𝟑. "Em là vô giá" (H)
cậu/em : Inui Seishu
hắn : Kokonoi Hajime
꧁𝘿𝙊𝘾 𝙏𝙍𝙐𝙔𝙀𝙉 𝙑𝙐𝙄 𝙑𝙀꧂
-"Chào mừng các quý ông đã đến với chương trình đấu giá Hgiving tối hôm nay ! Chắc hẳn các quý ông đây đã sẵn sàng để rước một cô , một cậu trai trẻ đẹp , đáng yêu về rồi nhỉ !? SẴN SÀNG CHƯA NÀO !!!!"
HGiving là tên của một tổ chức buôn bán người bất hợp pháp . Nạn nhân chúng nhắm đến thường là những trẻ vị thành niên có ngoại hình xinh xắn , trắng trẻo đi kèm với xuất thân nghèo khó , đau khổ thậm chí là những người vô gia cư . Thủ đoạn của chúng rất tinh vi , chúng sẽ giả vờ làm những tình nguyện viên hay phóng viên Đài Truyền hình đến giúp đỡ , quyên góp và nhân lúc nạn nhân không để ý thì đánh thuốc mê họ . Hiện cảnh sát vẫn không thể điều tra thêm tung tích gì của những người đã bị HGiving mang đi bán . Vụ việc rơi vào quên lãng , mở màn cho vô vàn những hành động kinh tởm của chúng .
Một cuộc đấu giá buôn người hoành tráng sẽ bao gồm những kẻ có máu mặt trong giới xã hội đen . Và một thứ không thể thiếu...
-"TIỀN !!!"
Điển hình là Kokonoi Hajime - "Cái ví của Phạm Thiên" , hắn ta phát cuồng với những tờ đô-la thẳng tắp trong căn phòng rộng lớn . Bao nhiêu xấp tiền to nhỏ , cao thấp được hắn để trên bàn như vật trưng bày . Hắn đã hoạt động và làm việc cho Phạm Thiên , tổ chức tội phạm lớn nhất Nhật Bản trong vòng mười mấy năm về trước . Điều này vô tình cung cấp cho hắn một chỗ đứng vững vàng trong cái xã hội tụ tập biết bao những kẻ thối nát nhất , khốn nạn nhất , giàu nhất mà hắn ghét cay ghét đắng .
Và hắn hiện đang có mặt ở cuộc đấu giá này với bộ Vét đen lịch lãm , áo khoác lông trắng xóa , mái tóc bạch kim vuốt sang một bên , hình xăm tinh xảo ngay cạnh thái dương . Nhìn là biết hắn ta không dễ động vào . Nhâm nhi ly rượu Whiskey , hắn đưa ánh mắt sắc bén khinh bỉ nhìn những con hàng được mang ra .
-"Đây là con hàng Mã số H2G017 , giá khởi điểm là 500.000¥ . Có ai ra giá không nào !"
Cô gái tội nghiệp bị chúng săm soi , đánh giá . Cô không chịu đựng được mà đã bắt đầu la hét , phản kháng dưới sự hoảng hốt của bọn vệ sĩ . Cô cầm cái mic gõ mạnh vào đầu một tên vệ sĩ , cánh cửa tự do dường như đang ở ngay trước mắt nhưng sao nó càng ngày càng xa thế ? Hay là nó đang thu nhỏ ? Hay là cô đang phóng to lên ? Máu ư ? Từ đùi ? Thuốc mê à ? Không biết nữa .
-"Thành thật xin lỗi các quý ông vì sự cố vừa rồi ! Con khốn này cần có người dạy dỗ , có ai ra giá không ?!"
Mọi người trưng ra vẻ mặt chán ghét , liên tục thúc giục MC đổi sang con hàng khác . Cô gái hồi nãy bị chúng đem đi vào một căn phòng tối , chỉ nhìn thấy những giọt máu đỏ tí tách tựa cho niềm hy vọng nho nhỏ còn sót lại của cô . Tiếc nuối cho một sinh mạng nhỏ .
-"Đoán xem con hàng với Mã số H2G018 sẽ thế nào đây nhỉ các quý ông !?! Nói trước đây là cơ hội ngàn năm có 1 đấy nhé ! Chuẩn bị tiền đi nào !!!"
-*Ngàn năm có 1 , cái quái gì mà đáng giá đến vậy chứ*
-Kokonoi-
Dây xích lê thê trên sàn , chàng trai từ từ bước ra cùng sự giám sát của 2 tên vệ sĩ lực điền . Khán đài "ồ" lên một tiếng vang dài , mắt bọn họ dán chặt vào cặp đùi nuột nà rồi đưa lên ngắm nghía thân hình ngon nghẻ . Nước bọt chảy tuồn tuột , không biết gương mặt của em sẽ còn tuyệt vời đến mức nào nữa đây ?
-"Ngẩng mặt lên đi nào"
Tên vị sĩ thì thầm vào tai cậu đồng thời đưa tay ra sau vỗ vào mông cậu vô cùng biến thái . Cậu nhịn nhục mà ngẩng mặt lên .
Một lần nữa khán đài như phát điên vì em - người con trai sáng giá nhất đêm nay . Lông mi em cong dài , cùng màu với mái tóc vàng óng ngang vai , con ngươi màu ngọc bích thanh lịch trong sáng , môi căng mọng , ngũ quan hài hòa . Vết sẹo bên mắt trái không những không dìm nhan sắc của em xuống mà còn làm nổi bật , tâng bốc lên vẻ đẹp thanh tú , trầm ngâm . Còn gì để chê chứ ?
Hajime cũng đang tìm lời giải đáp cho câu hỏi này . Mắt hắn không rời em một giây dù cho em nhìn có vẻ vô hồn , bất cần , có thể tấn công bất cứ lúc nào . Trước đây khi bị bắt vào ổ buôn , em đã từng cắn đứt tai một tên vệ sĩ thành ra chúng luôn kiểm soát em thật chặt chẽ tránh việc mất đi báu vật đắt đỏ . Quần áo xộc xệch của em làm hắn ngứa cả mắt , sao một mỹ nhân như em lại phải mặc thứ giẻ rách đó chứ . Vừa định mở miệng ra giá , hắn lập tức bị cắt đứt bởi tiếng nói của những kẻ xung quanh .
-"550.000¥ !"
-"600.000¥ !"
-"1.800.000¥ !!!"
-"Waoo !! MỘT TRIỆU TÁM TRĂM NGHÌN YÊN , CÒN AI RA GIÁ CAO HƠN KHÔNG !?"
-" 20.000.000¥ "
Quả là 1 con số khủng khiếp . Không biết bao nhiêu kẻ quanh đó đã phải ngậm ngùi bỏ cuộc vì số tiền mà Kokonoi đưa ra qua mic riêng . Hắn tự mãn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cậu . Trong một giây phút nào đó , ánh mắt của cậu và hắn vô tình chạm nhau . Cũng đúng thôi , bởi hàng ghế VIP của hắn được làm từ vàng thật chói mắt kèm với ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào Kokonoi đã thành công thu hút sự chú ý của cậu . Hắn cảm nhận được sự chết chóc , khô khan trong đôi mắt em - đôi mắt trong trẻo mà dày đặc , ngây thơ mà tràn đầy căm hận . Thật kích thích . Chưa vui được bao lâu , hắn đã gặp phải chướng ngại vật khó nhường .
-" 5.000.000.000¥ "
Tiếng nói vang cả hậu trường , lão già ấy liếm môi nhìn cậu trìu mến . Ông ta sản xuất tiền hay gì ? Số tiền đấy khó khăn lắm Kokonoi mới kiếm được , ông già này lấy đâu ra chứ ? Người ông ta béo ục ịch , hôi thối nhìn sởn gai óc . Hắn không dám tưởng tượng việc bé cưng sắp về tay mình bị một "oji-san" mập địt cưỡng hiếp . Lão ta không có cửa ! Trong lúc Kokonoi đang vò đầu bứt óc thì cậu cứ như xác chết đờ đẫn trên sân khấu - xác chết mang vẻ đẹp thiên thần . Thật nực cười ! Cuộc sống của cậu quá nhiều đau khổ rồi , có bị bán cho ai đi chăng nữa thì kết cục vẫn như vậy , cậu vẫn bị ép làm tình , làm nô lệ cho bọn chúng ! Cơ thể gầy gò của chàng đã bầm dập , đôi mắt to tròn của em đã ngấn lệ , hy vọng của cậu đã không còn . Sao ông trời lại đối xử với cậu như vậy chứ ?
-"HẾT GIỜ Ờ Ờ Ờ Ờ !!! CON HÀNG H2GO18 CHÍNH THỨC THUỘC VỀ ÔNG OYASUMI OKAWA ! Xin chức mừng ngài Oyasumi !"
-*Nó mà là ngài Hajime thì tốt biết mấy*
-Kokonoi-
Trong xã hội của giới tội phạm , muốn có được thứ mình khát khao thì phải giết chết kẻ đang sở hữu nó . Họ giành giật , đấu đá nhau để có em . Nhưng đó là bằng tiền , còn một tên tội phạm lưu hành ngoài vòng pháp luật mười mấy năm trời như Kokonoi thì hắn nghĩ gì ?
Nhìn em bị trói lại đưa cho lão nhà giàu , hắn uống cạn ly rượu .
-"Làm ơn...thả tôi ra đi mà.."
-"Ngoan nào bé cưng , tao đã mất 5.000.000.000 để đưa cưng về dinh thự này đó . Ít nhất cưng phải cảm thấy biết ơn tao chứ"
-"*hức*...xin ông tha cho tôi..."
Nước không ngừng rơi từ khóe mắt , cổ tay bị trói chặt đã đau rát . Đôi chân mảnh khảnh cố gắng bảo vệ bộ phận nhạy cảm khỏi hai bàn tay thối đang cởi quần nhỏ . Cậu sợ hãi mà nhắm chặt mắt , không dám nhìn vẻ mặt biến thái của ông ta . Miệng nhỏ liên tục van xin đến khô cả họng .
-"Haha ! Đúng là có tiền thì sẽ có tất cả , từ giờ mày sẽ mãi là công cụ tình dục của tao thôi ! Lũ nghèo hèn chúng mày mà cũng lôi đâu ra thằng nhóc ngon nghẻ vậy nhỉ ?"
-"...tôi không muốn...xin ông tha cho tôi...tôi sợ lắm..."
-"Tha cho mày ? Mày sợ sao ? Để xem sau khi uống viên thuốc này mày có cầu xin tao thao nát mày và rên rỉ như một con đĩ hay không...thuốc loại xịn đắt tiền lắm đấy"
Ông ta cứ như bị điên mà lục ví một cách thô bạo , ông ta nắm chặt lấy cằm cố gắng nhét viên thuốc vào miệng cậu . Dù cậu không biết đấy là thuốc gì nhưng đối với cậu , nếu uống viên thuốc đó cậu sẽ chết . Cậu thật sự không muốn chết , đằng sau dáng vẻ lạnh lùng đó là nghị lực sống cao hơn cả Everest .
Bỗng eo cậu bị cấu một cái đau làm cậu mất cảnh giác mà hét lên . Nhân lúc cậu mở miệng ông ta nhét viên thuốc vào , tận hưởng sự chiến thắng nhìn cậu "trìu mến" . Thấy cậu không nuốt mà cứ để thuốc ở khoang miệng , ông ta thở dài rút hàng nóng trong ngăn kéo ra dí vào đầu cậu . Tay như sắp bóp còi đến nơi .
-"Nuốt đi bé cưng , cưng sẽ không hối hận vì được tao mang về đâu ! NUỐT ĐI !!!"
-"*hức*....*hức*"
Cậu không nói gì . Đúng hơn là không còn gì để nói , cậu không muốn chết , ai cứu cậu với .
Nước mắt chảy ra không ngừng , cậu run rẩy khi khẩu súng cứ liên tục hiện lên trước mắt . Cậu không muốn nuốt viên thuốc và ai cũng biết điều đó , nhưng không ai biết rằng khi nào - bao giờ hắn bóp còi ?
*pằng*
Tiếng thủy tinh vỡ tan tành làm cậu giật bắn mình mà co chân lại , đồng thời nhè viên thuốc khỏi miệng . Ông ta quay đầu ra nhìn thì lại lo lắng và tức giận , tay cầm khẩu súng còn không vững .
-"M-mày !! Mày đến đây làm gì ?? Tao nói rồi , tao không có đụng chạm gì đến Phạm Thiên hết !!!!"
-"Không biết nữa , mày thật sự nghĩ đó là mục đích của tao sao ?"
Bộ vét , mái tóc trắng , áo khoác lông - đây chẳng phải là gã đã ra giá 20.000.000 để mua cậu sao ? Kokonoi Hajime , cốt cán của Phạm Thiên làm gì ở đây ?
Không biết đằng sau hắn là bao nhiêu tên vệ sĩ , mỗi người một khẩu súng chĩa thẳng vào "quý ông" Oyasumi . Ông ta sợ hãi lùi về chỗ cậu , kéo mạnh tay cậu mà ném cậu về phía Kokonoi .
Cậu bị mất đà sắp ngã đến nơi thì được một bàn tay đỡ lưng kéo lại áp sát vào người . Koko ôm lấy cậu bằng một tay để cậu tựa vào bờ ngực vững chắc .
-"Mày muốn thằng nhóc đấy đúng không ?? Lấy nó rồi cút khỏi đây đi !!! Tao không muốn dây dưa gì với lũ bọn mày đâu Hajimeee !"
-"Đúng thật là tao muốn con hàng này , nhưng tao không muốn để mày sống"
-"C-Cái...Cái gì chứ ?!"
-"Người của tao , uống thuốc của tao"'
Hắn bóp lấy cằm cậu , chuyền viên thuốc từ miệng hắn sang miệng cậu một cách trơn tru . Do nhiều nước bọt nên cậu đã sơ ý nuốt nó . Mọi thứ diễn ra quá nhanh , cậu không hiểu gì hết . Còn đối với Kokonoi , trong đầu hắn giờ chỉ quanh quẩn mãi hình ảnh cậu nằm dưới thân hắn khóc lóc cầu xin hắn tha cho . Mới nghĩ thôi mà đã thấy hứng thú rồi đó . Hắn mút lấy bờ môi kia dưới ánh mắt ghen tị của ông ta , tra tấn hay gì ?
-"Chúc mừng nhé Okawa ! Mày đã quay vào ô tử vong"
-"Từ từ !! Đừn-"
*pằng*
Hắn che mắt em đồng thời bóp còi . Tên Oyasumi chết tươi .
Ngay sau đó , cậu bị người của hắn đưa lên chiếc xe Limousine 9 chỗ màu đen bóng rồi phóng nhanh về 1 khu phố mà cậu còn không biết tới sự tồn tại của nó . Chúng phóng rất nhanh , mọi thứ ngoài cửa xe như cuộn băng trôi qua trước ánh mắt lờ đờ của cậu . Kokonoi ngồi cạnh cứ ung dung như không , thậm chí còn có vẻ hào hứng . Tự dưng hắn đặt tay lên đùi cậu , vuốt ve nó cảm nhận sự mềm mại . Không biết đây là an ủi hay xâm phạm nhỉ ? Hắn vừa là một con quỷ biến thái , dâm dục , bạo lực , gian xảo . Vừa là một thiên thần kiêm vị cứu tinh đã giúp cậu thoát khỏi dinh thự mà đối với cậu , đó là địa ngục trần gian . Nghĩ nhiều quá đến nơi luôn rồi , hắn bước xuống xe - khoác vai cậu đi vào trong căn biệt thự to lớn có vẻ ngoài sang trọng lộng lẫy được bao phủ bởi vàng , kim cương , đèn Led nhấp nháy .
Vừa mới bước vào , cậu bị choáng ngợp bởi không gian xung quanh . Một người như cậu thì có mơ cũng chẳng bao giờ đặt chân được vào những nơi ngập mùi tiền như này . Hắn cười cười , hàm ý thấy cậu dễ thương . Rồi Koko cất lời :
-"Haha~ Chào mừng đến với nhà của tôi ! Từ giờ em sẽ thuộc về tôi đấy , biết chứ ?"
-"....."
Thấy cậu cứ im ỉm , hắn bất lực . Hajime ghét việc phải chứng kiến những vẻ mặt thờ ơ , vô cảm - như vậy chẳng xinh đẹp và trẻ trung chút nào !
-"Thôi được rồi , em tên là gì ?"
-".............I-Inui...Inui Seishu.."
Một vẻ ngoài mỹ nhân và một cái tên mỹ miều . Mãi cậu mới thốt ra được một lời tử tế - giọng cậu nhẹ nhàng , nhút nhát đáng yêu vậy mà hắn chỉ nghĩ tới tiếng rên rỉ non nớt , dâm đãng khi cậu bị hắn hành hạ .
-"Được lắm ! Inui Seishu , đêm nay tôi sẽ cho em sống không bằng chết !"
Hắn nói rồi bế cậu lên đi thẳng về phòng ngủ . Hắn quăng mạnh cậu lên giường lớn , đè lên người cậu mà ngắm nghía . Seishu đau âm ỉ cũng không dám hé miệng , hắn làm cậu sợ chết khiếp . Cảnh tượng giờ chẳng khác nào sói ăn thịt cừu . Cậu run rẩy mà bấu chặt ga giường , nhìn hắn từ từ hít hà hõm cổ cậu rồi cởi quần cậu ra khiến cậu ngại đỏ cả mặt nhưng chả làm được gì . Cảm giác khác hoàn toàn với việc bị lão béo kia hãm hại .
-"Hự...mọng nước luôn , đúng thật cơ hội ngàn năm có một quả là không sai..."
Máu mũi hắn tuôn trào , nhìn dương vật nhỏ xinh kèm làn da trắng hồng hào đi với bờ mông căng tròn hắn không khỏi thích thú mà cương lên . Seishu thì đã ngượng chín rồi , sao hắn cứ nhìn chằm chằm như thế - ngại quá đi mất . Cậu định khép chân lại thì bị hắn ép hai đầu gối xuống giường làm cho hai chân dạng ra rộng hơn . Không chịu nổi nữa rồi .
-"Ư...anh...đừng làm gì..."
-"Hửm ? À ừ đương nhiên rồi , tôi không làm gì đâu~"
-"T-Thật sao...? Anh thật sự sẽ tha cho tôi chứ ?"
-"Được 20 phút chưa nhỉ , ồ được rồi . Thuốc sắp có tác dụng rồi đấy"
-"Ha...? Ứm..."
Bỗng có luồng điện chạy dọc sóng lưng cậu . Khắp cơ thể cậu cảm nhận được cái nóng ngứa ngáy khó chịu . Hơi thở của Seishu dần trở nên nặng nhóc , cậu run lên bần bật . Mười bảy năm sống trên cõi đời này , đây là cảm giác kì lạ nhất cậu từng trải qua . Mặt cậu đỏ hồng , gợi cảm , mắt cậu khẽ nhíu lại , môi cậu mở he hé . Chắc phải cho Koko đi làm họa sĩ thôi , tác phẩm của hắn quá đẹp rồi .
-"Seishu , phải không ? Em nằm yên ở đây chờ tôi . Tôi nghiêm cấm em bỏ trốn , tôi sẽ đi tắm rồi chén em sau . Tôi mà biết em chạy trốn thì đừng trách tôi ác"
-"...a..."
-"Haiz...khuôn mặt đó cứ làm tôi không thể tin tưởng em được . Tôi nghĩ món đồ này sẽ tạm giam em lại thay tôi"
-"....."
Cậu nhíu mày nhìn xuống . Kokonoi với tay mở ngăn kéo lấy ra một hộp màu đen đỏ trông có vẻ đắt tiền . Từ trong hộp , hắn lấy ra một vật dạng hình con nhộng nhưng được làm từ nhựa - nó không to lắm , tầm một đốt ngón tay cái và có màu hồng nhạt . Nó còn đi kèm một công tắc làm cậu bồn chồn mãi không thôi .
Rồi hắn liếm nó , vừa liếm vừa nhìn cậu chằm chằm . Đến khi vật đó ướt nhẹp nước bọt hắn mới bỏ ra . Từ từ , từ từ hắn đưa tay xuống - nhét vật đó vào lỗ nhỏ của cậu khiến cậu đau đớn mà hét lên . Hình như lần đầu tiên của Seishu không được nhẹ nhàng rồi .
-"Ư...a...aha !!"
-"Chết người mất , em gợi cảm quá đó ! Được rồi , tôi sẽ tắm nhanh thôi ~ Chờ chút"
Nói rồi hắn bỏ em một mình trên giường , quằn quại với vật trong người . Nhưng dần dần , nó không có cảm giác đau nữa - chỉ hơi chướng bụng thôi . Dù vậy nhưng thật sự Seishu vẫn đang bị đánh thuốc , cơ thể vẫn muốn bị động chạm nhưng hắn thì đi tắm , cửa thì không khóa , và chân không bị trói .
Kokonoi ở trong phòng tắm , hắn không nghĩ cậu sẽ bỏ trốn do cậu vừa bị đánh thuốc - vừa có vật trong người - vừa bị trói tay . Hắn vui vẻ bật nước nóng rồi ngâm mình trong bồn tắm lớn ngập hoa và nến xung quanh . Tay cầm chiếc điện thoại , không rời mắt khỏi ứng dụng trên màn hình , miệng cười nhếch mép tự mãn .
Phía bên này , Seishu đã lê được một đoạn cầu thang xuống tầng một . Từng bước cậu đi là một lần thở hổn hển , mồ hôi nhễ nhại trên hai bàn tay đang bám víu lấy tường mà đi . Xuống được tầng một rồi , cậu đành tìm chỗ trốn do cửa nhà đã bị khóa chặt .
Cậu đi đến chỗ một căn phòng trông khá thô sơ , có vẻ là phòng đồ đạc hoặc đồ cũ không dùng đến . Vừa định với tay ra mở cửa thì cậu khựng lại , gục xuống run bần bật . Mắt cậu mở to , bắt buộc phải dùng miệng để thở . Họng cứ khẽ phát ra mấy tiếng rên nhỏ như mèo kêu . Cậu nhìn dương vật đang cương lên của mình mà khó chịu , ai ngờ vật trong người cậu lại rung được chứ - đâm vào chưa đủ sao ?
-"A...tch..."
Dù có vậy thì vẫn phải đứng lên . Chân cậu không vững chút nào , cố gắng lắm mới mở được cửa phòng thì bỗng vật đó không rung nữa . Seishu vui như Tết đến . Cậu nhanh chóng chạy vào phòng rồi khóa cửa lại , chui vào góc phòng ngồi co ro đằng sau những hộp các-tông to nhỏ .
Nhưng 30 chưa phải là Tết , hắn đã tắm xong và hiện đang sững sờ nhìn chiếc giường chống không .
-"Được , em giỏi lắm . Thích chơi trốn tìm phải không ?"
Mặt hắn tối sầm lại rồi hét to tên "Inui Seishu" báo hiệu cho cậu biết rằng trò chơi đã bắt đầu . Mang cho mình chiếc áo tắm trắng , Koko đi tìm cậu trong căn biệt thự to như cái mê cung . Tay hắn ôm khư khư cái điện thoại .
-"Seishu à , Em đâu rồi !"
-"Đừng trốn ! Tôi không muốn làm em đau đâu !"
-"Inui Seishu ! Em còn không mau xuất hiện !!"
Hắn đi phòng nào lại hét lớn một câu ở trong phòng đó . Còn cậu thì đang sợ hãi tột độ ở đâu đó mà hắn chưa tìm đến .
-*"Mẹ nó ! Mình đã tìm phòng đồ dùng chưa nhỉ ?"
Biết cậu trốn ở đâu . Hắn dải từng bước rộng về phía căn phòng , thô bạo đá bay cánh cửa gỗ làm nó bị lõm vào trong . Seishu thấy hắn đi vào thì không khỏi hoảng hốt nhưng cũng chỉ biết bịt miệng ngồi im . Tình huống bây giờ là ngàn cân treo sợi tóc , chỉ cần cậu thở mạnh một cái là sẽ bị phát hiện ngay . Biết thế cậu thà cậy khóa cửa còn hơn !
Kokonoi im lặng , hắn để cậu tự giác . Có vẻ con mèo nhỏ này cố tình chọc giận hắn rồi . Koko không tiện nói , nhưng quả trứng rung sẽ nói thay hắn . Nhấn một cái , quả trứng rung lắc dữ dội . Seishu không tài nào không phát ra âm thanh , cậu hét toáng lên trong dục vọng . Như tìm thấy vàng , hắn hất mạnh những chiếc hộp ra . Nhìn cậu quằn quại dưới góc phòng , hắn cương lên .
Rồi Kokonoi nhấc bổng cậu lên vai , từng bước đưa cậu về phòng ngủ . Một lần nữa quăng cậu lên giường không chút thương xót . Trong ánh đèn cam mù mịt , hắn nhìn cậu , nắm chặt cổ tay cậu giơ lên đầu giường . Mặt vẫn còn ửng đỏ , hàng lông mi trĩu xuống mệt mỏi . Ánh mắt của hắn sắc bén như có thể mổ xẻ cậu bất cứ lúc nào , nhìn hắn hầm hầm có vẻ rất tức giận vì cậu đã bỏ trốn . Chưa kể thuốc còn chưa hết tác dụng , tình huống bây giờ khiến cậu khó xử .
-"Tôi hỏi em , tôi có cho em đi ra khỏi phòng không ? Thậm chí còn không cho em bước xuống giường . Em không coi tôi ra gì đúng không ?"
-"....."
-"Inui Seishu !!! Mở miệng trả lời tôi mau !!"
-"....."
-"TRẢ LỜI !!"
Hắn đèn ép cậu làm cậu đã sợ lại càng sợ hơn . Tưởng chừng sẽ làm cậu mở miệng được , nhưng thật sự có muốn nói cũng không thể nói được . Nỗi sợ hắn đặt lên người cậu quá lớn , miệng cậu cứ mấp máy làm hắn khó chịu .
Đã vậy hắn thở dài , lấy trong chiếc hộp hồi nãy một gậy dài thon có vẻ là cái roi và một cái thắt lưng da màu đen . Cậu nhìn thấy chúng thì hoảng sợ , cậu biết chắc mình sẽ phải chịu đựng những gì và cậu hoàn toàn chưa sẵn sàng . Hắn nâng cậu dậy , để cậu quay người đối diện hắn - tay cậu choàng qua vai Kokonoi , cằm để một bên vai phô trương ra bờ mông căng mọng . Quỳ giữa hai chân hắn , cậu không biết khi nào hắn vụt mà căng thẳng không thôi .
Bỗng dưng hắn mướt cây vợt dọc qua sóng lưng thon thả của cậu . Như cảm nhận được sự an ủi , cậu mất cảnh giác . Rồi một cái "chét" , Seishu ngửa cổ hét lên đau đớn . Mông cậu đã có một vết hằn đỏ , nó nổi bật khi được bao trọn bởi làn da mịn màng trắng trẻo .
-"A !"
-"Em hư lắm , phải phạt thôi"
-"ư....A ! Aha !"
Bấu chặt lấy vai hắn , vết tích trên mông cậu ngày càng nhiều . Mỗi lần đánh là hắn dùng một lực mạnh hơn , tiếng "chét" chói tai và tiếng rên rỉ của Seishu là liều thuốc kích thích của Kokonoi .
-"A ! Đ-đau !!! Ư ah !"
-"...."
Càng đánh , hắn càng hăng say , càng thích thú mà đánh mạnh tay hơn . Đến khi có chỗ bị đánh tới rỉ máu hắn mới thôi , Seishu đằng sau đã rã rời - nó đau tới mức nước mắt cậu đã nhòe trên má , miệng khẽ thở , mắt mở to . Không phải là sướng , nó cũng không hẳn là đau - Seishu bị hắn vụt tả tơi .
-"X-xin....a....anh...tha cho tôi.....a hức...đau lắm..."
-"Em đang rót mật vào tai tôi đấy à ? Thật sự đau đến vậy sao ?"
-"Hức...đau thật m-mà...xin anh...dừng lại đi mà....hức"
Hắn hít một hơi sâu . Seishu thật là quyến rũ quá đi . Chỉ muốn đè cậu ra mà giã tới sáng thôi . Vứt cây vợt sang một bên , hắn đè cậu xuống giường . Cậu vừa đau vừa mệt mà còn phải phục vụ một con quỷ hứng tình , không chịu nổi nữa rồi .
-"Seishu , khi làm sai chúng ta phải nói gì ?"
-"...."
-"Muốn bị vụt nữa hả ?"
-"Chúng ta...ư...nói...xin lỗi..."
-"Đúng rồi , thế em đã nhận ra được lỗi của mình chưa ?"
-"...."
Cậu không nói gì , gật đầu lia lịa .
-"Nói xin lỗi đi"
-"X-xin lỗi..."
Hắn bảo gì , cậu làm nấy . Seishu đã bắt đầu sợ Kokonoi rồi đấy . Hắn thật là xảo quyệt , mưu mô , dâm dục và chiếm hữu . Hắn ích kỉ thật , chỉ muốn có cậu làm của riêng . Dường như cả thế giới này chỉ mình hắn mới được thưởng thức cao hương mĩ vị này . Hắn nhanh chóng cúi xuống hít hà cơ thể cậu , rải những dấu hôn , những dấu hickey vào khắp người Seishu . Rồi hắn bú liếm hai nhũ hoa hồng hào làm khoái cảm của cậu dâng lên cao , đôi tay hư hỏng không ngừng sờ mó - sờ soạng cậu . Nào là đùi , tay , ngực , bụng , chỗ nào cũng có dấu ấn của Kokonoi . Cậu run rẩy , chỉ biết yên vị nằm đấy để hắn chiếm lấy - cưỡng hiếp mình .
Nhìn dương vật đã rỉ nước của Seishu , hắn càng hưng phấn . Hắn lấy lọ dầu bôi trơn , vén áo tắm lên để lộ dương vật to lớn đang cương lên đồng thời nổi những gân xanh đáng sợ . Nó vừa dài vừa to , sao mà Seishu đỡ nổi đây . Hắn đổ một lượng dầu vừa đủ ra tay , thoa lên dương vật của mình mà sóc lên sóc xuống cho đến khi nó trơn tuột . Cậu thì hoảng sợ , khép chặt hai chân lại .
-"Ha....hứng lên rồi đấy , dạng chân ra nào bé con"
-"K-không...không vừa đâu...rách mất...."
Đôi chân dài run rẩy , cậu càng nhìn hàng nóng của hắn thì mặt càng tái mét .
-"Seishu , em muốn bị phạt nữa đúng không ? Dạng chân ra nào , đừng làm tốn thời gian của hai ta nữa . Chẳng phải em cũng đang rất nôn nóng đúng không...dạng ra nào..."
Lời nói của hắn như tẩm thuốc độc khiến cậu cảm thấy mình đang bị đe dọa . Việc gì đến cũng phải đến , hắn tóm chân cậu để lên vai , mê mẩn nhìn lỗ nhỏ hé mở như mời gọi mình vào . Không thể chờ thêm được nữa , Kokonoi tâm một phát lút cán làm cậu hét lên đau đớn . Cơn đau như xé toạc người cậu làm đôi , đau rát ở dưới lỗ nhỏ làm cậu không nhúc nhích được chút nào mà phản kháng . Chỉ biết rên rỉ van xin hắn tha cho .
-"Aaaa !!!! Đau quá !!! Hức , rút ra đi mà !! Đau quá...a....ư hức"
-"...."
Hắn cắn môi dưới , cậu thắt chặt quá . Hai vách tường thịt ấm nóng co giật , bóp lấy dương vật to gân guốc của hắn . Khoái cảm của cả hai đều dâng trào , ham muốn được phóng thích làm cậu lảo đảo - đau rát mãi không thích nghi được . Kokonoi bắt đầu di chuyển , nhờ vào dầu bôi trơn mà đâm càng lúc càng nhanh . Cậu nằm dưới hắn , tay bị trói làm cậu không những không phản kháng được mà còn làm hắn hứng hơn nữa , chỉ biết cắn chặt răng cố không phát ra những tiếng rên nỉ non dâm đãng . Trong họng cứ "ô" "ô" không biết là sướng hay đau .
Đã được một lúc , Kokonoi cứ dồn lực cày cuốc một cách hăng say , miệt mài . Nỗi đau dần chuyển hóa thành khoái cảm , cậu càng chịu đựng lại càng sướng hơn . Không kiềm chế được nữa , Seishu bắt đầu hé miệng rên rỉ , van xin . Ôi thứ tiếng như liều thuốc kích dục đánh vào Koko .
-"Hư a...a...a...ah~ Đ-đau quá....hức...a !"
-"Haha~ Rên nữa đi ! Em thật oái oăm , đã biết làm tôi nứng rồi đấy !"
-"Hức...kh..ông...d-dừng lại...a..a..aha...n-nhanh quá !!"
-"Inui Seishu ! Thật lòng nói cho tôi , cái lỗ này...trước đây đã có tên đàn ông nào sử dụng chưa ?"
-"Ư...từ trước đến nay...a..anh...là người đầu tiên...a....hức"
-"Thật sao !!?? Haha ~ đúng rồi , tại vì nó chỉ dành riêng cho mình tôi thôi đúng chứ ?"
Nghe được câu trả lời ưng ý , hắn cúi xuống mút lấy nhũ hoa cương cứng của cậu - bên còn lại thì bị ngắt nhéo , xoa bóp . Khoái cảm từ hai phía khiến Seishu không chịu được mà chuẩn bị bắn . Thấy vậy , hắn lại lôi từ chiếc hộp đỏ đen ra một thanh sắt ngắn . Không ngần ngại đâm vào lỗ tiểu của cậu , cảm giác đau không thể diễn tả nỗi lại làm cậu hét to đau đớn .
-"AAAA !!! Đ-đau !!! Rút ra...a..rút nó ra đi màaa....hức...a.a..."
-"Tch...em đúng là tuyệt phẩm đấy Inupi.."
Inupi ? Gì vậy chứ . Hắn cầm thanh sắt lên xuống trong lỗ tiểu cậu hành cậu lên bờ xuống ruộng đến tê dại tứ chi . Bỗng có dòng điện chạy dọc sóng lưng cậu , từ bụng cậu cảm thấy một thứ gì đó rất lạ .
-"Tìm thấy rồi nhé..."
Nói xong , hắn đâm liên tục vào điểm đó khiến cậu đã sướng lại càng sướng . Sắp bắn nhưng thanh sắt đang cản trở Seishu , cậu ra sức van xin hắn .
-"Hức...làm ơn...aaa...rút nó ra đi màa..!"
-"Gọi daddy"
-"Ư...úm...Daddy...làm ơn...rút nó ra...Daddy...a..a hức"
Cậu nhìn hắn , đôi mắt cún con long lanh ngập nước làm hắn cảm thấy tội lỗi mà không chần chừ rút thanh sắt ra . Cậu thật là biết cách quyến rũ người khác đó . Đâm vài phát nữa rồi hắn gục đầu xuống hõm cổ cậu , thở hắt một cái rồi bắn ra bên trong cậu . Cậu cũng được giải phóng mà bắn ra lên bụng hắn . Kokonoi lấy tay lau đi mồ hôi trên trán , ép chân cậu xuống rồi đặt lên môi đỏ một nụ hôn nồng cháy . Ôn nhu là từ duy nhất có thể miêu tả nụ hôn đấy . Lưỡi quấn lấy lưỡi , hắn hút hết mật ngọt từ khoang miệng cậu cho tới khi cậu hết hơi mà cắn vào môi hắn Kokonoi mới chịu dừng lại . Cả hai nhìn nhau thở hổn hển , hắn cười nhếch mép , lấy lọ dầu bôi trơn ra đổ lên người Seishu :
-"Bắt đầu hiệp hai nào~"
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro