Ness Alexis
Chẳng bao giờ, Kaiser thấy Ness ở nơi nào ngoài kia cả. Có thể là gã không thường lui những nơi Ness thường tới, cũng có thể là kẻ hầu cận kia ở trọ tận tít nơi xa nào đó phía ngoài Berlin hoa lệ. Xứ Đức xa hoa bao la một khoảng trời như che giấu một hình bóng luôn ở phía sau, chìm đắm dưới những tầng sương lạnh và ẩn đi mãi mãi cho đến buổi tập kế tiếp- có lẽ sân tập là nơi duy nhất Kaiser trông thấy mái tóc hồng đen loang lổ ấy trong tầm mắt.
Thật kì bí khi nói rằng chàng cầu thủ nhập tịch nơi bán đảo Scandinavia chan hòa gió và nắng- còn là thiếu niên nghịch ngợm ấy lại chấp nhận còng đôi giò lại để bỏ phí những phút giây ngơi nghỉ quý giá cách một bức tường với dòng Spree xanh ngắt và những nhành dẻ mảnh mai đẹp đẽ lấp loáng bưng vẻ đẹp đầy cổ kính của Đức ngoài phố xá để-có lẽ là nằm giường. Ấy vậy mà điều đó chính là sự thật: chàng ta không mấy khi được bắt gặp trên phố, vì chàng bận còng chân ở nhà...nàng tình nhân nhỏ bé ở ngoại ô Berlin mất rồi.
Gã bận thức dậy với mỗi tia nắng mai đầu tiên cùng nàng người tình nhỏ bé xứ mặt trời mọc kia. Gã bận cùng em đeo tạp dề vào bếp làm những món bánh dìu dịu để cùng nhấm nháp mỗi độ chiều về trên ban công nhỏ nhắn. Gã bận cùng Mayu đi tắm mỗi khi trăng lặn và trời khuya là thứ duy nhất ngoái nhìn đôi ta sau trận ái ân ngọt ngào. Gã bận, nhưng bận rộn này làm trái tim gã đủ ngọt ngào, và làm con người xa quê như gã tìm thấy thú vui nơi xa lạ mà gã đang cống hiến cho này.
Ness có thể là kẻ luôn sát cánh hỗ trợ bên Kaiser trong những trận bóng với ánh lửa vô hình chập chờn nơi khóe mắt, ấy vậy mà trong cái chuyện cỏn con này gã ta lại lảng đi, bỏ mặc Kaiser. Vì nơi đây có người tình nhỏ với bao rối ren muôn hình vạn trạng đang chờ gã, mà chỉ cần được trông thấy gã là mọi thứ sẽ lại trở về, như ngày đầu tiên.
Có lẽ, niềm vui lớn nhất của đời gã là thấy em, thấy em mỗi sớm thức dậy vẫn trong lòng, dán lên thân thể cường tráng của gã không rời như khảm sâu vào từng tấc thịt da, khảm sợi chỉ bạc lên trái tim gã một cách thật ngọt ngào. Mọi thứ trong gã đã quá quen thuộc với hình bóng em, và chỉ cần có bàn tay em đan lấy, gã sẽ nguyện chôn mình bên em mãi mãi, và sau những giờ tập huấn là trở về bên em thôi. Để ôm em và ngủ một giấc say nồng, để sáng mai thức dậy, em vẫn trong vòng tay và rót cho gã một con tim hết sức trọn vẹn trong mật tình.
Như sáng nay vậy.
"Ness, anh tỉnh sớm thế, ngủ tiếp đi anh"
Mayu thỏ thẻ cười trong lồng ngực người tình. Đôi mắt vẫn lơ mơ vừa tỉnh dậy, hàm răng trắng và đôi môi đỏ hồng màu mận ngọt ngào, phủ lên là tầng nắng vàng hoe như mật ong ngất ngây của sớm mai. Nắng vẫn ửng hồng đôi môi thắm thiết ấy, phủ lên chậu cây hai đứa đã vun vén trồng ướt những sương mai và tấm màn mịt mùng bủa giăng thành phố tan dần dưới phổ nhiệt dịu nhẹ của ánh sáng.
Mi mắt em khép lại, xem chừng còn mỏi mệt lắm. Gã kéo tấm rèm voan trắng mỏng che khuất cửa ô, để lại sắc mờ sáng vương vấn cả căn phòng. Nàng tình nhân "ưm" một tiếng đầy thoải mái, hai cánh tay trắng mềm như thạch vươn lên như chồi non dưới nắng, nàng tung tấm mền ra khỏi thân dưới, rúc vào hõm cổ gã, tiếp tục hành trình của cơn mơ đẹp còn dang dở.
"..."
Ness bó tay với em, tấm mền bị em đạp rớt gần hết xuống đất rồi. Nhưng giữa việc vùng ra khỏi vòng tay em để...nhặt mền và ôm em tiếp, dù đần độn đến đâu thì cũng chẳng ai chọn phương án đầu cả. Tất nhiên Ness không đần, vả lại rất tinh quái nên gã nằm im, ôm lấy em, cọ cọ sống mũi lên mái tóc để nghe thỏ con trong ngực cựa mình đầy ngoan ngoãn và nhu mì, từ từ trải qua buổi sáng mai đẹp đẽ.
Nhưng đấy là ai, chứ không phải Ness. Buổi sáng sẽ thật chậm rãi trôi qua và gã sẽ hưởng thụ nó, nếu như trước đó đôi hông gợi cảm nơi em không cạ vào nơi nam tính của mình. Ầy, giờ bắt gã chịu đựng sự kích thích vô hình đến từ cơ thể tuyệt mĩ của em cả buổi sáng, gã không làm được đâu em ơi.
Những suy nghĩ xấu xa lần lượt cuộn lên trong đầu óc làm gã nhận ra mình xấu xí hơn mình nghĩ nhiều. Nhưng ai bảo em quá tốt đẹp, quá ngây thơ đi tin vào gã. Tại em cả, gã không biết gì đâu nhé.
Ness cười, bàn tay gấp rưỡi tay em che đi đôi mắt cụp đẹp đẽ lằn những tia máu đỏ tươi. Có lẽ gã chợt nhìn ra bộ đồ ngủ vô dụng của em quá chướng mắt, nó không che được quá nửa những gì em đáng lẽ phải che. Gã sẽ mặc bộ đồi mới cho em-tất nhiên là sau khi gã cởi bộ cũ ra, nếu không muốn một tương lai xa em bị rạn xương chậu còn gã thì suy thận---
Khụ! Gã đang nghĩ gì thế này. Em sẽ đạp gã ra sofa như chiếc mền trắng ban nãy mất thôi.
Nhưng massage cho em thì không sao đâu đúng không?
Sáng kiến hay đấy.
Gã lật người em lại, để em nằm sấp trên giường. Em ngủ say rồi. Gã nhỏm người dậy, bàn tay to lớn chuyên vận lực để cản đối phương cho sự tỏa sáng vô tận của Hoàng đế, nay dịu dàng lả lướt trên vai, trên lưng và ngang vùng eo nhỏ nhắn của em, xoa xoa cho em, hay chính là dùng cái tiếp xúc ngoài thân này để dập bớt ánh lửa đang nhảy nhót trong đôi mắt gã-như lời bào chữa thảm hại mà bộ não đắm chìm trong sắc tình của gã vắt nát mới nghĩ ra nổi.
Gương mặt em dịu dần đi vì các thớ cơ căng cứng dần mềm mỏng dưới bắp cơ dịu dàng của gã. Em lật người lại, vô tình khối lồng ngực nhỏ bé tựa lên đùi anh đầy mời gọi, trong khi chủ nhân của nó đang say sưa...ngủ tiếp.
"Mayu, em còn tỉnh táo không đấy"
"Khò"
"Không à?"
"---khò"
"Vậy anh không phiền nhé"
Gã ta cười đầy đen tối, đôi tay xốc em tựa lưng lên ngực gã cho thoải mái, và với bàn tay nổi nhọc lên tầng gân xanh, gã luồn một tay vào áo em, lần đến quả đào đang tự do phô diễn chờ cáo đến ăn mất. Gã thỏa sức xoa bóp một chiếc bánh dày trắng phau phảng phất hương sữa, bên còn lại đã lộ ra khỏi cổ áo trễ sâu, được môi lưỡi chu đáo khiến hạt đậu hồng hào cứng lên, nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Bàn tay kia lần xuống dưới đùi, miết lên cánh hoa nhỏ qua lớp quần lót khiến nó run rẩy. Bỗng đôi mắt em choàng mở, cánh tay thuần thục bắt lại hai tay đang làm loạn trên người mình, vùng ra trong xấu hổ:
"Anh làm gì vậy hả? Buông em ra đi, mới sáng ra luôn đó! Em không thể tin được là anh lại làm vậy luôn đấy Ness"
"Làm thế là làm thế nào?"-gã cưng chiều- "Chẳng phải em rất hưởng thụ sao?"
"Không có! Chết rồi, muộn làm của em rồi! Anh không gọi em dậy mà còn làm loạn nữa! Em ghét anh!"
Mayu uất đến phát khóc, gò má đỏ ửng cùng đôi mắt loáng nước trông đáng yêu vô cùng. Em quày quả thay đồ, rồi quơ hai mẩu bánh mì trong tủ, vừa đi vừa hậm hực nhai. Ness ngáo ngơ nhìn theo, với em lại đầy khó hiểu:
"Mayu, hôm nay là chủ nhật mà!"
Chưa kịp nghe, em đã vọt ra khỏi cửa và chạy đi mất rồi!
"..."
Quên không nói, em còn khá là dễ xấu hổ và hơi mất bình tĩnh nữa cơ--
Gửi chị, MayuHidary
Em định nói là em đã hứa với mọi người nma em thi xong em mới triển được, em thật sự xin lỗi vì chậm trễ ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro