
TKPB (23)
Chương 23.
“Tống Yến . . . .” Cù Hải là người đầu tiên sửng sốt.
Tống Yến lúc đầu ký hợp đồng 5 năm với công ty, trong bể nhuộm giới giải trí này 5 năm nói dài không dài, cho dù không như ý, mọi thứ vẫn dần dần trôi qua, còn chưa nói đến mấy năm này công ty đối xử với cậu không tệ, thời gian 5 năm đã trôi qua ba năm rưỡi, Cù Hải làm sao cũng không ngờ được cậu lại muốn huỷ hợp đồng lúc này.
“Tiểu Yến, cậu nghiêm túc à?” Cù Hải nhẹ giọng hỏi, như sợ doạ đến Tống Yến, “ Cậu không phải đang đùa?”
“Hải ca, xin lỗi.” Tống Yến nói, “Không nói trước với anh, là lỗi của em.”
“Không, không, tôi không muốn nghe cái này,” Cù Hải xua tay, trên mặt tràn đầy không thể hiểu được nhìn Tống Yến: “ Tôi muốn biết vì sao đột nhiên cậu lại quyết định như vậy?”
Tống Yến nói: “Không phải, chuyện này em đã nghĩ rất lâu rồi.”
“Tiểu Tống,” Tề Thương nãy giờ vẫn luốn yên lặng đột nhiên lên tiếng, vừa nói chuyện vừa tự châm cho mình một điếu thuốc, khói toả ra nghi ngút, Tống Yến nghe thấy anh ta nói: “Đã tìm được ông chủ mới rồi?”
Tống Yến nhìn lại anh ta, đôi mắt sáng sủa, híp lại rồi mở ra, đối diện anh thẳng thắn nói: “Tề Tổng, không có ông chủ mới nào hết, là chuyện cá nhân thôi, tôi muốn tạm thời rút khỏi giới giải trí.”
“Tống Yến, cậu điên rồi à?” Cù Hải đột ngột đứng lên, ghế gỗ nặng nề trượt về phía sau gần một thước, âm thanh cọ xát chói tai vang vọng trong phòng làm việc nhỏ,” Cậu có biết mình đang nói cái gì không?”
Tống Yến bình tĩnh,” Em đã quyết định rồi. “
Cù Hải mãnh liệt thở hổn hển mấy hơi,” Cho tôi một lý do. “
” Xin lỗi Hải ca, nguyên nhân em sẽ nói với anh sau, hiện tại không được.”
Cù Hải tức đến đỏ mặt nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, sau đó đạp mạnh bàn một cái, sải bước đi ra ngoài.
Cửa phòng vang lên tiếng đóng mở lớn, phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh, Tề Thương hút xong một điếu lại châm thêm điếu khác, Tống Yến do dự, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa hở ra mọte khe nhỏ, gió mùa hè ban đêm tràn vào phả lên mặt, Tống Yến hít sâu một hơi, xoay người nói: “Tề tổng, tiền vi phạm hợp đồng tôi nhất định sẽ đền bù không thiếu một đồng, ngoài ra, đối với chuyện tôi làm với công ty tôi cũng nhất định sẽ bồi thường, sẽ không để công ty chịu tổn thất.’
Tề Thương nheo mắt, khói thuốc phả lên mặt anh ta, nghe thấy lời Tống Yến, nói: “ Quyết định xong rồi? “
Tống Yến nói: “ Quyết định rồi. “
Tề Thương phất phất tay, Tống Yến ngưng lại một chút, xoay người đi ra ngoài.
Tống Yến tìm thấy Cù Hải trên tầng thượng của công ty, trước mặt Cù Hải đã vương vãi một đồn tàn thuốc, Tống Yến đi qua, “ Hải ca, xin lỗi.”
Cù Hải hoàn toàn không có chút khí lực, xua tay.
“Cho em chút thời gian, Hải ca, em nhất định sẽ cho anh một đáp án.” Ánh đèn neon sặc sỡ ở trung tâm thành phố kéo dài ra xa, Tống Yến không nghe được câu trả lời của Cù Hải, xoay người đi xuống lầu.
Đi thang máy xuống tầng dưới cùng, vừa bước ra thì điện thoại reo, cậu nhìn một lúc rồi bắt máy, “Tỉnh ngủ chưa? “
“ Tỉnh rồi, tỉnh rồi, bây giờ mau nói cho tôi biết, cậu đến cùng muốn giục tôi về nước làm gì?”
Chính là người một giờ trước mới gọi điện thoại, anh bạn đại luật sư đang ở nước Mỹ xa xôi của cậu.
“Tôi cùng công ty nói chuyện huỷ hợp đồng, có thể sẽ không thuận lợi như vậy, cậu về giúp tôi đi.” Tống Yến ngắn gọi nói chuyện chính, “Có gì muốn hỏi về nước lại nói, gọi điện thoại không nói rõ được, tôi cúp máy đây. “
Ba mươi giây sau, Tống Yến nhận được một đoạn tin nhắn thoại từ Wechat:” Mẹ kiếp! Tôi vừa đặt vé! Chiều ngày mai! Lăn ra sân bay đón ông đây! “
” Được rồi. “Tống Yến cười đáp lại.
Sau bữa ăn, Lâu Mặc đưa Chu Tử Lâm về nhà, đứng trên sân thượng nhà cô ta nửa giờ, sau đó đi thang máy xuống tầng hầm, lái xe rời khỏi.
Hắn có thể tưởng tượng tin tức ngày mai sẽ như thế nào, nhưng hắn không quan tâm, hiện tại cái gì cũng không quan tâm.
Lâu Mặc lái xe vòng qua lại trên đường đến tận nửa đêm, hắn lại lái xe đến dưới lầu nhà Tống Yến, tắt máy, dựa vào xe hút thuốc. Phía trên mười mấy tầng lầu cao có ánh đèn vàng ấm áp từ cửa sổ nhà Tống Yến, Lâu Mặc nhìn rồi lại nhìn, mũi có chút chua xót, hắn nghĩ, hắn chắc là luyến tiếc Tống Yến.
Hắn chỉ là kìm chế nhìn một lát, chính là thời điểm hắn đã mơ hồ nghĩ rất nhiều, sau đó lúc lái xe rời đi, qua kính chiếu hậu hắn nhìn thấy ánh đèn vàng kia đã tắt lụi, chìm vào bóng tối.
Về đến nhà, Phương Tư Dật đã đợi hắn ở phòng khách, vừa thấy hắn bước vào liền đứng dậy đi tới trước mặt, ánh mắt nhanh chóng đảo quanh, cuối cùng rơi vào trên cổ hắn.
“A Mặc, anh đến cùng là làm cái gì vậy?” Giọng của Phương Tư Dật run rẩy.
Lâu Mặc liếc nhìn anh ta, kiên nhẫn hỏi: “Làm sao vậy?”
Phương Tư Dật chỉ vào cổ hắn, “Đây là cái gì?”
Lâu Mặc giật mình, bản thân nhìn không đến liền đi vào phòng tắm, từ trong gương phát hiện ra một dấu môi đỏ mơ hồ rơi trên cổ áo sơ mi trắng như tuyết, hắn nhớ lại, này hẳn là lúc Chu Tử Lâm mượn rượu muốn hôn lên cổ hắn bị hắn tránh thoát nụ hôn liền rơi lên cổ áo.
Phương Tư Dật đứng ở cửa phòng tắm, qua gương, Lâu Mặc nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh ta.
Lâu Mặc đứng yên lặng bên bồn rửa mặt, đang nghĩ xem nên giải thích với Phương Tư Dật thế nào, còn chưa kịp làm gì Phương Tư Dật đã loạng choạng quay ra, thô bạo đẩy cửa phòng ngủ, đem tất cả quần áo trong tủ lôi ra, cùng vớ tất cả đồ đạc ném lên giường, sau đó kéo vali đến bừa bãi mà nhét tất cả vào trong, sơ mi, đồ tây bị vò nhàu nát, bít tất cũng văng vãi khắp nơi.
Khi Lâu Mặc theo vào liền thấy anh ta đang quỳ dưới đất nhặt lấy đống đồ lộn xộn.
Lâu Mặc đi tới kéo anh ta lại, “Cậu đừng như vậy, nghe tôi giải thích được không?”
“Anh còn gì để giải thích nữa?” Phương Tư Dật nhướng đôi mắt đầy hơi nước, “Từ khi em về nước, anh liền lạnh lẽo như vậy, dùng thời gian cùng một tiểu minh tinh đến tên cũng không biết hẹn hò thân mật, nhưng lại không nguyện ý cho em chút thời gian?”
Lâu Mặc ray ray lông mày ,“ Không phải như cậu nghĩ. ”
Phương Tư Dật không nói lời nào, chờ hắn giải thích, nhưng đợi thật lâu hắn lại một lời cũng không nói ra.
Lâu Mặc đột nhiên không muốn giải thích nữa, hắn cảm thấy mệt mỏi đến mức không muốn nói, Phương Tư Dật ban đầu nhìn hắn đầy mong đợi, nhưng khoảnh khắc đó hắn đã rút lui, trên mặt không có cảm xúc đứng dậy bước ra khỏi phòng Phương Tư Dật, vẫn mặc nguyên quần áo như vậy mà ngã nhào xuống giường.
Phương Tư Dật bùng nổ, anh ta vứt bỏ tất cả nhẫn nại và trầm tĩnh làm một người của công chúng mấy năm nay, đem tất cả những đồ đạc có thể đập trong phòng đều đập nát hết, âm thanh dữ dội qua bức tường truyền đến tai Lâu Mặc, giống như đập vào tim hắn.
Phương Tư Dật đi rồi, đi vào lúc nửa đêm, Lâu Mặc nghe thấy tiếng bánh xe vali lăn trên sàn, tiếp đến là âm thanh gõ cửa, giọng Phương Tư Dật hơi khàn nói vọng vào: “ A Mặc, em đi trước, em cảm thấy chúng ta đều cần thời gian yên tĩnh một chút, mấy ngày nữa lại liên lạc với anh, ngủ ngon.”
Cánh cửa nặng nề đóng mở, căn phòng chìm vào yên tĩnh chưa từng có, lại sau đó nữa, Lâu Mặc không biết từ lúc nào chìm vào giấc ngủ sâu.
—————–
Du: cập nhật rồi đây~
-Những chương về sau mình đều chưa beta hết nên mn đọc thông cảm giúp mị nha.
– Chuyện xưng hô lộn xộn thì tại đầu mình nhảy số khúc nào tình cảm nv nên anh-em thì mình để anh-em, còn lộn xộn chưa tỏ tình eo thì cứ mày-teo, tớ-cậu, anh -tôi như thường nhá, sau này hoàn r mình sẽ beta lại sau.
– Ai lỡ sa chân vào đây vì sự trây xì của mị mà không chịu nổi thì đến Wiki nha, bộ này bên wiki full hết r nhá. (còn nếu ko thì hồi âm đi, mị sẽ đáp lại tình yêu của các bạn ~Arigato)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro