Chương37: Side story 1: Back Straight Flush(trang 156-162)
⭐️⭐️⭐️
"Đây là ai vậy, hai gã trai đẹp không phải sao?"
Oh Woo-seong nhai kẹo cao su và hút thuốc, thổi bong bóng rồi làm nó nổ vang lên một tiếng "bộp" Không gặp một thời gian, không biết có phải hắn ta vừa xăm hình hay không, mà giờ đây một con rồng đã xuất hiện trên vai của Oh Woo-seong. Có lẽ vì đang mặc áo ba lỗ để lộ hình xăm, nên trông hắn ta còn dữ dằn hơn trước.
"Đi thôi," Joo Ha-won đẩy lưng Jahan.
"Hử? Đi đâu? Sao không chào hỏi một chút chứ? Này, lỗ của Lee Jahan có ổn không?"
Joo Ha-won nhăn mặt, cảm giác như tai mình như đang bị tra tấn .
"Mày cũng có lỗ mà. Hậu môn của mày ổn chứ?"
Jahan cố gắng đáp trả Oh Woo-seong tương tự. Oh Woo-seong nhướn mày một cách kỳ quặc, như thể không tin vào tai mình, rồi nhìn Jahan và Joo Ha-won.
"Thằng điên này! Mày không thấy ai nữa à, Jahan? Chỉ vì thằng kia bám được một gã đại gia mà mày cũng hớn hở như thế này sao? Định chết à?"
"Chính mày mới phải cẩn thận đấy. Nếu tao nói với ông chú("아저씨" (ajeossi)), biến mày thành kẻ tàn phế chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Oh, thế à? Tao sợ quá đây! Mày chắc lại tán được thằng hói nào yếu sinh lý chứ gì?"
"Còn mày thì đầu chỉ toàn nghĩ đến mấy trò đó thôi, đúng không?"
Ngay cả khi trông có vẻ rất ngây thơ, nhưng sự uất ức tích tụ từ cuộc sống đầy khó khăn của Jahan không khác gì so với người khác. Khi biết được cuộc sống bình thường, tôi nhận ra những gì mình đã trải qua là không bình thường.
"Cứ mặc kệ đi."
Joo Ha-won nắm lấy cánh tay của Jahan. Joo Ha-won cũng cảm thấy tức giận, nhưng không muốn để tâm trạng bị ảnh hưởng bởi những hành động như vậy. Bỗng nhiên, Oh Woo-seong đã nắm lấy tóc của Jahan. Jahan kêu lên khi bị tấn công bất ngờ. Giờ thì rõ ràng, mục tiêu của Oh Woo-seong chỉ giới hạn ở Jahan. Vì Woo-seong cũng biết người bảo vệ Joo Ha-won, nên Jahan trở thành mục tiêu dễ dàng. Joo Ha-won nắm chặt cổ tay của Woo-seong.
"Buông ra."
"Nếu không thì sao?"
"Mày muốn chết à?"
"Muốn vừa đút vào từ phía sau vừa khóc thút thít không? Giám đốc hắn ta cứ làm vậy đó. Vậy hãy mắng hắn ta đi."
Oh Woo-seong lắc hông và túm tóc Jahan mạnh bạo hơn.
"Mẹ kiếp, hạ đẳng đến mức chẳng đáng để đụng tay."
Joo Ha-won vặn cổ tay của Oh Woo-seong. Khi hắn buông tay do sức mạnh của Ha-won, tóc của Jahan đứt ra và rơi lả tả xuống đất. Đó cũng là lúc cơn giận bùng nổ trong đầu tôi. Joo Ha-won đấm vào Oh Woo-seong ,vì không kịp phản ứng liền bị đấm ngã ra ngoài.
"Thằng chó chết này."
Máu chảy ra từ miệng của kẻ bị va đập mạnh giữa răng và má trong. Oh Woo-seong đột ngột giơ tay lên định tát. Joo Ha-won chặn được cú tát đầu tiên, nhưng không thể tránh cú tát thứ hai. Cú đánh mạnh đến nỗi mắt tôi như nổ tung vì đau. Cảm giác đau đớn đến mức màng nhĩ cũng bị ù. Một cú tát nữa lại lao tới.
Oh Woo-seong cố tình sử dụng lòng bàn tay thay vì nắm đấm, vì hắn biết điều đó sẽ khiến tâm trạng của đối phương tồi tệ hơn. Ngay khi Joo Ha-won bị tát liên tục, cuối cùng các nhân viên bảo vệ casino cũng chạy tới. Jahan đã đi gọi người giúp. Khi đám đông tụ tập lại, Oh Woo-seong giơ ngón giữa lên rồi lẩn ra ngoài. Dù các bảo vệ đuổi theo, nhưng do quá đông người nên họ không thể bắt được hắn.Sau đó, một nhân viên casino cho biết Oh Woo-seong đã thua hết tiền ở bàn và đang đi tìm người để vay tiền. Trong lúc đó, Joo Ha-won và Jahan đã thu hút sự chú ý.
Thường ngày, các cuộc ẩu đả giữa khách hàng ở casino xảy ra liên tục. Nhưng những sự cố nhỏ như vậy không bao giờ lên tới bàn của giám đốc. Thế nhưng, chỉ mất chưa đầy 5 phút để báo cáo về vụ này đến tay Kwon Tae-ha. Bởi vì nhân vật chính của cuộc hỗn loạn chính là Joo Ha-won. Nếu nhân viên không nhận ra Joo Ha-won, có lẽ mọi chuyện đã kết thúc như một sự cố bình thường.
Joo Ha-won không kể hết mọi chuyện, nhưng đã tóm tắt lại những gì đã xảy ra. Kwon Tae-ha, người đang lắng nghe, liền vẫy tay gọi Gunther.
"Findet ihn und bring ihn vor mir hin."
(Tìm hắn và đưa hắn đến trước mặt tôi.)
"Ja wohl."
(Vâng, thưa ngài.)
Ngay khi đáp lại, Gunther rời khỏi phòng VVIP.
Kwon Tae-ha lấy đá trong cốc nước và chà lên má của Joo Ha-won. Viên đá lạnh lẽo làm cho má tôi tê tái.
"Wieso laesst du dich ueberall verpruegeln, wenn ich es nicht wage?"
(Tại sao em lại để người ta đánh ở khắp nơi, trong khi tôi không dám làm như vậy?)
"······"
"Es gibt mir schlechte Laune."
(Em làm tôi khó chịu.)
Joo Ha-won không hiểu rõ tiếng Đức, chỉ có thể im lặng. Kwon Tae-ha không có vẻ tức giận, mà có phần thất vọng, khiến Joo Ha-won cảm thấy áy náy. Lẽ ra tôi nên phớt lờ tên đó... Nếu hắn không nắm tóc Jahan, có lẽ mọi chuyện đã không trở nên nghiêm trọng như vậy.
"Xin lỗi..."
Joo Ha-won nắm lấy bàn tay của Kwon Tae-ha, người đang nhẹ nhàng xoa má mình.
"Em không có gì để xin lỗi cả."
"Chỉ là vậy thôi."
Trong khi đang trả lời, Kwon Tae-ha đã cho viên đá tròn mới lấy ra vào miệng Joo Ha-won. Joo Ha-won ngậm đá và nhìn anh.
"Giám đốc à, anh hãy nguôi giận đi ạ."
Bởi vì anh ấy đang tức giận.
Joo Ha-won nuốt một ngụm nước bọt ẩm ướt từ viên đá đã tan. Tôi quỳ trên sofa, dùng tay nắm lấy hai má của Kwon Tae-ha, hạ thấp môi xuống. Viên đá tròn chui vào miệng Kwon Tae-ha, và lưỡi lạnh của viên đá chạm vào lưỡi ấm áp của anh, khiến Joo Ha-won cảm thấy phấn khích, khám phá sâu hơn trong miệng anh. Joo Ha-won lại mang viên đá trở lại, như để an ủi lưỡi đang dần lạnh đi của Kwon Tae-ha, trong khi Kwon Tae-ha ôm chặt vòng eo của Joo Ha-won và lăn viên đá. Nụ hôn kéo dài cho đến khi viên đá trở nên nhỏ dần và biến mất hoàn toàn.
Có vẻ như Joo Ha-won đã thích nụ hôn bằng đá viên, cậu lại lấy thêm một viên từ cốc, ngậm trong miệng và hướng về phía môi Kwon Tae-ha. Nụ cười của anh như chạm vào môi tôi. Cảm giác như có sự kích thích, khiến Joo Ha-won nóng bừng và muốn lùi lại. Kwon Tae-ha đưa viên đá lại cho Joo Ha-won và nói.
"Có nên thử cho vào bên trong không?"(cho đá à😂)
Anh nắm chặt mông Joo Ha-won qua lớp quần.
"....Sẽ bị đông lạnh đấy."
Joo Ha-won đẩy viên đá vào má anh, nói: '
"Ở đây nóng hơn cả môi."
Joo Ha-won chặn miệng Kwon Tae-ha, người đang lảm nhảm những lời tục tĩu. Tôi liếm những mảnh băng tan chảy đang chảy xuống cằm. Đúng lúc đó, Joo Ha-won cảm thấy điện thoại trong ngực Kwon Tae-ha vang lên. Thay vì để trong túi, tôi đã lấy điện thoại ra và đưa cho Kwon Tae-ha.
"Joo Dealer. Dù sao thì cũng phải biết là anh không có tâm trạng, đúng không?"
Kwon Tae-ha hôn mạnh rồi mới nhận cuộc gọi. Joo Ha-won cảm thấy môi mình còn tê hơn cả má.
Như mọi khi, anh ấy chỉ nói và nghe những điều cần nói rồi kết thúc cuộc gọi ngắn ngủi.
"Em cứ chơi cùng con khỉ đi. Khi nào xong việc anh sẽ liên lạc lại."
Lúc đó mới chỉ 4 giờ chiều. Biết rằng lịch trình của anh ấy chưa kết thúc, Joo Ha-won cũng gật đầu và nói: "Vâng." Sau đó, cả hai đều không dễ dàng rời khỏi chỗ ngồi, trao đổi nhiệt độ cho đến khi đôi môi lạnh giá lại trở nên ấm nóng. Cả hai đều cảm thấy tiếc nuối nếu phải kết thúc như vậy.
⭐️⭐️⭐️🌷🌷🌷
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro