Chương40: Side story 1: Back Straight Flush(trang 189-194)
⭐️⭐️⭐️
"Có vẻ như Joo Ha-won đang nổi giận rồi."
Kwon Tae-ha lầm bầm khi nhìn vào màn hình. Sau khi cuộc họp hỗn độn hôm qua kết thúc, đến chiều muộn Joo Ha-won mới bắt đầu bận rộn đi vòng quanh nhà. Cậu đang tìm và tắt nguồn những camera giám sát được giấu kín khắp nơi. Tuy nhiên, camera ở cửa chính và hành lang thì cậu lại để nguyên. Mặc dù Joo Ha-won đã phát hiện ra nhiều camera, nhưng thực tế chỉ tắt nguồn ở phòng ngủ, phòng khách và phòng bếp. Có lẽ do đã từng làm việc như một người giao dịch, nên cậu dễ dàng tìm thấy những nơi có camera giám sát mà không gặp khó khăn gì.
Kwon Tae-ha không có ý định làm cho Joo Ha-won cảm thấy ngột ngạt. Nếu vậy, anh đã để Joo Ha-won ở một ngôi nhà riêng chứ không phải là một biệt thự như thế này. Chỉ đơn giản là do sự lo lắng mà thôi. Đã từng có sự cố trước đó, và Kwon Tae-ha muốn chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ. Có lẽ Joo Ha-won cũng hiểu được tâm trạng đó nên chỉ tắt nguồn ở những nơi có thể xâm phạm đời tư.
Sau khi hoàn tất việc thu dọn camera, Kwon Tae-ha lặng lẽ quan sát Joo Ha-won đang ngâm mình trong hồ bơi. Có vẻ như cậu nghĩ đã tìm ra hết camera ở phòng khách, nhưng dường như vẫn không phát hiện ra ống kính treo trên đèn chùm.
Kwon Jae-hee, người đang kiểm tra hàng chục slide PPT được cấu thành từ ba trang trên ghế sofa trong phòng giám đốc, dụi mắt mệt mỏi và hỏi:
"Đang làm gì vậy?"
"Sở thích."
"Sở thích của em là gì vậy?"
Kwon Jae-hee tiến lại gần và chuyển màn hình của Kwon Tae-ha sang hệ thống trung tâm chính của STA.
"Em trai chúng ta coi công việc là sở thích à?"
Anh ta lẩm bẩm với vẻ thương cảm.
"Nghe nói Ha-won đang học gia sư khá tốt, đúng chứ?"
"Chắc vậy."
"Sao câu trả lời lại không rõ ràng thế?"
"Rốt cuộc thì gia sư từ đâu ra?"
"Ha ha, nếu biết chắc em sẽ bất ngờ lắm đấy."
Vẻ mặt cười khúc khích như trẻ con của Kwon Jae-hee có điều gì đó đáng ngờ.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cậu ta cũng là học sinh giỏi đấy. Nhưng bản tính thì tốt."
"Đã xem bao nhiêu mà anh tự tin đến vậy?"
"Chắc là vài lần thôi. Có lẽ vì còn trẻ nên cậu ấy không phải là kiểu người tính toán."
"Con người không phân biệt tuổi tác mà, kể cả những đứa trẻ một hai tuổi cũng biết cách để có được điều mình muốn."
"Taeha."
Kwon Jae-hee truyền đạt ý nghĩ của mình bằng ánh mắt, ngụ ý rằng không nên sống quá tính toán như vậy.
"Điều khiến tôi sốc là gì?"
"Baek Jae-tak là họ hàng xa của cậu ấy."
Kwon Tae-ha, người đang lăn bút, đột ngột dừng lại. Như thể thời gian đã ngừng lại xung quanh anh.
"Anh có tỉnh táo không vậy?"
"Đừng có làm anh sợ đến mức này. Chỉ là họ hàng xa thôi. Chưa từng gặp mặt đúng nghĩa."
"Anh thực sự đã mất trí rồi."
Kwon Tae-ha lạnh lùng nói trong lúc chuẩn bị nhấc điện thoại.
"Ngược lại, nếu là kẻ thù thì càng thù hận hơn. Baek Jae-tak là chú của cậu ta, tức là con trai của ông nội, nhưng gã đã chen chân vào cuộc tranh chấp di sản và thu lợi từ đó."
"Chú sao?"
Kwon Jae-hee, người đã sống lâu ở Hàn Quốc, biết rằng Kwon Tae-ha sẽ không hiểu mối quan hệ họ hàng.
"Chỉ có họ giống nhau, còn lại thì không khác gì người ngoài. Nói đơn giản là như việc em chen vào cuộc tranh giành di sản của con của Ale và thu được lợi ích từ giữa."
"Nghe thật khó chịu."
"Tae-ha, em không cần phải lo lắng đâu. Hãy tin anh. Anh cũng khá thích Joo Ha-won về mặt con người. Làm sao anh lại giới thiệu người xấu cho em được chứ."
"Tại sao anh chỉ tỏ ra cảm thông với những người có vấn đề như vậy?"
Kwon Tae-ha thật sự không hiểu, nên hỏi:
"Nếu anh không làm, thì tôi cũng phải làm thôi."
Kwon Jae-hee trả lời một cách mạnh mẽ, không giống như thường lệ. Kwon Tae-ha vẫn cảm thấy khó hiểu về cảm xúc đó và không muốn làm theo cách của Kwon Jae-hee.
Kwon Tae-ha cầm điện thoại nội bộ và ra lệnh cho chuyến bay khởi hành vào tối nay. Vì là chuyến bay riêng, cần có sự cho phép của đài kiểm soát không lưu, nhưng không có ngày nào mà máy bay riêng thuộc STA không thể cất cánh.
"Đừng quá lo lắng."
"Đó chính là điều tôi muốn nghe."
Kwon Tae-ha mở cửa sổ kiểm toán kế toán của STA. Anh kiểm tra thời gian và quyết tâm hoàn thành trong đúng hai tiếng tới. Thường thì việc Kwon Tae-ha phải rời khỏi kế hoạch của mình là rất hiếm, ngoại trừ một số trường hợp.
Gần đây, điều khiến Kwon Tae-ha không hài lòng nhất là khoảng cách giữa Hàn Quốc và Đức. Anh không phải không nghĩ đến việc đưa Joo Ha-won đến Đức. Tuy nhiên, Joo Ha-won đã sống ở Macau, một vùng đất xa lạ, suốt hơn chục năm. Anh muốn để Joo Ha-won có thể yên tâm sống ở quê hương, nhưng nếu đến Đức, Joo Ha-won sẽ phải ở xa trong suốt thời gian anh làm việc. Hơn nữa, còn có kỳ thi gọi là kỳ thi tốt nghiệp bổ túc đang chờ đợi...
「Es bleiben 30 Minuten uebrig bis zur Konferenz」
[Chỉ còn 30 phút nữa đến cuộc họp.]
Một thông báo hiện lên ở góc dưới màn hình. Đó là thông báo từ văn phòng thư ký. Kwon Jae-hee cũng nhận được tin nhắn tương tự.
"Hôm nay chỉ cần nhận báo cáo định kỳ thôi, nên nhờ em giúp."
"Thực chất thì anh mới là người phải nhận báo cáo."
"Đó chỉ là một báo cáo hình thức thôi. Mọi chuyện đã được giải quyết từ phía anh rồi."
Có vẻ như thời gian nói chuyện quá quý giá, Kwon Tae-ha chỉ kiểm tra các mục trống trong danh sách và đáp lại.
"Em đang cố gắng để nhanh chóng gặp Ha-won, phải không?"
"Không có gì không thể cả."
Kwon Tae-ha trả lời một cách tự nhiên khiến Kwon Jae-hee phải đặt tài liệu xuống.
"Kẻ cắp học muộn không biết đêm khuya là gì~ Em trai của chúng ta đã trở thành một Kwon-tist rồi."
("늦게 배운 도둑이 날 새는 줄 모른다고~ 우리 동생 아주 권티스트가 되셨네.")
🌷🌷🌷Câu tiếng Hàn gốc là:
"늦게 배운 도둑이 날 새는 줄 모른다고~ 우리 동생 아주 권티스트가 되셨네."
🌷늦게 배운 도둑이 날 새는 줄 모른다고: Câu này ám chỉ một người đã học hoặc bắt đầu làm điều gì đó muộn màng, nhưng lại không nhận thức được những điều cơ bản liên quan đến việc đó. Trong ngữ cảnh, nó có thể chỉ một người mới vào nghề hoặc mới làm quen với công việc nhưng không hiểu rõ cách thức hoạt động.
🌷우리 동생 아주 권티스트가 되셨네: Phần này là một trò đùa, dùng từ "권티스트" (Kwon-tist) để chơi chữ với họ "Kwon" (của nhân vật) và "artist" (nghệ sĩ). Điều này ngụ ý rằng nhân vật này đã trở thành một "nghệ sĩ" trong việc làm việc hay trong một lĩnh vực nào đó.
⭐️⭐️⭐️Đơn giản nôm na là Jae-hee châm biếm Tae-ha đã bắt đầu làm việc một cách muộn màng, nhưng lại thể hiện kỹ năng hoặc tính cách của mình một cách tự tin.
Anh giả vờ không nghe thấy sự châm chọc của Kwon Jae-hee và chỉ tập trung vào công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro