
12 | Lời mời
Sylvia khẽ cựa mình, đôi mắt từ từ hé mở. Căn phòng gác mái vẫn còn chìm trong bóng tối lờ mờ của buổi sáng sớm, nhưng ánh sáng xám bạc từ cửa sổ vòm đã bắt đầu len lỏi vào, vẽ nên những mảng sáng tối trên sàn gỗ. Cô nhận ra mình đã ngủ quên trên chiếc sofa, cuốn bản thảo cũ vẫn còn nằm gọn trong vòng tay. Vai cô hơi mỏi, nhưng lạ thay, cảm giác buồn bã từ đêm qua dường như đã nhẹ nhõm đi phần nào. Vết bớt hình trăng khuyết trên cổ tay cô vẫn còn âm ỉ, như một lời nhắc nhở mơ hồ về giấc mơ vừa qua.
Tiếng chim hót bên ngoài nhắc nhở cô đây là một ngày thứ bảy yên bình. Những cành thông xanh đung đưa trong gió nhẹ, tạo nên âm thanh rì rào dịu dàng. Sylvia quyết định không để bản thân chìm trong những suy nghĩ u buồn nữa. Cô sẽ ra ngoài, sẽ vẽ, sẽ tận hưởng không khí trong lành của khu rừng sau nhà, nơi luôn mang đến cho cô cảm giác bình yên đặc biệt.
Trước khi chuẩn bị đồ vẽ, Sylvia ghé qua phòng làm việc của Frances để tìm một cuốn sách về phong cảnh. Căn phòng tràn ngập mùi da thuộc từ những cuốn sách cũ và mùi gỗ thông từ chiếc bàn làm việc, hòa quyện với hương của những hiện vật cổ xưa Frances sưu tầm được. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu trên những món đồ cổ và tạo nên bầu không khí như trong một viện bảo tàng nhỏ. Khi đang lướt qua các kệ sách, ngón tay lướt nhẹ trên gáy những cuốn sách cũ, một cuốn sổ da màu nâu sẫm bất ngờ rơi xuống. Bìa sổ có những hoa văn được khắc tỉ mỉ, những đường nét đã mờ theo thời gian, nhưng vẫn toát lên vẻ bí ẩn đặc biệt.
Mở cuốn sổ, mùi thảo mộc khô và giấy cũ thoang thoảng bay lên. Bên trong, những nét chữ viết tay cổ kính, cùng với những hình vẽ chi tiết về các loại cây, lá, hoa, và những công thức pha chế đơn giản. Sylvia lật từng trang, ánh mắt cô dán chặt vào những công thức đó. Thuốc bôi côn trùng cắn? Thuốc giảm sưng? Những cái tên cứ thế hiện lên trong đầu cô, rõ ràng đến mức kinh ngạc, như thể cô đã biết chúng từ rất lâu rồi. Cô không nói gì, chỉ khẽ ghi nhớ những điều đó.
"Ngải cứu, bạc hà, và... cái gì đây?" Sylvia nheo mắt đọc những dòng chữ đã phai, ngón tay lướt nhẹ trên những nét mực mờ như đang cố gắng chạm vào ký ức của người viết. Những ký tự cổ xưa, mặc dù đã nhạt nhòa theo thời gian, vẫn mang một vẻ đẹp thanh tao đặc biệt. Dựa theo hướng dẫn chi tiết trong sổ, Sylvia bước xuống bếp. Kệ gia vị nhỏ mà dì Frances đã mua vẫn còn đầy ắp các loại thảo mộc khô. Cô chọn vài loại có trong công thức, tay cô tự động thực hiện từng bước, như thể đó là một thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức. Mùi thảo mộc tươi nghiền nát quyện vào không khí, tạo nên một mùi hương lạ lẫm mà dễ chịu. Cô pha chế một lượng nhỏ, rồi cẩn thận cho vào một lọ thủy tinh nhỏ.
Sau khi bôi một chút thuốc lên tay, cảm nhận sự mát lạnh từ chúng, Sylvia lấy túi đồ vẽ của mình, một chiếc áo khoác mỏng, và bước ra khỏi nhà, tiến thẳng vào khu rừng phía sau. Không khí buổi sáng trong lành và ẩm ướt, những tia nắng xuyên qua tán lá tạo nên những đốm sáng nhảy múa trên mặt đất phủ đầy lá thông. Cô tìm được một gốc cây để ngồi, thân cây phủ đầy rêu mềm mại, mở sổ phác thảo ra trong không gian yên tĩnh của khu rừng.
Một lát sau, vài con muỗi vo ve quanh tai, nhưng khi chúng định đậu lên tay cô, chúng lại vội vàng bay đi, như thể có một tấm chắn vô hình nào đó. Sylvia khẽ nhíu mày. Cô đã từng bị muỗi cắn rất nhiều lần khi đi dã ngoại cùng bố, và loại thuốc bôi côn trùng thông thường chưa bao giờ hiệu quả đến vậy. Loại thuốc tự chế này, hiệu quả một cách kỳ lạ, vượt xa tác dụng thông thường của những loại thuốc mua ở cửa hàng. Sylvia nhìn lọ thuốc nhỏ trong tay, một cảm giác tò mò và một chút bối rối dấy lên trong lòng. Điều này... thật sự kỳ lạ.
Sylvia lần theo một con đường mòn nhỏ hẹp, đôi chân nhẹ nhàng dẫm lên thảm lá mục. Cô cứ thế bước đi, hít thở mùi thông xanh và đất ẩm đặc trưng của rừng Forks, đôi mắt xanh lục chăm chú quan sát từng chi tiết xung quanh. Cô đang tìm kiếm một khung cảnh thật đặc biệt, một nơi có thể khơi gợi cảm hứng cho những nét vẽ của mình.
Và rồi, tiếng nước chảy rì rào khẽ vọng đến từ phía xa. Sylvia bước nhanh hơn, một cảm giác háo hức dâng lên trong lòng. Cô len lỏi qua vài bụi cây, rồi bỗng thấy mình đứng trước một khung cảnh đẹp đến nao lòng. Một con suối nhỏ, trong vắt như gương, uốn lượn mềm mại giữa những tảng đá phủ đầy rêu phong. Nước chảy róc rách, va vào những hòn đá cuội, tạo nên một bản nhạc êm dịu của thiên nhiên. Những bông hoa dại nhỏ li ti, đủ màu sắc, mọc ven bờ, rung rinh trong làn gió nhẹ. Ánh nắng yếu ớt xuyên qua tán lá, chiếu xuống mặt nước, tạo nên những vệt sáng lấp lánh như hàng ngàn viên kim cương.
Sylvia không kìm được tiếng cười trong trẻo, đôi mắt xanh lục sáng lên đầy phấn khởi trước khung cảnh hoàn mỹ trước mắt. Đôi má ửng hồng vì phấn khích, cô vội vàng dựng chiếc giá vẽ ba chân cũ kỹ của mình, đặt tấm canvas trắng tinh lên, những ngón tay thon dài run rẩy vì háo hức trước viễn cảnh được ghi lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
***
Edward đứng im lặng trong bóng râm của một thân cây cổ thụ, đôi mắt hổ phách không rời khỏi dáng hình mảnh mai của Sylvia. Anh đã phát hiện ra sự hiện diện của Sylvia ngay từ lúc cô bước vào khu rừng. Mùi hương thoang thoảng của hoa oải hương và thảo mộc rừng từ cô, khiến các giác quan nhạy bén của anh không thể không chú ý. Mùi hương ấy khơi gợi trong anh một nỗi nhớ xa xăm không tên.
"Mình đang làm gì thế này?" Edward tự hỏi, những ngón tay siết chặt vào thân cây. Anh nhận thức rõ hành động của mình giống như đang rình rập. Anh khẽ nhếch môi, một nụ cười nhạo báng bản thân. Nhưng đôi chân anh như bị đóng đinh tại chỗ. Ý nghĩ để cô một mình trong khu rừng hoang vu này khiến từng thớ thịt trong người anh căng cứng. Trí óc anh không ngừng vẽ ra những viễn cảnh đen tối nhất, như một bước chân trượt trên rêu ướt, một cành cây mục gãy đổ, hay một con thú hoang đói mồi.
Có điều gì đó sâu thẳm trong tâm hồn anh thôi thúc, gào thét rằng anh phải bảo vệ cô. Không đơn thuần là bản năng tự nhiên muốn che chở cho một sinh linh mong manh, mà còn là một cảm xúc mãnh liệt hơn thế, như thể việc để cô bị tổn thương sẽ xé nát chính trái tim đã ngừng đập của anh từ hơn một thế kỷ trước.
Edward đứng yên, say mê ngắm nhìn Sylvia chăm chú với những nét vẽ. Bàn tay cô chuyển động nhẹ nhàng, tạo nên những đường nét thanh thoát trên canvas trắng. Tia nắng xuyên qua tán lá rọi xuống mái tóc nâu hạt dẻ của cô, tạo thành một vầng hào quang mờ ảo, lung linh như những sợi tơ vàng. Trong khoảnh khắc đó, một ký ức mơ hồ thoáng qua trong tâm trí anh, một hình ảnh tương tự, từ một thời xa xưa nào đó, nhưng cứ tuột khỏi tầm với mỗi khi anh cố nắm bắt. Cảm giác quen thuộc ấy khiến lồng ngực anh đau nhói, một nỗi đau sâu thẳm không lời giải đáp, như thể trái tim đã chết của anh vẫn còn khả năng rỉ máu.
Sylvia đang say sưa với những nét vẽ, toàn bộ tâm trí cô chìm đắm vào khung cảnh con suối trước mặt. Cô muốn nắm bắt từng chi tiết, từ ánh sáng lấp lánh trên mặt nước đến lớp rêu xanh mướt trên tảng đá. Cô lùi lại một bước, nheo mắt nhìn bức tranh, rồi lại tiến sát hơn để thêm một vài chi tiết nhỏ.
Đúng lúc đó, một rễ cây khô trồi lên khỏi mặt đất, bị che khuất bởi lớp lá mục. Sylvia không để ý. Cô bước hụt chân. Cảm giác chới với, mất thăng bằng đột ngột ập đến. Đôi boots da cũ kỹ của cô trượt trên bề mặt trơn nhẫy của rêu, và trong tích tắc, cô cảm thấy cả thế giới quay cuồng nghiêng ngả.
"Cẩn thận!"
Một cánh tay vững chắc như thép nguội vòng qua eo cô, kéo cô lại trong gang tấc. Thay vì cảm nhận cơn đau từ va đập, Sylvia thấy mình được nâng đỡ bởi một vòng tay chắc chắn đến kinh ngạc. Mùi hương dịu nhẹ của gỗ thông già và không khí lạnh của rừng già thoảng qua mũi cô, mang theo một cảm giác an toàn lạ lùng.
Sylvia từ từ hé mở đôi mắt đang nhắm chặt, và trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhận ra khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo của Edward đang cúi xuống nhìn cô, đôi mắt hổ phách của anh tràn ngập sự lo lắng không giấu nổi. Cánh tay anh vẫn vòng qua eo cô, giữ chặt. Cơ thể nhỏ bé của cô như thể lọt thỏm vào lòng anh, một sự gần gũi đột ngột khiến má Sylvia đỏ bừng.
Mình thật sự tiêu đời rồi, Sylvia rên rỉ trong đầu, cảm giác xấu hổ dâng lên đến đỉnh điểm. Cô lập tức đưa hai tay lên che mặt, cố gắng che đi khuôn mặt đang nóng ran và đôi mắt đang nhắm nghiền vì ngượng. Cô có thể cảm nhận được tiếng cười trầm ấm của Edward vang lên, âm thanh ấy như những gợn sóng êm dịu lan tỏa trong không gian tĩnh mịch của khu rừng già, khiến những chú chim nhỏ trên cành cũng phải dừng lại lắng nghe.
Qua kẽ ngón tay đang che mặt, Sylvia vô tình nhận thấy làn da Edward lạnh đến bất thường, như thể anh vừa đứng trong tuyết một thời gian dài. Nhưng kỳ lạ thay, cảm giác ấy không hề khiến cô khó chịu hay sợ hãi như lẽ ra phải thế. Ngược lại, nó mang đến một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, như thể đây là điều hiển nhiên nhất trên đời, Edward phải lạnh như vậy, và cô đã biết điều này từ rất lâu rồi, từ một thời điểm xa xăm nào đó mà cô không thể nhớ nổi.
"Em không sao chứ?" Giọng Edward dịu dàng cất lên, vẫn chưa buông lỏng vòng tay đang giữ cô, như thể anh sợ cô sẽ ngã một lần nữa nếu anh buông ra. Hơi thở lạnh của anh phảng phất trên đỉnh đầu cô,
Sylvia chỉ có thể gật đầu yếu ớt, vẫn không dám bỏ tay ra khỏi mặt đang nóng bừng. Cô có thể cảm nhận được cơ thể Edward khẽ rung lên trong tiếng cười nhẹ, và không hiểu sao, âm thanh ấy khiến trái tim cô đập nhanh hơn một nhịp, như thể nó đang cố gắng nhớ lại một điều gì đó rất quan trọng.
"Em nên cẩn thận hơn," Edward nhẹ nhàng nói, giọng anh mang theo một sắc thái vừa trêu chọc vừa lo lắng chân thành, "Rêu ở đây rất trơn, nhất là sau những cơn mưa rừng. Không phải lúc nào tôi cũng có thể xuất hiện kịp thời để đỡ em đâu."
Sylvia hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh lại nhịp tim đang đập loạn xạ. Cô từ từ bỏ tay ra khỏi mặt, mặc dù má vẫn còn ửng hồng. Edward vẫn đang nhìn cô, đôi mắt hổ phách của anh ánh lên sự quan tâm sâu sắc. Cô cảm thấy hơi ngượng, nhưng sự biết ơn lấn át tất cả.
"Cảm ơn anh, Edward. Nếu không có anh..." Giọng cô nhỏ dần, không dám nghĩ đến hậu quả nếu Edward không kịp đỡ cô. Cô nở một nụ cười chân thành, cố gắng che đi sự ngượng ngùng đang dâng lên.
Bỗng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Sylvia. "Khoan đã, sao anh lại ở đây vậy?" Sylvia hỏi, ánh mắt cô đầy vẻ ngạc nhiên. Cô không nghĩ sẽ gặp anh ở sâu trong rừng thế này, đặc biệt là vào cuối tuần.
Edward khẽ lùi lại một bước, tạo khoảng cách phù hợp giữa họ. Anh đưa tay vuốt mái tóc đồng đỏ rối bù, một cử chỉ có vẻ là thói quen khi anh cảm thấy không thoải mái. Những ngón tay thon dài của anh lướt qua từng lọn tóc một cách vô thức, trong khi đôi mắt hổ phách không ngừng quan sát môi trường xung quanh với vẻ cảnh giác.
"Tôi và gia đình đang cắm trại ở gần đây," Edward giải thích giọng điệu điềm tĩnh như mọi khi, ánh mắt hổ phách lướt qua những tán cây xanh rì rào trong gió, nhưng Sylvia lại cảm nhận được một sự căng thẳng mơ hồ từ anh, như một sợi dây vô hình đang bị kéo căng. "Tôi vô tình thấy em đi vào đây một mình. Rừng này khá rộng, nên..." và..." Anh ngừng lại một chút, như đang cân nhắc từng lời, những ngón tay vô thức siết chặt lại. "Tôi nghĩ không nên để em đi một mình trong rừng. Khu vực này khá nguy hiểm, đặc biệt là sau những cơn mưa gần đây."
Sylvia chợt cảm nhận được một làn sóng lo lắng mãnh liệt tỏa ra từ Edward. Không phải qua lời nói hay cử chỉ của anh, như thể cô có thể chạm vào nỗi bất an trong tâm hồn anh, một cảm giác sâu sắc và đau đớn đến kỳ lạ. Cách cô cảm nhận được cảm xúc của Edward giống hệt ngày cô nói chuyện với Frances. Cô biết rằng Edward thực sự lo lắng cho sự an toàn của cô, điều đó khiến trái tim Sylvia cảm thấy ấm áp và biết ơn. Cô có thể cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của anh.
"Cảm ơn anh, Edward," Sylvia nói, giọng cô dịu dàng hơn, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của anh. "Em thật sự cảm kích vì anh đã quan tâm đến sự an toàn của em. Em đã quá bất cẩn khi không nghĩ đến việc đó." Cô khẽ cúi đầu, tự trách bản thân.
Edward khẽ lắc đầu, như muốn nói "Không có gì".
"Em sẽ về ngay sau khi hoàn thành bức vẽ này," Sylvia tiếp tục, chỉ vào giá vẽ đang dựng dang dở. "Sẽ nhanh thôi. Sau đó em sẽ về nhà ngay." Cô mỉm cười với Edward, ánh mắt trong veo như những giọt sương mai. "Anh có thể quay lại với gia đình được rồi. Em hứa sẽ cẩn thận hơn."
Edward nhìn Sylvia, ánh mắt hổ phách của anh dán chặt vào đôi mắt xanh trong veo của cô. Anh có thể cảm nhận được sự chân thành trong từng lời cô nói, ánh mắt đó trông thật quen thuộc đến lạ, khiến anh không thể rời đi. Những ngón tay anh khẽ siết lại, như đang đấu tranh với một quyết định khó khăn, giữa việc nên ở lại hay rời đi để bảo vệ cô khỏi bản chất thật của mình.
"Sylvia," Edward nói, môi anh khẽ nhếch thành một nụ cười gần như không thể nhận ra. "Nếu không em thấy không phiền... liệu tôi có thể ở lại đây xem em hoàn thành bức vẽ không?"
Sylvia khẽ giật mình, đôi mắt cô mở to vì ngạc nhiên. Lời đề nghị của Edward quá bất ngờ, quá khác với những gì cô tưởng tượng về anh. Mái tóc nâu hạt dẻ của cô lay động trong làn gió nhẹ của buổi sáng khi cô nghiêng đầu nhìn anh, cố gắng đọc hiểu ý định thật sự của anh, "Anh... anh ở lại sao? Gia đình anh... chắc cũng sẽ lo lắng cho anh lắm chứ?" Cô hỏi, lòng cô thầm nghĩ liệu anh có đang nói thật không, hay chỉ là lịch sự.
Edward khẽ liếc nhìn về phía khu rừng sâu hơn phía sau lưng anh, nơi tiếng cười ồn ào của Emmett và Alice bỗng vọng đến. Edward khẽ nhíu mày, anh có thể nghe rõ tiếng Emmett đang cười to và trêu chọc về việc "anh hùng cứu mỹ nhân" của anh, tiếng cười vang vọng trong không khí tĩnh mịch của rừng, vọng đến tai anh dù họ đang cách xa cả dặm.
"Họ không phiền đâu," Edward quay lại nhìn Sylvia, giọng điệu nhẹ nhàng như đang dỗ dành một con mèo nhỏ đang hoài nghi. "Thực ra, họ còn khuyến khích tôi... giao tiếp nhiều hơn với bạn bè. Họ nghĩ tôi cần phải... hòa nhập hơn."
Sylvia nhìn anh với ánh mắt dò xét, như thể đang cân nhắc xem có nên tin vào lời giải thích này không. Một phần trong cô muốn từ chối, dù sao thì việc để một người họ mới quen, đặc biệt là một người thu hút như Edward, đứng xem mình vẽ cũng khá kỳ quặc và có thể gây xao nhãng. Nhưng có điều gì đó sâu thẳm trong tâm hồn cô, một sự kết nối không thể giải thích, khao khát sự hiện diện của anh.
"Được thôi," cuối cùng Sylvia mỉm cười đồng ý, cảm giác ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong lồng ngực. "Nhưng anh phải hứa là sẽ không cười nếu bức vẽ của em không đẹp nhé. Em vẫn đang học hỏi và hoàn thiện kỹ năng mỗi ngày."
Edward khẽ gật đầu, nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi như một lời hứa thầm lặng. Anh tìm một tảng đá khô ráo gần đó và ngồi xuống, đủ gần để quan sát nhưng vẫn giữ một khoảng cách thích hợp. Từ vị trí này, anh có thể nhìn thấy rõ cả Sylvia và khung cảnh cô đang vẽ, đồng thời vẫn đảm bảo được sự an toàn cho cô nếu có bất kỳ mối nguy hiểm nào xuất hiện.
Sylvia quay lại với giá vẽ của mình, cố gắng tập trung vào những nét cọ, dù tim cô đập nhanh hơn một chút khi biết Edward đang quan sát. Cô không hiểu tại sao sự hiện diện của anh lại khiến cô cảm thấy vừa bồn chồn vừa an tâm đến lạ.
Edward không thể rời mắt khỏi cách Sylvia vẽ. Những đường nét từ bàn tay cô tuôn chảy tự nhiên trên giấy, như thể cô đang kể một câu chuyện bằng màu sắc. Từng nét vẽ dường như mang trong mình một sự sống riêng, nhảy múa trên trang giấy trắng dưới ánh nắng xuyên qua tán cây. Nhưng điều thu hút anh hơn cả là khuôn mặt cô khi làm việc, trở nên nghiêm túc đến lạ. Đôi môi cô khẽ mím lại, ánh mắt cô tập trung đến nỗi dường như không còn nhận thức được mọi thứ xung quanh. Cái vẻ chăm chú, nghiêm túc ấy trông thật quen thuộc với anh, như thể anh đã nhìn thấy nó hàng ngàn lần trong những giấc mơ hay ký ức xa xăm, một ký ức mơ hồ, như làn khói mỏng manh vừa chạm tới đã tan biến, khiến tim Edward thắt lại.
"Gia đình anh cắm trại ở đây vui không?" Sylvia ngẩng lên khỏi bức vẽ, giọng cô dịu dàng. Đôi mắt xanh lục của cô ánh lên tò mò, như những viên ngọc lục bảo dưới ánh nắng rừng. "Họ có vẻ thích hoạt động ngoài trời nhỉ? Em thấy Alice cũng năng động lắm."
Edward khẽ nhếch môi, ánh mắt anh khẽ lướt qua phía Sylvia rồi lại quay lại nhìn khu rừng, như thể anh đang nghe thấy điều gì đó thú vị từ xa. "Họ cũng... năng động. Đặc biệt là Emmett, cậu ấy thích săn bắn và những trò mạo hiểm. Alice thì thích khám phá những nơi mới." Giọng Edward trầm ấm, pha chút hài hước. "Em ấy luôn nói rằng Forks là một nơi thú vị với nhiều điều bất ngờ."
"Nghe thật tuyệt." Sylvia mỉm cười, tay vẫn không ngừng phác họa. Những đường nét mềm mại hiện ra dưới ngón tay cô như một điệu múa. "Em cũng thích đi cắm trại cùng gia đình. Hồi ở Boston, gia đình em cũng thỉnh thoảng dành thời gian để đi cắm trại. Bố em còn đùa rằng nếu không vận động thì xương của ông chắc sẽ lão hóa sớm vì suốt ngày ngày phải ngồi vẽ ở phòng làm việc. Ông ấy luôn tìm cách kéo em và mẹ ra ngoài, khám phá những công viên quốc gia hay những khu rừng gần nhà."
Edward nhận thấy nụ cười của Sylvia có chút buồn, nhưng không phải nỗi buồn day dứt đau đớn. Đó là kiểu hoài niệm dịu dàng về những kỷ niệm đẹp, như ánh nắng cuối ngày còn vương vấn trên những tán lá.
"Ông ấy là họa sĩ à?" Edward hỏi nhẹ nhàng, không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên bình.
"Vâng. Bố em có một studio thiết kế nội thất ở khu nghệ thuật của Boston, chuyên nhận những dự án theo yêu cầu riêng." Sylvia ngước nhìn bầu trời xám xịt qua những kẽ hở giữa tán cây. "Trong mỗi chuyến cắm trại, bố em đều mang theo một cuốn sổ phác thảo. Ông bảo thiên nhiên là nguồn cảm hứng vô tận, và mỗi góc rừng đều ẩn chứa một thiết kế tuyệt vời đang chờ được khám phá."
Họ tiếp tục trò chuyện, giọng nói hòa quyện với tiếng chim hót và gió thổi qua kẽ lá. Không gian xung quanh như được bao phủ trong một bầu không khí êm dịu, riêng tư. Sylvia chia sẻ về niềm đam mê hội họa của mình, về những bức tranh cô đã vẽ từ khi còn nhỏ, về những giấc mơ kỳ lạ đôi khi trở thành nguồn cảm hứng cho các tác phẩm của cô.
Thời gian trôi qua trong những câu chuyện và tiếng cười nhẹ nhàng. Mặt trời dần ngả về tây, tạo những vệt sáng vàng rực xuyên qua tán lá. Edward nhận ra mình chưa bao giờ cảm thấy thoải mái đến thế khi ở cạnh một con người, như thể bức tường vô hình anh dựng lên để tự bảo vệ mình đang dần tan biến trước sự trong sáng của Sylvia. Có điều gì đó trong cách cô nhìn thế giới, trong từng nét vẽ và câu chuyện, khiến anh cảm thấy được chữa lành.
Và trong khoảnh khắc đó, khi Sylvia cúi xuống bức vẽ với nụ cười nhẹ trên môi, những tia nắng cuối ngày tô điểm lên mái tóc cô như một vầng hào quang, Edward chợt nhận ra, có lẽ Alice đã đúng. Có điều gì đó đặc biệt ở cô gái này, một điều gì đó vượt xa những gì anh có thể hiểu được. Một điều gì đó mà có lẽ, chính cô ấy cũng chưa nhận ra.
Ánh nắng chiều dần buông, nhuộm vàng cả khu rừng. Bức tranh của Sylvia đã sắp hoàn thiện. Từng nét cọ, từng mảng màu đều sống động, lột tả được vẻ đẹp tĩnh lặng và bí ẩn của con suối nhỏ. Cô lùi lại một bước, nheo mắt nhìn tác phẩm của mình, rồi khẽ gật đầu hài lòng. Được rồi, dừng ở đây thôi. Cô quyết định sẽ hoàn thiện những chi tiết nhỏ còn lại sau khi về nhà.
Sylvia bắt đầu thu dọn đồ đạc. Giá vẽ được gập lại, những tuýp màu được cất gọn gàng vào hộp, và cuốn sổ phác thảo được đặt cẩn thận vào túi. Từng động tác của cô đều chậm rãi, như thể cô đang cố kéo dài thêm chút thời gian. Cô quay sang nhìn Edward, anh vẫn đang ngồi trên tảng đá. Ánh hoàng hôn phủ lên mái tóc đồng của anh một màu rực rỡ khác thường. Sylvia quay sang nhìn anh, cảm giác nuối tiếc len lỏi trong lòng. Buổi chiều bên nhau thật dễ chịu, tràn ngập một sự bình yên kỳ lạ mà cô chưa từng cảm nhận được trước đây. Và giờ nghĩ đến việc phải tạm biệt...
"Vậy..." Sylvia mở miệng, chỉ vừa thốt ra một chữ "Vậy" thì Edward đã cắt ngang lời cô.
"Để tôi đưa em về." Giọng Edward trầm ấm, điềm tĩnh, nhưng lại chứa đựng một sự kiên quyết không thể chối từ.
Sylvia ngẩng lên, bất ngờ trước đề nghị đột ngột. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách sâu thẳm của Edward, cố gắng đọc hiểu điều gì đó trong ánh nhìn của anh. Anh không hề hỏi, mà là một lời đề nghị, gần như là một lời khẳng định. Một cảm giác thôi thúc kỳ lạ lại dấy lên trong lòng cô, mạnh mẽ hơn cả sự ngạc nhiên. Cô không biết tại sao, nhưng cô muốn anh đưa cô về.
Sylvia khẽ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng. "Vâng, em... cảm ơn anh."
Họ rời khỏi khu rừng trong ánh hoàng hôn dịu nhẹ, bóng của hai người đổ dài trên những con đường mòn phủ đầy lá. Edward bước đi bên cạnh với dáng vẻ thanh thoát, anh nhận lấy giá vẽ từ tay Sylvia một cách rất tự nhiên. Trên đường về, không khí giữa họ thoải mái đến bất ngờ, như thể họ đã quen biết nhau từ rất lâu.
"Dì Frances của em thế nào rồi?" Edward hỏi, giọng anh phá vỡ sự im lặng.
Sylvia khẽ thở dài, một nụ cười buồn thoáng qua. "Dì ấy... vừa lên đường đi khảo cổ rồi. Dì ấy đi Pháp ạ." Cô nói, ánh mắt xa xăm một chút khi nhớ về dì. "Dì ấy rất phấn khích về những di tích cổ ở đó."
Edward khẽ nhíu mày. "Vậy là em ở nhà một mình sao?" Giọng anh trầm thấp, pha chút ngạc nhiên và một chút lo lắng không giấu được.
Sylvia lắc đầu. "Không hẳn là một mình đâu. Nhà em còn có bà Weber nữa. Bà ấy sẽ ghé qua mỗi chiều để dọn dẹp và nấu bữa tối cho em." Cô mỉm cười trấn an anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự ấm áp lạ kỳ khi nhận ra sự quan tâm của Edward.
"Anh chuyển đến Forks từ bao giờ vậy, Edward?" Sylvia hỏi, đôi mắt xanh lục ánh lên sự tò mò, bước chân nhẹ nhàng trên con đường lát sỏi. Những viên đá nhỏ kêu lạo xạo dưới đế giày của cô, tạo nên một giai điệu đều đặn trong không khí ẩm ướt của buổi chiều tà.
Edward khẽ mỉm cười, đôi mắt hổ phách của anh ánh lên trong ánh hoàng hôn nhợt nhạt. "Gia đình tôi chuyển đến đây được vài năm rồi. Cha tôi nhận việc tại bệnh viện địa phương. Ông ấy luôn muốn tìm một nơi yên tĩnh để phục vụ cộng đồng."
"Chắc anh cũng phải mất một thời gian để quen với nơi này nhỉ?" Sylvia nhìn lên bầu trời xám xịt, những đám mây dày đặc trôi lờ đờ phía trên những ngọn thông cao vút. "Em cũng vậy. Boston khác hẳn nơi đây. Ở đó náo nhiệt và... sống động hơn nhiều."
"Hẳn là khó khăn với em lắm nhỉ? " Edward hỏi, cố tình làm chậm bước chân để hòa nhịp với Sylvia. Anh nhận thấy mỗi khi cô nói về quê nhà, đôi mắt xanh lục của cô lại ánh lên một nỗi nhớ sâu thẳm.
"Cũng không hẳn ạ." Giọng Sylvia trầm xuống, ngón tay vô thức đùa với dây đeo túi vẽ. "Nhìu lúc em thấy cuộc sống ở Boston hơi bị nhanh quá so với em, cảm giác nhiều lúc mình như bị "tuột hậu" so với mọi người vậy. Nên em thấy khá dễ chịu khi chuyển đến Forks." Cô dừng lại một chút, hơi nghiêng đầu, "Nhưng mà bố em lại thích ở những nơi náo nhiệt như vậy lắm, chắc em thừa hưởng cái sự thích bình yên từ mẹ."
Edward lắng nghe, cảm nhận nỗi buồn sâu lắng trong giọng nói của cô. Qua những suy nghĩ rời rạc thoáng qua trong tâm trí Sylvia, anh thấy được những mảnh ký ức hạnh phúc đang dần phai nhạt, tiếng cười của người mẹ, bàn tay ấm áp của người cha, những buổi chiều êm đềm trong căn hộ ngập nắng. Anh muốn nói điều gì đó để an ủi, nhưng không tìm được từ ngữ thích hợp. Thay vào đó, anh để yên lặng bao trùm, một sự im lặng đầy cảm thông.
"Carlisle, cha tôi, đã nhận nuôi tôi khi tôi còn nhỏ. Ông ấy dạy tôi mọi thứ, từ âm nhạc đến y học. Mỗi tối chủ nhật, bọn tôi thường ngồi bên cây đàn piano cũ. Tôi nghĩ ông ấy đã ảnh hưởng nhiều đến cách tôi nhìn nhận sự vật, sự việc trên thế giới này, nên mọi thứ cũng nhẹ nhàng với tôi hơn khi mới chuyển đến Forks." Edward khẽ nói.
Sylvia quay sang nhìn Edward, ánh mắt dịu dàng. "Anh chơi đàn sao? Em cũng thích âm nhạc, nhưng chỉ biết nghe thôi."
"Tôi có thể chơi cho em nghe một lúc nào đó." Edward mỉm cười, nhận ra mình vừa đưa ra lời đề nghị một cách tự nhiên đến bất ngờ.
Sylvia chợt mỉm cười khi nghe thấy lời đề nghị, cô nghiêng đầu, những sợi tóc mềm mại rũ xuống che đi đôi má đỏ ửng. Họ tiếp tục trò chuyện trên suốt con đường về nhà. Mỗi câu chuyện như một sợi tơ mỏng manh đan xen vào nhau, tạo nên một cảm giác thân thuộc kỳ lạ. Edward nhận ra, lần đầu tiên sau rất lâu, anh không cần phải giả vờ với người khác.
Điều kỳ lạ là, khi ở bên Sylvia, cơn khát máu thường trực trong người Edward dường như dịu đi. Thay vào đó là một cảm giác bình yên lạ thường, như thể có một nguồn năng lượng ấm áp từ cô gái này đang xoa dịu con quái vật bên trong anh. Hơi ấm dịu dàng ấy len lỏi qua lớp vỏ băng giá của anh, chạm đến những ngóc ngách tăm tối nhất trong tâm hồn. Anh không hiểu tại sao, nhưng ở bên cô, anh cảm thấy mình có thể thở một cách dễ dàng hơn, như thể cô là liều thuốc an thần duy nhất cho tâm hồn anh.
Họ dừng lại trước ngôi nhà của Sylvia. Ánh đèn hiên nhà hắt xuống những bậc thềm gỗ, tạo nên một không gian ấm cúng giữa màn đêm đang buông xuống. Những bóng cây đung đưa nhẹ trong gió, vẽ nên những hình thù kỳ ảo trên mặt sân.
"Cảm ơn anh đã đưa em về," Sylvia mỉm cười, tay với lấy giá vẽ từ Edward. Mái tóc nâu hạt dẻ của cô lấp lánh dưới ánh đèn vàng ấm.
Edward do dự một thoáng, ngón tay vô thức siết chặt quanh dây đeo giá vẽ trước khi buông ra. "Sylvia này... về dự án của chúng ta, cha tôi có một thư viện khá lớn ở nhà. Có lẽ chúng ta có thể tìm thấy nhiều tài liệu hữu ích ở đó. Em có muốn... ghé qua không?"
Sylvia ngước nhìn anh, bất ngờ trước lời đề nghị đột ngột. Trong ánh đèn vàng ấm, đôi mắt cô ánh lên một niềm vui nhẹ nhàng, như những vì sao đầu tiên vừa lấp lánh trên bầu trời đêm. "Vâng... nếu anh không phiền. Em rất muốn."
"Vậy... ngày mai nhé?" Edward hỏi, giọng anh mang theo một chút hy vọng. Anh cố kiềm chế không để nụ cười quá rộng làm lộ hàm răng sắc nhọn của mình.
"Vâng," Sylvia gật đầu, nụ cười tươi sáng hơn, tỏa ra một sự ấm áp khiến Edward thấy trái tim băng giá của mình như được sưởi ấm. "Ngày mai."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro