.
Ba nhỏ nói hãy thu dọn đồ đạc, sáng sớm mai đi theo ba.
"Gì cơ ạ?", tôi hỏi lại.
Trong khoảnh khắc đó, hàng triệu khả năng chạy qua đầu tôi, chẳng hạn như ba lớn ba nhỏ cuối cùng cũng không chịu nổi tin đồn mà quyết định ly thân hay thậm chí ly hôn, hoặc có thể ba lớn đã thấy được những cạm bẫy chính trị trong cuộc đua tranh cử tổng thống Hàn nên quyết tâm để ba nhỏ và tôi đi xa tránh nguy hiểm. Những bộ phim xã hội đen mà tôi đã xem hiện lên trong tâm trí: Ba lớn ngồi trong căn phòng tối tăm, ánh đèn bật sáng, có người bị đưa đến trước mặt ông, khóc lóc van xin ông đừng làm gì, trong khi ba tôi chỉ bắt chéo chân, chống cằm và bình thản nói: "Gọi tôi một tiếng cha đỡ đầu cũng vô ích."
Có lẽ biểu cảm của tôi quá phong phú, nên ba nhỏ không nhịn nổi, cắt đứt ngay những suy nghĩ lung tung trong đầu tôi và dự đoán về việc tôi trở thành một cậu bé nhà giàu lêu lổng. "Con nghĩ gì vậy? Ba thấy người ta bảo đi nghỉ ở Địa Trung Hải rất tốt, nên đã bàn bạc với ba lớn và quyết định đưa con đi. Nhưng ba lớn bận rộn không thể đi cùng."
Tôi lại ngồi xuống, nói: "Ồ, con biết rồi." Ba nhỏ luôn như vậy, thích đột nhiên nghĩ ra một địa điểm du lịch rồi lập tức lên kế hoạch đặt vé máy bay và khách sạn, sắp xếp mọi thứ gần như hoàn hảo. Tôi và ba lớn chỉ việc chờ ba nhỏ xếp đồ rồi đưa chúng tôi ra sân bay.
Nhưng trong suốt ngần ấy năm, có một điều bất ngờ duy nhất mà ba nhỏ không thể lường trước được. Đó chính là sự ra đời của tôi. Tình yêu luôn khiến người ta mất đi lý trí. Trong lúc mê đắm, ba lớn ba nhỏ mong muốn có một đứa con, và tôi trở thành kết tinh của tình yêu ấy. Sự ra đời của tôi chắc chắn đã mang đến cho họ những rắc rối lớn. Mặc dù xã hội hiện đại không còn là thời đại "Mướn vợ làm vợ lẽ", nhưng việc có con ngoài giá thú vẫn khiến họ bị chỉ trích sau lưng, khiến tình yêu của họ bị nghi ngờ.
Với sự xuất hiện thường xuyên trước công chúng không thể tránh khỏi của những người nổi tiếng, gia đình ba người chúng tôi trở thành tâm điểm bàn tán, giống như dầu sôi trong chảo, bùng nổ khắp nơi. Có rất nhiều tin đồn về việc tôi là con riêng của ba lớn hay ba nhỏ, liệu có phải được ba nhỏ sinh ra hay không, có phải tôi đã ở trong bụng ba nhỏ từ khi ba lớn vẫn đang thi đấu hay không, và đội ngũ huấn luyện viên, đội tuyển có liên quan như thế nào. Một thời gian sau, rắc rối này lan truyền khắp nơi, xe tải bên dưới hai đội tuyển nối đuôi nhau, đám đông người chen chúc.
* "Đám đông người chen chúc" nguyên gốc là "摩肩接踵挥袖成云", có thể xuất phát từ câu thành ngữ "摩肩接踵、挥汗成雨、挥袖成云" (Tạm dịch: Vai kề vai, mồ hôi đổ như mưa, tay áo phấp phới thành mây), ý chỉ một số lượng người lớn. (Baidu, chú thích của người dịch)
Đến khi tôi ba tuổi, T1 cuối cùng đã công bố: "Thái tử của đội tuyển T1 ra đời.", là con trai của Lee Sanghyeok, huấn luyện viên kiêm cổ đông, ứng cử viên sáng giá cho chức tổng thống Hàn Quốc; ba nhỏ là Han Wangho, cựu tuyển thủ SKT, huyền thoại ROX Tigers; và tôi được ba nhỏ sinh ra, không phải nhờ mang thai hộ.
Câu chuyện đã diễn ra và người hâm mộ cũng không biết nói gì hơn. Họ không thể để đứa trẻ tội nghiệp là tôi phải chịu cảnh ba con xa cách, chỉ còn biết nhìn ba lớn, ba nhỏ ký một loạt thỏa thuận về mặt pháp lý và kinh tế, trở thành những người thân thiết gắn bó với nhau. Đã từng có người nói xấu tình cảm của hai ba: "Lee Sanghyeok và Han Wangho còn không làm đồng đội được thì sao có thể làm cha của đứa nhỏ?"
Trên thực tế, họ không chỉ làm được, mà còn xuất sắc như cách họ thể hiện trên sân đấu. Khác với bầu không khí cạnh tranh khốc liệt ở Hàn Quốc, gia đình tôi thực sự là ánh sáng của thế giới tự do, nơi mà mọi sự giáo dục đều tôn thờ tính dân chủ. Tôi không lớn lên như một đứa trẻ hư hỏng hay thế hệ thứ hai của gia đình tài phiệt như người đời đồn đoán. Thay vào đó, tôi sống với những đức tính như nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, ôn hòa, khiêm nhường và tiết kiệm. Việc học của tôi không quá xuất sắc nhưng cũng không đến nỗi tệ. Hai ba đã định hướng cho tôi rất rõ ràng. Đến năm mười bốn tuổi họ sẽ gửi tôi sang Anh học trung học, tương lai học gì thì tùy vào sở thích. Chỉ có một điều tôi không được vi phạm, đó là không được thay đổi quyết định giữa chừng, đã làm gì thì phải làm cho đến cùng. Nhìn chung, tôi lớn lên như một chồi non mùa xuân, hồn nhiên và vui vẻ.
Quyết định của ba nhỏ đến thật nhanh. Khi ba lớn đi thi đấu, tôi sẽ cùng ba nhỏ trải qua những ngày ở nhà. Ba nhỏ ngay lập tức thông báo cho ba lớn: "Anh Sanghyeok ơi, em sẽ dẫn con đi du lịch."
Ba lớn gửi lại emoji ấm ức, muốn nói mà lại thôi, rồi gửi một khoản tiền để ba nhỏ dẫn tôi đi ăn ngon. Ba nhỏ cười rạng rỡ nói chắc chắn sẽ dẫn tôi đi ăn những món ăn lành mạnh. Tối hôm đó, ba lớn về nhà như một kẻ trộm, lén lút vào phòng tôi, đúng lúc bắt gặp tôi đang chơi Liên Minh Huyền Thoại. Ba lớn im lặng hai giây rồi nói: "Con cũng lớn rồi, hãy chăm sóc ba nhỏ nhé." Trong mắt ba lớn, ba nhỏ vẫn luôn là cậu em trai cần được chăm sóc. Mặc dù tính tình không mấy dễ chịu, nhưng ba lớn vẫn vừa cứng rắn vừa lo lắng cho ba nhỏ.
Ba lớn là người rất tiết kiệm. Ba nhỏ cũng vậy. Nếu phải tự bay sang châu Âu, có lẽ họ sẽ chọn chuyến bay đêm và ghế hạng phổ thông. Nhưng vì có tôi, họ quyết định mua vé hạng nhất. Khi bị ba nhỏ ấn xuống ghế, tôi thuận miệng ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi trong tiếng thông báo. May mắn thay, ngành hàng không giờ đã phát triển, trong cabin đã được sử dụng wi-fi, tôi cố gắng không nghĩ đến việc ba nhỏ sẽ chụp bao nhiêu bức ảnh xấu xí khi tôi đang ngủ rồi gửi cho ba lớn.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy ba nhỏ đang nhắn tin với ba lớn, tay gõ nhanh một đoạn tin nhắn kèm theo bức ảnh tôi đang ngủ say sưa. Tôi hỏi ba nhỏ đang trò chuyện gì với ba lớn. Ba nhỏ trả lời một cách đương nhiên: "Nói về con. Con ngủ trông giống ba lớn y như đúc, thấy buồn cười nên ba đã gửi cho ba lớn xem." Ba nhỏ cười: "Lee Sanghyeok nói chuyện tệ thật đấy, chỉ trả lời một câu 'Rõ ràng cũng rất giống em'. Ba là ba của con, tại sao ba phải tạo ra thêm một phiên bản mini của Lee Sanghyeok? Giống Han Wangho này cũng tốt mà."
Tôi ngậm miệng không biết nói gì, im lặng một lúc rồi bảo: "Con khát nước quá."
Ánh nắng ở Ý thật chói chang. Ngay khi xuống máy bay, tôi bị chói mắt đến mức ngã ngửa, la hét nhờ ba nhỏ chụp ảnh gửi cho ba lớn. "Ôi, đừng ồn ào, đừng ồn ào." Ba nhỏ tháo kính râm, ngồi xuống cạnh tôi và bật chế độ tự chụp chân dung, nhưng tôi luôn cảm thấy bố cục có chút kỳ quặc, cứ đứng lên ngồi xuống mãi không được, cuối cùng đành bỏ cuộc. Ba nhỏ chụp một bức ảnh, mở khung trò chuyện với ba lớn, tin nhắn quay vòng vài lần mà không gửi đi được vì sân bay không có sóng.
"Ôi, tiếc quá.", ba nhỏ thở dài. "Nếu có mạng thì có thể gọi video cho ba con, cho ba con thấy mà ghen tị."
Tôi nói: "Ba Wangho cũng nên thương ba Sanghyeok một chút chứ, giờ này chắc ở bên Hàn đã một giờ sáng rồi."
Có lẽ ba nhỏ vừa nhớ ra còn có vấn đề jetlag, liền "ôi" một tiếng rồi vui vẻ nói: "Có gì đâu, ba lớn con đâu có ngủ."
Cuộc gọi được thực hiện. Đúng như dự đoán, chỉ hai giây sau đã có người bắt máy, điện thoại của ba lớn được dựng lên bằng cái giá DIY mà tôi tặng vào "Ngày của Cha" năm ngoái. Một khuôn mặt mèo ngước lên nhìn về phía camera và chào chúng tôi. "Xuống máy bay rồi à? Nhớ cẩn thận nhé, giữ đồ đạc cho tốt. Những điều ba đã nhắc, con sẽ làm được chứ?" Tôi trả lời: "Có, có, ba Sanghyeok đừng lo, con là siêu anh hùng trên trời dưới đất, chắc chắn sẽ làm được!" Ba lớn cười, các nếp nhăn ở khóe mắt hiện lên: "Seunghyeong tuyệt nhất, phải không Wangho?"
Ba nhỏ đột nhiên bị gọi tên, ngẩn người một chút rồi vui vẻ trả lời: "Đúng vậy, con trai chúng ta tuyệt nhất! Trên đời này đâu có đứa trẻ nào dễ thương hơn Seunghyeong chứ? Quả đúng là con của anh."
"Cũng là con của Wangho mà", ba lớn tự tin nói. "Sắp qua hải quan rồi phải không? Nhớ lấy hành lý, cũng tiện mua cho ba món quà kỷ niệm nhé. Để ba nhỏ chọn, ba nhỏ con có mắt nhìn, quần áo, mũ nón gì cũng được."
Ba nhỏ hỏi: "Anh đã tan làm chưa? Đã một giờ rồi."
"À, chắc chắn chưa rồi", ba lớn trả lời. "Một giờ mới là lúc kết thúc công việc mà. Mấy ngày nữa có trận đấu, không thể tránh khỏi việc tăng ca." "Ôi!", ba nhỏ thở dài một tiếng không rõ nghĩa. Trong mắt ba nhỏ, ngoại trừ lúc ba lớn tự nguyện, mọi yêu cầu làm thêm giờ khác đều là lỗi của gã tư bản độc ác. Ba nhỏ nhìn tôi: "Lớn lên Seunghyeong mua lại T1 nhé."
Tôi nghẹn lời hỏi ba nhỏ: "Ba đang đùa con hả?"
"Đương nhiên rồi." Ba nhỏ liếc nhìn tôi, như đang nhìn một tên ngốc. "Sao con lại nghiêm túc vậy chứ? Ba không yêu cầu cao đến thế đâu, chỉ cần con lớn lên an toàn, khỏe mạnh và có thể tự lo cho mình là đủ rồi." Lúc này, ba lớn đã vào phòng và nhắc nhở ba nhỏ không nên coi thường khả năng của tôi. "Biết đâu sau này Seunghyeong sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại."
Ba nhỏ đồng ý nhưng cũng đưa ra ý kiến phản đối: "Nhưng con vẫn mãi là con của chúng ta. Còn chuyện trở thành doanh nhân hay tổng thống, những điều đó không quan trọng, em chỉ muốn Seunghyeong vui vẻ. Về việc mua lại T1, em cảm thấy với khả năng của anh Sanghyeok cũng có thể làm được. Đến lúc đó, chúng ta sẽ gọi Seunghyeong là 'Thiếu gia Lee'. Ba lớn cười, miệng mím lại thành hình trái tim dễ thương, nhẹ nhàng nói: "Chơi vui nhé, Wangho, Seunghyeong."
Những ngày chúng tôi ở Ý trùng với "Ngày của Mẹ". Naples là một thành phố rất xa lạ. Ngày đầu tiên đặt chân đến, tôi và ba nhỏ suýt bị xe máy tông phải trên đường. Ba nhỏ nắm chặt tay tôi: "Lee Seunghyeong, con đừng chạy lung tung, có nghe chưa?"
Nhưng tôi không nghe lời. Khi ba nhỏ chợp mắt, tôi đã bí mật chạy ra khỏi nhà nghỉ, đến những con phố đông đúc tràn ngập bầu không khí của chợ Dongdaemun, trong tay cầm sẵn tờ mười euro mà ba lớn lén đưa cho. Tôi dừng lại trước một quầy hàng của ông lão và nói: "Flowers, thank you." Thực tế chứng minh rằng, ở đây Tiếng Anh không phổ cập như tôi nghĩ. Tôi gần như phải giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu để hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này. Ai biết khi trở về nhà nghỉ, tôi lại bị ba nhỏ giận dữ chờ sẵn.
"Lee Seunghyeong, con đã đi đâu? Con có biết ba phát điên lên khi tỉnh dậy không thấy con không? Gọi điện con cũng không nghe, con đủ lông đủ cánh rồi chứ gì?"
Ba nhỏ suýt khóc, nhưng không nỡ đánh tôi, chỉ kéo tôi lại, xem xét khắp người một lượt, khi thấy tôi không hề hấn gì mới thở phào. Tất nhiên, ba nhỏ cũng không bỏ qua bó hoa và hộp quà nhỏ tôi mua. Những lời trách mắng có lẽ đã được ba nhỏ chuẩn bị sẵn chuyển thành câu hỏi: "Con ra ngoài chỉ để mua cái này thôi sao?" Bó hoa bị tôi nắm chặt dưới ánh nắng chói chang nên đã héo úa, không còn tươi tắn như lúc tôi chọn ở quầy hàng. Tôi xin lỗi ba nhỏ, nói: "Ba ơi, con xin lỗi. Con không nên tự ý ra ngoài mà không nói cho ba biết."
"Con ra ngoài là để mua quà cho ba nhân ngày lễ, nhưng lại muốn tạo bất ngờ, nên mới tranh thủ lúc ba ngủ mà ra ngoài... Lần sau con sẽ không như vậy nữa."
Ba nhỏ không nói gì thêm, chỉ nhận món quà, thở dài hỏi tôi tối nay muốn ăn gì. "Lần sau Seunghyeong đừng như vậy nữa, nhé?"
Tối hôm đó, khi ba nhỏ tắm, ba lớn gọi điện. Tôi định gọi ba nhỏ từ ngoài cửa phòng tắm nhưng ba nhỏ lại bảo tôi nghe máy trước. Ba lớn thấy tôi liền hỏi ba nhỏ đâu, tôi nói ba nhỏ đang tắm. Nhưng hôm nay tôi đã làm sai, làm ba nhỏ tức giận, ba nhỏ đã kể cho ba lớn nghe hết rồi. "Ba hiểu con muốn tạo bất ngờ cho ba nhỏ, nhưng lần sau đi đâu cũng phải nói cho ba nhỏ biết nhé. Dù là bất ngờ cũng phải cho Wangho biết con đi đâu, khi nào về."
Tôi được ba lớn kể cho nghe một câu chuyện xảy ra khi tôi còn chưa hình thành trí nhớ hoàn chỉnh. Khi đó, tôi mới chỉ là một đứa trẻ biết cười, chảy nước miếng, ngáp ngủ và bước đi chập chững. Hôm đó ba nhỏ cũng đang ngủ trưa. Bầu không khí mùa hè ẩm ướt nặng nề, như miếng bọt nước nặng trĩu đè lên đầu người, làm tê liệt hệ thần kinh, biến người ta thành một miếng bọt biển ngột ngạt. Trước đó, ba nhỏ để tôi chơi đồ chơi trên sàn nhà, còn mình thì lật xem sách của ba lớn để giết thời gian. Có lẽ việc này cũng có một phần lỗi của ba Sanghyeok, vì sách của ba quá nhiều, mà ba Wangho lại tình cờ đọc phải một cuốn khó hiểu.
Chăm sóc một đứa trẻ không phải là điều dễ dàng. Mặc dù tôi thuộc loại dễ nuôi, nhưng cũng không thể tránh khỏi những lần gào khóc giữa đêm. Ba nhỏ tôi thường ngủ rất nông, chỉ cần tôi khóc một cái là ba đã mở mắt, với tay lấy tã hoặc bình sữa. Lúc này, ba lớn sẽ bế tôi đi quanh nhà như toà lâu đài, cố gắng dỗ tôi nín. Kết quả khiến ba nhỏ ngủ gà ngủ gật suốt cả ngày. Mà cũng chẳng ai nghĩ rằng một đứa trẻ mới biết đi lại có thể tự mình bò ra khỏi phòng ngủ, bám vào cầu thang và bò tới nhà ông nội ở gần đó.
Khi ba nhỏ tỉnh dậy mà không nghe thấy tiếng tôi, lục tung cả phòng ngủ vẫn không tìm thấy, ba đã hoảng hốt đổ mồ hôi lạnh giữa mùa hè nóng nực, chân mềm nhũn suýt ngã từ ghế. Ba nhỏ cố gắng bình tĩnh lại, nghĩ xem một đứa trẻ có thể bò đi đâu, và khi gọi tên tôi vài lần mà không có phản hồi, ba nhỏ bắt đầu cảm thấy choáng váng. Đối với một đứa trẻ, ngôi nhà không hẳn là nơi an toàn. Cửa sổ không khóa, dao nhọn, đồ trang trí, đồ nội thất cứng, bất cứ thứ gì cũng có thể dễ dàng đưa tôi rời khỏi thế giới này.
Ba nhỏ gần như đào tung cả nhà để tìm tôi, trong lòng không khỏi nghĩ nếu xảy ra chuyện gì thì bản thân sẽ sống sao. Ba nhỏ là người mạnh mẽ, không hoảng loạn báo tin cho ba lớn, mà bình tĩnh nghĩ đến những nơi tôi có thể bò đến, rồi từng nơi một lục tìm. Khi ba nhỏ suýt tuyệt vọng gọi điện cho ba lớn báo rằng tôi đã mất tích trong chính ngôi nhà của mình, thì tìm thấy tôi đang ngủ say như một chú heo con ở một góc phòng khách không thường sử dụng. Ba nhỏ quỳ xuống bên cạnh, giận đến mức muốn đánh tôi nhưng chỉ dám chạm nhẹ vào má tôi, mang theo sự nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi đại nạn, thầm cảm ơn trời đất đã không để tôi xảy ra chuyện gì, chỉ là mặt dính bụi bẩn như một đứa trẻ ăn xin. Mà trẻ ăn xin thì đã sao? Ít nhất tôi vẫn còn lành lặn ở đây.
Ba nhỏ bỗng cảm thấy sợ hãi, hít một hơi, giọng nghẹn ngào nhắn tin cho ba lớn, nói rằng tối muốn ăn món chân giò ở quán quen ngày trước, như thể ăn chân giò có thể đưa ba nhỏ trở về tuổi trẻ vô tư. Khi ba lớn về, ba nhỏ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, còn nói đùa rằng tôi đã tự bò đến góc phòng hẻo lánh ấy. Ba lớn thở dài, dang rộng vòng tay nói với ba nhỏ: "Ôm một cái nào."
Ngay ngày hôm sau, những căn phòng tạm thời không dùng đến ở nhà tôi đã bị khóa lại, và sự việc này gần như đã bị quên lãng trong những kỷ niệm liên quan đến tôi. Ba lớn dùng giọng nhẹ nhàng nói rằng đã muộn rồi, tôi nên đi ngủ thôi. Bó hoa tôi mang về vào buổi chiều đã được ba nhỏ cắm trong bình nước, dường như lại có chút sức sống. Tôi nhìn bình hoa, rồi nhìn ba nhỏ vừa tắm xong, quyết định tiến đến ôm ba nhỏ một cái.
Ba nhỏ bị tôi làm cho giật mình, tưởng rằng mình đã hơi quá lời lúc chiều nay, vì cả ba lớn và ba nhỏ đều ít khi la mắng tôi. Trên người ba nhỏ vẫn còn mùi sữa tắm, tôi ôm lấy ba và nói: "Ba nhỏ ơi, con xin lỗi. Còn, ừm, cái đó, là... ừm... con yêu ba nhỏ lắm." Ba nhỏ quỳ xuống, ôm lấy mặt tôi, nhìn trái nhìn phải xác nhận tôi không bị thương tích gì, chỉ là đang làm nũng, rồi thở phào nhẹ nhõm. "Ba còn tưởng có chuyện gì nữa... Ba cũng yêu Seunghyeong, yêu con và ba Sanghyeok. Cảm ơn con vì món quà, ba nhỏ rất thích, cảm ơn bé con."
Từ đó, những câu chuyện nhỏ trong chuyến du lịch đã khép lại, không ai phải đi ngủ với nỗi buồn hay đau khổ. Nhưng khi tôi ngủ say và vô tình đá chăn ra, ba nhỏ tôi mở mắt. Những gì xảy ra tiếp theo là điều tôi chỉ biết sau khi chuyến du lịch kết thúc một thời gian dài. Ba nhỏ đắp lại chăn cho tôi, sờ đến điện thoại, mở danh bạ, ấn vào ảnh đại diện của ba lớn và hỏi xem có phải ba lớn đã nói gì đặc biệt với tôi không. "Con đột nhiên ôm em, suýt nữa làm em ngã. Nó lớn nhanh thật đó."
"Có phải anh Sanghyeok đã nói gì với Seunghyeong không? Em thấy nó vừa dụi mắt, thật sự, tay không sạch sẽ mà dụi mắt à? Nó đáng thương bảo yêu em lắm, thật là đứa trẻ ngốc, em biết con yêu em mà. Một đứa trẻ như vậy lại chạy ra ngoài mua quà cho em. Nó vẫn còn là trẻ con, mà lại trông như một người lớn đáng tin cậy."
"Nhưng em luôn cảm thấy con mình ít nói, phong thái làm việc giống hệt như anh Sanghyeok."
Màn hình bên kia hiện lên chữ "Đang nhập", rồi gửi đến một con thỏ trái tim đáng yêu và ngây thơ đang chạy nhảy, bị Wangho vạch trần không thương tiếc: "Anh Sanghyeok đừng lạc đề."
Tin nhắn từ phía bên kia gửi đến vẫn là con thỏ, vui vẻ lan toả tình yêu. Wangho không còn cách nào khác đành phải chủ động gửi tin nhắn.
"Được rồi, em biết là đã đến giờ đi ngủ. Yêu ba nó, anh Sanghyeok."
Cuối cùng, Lee Sanghyeok không gửi hình thỏ nữa, mà chỉ gửi một đoạn thoại dài hai giây. Han Wangho nhẹ nhàng chỉnh chế độ phát thành tai nghe. Trong đêm Naples ngập tràn gió nóng và hương chanh, giọng nói của Lee Sanghyeok từ tai nghe truyền đến: "Chúc ngủ ngon. Anh cũng yêu em và con."
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro