Chap 9
Vào tiết một:
Cậu vừa thở hổn hển vừa lau mồ hôi, lora ái ngại nhìn sang:
- Cậu sao thế?
- Không, mình hơi mệt, sáng nay dậy muộn quá!
- Tất cả các em lấy sách vở ra chuẩn bị vào bài!
Tiếng cô Lý vang lên khiến cậu bình tĩnh trở lại. Cậu mở cặp ra định lấy sách vở nhưng chợt khựng lại.
Sau một hồi nó " Á" lên một tiếng khiến cả lớp chú ý. Một sự thật phũ phàng: cậu đã cầm nhầm cặp của Taehyung .
Mặt cậu nhăn lại trông khổ sở vô cùng, lora lại nhìn sang. Cậu cũng không buồn để ý, trong đầu cậu lúc này là một mớ hỗn độn, cậu nghĩ ngày tận số của đời mình đã đến!
Trong vô vàn sự xui xẻo thì cũng còn một cái gọi là may mắn. Trong cái cặp lộn chủ mà cậu đang giữ có cuốn sách Lý và cuổn vở Lý, cậu nhủ thầm xin lỗi Taehuyng rồi đặt sách và vở lên bàn, khéo léo để Tuyết không phát hiện ra cậu đang "xài" đồ của hotboy.
Hai tiết Lý nặng nề trôi qua
Đầu cậu vẫn ong ong chưa thể trở lại bình thường, cậu đang cố gắng chuẩn bị tinh thần để chịu tội, cậu tưởng tượng đến cái viễn cảnh đau khổ sắp xảy ra và tự an ủi cho số phận của mình.
Ra chơi
Mặt cậu lúc này diễn tả tâm trạng chẳng khác gì kẻ sắp bị hành hình, ai nhìn cũng phát sợ. Cậu gục đầu xuống bàn và nhắm chặt mắt lại. Chờ đợi.
Nhưng mười lăm phút trôi qua mà cậu vẫn không thấy động tĩnh gì. Cậu ngẩng mặt lên, chuông báo vào giờ đã reng lên, cậu không tin vào mắt mình nữa, cậu đã thoát, ít ra là trong lúc này!
Cậu đứng phắt dậy, vẻ mặt vui sướng lạ lùng, cậu lớp trưởng lại nhìn cậu, cậu cũng không để ý đến nữa. Nhưng cậu ta bỗng chạy dến, đứng sát bên cậu, vẻ mặt trong vô cùng khẩn thiết. Cậu ngơ người nhìn lớp trường với những cái dấu hỏi to đùng. Cậu lớp trưởng cứ nháy mắt liên tục với cậu, tay dụi dụi vào người cậu như đang ám hiệu cái gì. Cậu vẫn không hiểu. Cuối cùng không còn cách nào khác, cậu lớp trưởng đành phải lôi xộc cậu ra ngoài cửa trước ánh mắt to hơn mắt bò của các thành viên khác trong lớp.
Cậu bàng hoàng hơn, nhìn chằm chằm vào mặt lớp trưởng:
- Nè! cậu bị khùng à???
- Cậu... cậu....
- Tôi sao?
- Thật là... cậu nhìn xuống quần đi!
Cậu ngạc nhiên và nhìn xuống.
Và mặt cậu đỏ bừng lên, hai tay bụm miệng lại để không phát ra tiếng "á" . Quần của cậu... đã bị rách một đường dài phía bên trái!
Cậu nhìn lên lớp trưởng rồi nhìn xuống cái quần của mình. Xong rồi... chạy thẳng!
Cậu cảm thấy quá xấu hổ. chạy nhanh hơn vào phòng vệ sinh nam rồi ngồi khóc trong đó. Lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy xấu hổ như vậy, cậu muốn độn thổ, muốn trở nên vô hình, nó khóc ngày càng to hơn!
- Jungkook ! Cậu có trong đó không???
Cậu vừa nấc vừa ngẩng lên. Ai đó đang gọi cậu....
- Ai đó? Hức hức....
- Yoongi đây!
Cậu nín khóc ngay lập tức. Yoongi ư? Cái tên này.... Là cậu lớp trưởng???? Nó đứng dậy mở cửa phòng vệ sinh.
- Cậu... cậu sao lại ở đây???
- Không nói nhiều nữa! Đây là cặp của cậu và áo khoác của mình, nó cũng khá dài nên cậu có thể mặc vào để che chỗ quần bị rách, mình sẽ nói với giáo viên bộ môn là cậu bị ốm phải xin về. Cầm lấy. Mình đi đây!
Cậu ôm tất cả vào người với ánh mắt ngạc nhiên tột đỉnh. Đó là lớp trưởng của cậu sao???
Một lúc sau cậu phì cười, hoá ra anh bạn lớp trưởng Min Yoongi của cậu lại có thể dễ thương đến thế ^^ cậu chợt cảm thấy ấm ấm trong lòng.
Chiều
Đang ngủ trưa ngon lành thì tiếng Jimin dưới nhà vọng lên chan chát. Cậu vùng dậy như người mộng du bước xuống cầu thang.
- Mày vẫn còn ngủ được à? - jimin cất giọng hờn dỗi, không hiểu sao một đứa như cậu lại có thể chơi thân với một nhóc có tính cách yểu điệu quá đáng như thế.
Cậu mắt nhắm mắt mở nhìn thằng bạn và.... suýt té:
- Trời ơi, mắt mày sao sưng vù lên thế? Bộ mày không ăn không ngủ mà chỉ biết khóc thôi à??? - cậu bực mình nói lớn
- Hix, tao ... hức hức....
- Thôi thôi, tao lên thay áo quần đây, đừng có rơi mưa trước mặt tao nữa.
Nói xong cậu bay vù lên cầu thang, nếu không nhanh chân có lẽ cậu sẽ phải chứng kiến một cơn mưa nước mắt từ thằng bạn. .
- Đi đâu đây?
- Quán cà phê! hức hức...
- Thì biết là quán cà phê nhưng là quán nào mới được!
- Beta! hức hức...
- Rồi! Ngồi yên đi và nín ngay lại!
Cậu ngán ngẩm!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro