Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9: Ánh sáng vạn người mê

Không gian vốn rất nhỏ, Jihoon trước giờ không hề phòng bị Sanghyeok, bất thình lình bị đẩy ra đập vào ván cứng.

Jihoon kêu lên một tiếng, dường như rất đau.

Sanghyeok đối với hành vi lỗ mãng của mình ảo não vô cùng, không quan tâm đến suy nghĩ của bản thân nữa, tay chân luống cuống tiến lên xem vết thương của Jihoon.

Không ngờ lại bị ôm chặt...

"Chủ nhân, tôi không biết đau."

Sanghyeok bị trò bịp bợm của Jihoon lừa gạt, nhất thời bực mình, muốn hung hăng đẩy hắn ra lần nữa, lại phát hiện cánh tay của hắn như tường đồng vách sắt, đẩy thế nào cũng không buông.

"Buông ra!" Sanghyeok ra lệnh.

"Không." Bị tiểu zombie cự tuyệt...

Ánh mắt của Sanghyeok rất sáng, chứa ngọn lửa phẫn nộ, Jihoon như thể không chịu được ánh mắt như vậy, đưa tay che khuất ánh mắt của anh.

Sanghyeok xuyên qua kẽ tay nhìn Jihoon.

Hai người giằng co một lúc, dòng nước từ trên đỉnh đầu chảy xuống, che khuất tầm nhìn của Sanghyeok.

Bỗng nhiên, da thịt mềm mại cọ cọ lòng bàn tay của Jihoon, là mặt của Sanghyeok.

"Không có lần sau." Sanghyeok chịu thua trước sự ngoan cố của tiểu zombie nhà mình, "Buông ta ra đi."

Jihoon rốt cuộc cũng buông Sanghyeok ra, cắn nhẹ vào da thịt mềm mại ở cổ anh, hàm hồ nói: "Đừng đẩy tôi ra."

Sanghyeok vỗ vỗ mái tóc đen bị ướt loạn của Jihoon, nói: "Sẽ không. Ngươi sau này đừng giở trò gạt ta, ta ghét nhất là người khác lừa gạt ta."

Jihoon ngẩn người một lát, không nói gì, Sanghyeok nghĩ hắn nghe lời rồi, không truy cứu nữa, đẩy hắn sang phòng tắm đối diện.

Sanghyeok kéo mành lại, trong phòng chỉ còn một mình, nhẹ nhõm thở ra.

Anh vặn nước đến mức lớn nhất, âm thanh của nước hoà cùng âm thanh khác...

Không ai phân biệt được.

-

Những ngày sau khi trở về căn cứ vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ Siwoo đến thăm vài lần, mang đến hai chiếc điện thoại di động cùng rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, thì không có ai tới nữa.

Sanghyeok an nhàn mà sống trong căn phòng nhỏ của mình.

Hôm nay thời tiết cực kỳ âm u, giữa trưa liền tí tách mưa, kéo dài không dừng.

Sanghyeok làm ổ trong chăn bông nghiên cứu điện thoại mới, ấn chỗ này ấn chỗ kia, chơi vui vẻ vô cùng.

Từ khi virus zombie bùng nổ tới nay, số người trên thế giới giảm mạnh, nhưng cũng bởi vì vậy số người còn sót lại cũng không thể coi thường.

Một số người có khả năng đã cùng nhau xây dựng những căn cứ lớn nhỏ khác nhau, cung cấp nơi ở cho người sống sót.

Căn cứ Kanghae là một trong những căn cứ nổi tiếng nhất.

Sau sự kiện ở trung tâm thương mại, Dohae dẫn đầu tuyên bố tin tức zombie thăng cấp, giành được sự ủng hộ của vô số người, tiếng tăm tăng lên đáng kể.

Đây là những thông tin mà Sanghyeok có được thông qua điện thoại.

Gần đây anh luôn suy nghĩ về hai việc: Một là về nhiệm vụ, hai là về tính cách của tiểu zombie.

Trên lý thuyết, lúc này Jihoon hẳn là đã tập kết đàn zombie đánh vào căn cứ Kanghae, cướp Dohae đi rồi, nhưng tới tận bây giờ Sanghyeok vẫn không tìm thấy một bài viết nào nói về việc này.

Nhiệm vụ là tìm kiếm Jeong Jihoon, vậy anh thật sự phải tự mình đi tìm hắn? Sanghyeok nghĩ thầm.

Được, địch không tới tìm mình thì mình đi tìm địch, Sanghyeok quyết định.

Một vấn đề đã được giải quyết, vấn đề khác lại tới.

Sanghyeok buông điện thoại xuống, đau đầu mà xoa mi tâm, kể từ lần đẩy tiểu zombie đó, về sau hắn càng ngày càng dính người.

Cụ thể là buổi tối nào cũng phải ôm anh ngủ, vì việc này, hai chiếc giường cũng bị ghép thành một.

Trên người tiểu zombie có vết thương, Sanghyeok liền mặc kệ không quản hắn, nhưng từ khi ngủ với hắn, mỗi buổi sáng tỉnh lại Sanghyeok đều cảm thấy mệt mỏi vô cùng, anh chỉ có thể ngủ bù lấy lại thể lực.

Còn có thi thoảng tiểu zombie lại lẻn ra ngoài đi chơi, Sanghyeok cũng kệ hắn, nhưng khi Sanghyeok muốn đi bộ một mình tiểu zombie lại quấn lấy anh một khắc cũng không rời, tiêu chuẩn kép vô cùng.

Dính người thì Sanghyeok có thể chịu được, nhưng sau này anh sẽ rời đi. Lee Sanghyeok thở dài

Quên đi, dung túng cho hắn một thời gian nữa vậy.

Lúc vừa mới về, Sanghyeok còn tưởng rằng linh lực của mình đã khôi phục, còn lén đi đến lân cận biệt thự thử xem, cuối cùng phát hiện bản thân lại trở về trạng thái của người bình thường.

Lần ngự linh ở trung tâm thương mại đó dường như chỉ là ngoài ý muốn.

Vết thương của Jihoon mãi không tốt lên, đêm qua Sanghyeok lại cho hắn uống máu, không biết có phải vì tiểu zombie đột nhiên trở nên dính người hay không mà Sanghyeok cảm thấy lần cho uống máu đêm qua vô cùng dày vò.

Da thịt kề sát, tiểu zombie không hung hãn như lần đầu tiên, hắn dịu dàng hút vào thật lâu.

Lâu đến mức khắp cổ Sanghyeok đều đỏ lên vẫn không chịu dừng lại, cuối cùng vẫn là Sanghyeok cưỡng bức kéo hắn ra.

Bây giờ trong phòng ngủ chỉ có Sanghyeok, Jihoon đi lấy cơm cho anh.

Sanghyeok nghĩ nghĩ, không được, vẫn là để tiểu zombie bỏ cái tật xấu dính người này đi, bắt đầu từ đêm nay.

"--- Cốc cốc."

Có tiếng gõ cửa.

Sanghyeok bò ra khỏi ổ chăn đi mở cửa, là Siwoo đã lâu không gặp.

Hai lần Siwoo mang đồ tới, Sanghyeok đều đang ngủ, không có nhìn thấy anh ta, lần này xem như là lần đầu tiên chân chính gặp mặt sau sự kiện ở trung tâm thương mại kia.

"Sangyeok, Dohae muốn gặp muốn gặp anh và Sangjoon, anh ấy ở đại sảnh chờ các anh." Siwoo cúi thấp đầu, không nhìn vào mắt Sanghyeok.

"Đã biết, chúng tôi sẽ đi." Giọng Sanghyeok như thường.

"Ừm, các anh nghỉ ngơi một lát rồi đi cũng được, không vội." Siwoo nói xong câu này liền nhanh chân rời đi, không nhìn thấy thật ra trong phòng lúc này chỉ có một mình Sanghyeok.

Sanghyeok đứng ở cửa, chăm chú nhìn bộ dáng hoảng hốt của Siwoo .

Khác với những gì Siwoo nghĩ, Sanghyeok thật sự không tức giận, lần vứt bỏ ở trung tâm thương mại kia Sanghyeok cũng không để trong lòng.

Lựa chọn bạn tốt nhiều năm Sungil, vứt bỏ hai anh em họ Lee vừa mới quen, đối với Sanghyeok mà nói, đã nhìn nhiều thành quen.

Siwoo rời đi không lâu thì Jihoon trở về, trên mặt trên vai đều dính nước nhưng hộp cơm trong lòng lại được bảo hộ kín mít.

Sanghyeok lấy khăn lông lau khô cho hắn, chậm rãi ăn cơm.

Sanghyeok ăn cơm rất giống mèo con, miệng luôn dính đầy nước canh. Sanghyeok không hề hay biết, Jihoon thì xem anh như bé mèo hoa nhỏ, cũng không nhắc, chỉ chờ anh ăn xong, mới cẩn thận lau đi cho anh.

Lúc ăn cơm, Sanghyeok nói với Jihoon là Dohae muốn gặp bọn họ, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.

Trong mắt của Jihoon tràn đầy sương mù.

Đời trước, bản thân hắn như bị khống chế, làm một con rối diễn tuồng, biểu diễn tình yêu đối với Dohae.

Mà Dohae người này cũng rất tà, đàn ông bên cạnh cậu ta bất kể già trẻ gái trai đều yêu cậu, cậu ta thì ai cũng không từ chối, chỉ cần anh tuấn thì đều đồng ý.

Thật sự... vô cùng ghê tởm.

Trước khi Sanghyeok tìm thấy hắn, hắn bị chôn trong đống người chết, trong trạng thái tỉnh táo ý thức được điều đó, nhưng hắn lại không có cách nào cử động, lực lượng chết tiệt kia vẫn hạn chế hắn.

Cho đến khi.... hắn ký khế ước với chủ nhân nhỏ của mình.

Cảm giác vô hình giam cầm hắn đã biến mất không còn dấu vết, trong căn cứ dường như cũng chỉ có mình Dohae là nhận ra hắn, những người khác đều không biết hắn là Jihoon.

Ngày đó khi nhìn thấy Dohae, hắn không kiêng nể gì để lộ ác ý của mình, không bị bất cứ thứ gì ngăn cản.

Chủ nhân nhỏ của hắn, tới để giết hắn, cũng là tới.... cứu vớt hắn.

Sẽ không để em thành công, chủ nhân, tôi muốn em vĩnh viễn ở bên tôi.

Jihoon vò loạn mái tóc xù của Sanghyeok.

-

Đại sảnh mà Siwoo nói hình như được cải tạo từ nhà thờ nào đó, khi Sanghyeok đến, Dohae đang đứng ở trung tâm sân khấu.

Trước khi Sanghyeok đến, toàn bộ đại sảnh chỉ có một mình Dohae.

Chỉ tiếc là hôm nay trời mưa không có nắng, nếu không Sanghyeok đã có thể chiêm ngưỡng hình ảnh một vị giáo hoàng đang tắm mình trong ánh sáng thánh thiện.

Jihoon đi theo sau lưng Sanghyeok, cả người cảnh giác, phòng ngừa Dohae đột nhiên ra ám chiêu nào đó.

Dohae đưa lưng về phía Sanghyeok, duy trì tư thế đứng thẳng tắp, toát ra bộ dáng thế ngoại cao nhân.

Sanghyeok nhìn cậu ta làm bộ làm tịch, không khỏi ngờ vực, người này kêu bọn họ tới chỉ để cho bọn họ xem cậu ta đứng?

Chả thú vị gì cả.

Sanghyeok quyết định chờ thêm một phút, nếu cậu ta còn không nói gì thì anh đi.

Một phút sau, Dohae vẫn đứng yên, Sanghyeok liền xoay người rời đi.

"Sanghyeok, Sangjoon!" Khi anh sắp đi đến cửa, giọng nói mềm yếu đặc trưng kia cuối cùng cũng vang lên.

Chỉ là khoảng cách quá xa, người bình thường không nghe rõ, Sanghyeok nghe được, nhưng anh không ngừng lại.

"Lee Sanghyeok! Lee Sangjoon!" Dohae sợ bọn họ cứ thế đi mất, dưới tình huống cấp bách lớn giọng gọi, thanh âm chân thật, vẻ mặt vặn vẹo.

Đây không phải là nói giọng thật rồi à, Sanghyeok cười ranh mãnh, xoay người đến chỗ sân khấu.

Dohae tận lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh: "Hôm nay gọi các anh tới là để nói với các anh, nhiệm vụ ở trung tâm thương mại các anh làm không tồi, từ nay về sau các anh sẽ là nhân viên chính thức của căn cứ Kanghae."

Nhân viên?

Sanghyeok có chút buồn cười, yên lặng nhìn Dohae nói.

"Các anh phải tuân thủ theo chế độ cùng quy củ ở đây, người ở Kanghae đều bắt đầu từ những việc nhỏ rồi từng chút từng chút lên chức. Bắt đầu từ ngày mai, các anh sẽ phải làm nhiệm vụ gánh nước và giao nước đến từng phòng ngủ, hơn nữa chín giờ tối mỗi ngày đến đưa cho tôi một xô nước." Dohae đắc ý.

"Nếu các anh không làm được, tôi sẽ trục xuất các anh khỏi căn cứ Kanghae."

Có năng lực tiêu diệt zombie cấp cao thì sao, không phải vẫn phải làm những việc này sao, Dohae tự đắc, nếu bọn nó cự tuyệt, vậy càng tốt, cậu ta càng có lý do đuổi người, sự ác độc trong mắt Dohae sắp không giấu được nữa.

Sanghyeok bật cười chế giễu, phá tan sự đắc ý cao cao tại thượng của cậu ta.

"Anh cười cái gì?" Dohae đột nhiên ngơ ra, lộ ra một sự xấu xí bí ẩn.

"Không có gì, tôi biết rồi." Sanghyeok mơ hồ trả lời.

Mặt Dohae giật giật, hung ác trừng Sanghyeok một cái, lại liếc mắt trừng Sangjoon một cái.

Sanghyeok không để sự khiêu khích này vào mắt, quay người rời đi.

Nhìn biểu cảm nhàn nhã thoải mái của Sanghyeok, Dohae hoàn toàn sụp đổ.

【 Đạo cụ cấp A: Vầng sáng thiên thần mất hiệu lực. 】

【 Trừ 100000 điểm, còn lại 600000 điểm. 】

【 Chỉ số vạn người mê của ngài giảm 20%, hiện tại còn 65%. Mong ngài mau chóng nâng cao đến 70%, nếu không ánh sáng vạn người mê sẽ hoàn toàn mất hiệu lực. 】

Âm báo máy móc lục tục vang lên trong đầu Dohae.

Dohae oán giận nắm chặt bàn tay, vầng sáng thiên thần lại không gây ra ảnh hưởng gì với bọn nó, hại cậu ta tổn thất một đạo cụ cấp A cùng 100000 điểm, quan trọng nhất là chỉ số vạn người mê giảm xuống!

Lee Sanghyeok, mặc kệ mày là ai, Lee Sangjoon, tao mặc kệ mày có phải Jeong Jihoon hay không, tao đều phải diệt trừ bọn mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro