Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

jeunes filles au bord de la mer

"em bắt đầu thích tôi từ khi nào?"

trải qua một buổi trưa nắng gắt, buổi chiều seattle lại bắt đầu mưa. bọn họ trú dưới mái hiên nhà của một người phụ nữ lớn tuổi, em nhìn đôi giày ướt sũng, vểnh ngón chân, đung đưa qua lại trên mặt đất.

park sunghoon cũng làm hành động tương tự em, cùng với những hạt mưa, ngón chân hai người chạm vào nhau, vai kề bên vai, đầu sát bên đầu, cuối cùng là đôi môi park jongseong rơi bên tai park sunghoon, trả lời câu hỏi đó.

"từ lần đầu tiên nhìn thấy anh."

"nhất kiến chung tình?"

"còn có lý do nào khác sao?"

đôi mắt park sunghoon hướng về phía em, vén tóc mái hơi ướt trước trán của em, nhẹ nhàng dán môi lên nơi đó: "thật trùng hợp, đây cũng là lý do của anh."

là nhất kiến chung tình, đó là đáp án của em. park sunghoon gọi em là jongseong, park sunghoon mặc áo sơ mi, park sunghoon có một đôi mắt xinh đẹp, park sunghoon sẽ mỉm cười với em, hơn nữa điều quan trọng nhất là, tình yêu sét đánh của em, mang tên park sunghoon.

"tôi đưa anh đi thêm một chỗ nữa được không?"

em dắt tay park sunghoon, giẫm lên từng lớp đá, lần này không có kính râm, em nhìn rõ được màu sắc của những viên đá dưới cơn mưa.

giọt mưa chảy dọc theo bàn tay đan chặt nhau của hai người, miêu tả nên hình dạng của chúng. dấu chân lưu lại trên đá chưa được bao lâu, đã bị nước mưa che lấp. cứ chạy như thế trên con đường này, chạy vào sân nhà khác, vào trong nhà kho chỉ bị khoá bởi một cánh cửa gỗ, em buông tay park sunghoon, không phân biệt được chất lỏng trong lòng bàn tay là nước mưa hay mồ hôi.

nhà kho không có quá nhiều bụi, nhưng cũng không ghép được nổi cái ghế hoàn chỉnh. em quét hết mảnh vụn của cái hòm trên sàn, để park sunghoon ngồi xuống.

em vuốt tóc mái ướt đẫm bên trên xuống, từ trong cái hòm khác lấy ra một chiếc máy hát, tiếp theo lại từ trong vô số đĩa cd nhựa màu đen lấy một chiếc, đặt lên máy hát.

tiếng nhạc lấp đầy lỗ tai hai người.

"là《gymnopédie nr. 1》của nhà soạn nhạc người pháp satie."

"ừm. rất thích hợp cho những buổi chiều mưa thế này."

"rất nhẹ nhàng."

satie lấy cảm hứng từ những người đàn ông hy lạp cổ khoả thân khiêu vũ, sự thật thì em chẳng thể hiểu từng giai điệu đang tuôn trào có liên quan gì tới chuyện đó không, em chỉ biết rằng có lẽ là satie muốn người đời đối diện với sự đơn giản trần trụi này, nhận thức được tình cảm của bản thân trong dòng nước nhỏ chảy dài*, giống hệt chính mình bây giờ, bước vào dục vọng, vào trong park sunghoon.

(*bản gốc là "细水长流", ý chỉ dùng cái gì tiết kiệm thì không bao giờ thiếu, còn có nghĩa khác là làm chuyện gì cũng cố gắng kiên trì từng chút một không ngừng nghỉ ắt sẽ có thành quả)

tay của bọn họ không biết từ khi nào lại dính chặt nhau, đến cả nụ hôn cũng mãnh liệt hơn trước, giữa hai người như truyền tín hiệu cho đối phương, em không chút do dự đưa tay ra, kéo góc áo của park sunghoon, nhưng lại bị park sunghoon đi trước một bước cởi chiếc áo thun ướt đẫm gần như trong suốt của em.

đôi tay cầm tách trà cùng nói chuyện với bố ấy, vuốt ve đầu ngực em, dùng hai ngón tay kẹp lấy, cọ xát giữa những ngón tay. em chịu không nổi thở ra tiếng, nhạc càng lúc càng du dương, nhưng trong lòng em lại càng nôn nóng, những giấc mơ đêm chồng chất lên nhau, tạo thành bức tranh chân thực của hiện tại:

em đang bị park sunghoon hôn, bởi vì cái vuốt ve của park sunghoon mà bản thân không thể kiểm soát được nhịp thở, em ngồi lên đùi park sunghoon, bộ phận sinh dục của cả hai đều phản ứng, áp sát qua lớp vải, hai tay em nâng mặt park sunghoon, cả hai người hôn đến không rời, nước bọt chảy xuống cổ, bọn họ đang đắm chìm trong dòng chảy dục vọng, bơi mà không cần tới oxy, cảm giác hoàn toàn khác so với khi hôn carey.

em nghĩ đấy là vì em thích park sunghoon, em đã yêu park sunghoon chỉ trong thời gian ngắn.

hai cánh môi tách ra, kéo thành một sợi dây chuyền dễ đứt, ánh mắt chạm vào nhau, ngón tay park sunghoon dạo chơi trên sống lưng của em, khi đến xương cụt, một đường chậm rãi, lao thẳng xuống rãnh mông em.

bởi vì mưa ướt toàn thân em, mông cũng có cảm giác nhớp nháp. nhưng ngón tay park sunghoon luẩn quẩn quanh nếp gấp nơi hậu huyệt, đây là cảm giác điện giật mà trước nay chưa từng có. em khẽ run, hai cánh tay không tự chủ được ôm gáy park sunghoon, em ngậm lấy môi park sunghoon, khép mắt lại, em nghĩ mí mắt mình cũng đang rung lên chẳng hề thua kém gì.

bọn họ không ai nói một câu nào, âm nhạc tạo bầu không khí thay cho cả hai.

động tác của park sunghoon không nhanh không chậm, khi ngón tay thứ nhất đút vào trong hậu huyệt em, em cảm thấy toàn thân mình nổi da gà, hai chân chịu không nổi cong ra đằng sau, em không chịu đựng được nụ hôn của park sunghoon, quay đầu, dựa lên bả vai park sunghoon, em càng lúc càng thở gấp, rõ ràng là mùa hè, ngày mưa, nhưng em lại cảm giác mình đang thở ra một vòng hơi, như thể mùa đông giá rét lạnh thấu xương.

không cho em cơ hội phản ứng lại, park sunghoon chèn thêm ngón thứ hai vào, linh hoạt như hai cái đầu rắn được vẽ trong một cuốn sách, lưỡi rắn thè ra chạm vào phần thịt mềm trong lỗ huyệt của em.

"đừng..."

park sunghoon không thèm nghe mấy chữ vừa mới phát ra từ tiếng thở của em, tiếp tục mang theo loài rắn đột biến mà hắn nuôi dưỡng, khám phá hang động trong cơ thể em.

"thực ra, anh đã nằm mơ."

park sunghoon hôn lên phần tóc bò liếm của em, rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt.

"mơ... mơ thấy gì?"

em không nghĩ rằng mình sẽ bắn ra vì hai ngón tay, trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở mất đi quy luật vốn có.

"mơ thấy em. nhưng là ở phòng ngủ của tôi, em và tôi đều bị chiếc giường đó của em giày vò ngày đêm, được bao bọc bằng mùi hương độc nhất thuộc về em, em ở dưới thân tôi, dùng giọng điệu khác rên rỉ, hai chân quấn lấy eo tôi, còn luôn miệng gọi tên của tôi."

vừa nói, dương vật của park sunghoon đã chạm tới miệng lỗ của em, em cảm nhận được nhịp đập sống từ đối phương, giống như sức sống mùa hè, là tuổi dậy thì mà mùa hạ đã hoàn thành của em.

"và rồi trong buổi chiều mưa nhỏ không dứt này, trong cái nhà kho lộn xộn này, đôi mình giúp đỡ lẫn nhau, đi tới một giấc mơ có thật."

bọn họ là giấc mơ của cả hai.

lần đầu bị một người cùng giới tiến vào, không phải là thể nghiệm tốt đẹp gì. em nghĩ bản thân đã cắn răng chịu đựng vì đau, park sunghoon cũng vì vậy mà bị mắc kẹt ở đó không cách nào chuyển động được. em biết park sunghoon bây giờ cũng rất khó chịu, cho dù như thế, park sunghoon vẫn dịu dàng hôn lên trán em, tựa hồ như đụng đến công tắc của em, em nức nở, răng đâm vào da thịt park sunghoon, khoang miệng em đẫm mùi máu, em và park sunghoon thật sự hoà quyện lẫn nhau.

giữa em và park sunghoon có một mối liên kết, tiếng rên rỉ của em vỡ tan trong mưa,《vũ điệu khoả thân》* được phát lặp đi lặp lại, em dường như đang lang thang lênh đênh ở hy lạp cổ, sau khi mệt mỏi kiếm tìm, lao vào trong vòng tay của park sunghoon, những người đàn ông hy lạp cổ nhảy múa xung quay họ, gửi tới lời chúc phúc.

(*nguyên văn là "裸体之舞", tên gọi khác của gymnopédie nr. 1)

giống như bọn họ vốn dĩ là trời sinh một cặp.

"tại sao anh lại hôn người phụ nữ đó trên sàn nhảy."

"vậy tại sao em lại hôn carey ở trong bể bơi?"

kỳ thực ý thức của em đã tan thành mây khói khi park sunghoon không ngừng đập vào điểm nhạy cảm của em, nhưng em vẫn muốn hỏi, hỏi park sunghoon, hỏi vị khách đặc biệt này, rằng có phải lý do hôn người phụ nữ đó cũng giống như em hôn carey đúng không, là để trút bỏ thứ dục vọng mãnh liệt, thứ mà khi đó không có cách nào ôm lấy được đối phương, khao khát muốn hôn người kia mạnh mẽ.

"bởi vì em muốn anh, nhưng lại không tài nào có được anh ngay lập tức."

chóp mũi em hôn lên chóp mũi park sunghoon, em thấy trong đôi mắt của park sunghoon hơi ướt át, mưa cũng rất to, bỗng chốc, em cảm nhận được sắc hè càng thấm đẫm, cái bóng lập loè nghiêng về phía sau, cũng đã nở hoa.

"đối với họ mà nói, chúng ta xem như là kẻ ác rồi phải không?" hơi nóng của tinh dịch lấp đầy cơ thể em, bàn tay park sunghoon nhào nặn đùi em, khoái cảm quá độ khiến em run rẩy dùng môi mút lấy vành tai park sunghoon, em mơ mơ màng màng nói, giống như đang thảo luận về thời tiết mưa nhiều của seattle, oán trách bản thân tại sao lại gặp park sunghoon muộn như thế, muộn màng thổ lộ với park sunghoon, bản thân em thích hắn.

kỳ nghỉ của park sunghoon rất ngắn, bọn họ đã lãng phí biết bao mặt trời ánh trăng cùng vô vàn vì sao sáng, bỏ lỡ những ngày mưa loang lổ.

em thà để hai người vĩnh viễn sống trong bình minh lẫn hoàng hôn, mãi mãi không phân biệt rõ ngày đêm.

cd nhựa màu đem được lấy ra, park sunghoon ôm em, tinh dịch nhỏ giọt trên sàn, mặt sàn tạo thành từ những khối gỗ, chất lỏng ấm nóng cũng phát ra âm thanh "tí tách tí tách" trong căn phòng.

"ngày mai, chúng ta sẽ tới nhà thờ, chúng ta sẽ thề trước mặt cha xứ, bắt đầu từ mùa hè này trở đi, sẽ không tách rời nhau."

em nắm lấy chiếc sơ mi màu xanh lam ấy, đồ cũ trong kho chồng chất, có mùi hương lắng đọng hấp thụ lên cánh mũi em, em cực kỳ mong chờ, hy vọng cũng có thể đem những món đồ chất chứa đầy kỷ niệm của hai người vào căn nhà kho này, em có rất nhiều bài thơ, rất nhiều bài hát muốn cho park sunghoon nghe, là thứ mà em đã dùng hết mười tám năm cuộc đời để viết nên, em không chia sẻ với carey, không chia sẻ với bất kì người nào khác.

em muốn để cho park sunghoon nghe, còn nữa, em thích cả bốn mùa, không chỉ riêng mùa hạ.

"ở seattle, vẫn còn rất nhiều cảnh đẹp mà anh chưa được thấy, ở hàn quốc, anh cũng chưa đi du lịch bao giờ." park sunghoon mặc lại áo thun cho em, dùng miếng vải đáng lẽ phải trải trên máy hát lau tinh dịch đọng giữa hai chân em.

"vậy nên, jongseong à, bắt đầu từ ngày mai, em đưa anh đi ngắm cảnh seattle nhé."

em không nói một câu nào. em nhìn bàn tay không ngừng lau đùi em, tóc hơi rủ xuống, che mắt em. em nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm lấy đôi tay xương xẩu biết đi của người trưởng thành kia, chầm chậm đan mười ngón vào nhau. em cúi người, đem trán mình áp vào trán park sunghoon, em mỉm cười, nắng lên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào bên trong.

"ngoại trừ nhà thờ à."

em từ từ ngẩng đầu, em nhìn rõ được những hạt bụi vốn dĩ đã trôi nổi trong không khí trong nhà kho, thì ra áo sơ mi màu xanh da trời của park sunghoon có vệt nước từ những giọt mưa, hoá ra trên gương mặt em, đã có thể phân rõ đâu là mồ hôi và nước mắt.

park sunghoon đỡ em lên, em đến gần máy hát, mở lại chiếc đĩa nhựa màu đen ấy lần nữa.

"vậy thì đổi lại, anh cũng sẽ đưa em tới seoul, đi qua những con đường mà anh đã đi, phải không?"

bây giờ, em đang đứng trong hoàng hôn, không có chiếc sơ mi màu xanh lá đậm ấy, park sunghoon vẫn như cũ mỉm cười gọi tên em. em vẫn như cũ đứng trên bậc thang gỗ, ngắm nhìn viên hắc diệu thạch đẹp nhất của thế giới.

"park sunghoon."

"em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, em thích anh, hãy đưa em đi cùng, để tận hưởng kỳ nghỉ hạnh phúc của anh."

áo sơ mi màu xanh lá đậm lần nữa xuất hiện trước mắt em, những quả đào lăn vào trong mộng cảnh của em— mùa hè chỉ vừa mới bắt đầu.

...

end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro