
02; nốt lặng
cuối cùng cũng đã đến ngày yeonjun rời khỏi nhà. khác xa với niềm vui sướng khi hắn nhận được lá thư mời tham dự buổi trình diễn tại ý, cảm xúc lúc này lại trống rỗng đến lạ. hắn không muốn đi đến nơi rực rỡ ấy mà không có soobin bên cạnh. chỉ nghĩ đến việc em ở lại một mình, hắn đã thấy lòng nặng như có điều chẳng lành. nhưng lạ thay, người từng háo hức nhất khi nghe về vùng đất ấy lại chính là người điềm nhiên bảo hắn hãy cứ đi, rằng em sẽ ở nhà luyện tập lại những bản hòa âm mà em đã viết và viết tiếp bản nhạc mà em chưa kịp hoàn thành, em sợ bản thân mình sẽ quên đi những nốt nhạc nếu em mải mê nơi xứ lạ, nơi mà em chưa từng đặt chân đến.
có chút không nỡ.
nhưng đành chấp nhận.
con đường quen thuộc ngày nào giờ in hằn dấu bánh xe lăn chầm chậm của chiếc vali nhỏ. mỗi bước đi khựng lại, níu lấy khoảng không còn vương bóng người ở lại. yeonjun trong lòng như dậy sóng, nỗi day dứt cứ cuồn cuộn khiến chiếc hộp vĩ cầm quen thuộc hôm nay chẳng thể yên vị trên tay.
hắn ngoảnh đầu nhìn lại ngôi nhà nhỏ, nơi ánh nắng chiếu rọi vào khung cửa, vào nơi em vẫn ngồi say sưa bên cây dương cầm. bóng lưng ấy như một giai điệu lặng, khiến hắn không dám nhắm mắt bước đi. chiếc vali dưới tay cũng chẳng nặng nhưng từng bước chân lại chậm rãi đến khó hiểu, có lẽ nó muốn thu lại từng khoảnh khắc của em thật kỹ càng trước khi rời xa. tiếng bánh xe lăn trên con đường vắng, vang lên rõ từng nhịp khiến hắn đau lòng tự hỏi: phải chăng đây là âm thanh chỉ tồn tại khi người ta không còn bên nhau?
;
sau khi yeonjun rời đi, tim em khẽ thắt lại, lặng nhìn bóng lưng đơn côi của hắn kéo chiếc vali mà em đã thức đêm chuẩn bị, cùng một bức thư nhỏ động viên tinh thần hắn trước khi đứng trước hàng nghìn khán giả, dù đây vốn là điều mà em và hắn vẫn thường hay đối diện. ánh mắt em vẫn dõi theo đến khi thân hình thương thuộc ấy chìm hẳn trong nắng, rồi mới khẽ hạ xuống trở về với chiếc dương cầm trước mặt, nơi âm thanh vẫn lặng im, dường như nó đang chờ em cất lên một khúc nhạc.
soobin đứng dậy, mặc vội chiếc áo khoác jeans đã cũ, chiếc áo dù có bạc màu hay sờn rách thì em vẫn không nỡ vứt đi, vì đó là chiếc áo mà hắn đã tặng em vào ngày kỷ niệm đầu tiên. nếu yeonjun rời khỏi nhà với từng bước chân chậm rãi, ánh mắt đầy nhớ nhung, thì em lao ra ngoài, cuốn theo nhịp tim hối hả, vội vàng đến mức bóng dáng em làm người qua đường giật mình thoáng chốc.
em nói dối hắn, em không ở nhà, em có hẹn với một người.
là bác sĩ thính lực.
đứng trước cửa phòng khám, em chần chừ không dám gõ. em sợ phải đối diện với những điều em không muốn nghe, những sự thật khó chấp nhận. trái tim em cứ đập liên hồi, nhưng nó không giống với cảm giác khi được bên cạnh yeonjun. lần này, nhịp đập ấy vang lên trong em, vọng đến tận nơi người đang giữa trời cao, vẫn chưa hay biết nỗi sợ đang gõ nhịp trong tim kẻ ở lại.
đang chôn chân với đống suy nghĩ nặng nề vì chẳng ai bên cạnh thỏ thẻ để em xoa dịu được tâm lý, em giật mình khi trợ lý hướng dẫn của bác sĩ mở cửa gọi em vào. như được kéo ra khỏi vũng lầy, em bước vào căn phòng, nơi có thể cứu lấy được em, dù trong lòng vẫn tự nhủ chỉ là vì em quá lao lực luyện tập nên tai nghe tiếng đàn hơi lạ, hoặc vì đàn chưa lên dây nên âm thanh mới không còn trong trẻo.
ngồi đối diện với bác sĩ, căn phòng giờ chỉ còn hai người. bác nhẹ nhàng hỏi thăm lý do em đến đây. bác biết em là nghệ sĩ dương cầm vì buổi diễn nào của em bác cũng đều đã nghe qua, nên việc em tìm đến phòng khám thính giác khiến bác không khỏi quan tâm.
dù hơi e dè, em cũng chịu kể ra những chuyện khiến bản thân đau đầu vì lo lắng. bác ngồi im lặng, lắng nghe hết mọi suy nghĩ của em mà không cắt lời.
;
soobin về đến nhà, bần thần cầm tờ giấy kết quả nhưng đã bị nhàu nát trên tay vì siết chặt. em thật sự phải đối diện với sự thật.
hôm nay trời không mưa nhưng gương mặt thanh tú ấy vẫn ướt đẫm. đôi mắt nai trong veo, nơi từng chứa đựng những khoảnh khắc xinh đẹp giờ phải đối diện với điều tồi tệ nhất của cuộc đời. tiếng nấc vang lên trong căn phòng ngân khuyết, trống vắng đến mức dường như từng nốt nhạc cũng ngừng thở, chỉ còn lại tiếng khóc của em và sự im lặng của đàn gỗ.
cây dương cầm đen bóng đứng đó, phản chiếu bóng dáng em đang vỡ vụn trong tuyệt vọng. từng phím đàn dưới tay em vẫn phát ra tiếng, nhưng chẳng còn trọn vẹn, âm thanh trong trẻo giờ chỉ còn thoáng qua, như nốt nhạc đang bấu víu vào khoảng không. tay em run run đặt lên phím ngà, cố gắng cảm nhận những rung động còn sót lại, nhưng chúng dần mờ, lạc đi, là vì tiếng ù tai mà em khóc, hay âm thanh đã rời bỏ em đi? em gần như không thể thở nổi.
bác sĩ nói, em bị suy giảm thính lực.
từng con chữ như mũi dao lặng lẽ xuyên qua lồng ngực, hơi thở đứt quãng, ánh nhìn chìm dần trong biển lệ. em gào khóc thật to trong căn phòng lạnh lẽo, giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, hòa vào từng phím đàn như hòa vào bản nhạc em đặt bút vẫn còn đang dang dở.
─── ⋆⋅☆⋅⋆ ──
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro