
TKPB (24)
Chương 24, Thích, đi mua sắm, gặp lại.
Lo lắng của Tống Yến đã thành sự thật, công ty không muốn để người đi, bắt cậu phải bồi thương gấp đôi tiền vi phạm hợp đồng.
Vào ngày thứ ba sau khi người bạn luật sư của cậu trở về nước, công ty đưa cho Tống Yến một phần văn kiện, liệt kê tất cả nhân lực, vật lực và tiền bạc công ty đổ lên người cậu trong ba năm qua, mà cậu lại kiến được về cho công ty bao nhiêu tiền, so sánh hai bên, Tống Yến thừa nhận, nếu như cậu là Tề Thương cậu cũng sẽ không đồng ý, nhưng mà hiện giờ cậu cũng không còn cách nào khác, rất nhiều chuyện không biết giải thích thế nào, chỉ có thể cắn răng làm một kẻ xấu xa, không thức thời.
Mấy ngày sau Cù Hải chủ động liên hệ với cậu, hỏi cậu rốt cuộc có chuyện gì, vì sao không thể nói rõ ràng, tốt xấu gì anh ta cũng dẫn dắt cậu quãng thời gian dài như vậy, vẫn luôn coi cậu như người thân ruột thịt, có chuyện gì lại không thể nói với anh được? Tống Yến nói, xin lỗi Hải ca, bây giờ chưa phải lúc. Cù Hải thở dài, sau đó ngắt điện thoại.
“Nói thật, nếu như tôi là ông chủ của cậu, tôi cũng phải lột một tầng da của cậu xuống rồi mới thả người, cậu nhìn xem thành tựu mấy năm nay của mình đi, thật khiến người ta tuyệt vọng đó.”
Anh chàng luật sư kia tên là Khương Thịnh Bạch, lớn hơn Tống Yến hai ba tuổi, là bạn thời niên thiếu của Tống Yến, chuyện từ nhỏ đến lớn của cậu anh ta đều biết rõ, bao gồm cả gia đình, cả chuyện năm ấy vì sao lại bước vào giới giải trí, vì sao lại bị Lâu Mặc bao dưỡng, đến ngay cả chuyện cậu muốn chấm dứt hợp đồng lần này, và cả việc buổi tối hôm gọi anh về Tống Yến đều kể ra hết toàn bộ.
Khương Thịnh Bạch tuy rằng rất sốc nhưng dù sao anh ta là người hiểu biết rộng, năng lực tiếp nhận lớn hơn người bình thường rất nhiều, rất nhanh liền tiếp thu toàn bộ sự việc, thậm chí còn cùng cậu thảo luận vấn đề bảo bảo tương lai có muốn nhận anh ta làm cha nuôi hay không.
Tống Yến rất cảm kích bạn tốt đã hiểu, Khương Thịnh Bạch không để ý xua tay, “ Nói thật nha Tống Tiểu Yến, rất lâu về trước tôi đã phát hiện, bất cứ là chuyện gì xảy ra trên người cậu đều không kì quái, tôi luôn cảm thấy, lão thiên gia nhất định là rất nhàm chán cho nên mới muốn chơi người ta, lại không cẩn thận đem tất cả mánh quẳng lại người cậu, nếu không thì sao có thể đến cả loại chuyện như sinh bảo bảo cũng chạy đến chỗ cậu được?”
Tống Yến không phủ nhận, chỉ lắc đầu bất lực nói: “ Cũng có thể.” Có lẽ kiếp trước cậu làm chuyện gì đó đại gian đại ác, kiếp này lão thiên gia mới muốn trừng phạt cậu, trong lúc trừng phạt thì lại thấy cậu đáng thương, tặng cho cậu một Lâu Mặc.
“Tôi biết, tôi đã đáp ứng bồi thường một khoản cho công ti, nhưng bọn họ không đồng ý.” Tống Yến nói, “Mấy năm nay số tiền tôi kiếm được ít như vậy, nhiều hơn tôi cũng không cầm được, An An và Hựu Hựu còn đang đi học, tôi cũng không thể không nghĩ cho chúng nó.”
Khương Thịnh Bạch do dự một chút, hỏi: “ Cậu với Lâu Mặc cùng nhau nhiều năm như vậy, hắn không tặng cậu chút gì à?”
“Nhà, xe, thẻ ngân hàng,” Tống Yến nói, “ Còn có tài nguyên phim và đại ngôn.”
“Vậy hắn cũng rất có lương tâm rồi,” Khương Thịnh Bạch nhìn cậu, “ Cậu không muốn nhận đúng không? Thích hắn rồi?”
Phải nói rằng người hiểu cậu nhất trên đời này, ngoại trừ Lý Nhiên chính là Khương Thịnh Bạch, Lý Nhiên là thẳng năm, Tống Yến không thể chuyện gì cũng nói với anh, Khương Thịnh Bạch thì không giống vậy, anh ta cũng là cong, lại là bạn từ thời thơ ấu của mình, rất nhiều chuyện nói cũng thuận tiện hơn nhiều.
“Hai trăm vạn cùng với căn nhà kia, tôi đều không muốn, không phải tôi đạo đức giả, chỉ là tôi cảm thấy, ở cùng anh ấy nhiều năm như vậy, không phải chỉ xem anh ấy là kim chủ, là tôi thích anh ấy, ngủ cùng bốn năm đã là tôi kiếm lời rồi, nếu như lại cầm cả chỗ tiền này chính bản thân tôi sẽ tự chán ghét mình.”
“Cậu đang nói dối.” Khương Thịnh Bạch ung dung nói, “Cậu biết không Tống Tiểu Yến, từ nhỏ đến lớn mỗi lần cậu nói dối đều sẽ không ngừng nuốt nước bọt, cho nên tôi khẳng định vừa rồi cậu nói không phải sự thật.”
Tống Yến thở dài, cười cười, “ Đúng thật là chuyện gì cũng không giấu nổi cậu.”
“Nhưng cậu sai rồi, chuyện tôi nói là sự thật, nhưng không phải toàn bộ,” Tống Yến khoanh chân trên ghế sô pha, ngồi bên cạnh Khương Thịnh Bạch, nhẹ giọng nói, “ Tôi muốn khiến anh ấy cảm thấy áy náy.”
“Lâu Mặc thật ra là một người giàu tình cảm, bất kể là đối với người hay đồ vật. Mấy năm anh ấy bao tôi, bên cạnh trừ tôi ra cũng không hề có ai khác, một con chó nuôi bốn năm còn có tình cảm, đừng nói đến một người lớn sống sờ sờ, tôi tự cho rằng bản thân mình bốn năm nay cũng không làm ra chuyện gì khiến anh ấy chán ghét, anh ấy sẽ không quên tôi nhanh như vậy.”
Khương Thịnh Bạch nhăn mày, “ Cậu cảm thấy…hắn thích cậu?”
“Tôi không chắc,” Tống Yến nói, “nhưng tôi sẵn sàng đánh cược.”
Khương Thịnh Bạch nói, “ Vậy đó là lí do cậu nhất quyết muốn sinh con?”
Tống Yến cúi thấp đầu, hàng mi dài phủ bóng xuống dưới, Khương Thịnh Bạch nghe thấy cậu nói: “ Có thể sinh con cho Lâu Mặc, là sự đền bù của ông trời cho tôi, tôi rất vui.” Mà tôi cũng nhất định phải cho anh ấy biết.
Khương Thịnh Bạch không ở trong nước đã lâu, nhà cửa lộn xộn bụi bẩn không thể ở được nên anh ta ở lại nhà Tống Yến, Tống Yến cũng rất vui vì có người cùng cậu nói chuyện, vì vậy liền vui vẻ đồng ý.
Thu xếp ổn thoả xong, Khương Thịnh Bạch bắt tay vào chuẩn bị giải quyết việc bồi thường vi ước của Tống Yến với công ty, Tống Yến thì hoàn toàn nhàn rỗi, trong khoảng thời gian này cậu đi một chuyến đến bệnh viện, còn lại sau đó cả ngày làm tổ trong nhà dưỡng thai.
Lúc không có việc gì làm thì nấu cơm, dọn dẹp phòng, ngủ, xem phim truyền hình, thỉnh thoảng lúc lên mạng lướt đến scandal của Lâu Mặc và Chu Tử Lâm, trong ảnh hai người ở cùng một chỗ ăn cơm, cùng bước ra từ xe riêng của Lâu Mặc, cùng nhau vào nhà Chu Tử Lâm, hai người kề vai ôm eo, vô cùng thân mật, lại thêm tin tức thêm mắn dặm muối của bên truyền thông, gần như là xác định chắc chắn rồi.
Tống Yến không có cảm giác gì, tin tức thật giả trừ hai người Lâu Chu và đoàn đội hai bên, khả năng chỉ có cậu biết rõ, cậu không quan tâm Lâu Mặc và Chu Tử Lâm kịch này diễn đến mức nào, cậu chỉ quan tâm vở kịch của chính mình, mục đích có lẽ đã đạt được rồi.
“Đừng cả ngày rầu rĩ ở nhà, mang thai cũng cần phải vận động, đi đi, trong nhà hết thức ăn rồi, chứng ta đi siêu thị mua gì đó được không?” Khương Thịnh Bạch thay quần áo ra ngoài, dựa vào cửa phòng gọi cậu.
Tống Yến cũng cảm thấy bản thân gần đây xương cốt có chút uể oải, vui vẻ đồng ý, cậu đặt máy tính bảng xuống, tìm một bộ đồ không gây chú ý, đội mũ mang khẩu trang , cùng Khương Thịnh Bạch đi ra ngoài.
Bọn họ không lái xe, trực tiếp đi bộ đến siêu thị cách tiểu khu không xa. Vừa vào cửa, Khương Thịnh Bạch liền bị búp bê Mickey và Minnie ở đại sảnh hấp dẫn, vội vàng chạy tới muốn chụp ảnh chung, Tống Yến không chạy được, chậm chậm rãi rãi đi đến bên cạnh anh ta.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn ấu trĩ như vậy.”
Tống Yến đối với anh bạn này của mình cũng thật không còn gì để nói, người rõ ràng còn lớn hơn cậu mấy tuổi, lại cứ luôn hành động như đứa con nít.
“Tôi muốn chụp một tấm ảnh, đúng lúc, cậu mau chụp hộ tôi cái.” Khương Thịnh Bạch đưa máy chụp ảnh cho cậu, bản thân thì chạy đến bên cạnh con Mickey làm ra một vài tư thế và biểu cảm chụp hình, Tống Yến một bên cảm thấy không biết phải làm sao, một bên lại chiều theo giúp anh ta chụp mấy tấm.
“Nào nào, đổi cảnh đi.”
Khương Thịnh Bạch nhìn thấy ở sảnh lớn có một hòn non bộ, liền muốn chụp nó. Anh ta vừa di chuyển, Tống Yến cũng theo đó điều chỉnh lại vị trí, cậu vừa quay mặt sang bên đi được hai bước, đột nhiên bả vai đụng phải một người, “Xin lỗi.” Vừa nói, vừa quay đầu lại, sau đó liền sững sờ.
Bởi vì người kia là Lâu Mặc.
————-
Du: Bỏ qua vợ chồng nhà ảnh đế đi, Khương đại luật sư đáng eo quá đi à =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro