấy thư viện này..." Cô ngước nhìn Edward, ánh mắt chan chứa sự ngưỡng mộ chân thành. "Thật sự rất ấn tượng."

Edward khẽ nín thở, ánh mắt anh dán chặt vào Sylvia. Anh cảm nhận được sự chân thành trong từng lời cô nói, trong ánh mắt ngưỡng mộ khi cô nhìn về phía anh. Một cảm giác xấu hổ nhẹ thoáng qua, nhưng lòng anh cũng trở nên mềm mại hơn. Anh đã quen với việc người khác nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, sợ hãi, hoặc ngưỡng mộ vì vẻ ngoài. Nhưng ánh mắt ngưỡng mộ này, xuất phát từ một tâm hồn yêu sách và tri thức, lại khiến anh cảm thấy một sự ấm áp lạ kỳ.

"Vậy chắc hẳn vì vậy mà gia đình em luôn ủng hộ em theo đuổi con đường nghệ thuật," Edward khẽ nói, cố xua đi cảm giác xao xuyến. Anh bước đến bên cạnh một kệ sách cổ, tay lướt nhẹ trên những gáy sách da đã sờn.

Nụ cười Sylvia trở nên dịu dàng hơn, như ánh nắng chiều rọi qua ô cửa sổ cao. "Bố em cũng là người làm nghệ thuật, ông ấy..." Cô khẽ cười, nhớ về những khoảnh khắc ấm áp. "Ông luôn tự hào khoe với mọi người rằng em thừa hưởng năng khiếu nghệ thuật từ ông ấy. Mỗi khi em vẽ xong một bức tranh mới, ông đều treo nó trong phòng làm việc và giới thiệu với tất cả khách hàng ghé qua."

"Em cảm thấy mình thật may mắn khi có những người cha mẹ đã luôn ủng hộ và yêu thương em đến vậy." Lòng cô có đôi chút buồn khi nhớ về sự mất mát, nhưng giờ đây, nỗi buồn ấy lại tràn ngập ấm áp vì nhớ đến sự yêu thương vô bờ bến của cha mẹ.

Edward có thể đọc được trong tâm trí cô những kỷ niệm sống động, về người cha kiêu hãnh giới thiệu các bức vẽ của con gái với bạn bè, nụ cười tự hào khi nhìn những nét vẽ ngày càng tiến bộ của con; người mẹ lặng lẽ để lại những mẩu giấy với lời khen ngợi bên cạnh giá vẽ, những buổi tối cùng nhau đọc sách dưới ánh đèn vàng ấm áp.

"Được rồi," Edward khẽ nói, phá vỡ sự im lặng. Anh bước đến một kệ sách lớn, nơi có những cuốn sách về lịch sử và văn hóa bản địa. "Chúng ta nên bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách có ích cho dự án của mình thôi."

"Phải rồi." Sylvia gật đầu, lấy lại tinh thần. Cô vuốt nhẹ mái tóc nâu hạt dẻ ra sau tai. "Em nghĩ chúng ta nên tìm những tài liệu về phong tục và tín ngưỡng dân gian thời kỳ đó trước."

Edward dẫn cô đến khu vực chứa sách về lịch sử châu Âu thế kỷ 17. Những kệ sách cao vút tạo thành những hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của họ vang lên trên sàn gỗ. Họ chọn được vài cuốn sách có giá trị và ngồi xuống chiếc bàn gỗ dài bên cửa sổ. Ánh nắng chiều nhảy múa trên những trang giấy đã ngả vàng theo thời gian, tạo nên một không gian ấm cúng và thanh bình. Hai người chìm đắm vào công việc, thỉnh thoảng trao đổi những phát hiện thú vị với nhau. Edward không khỏi ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Sylvia trong việc tìm ra những chi tiết quan trọng ẩn giữa những trang sách cũ.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên như tiếng chuông bạc, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cả hai. Esme đứng bên khung cửa gỗ sồi, dáng người thanh tao trong chiếc váy dài màu be nhã nhặn, nụ cười dịu dàng như ánh nắng ban mai trên gương mặt xinh đẹp.

"Edward, Sylvia, đã đến giờ ăn trưa rồi các con." Giọng Esme như khúc nhạc du dương, ấm áp và đầy tình mẫu tử. "Mẹ đã chuẩn bị bữa trưa xong, tất cả đang đợi hai con dưới nhà."

Sylvia giật mình, ngẩng đầu lên. Cô nhìn Edward, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng đã ngả vàng, nhuộm một màu cam dịu lên những tán cây. Thời gian trôi qua nhanh đến kinh ngạc, "Con không ngờ đã muộn vậy rồi." Sylvia nhẹ nhàng gấp cuốn sách dày cộp đang đọc lại, cẩn thận đánh dấu trang. "Cảm ơn bác đã mời con ở lại dùng bữa."

Edward cũng khẽ nhíu mày, ánh mắt anh lướt qua đồng hồ treo tường, một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt điềm tĩnh.

 Esme mỉm cười, ánh mắt chan chứa tình thương. "Nào, chúng ta xuống thôi."

Sylvia theo chân Esme đi xuống lầu, để lại Edward phía sau. Khi bước vào phòng ăn rộng lớn, đôi mắt xanh lục của Sylvia mở to đầy kinh ngạc trước khung cảnh trước mặt. Chiếc bàn ăn bằng gỗ sồi được bày biện công phu với đủ loại món ăn thơm ngon, từ tô súp nấm kem bốc khói thơm phức đến đĩa gà nướng thảo mộc vàng ươm, salad trộn tươi mát và những ổ bánh mì nóng hổi vừa ra lò. Hương thơm ngào ngạt của thức ăn hòa quyện với mùi gỗ thơm của nội thất, tạo nên bầu không khí ấm cúng đặc biệt. 

Sylvia ngồi xuống cạnh Edward, trong khi các thành viên khác của gia đình Cullen cũng lần lượt xuất hiện với phong thái thanh lịch đặc trưng. Carlisle ngồi ở đầu bàn, vẻ mặt điềm đạm và ấm áp quen thuộc. Alice nhảy nhót đến chỗ ngồi của mình với năng lượng tràn trề, còn Emmett và Rosalie bước vào với dáng vẻ quý phái tự nhiên.

Sau vài phút, Sylvia bắt đầu nhận ra điều gì đó khác thường. Chỉ có mình cô đang thực sự thưởng thức bữa ăn. Những người khác chỉ khẽ đẩy thức ăn quanh đĩa một cách hờ hững, thỉnh thoảng đưa nĩa lên miệng như một động tác xã giao, nhưng không hề động đến thức ăn.

Carlisle tinh ý bắt gặp ánh mắt tò mò của Sylvia. "Chúng tôi đã ăn sáng muộn," ông giải thích với nụ cười ấm áp và thấu hiểu. "Dự án nghiên cứu của các con thế nào rồi?"

"Ồ, chúng con tìm được nhiều thông tin thú vị lắm ạ." Sylvia hào hứng đặt nĩa xuống, đôi mắt sáng lên với niềm đam mê. "Đặc biệt là về mối liên hệ giữa các thầy thuốc dân gian và những lời buộc tội phù thủy trong thời kỳ đó. Nhiều người bị kết tội chỉ vì họ biết cách sử dụng thảo dược để chữa bệnh."

"Thật sao?" Carlisle nghiêng người về phía trước, ánh mắt lấp lánh với sự quan tâm chân thành. "Bác cũng có nghiên cứu khá sâu về lịch sử y học thời kỳ đó."

Mặc dù chỉ có Sylvia thực sự thưởng thức bữa ăn, không khí trong phòng ăn vẫn ấm cúng đến lạ thường. Tiếng cười trong trẻo của Alice vang lên như chuông bạc khi cô kể về những chuyến mua sắm gần đây, xen lẫn những câu đùa duyên dáng của Emmett về việc Edward quá nghiêm túc. Rosalie khẽ lắc đầu trước những trò đùa của anh, nhưng khóe môi vẫn không giấu được nụ cười.

Esme không ngừng mỉm cười âu yếm khi nhìn Sylvia ăn ngon miệng, đôi mắt vàng rực của bà ánh lên niềm hạnh phúc chân thành. Thỉnh thoảng, bà lại nhẹ nhàng gắp thêm những món ngon vào đĩa cô, với sự chăm sóc tỉ mỉ của một người mẹ. Carlisle quan sát cảnh tượng này với vẻ mãn nguyện, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt đồng cảm với vợ.

Edward ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát Sylvia với ánh mắt dịu dàng, như thể đang chìm đắm trong những suy nghĩ riêng. Thỉnh thoảng, anh khẽ mỉm cười khi bắt được những suy nghĩ ngây thơ thoáng qua trong tâm trí cô, nhưng nhanh chóng che giấu phản ứng của mình bằng cách đưa ly nước lên môi, giả vờ nhấp một ngụm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro