
★ CHAP 5
Tôi im lặng vỗ nhẹ lên vai bà, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trưởng Công tố. Ông ta than thở một tiếng rồi thở dài não nề.
"Trước hết, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Dù đây là một cuộc chiến khó khăn, nhưng chúng tôi sẽ không từ bỏ."
"Thật sao? Tôi có thể tin tưởng vào ngài chứ, thưa Trưởng Công tố?"
Bà hỏi dồn dập, giọng nghẹn ngào. Trưởng Công tố gật đầu, vẻ mặt không mấy vui vẻ. Bà dùng khăn tay lau nước mắt, không ngừng nói lời cảm ơn.
"Xin hãy giúp đỡ tôi. Xin hãy minh oan cho con trai tôi. Nhất định phải làm được, tôi cầu xin ngài."
Bà cúi đầu chào vị Trưởng Công tố và tôi, rồi đứng dậy, vừa đi vừa lau nước mắt. Tôi tiễn bà ra về. Chỉ khi cánh cửa đã khép lại, tôi mới quay người đối diện với Trưởng Công tố. Ông ta giơ hai tay lên, vẻ bất lực. Tôi gật đầu chào rồi rời khỏi văn phòng của ông ta.
Hành lang vắng lặng. Tôi nới lỏng chiếc cà vạt đang siết chặt cổ họng, bước đi.
Hôm nay, có lẽ cần phải uống một ly mới được...
***
"Này, Chrissy!"
Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, tôi quay đầu lại, thấy Doug vừa bước ra khỏi thang máy. Anh vẫy tay chạy về phía tôi.
"Cậu đã nhận được lịch trình của bồi thẩm đoàn chưa? Đọc báo rồi chứ? Ảnh cậu trên báo đẹp đấy."
"Ừm..."
Tôi chớp mắt, mệt mỏi đáp lại. Tối qua tôi đã uống quá nhiều ở quán bar, đến mức sáng nay không còn sức để mua báo đọc. May mà tôi gặp được một người đàn ông khá ổn, và những cử chỉ thân mật nhẹ nhàng đã giúp tôi giải tỏa phần nào căng thẳng. Anh ta cố gắng dụ dỗ tôi đi xa hơn, nhưng tôi đã khéo léo từ chối. Vì tôi chỉ cần đến thế là đủ.
Lẽ ra, tôi nên chiều theo anh ta đến cùng thì hơn.
Tôi thẫn thờ bước đi, cố gắng nhớ lại khuôn mặt của người đàn ông đó. Doug đi song song bên cạnh, tiếp tục nói:
"Mẹ của Smith đã gọi điện cho Trưởng Công tố, nhờ ông ta giúp đỡ. Bà ấy hoàn toàn không biết rằng ông ta đã yêu cầu cậu thương lượng giảm án... Thật nực cười phải không?"
Tôi nhìn Doug, thấy anh ta cười khổ.
"Anh biết chuyện thương lượng giảm án từ đâu vậy?"
Anh ta đáp lại với vẻ ngạc nhiên: "Thì ai chả biết chuyện đó?"
Tôi chẳng còn gì để nói trước câu trả lời hiển nhiên ấy. Im lặng bước thêm vài bước, tôi mới chậm rãi lên tiếng: "Phần lớn các vụ án hình sự đều kết thúc theo cách đó."
Việc đưa một vụ án ra xét xử mà không có thỏa thuận nhận tội là rất hiếm. Doug bật cười khẩy: "Mọi người đều phản đối, thế mà cậu vẫn cứng đầu làm theo ý mình. Cậu đúng là không phải dạng vừa."
Tôi thành thật đáp lại: "Tôi chỉ đơn giản là ghét những kẻ tìm cách lách luật."
"Vì công lý phải được thực thi công bằng cho tất cả mọi người?"
Doug lặp lại câu nói tôi từng phát biểu với các phóng viên trước tòa. Tôi liếc xéo anh ta, Doug bật cười phá lên. Không nói thêm lời nào, tôi giơ chân đá nhẹ vào chân anh ta.
"Ối!"
Doug suýt ngã nhào, vội vịn vào tường để giữ thăng bằng. Thấy ánh mắt cảnh cáo của tôi, anh ta lập tức giơ tay đầu hàng.
"Dù sao thì khởi đầu cũng khá tốt đẹp. Dư luận cũng đang nghiêng về phía cậu. Nhưng... ván cờ thực sự mới chỉ bắt đầu thôi."
Doug hạ giọng, nói thêm: "Hãy cố gắng đến phút cuối. Tôi sẽ luôn ủng hộ cậu."
Doug giơ nắm đấm lên cổ vũ, rồi bước vào văn phòng của mình. Tôi gật đầu chào một đồng nghiệp đang đi ngang qua, rồi tiếp tục hướng về phòng làm việc của mình. Trên đường đi, tôi còn chào thêm khoảng hai người nữa. Rõ ràng, không khí xung quanh đã trở nên thân thiện hơn hẳn. Bằng chứng là mọi người đều dành cho tôi những lời động viên nồng nhiệt.
Thực lòng mà nói, nếu không vì áp lực ngân sách và thuế má, tôi cũng chẳng màng đến những thỏa thuận nhận tội kiểu này - những sự nhượng bộ có tính toán cho tội phạm. Đặc biệt là trong những vụ án mà kẻ yếu bị chà đạp một cách bất công.
Cạch...
Khi tôi quen tay mở cửa văn phòng, một mùi hương lạ lẫm xộc thẳng vào mũi.
... Cái gì thế này?
Tôi khựng lại. Đó là một mùi hương tôi chưa từng ngửi thấy bao giờ. Không phải mùi nhân tạo như nước hoa hay hương liệu. Cũng không phải mùi quen thuộc của văn phòng, hay mùi giấy mốc meo.
Nếu phải miêu tả, thì đó là một mùi hương... đầy mê hoặc.
Tôi chậm rãi đẩy cửa với tâm trạng lẫn lộn giữa bất an, mong đợi và tò mò. Tầm nhìn dần mở rộng, và cuối cùng, toàn cảnh văn phòng cũng hiện ra trước mắt.
Một bóng lưng cao lớn chưa từng thấy. Tôi vô thức dừng bước, sững sờ nhìn kẻ đang đứng trong văn phòng mình.
Người đàn ông ấy đang đứng trước bàn làm việc của tôi, cúi xuống nhìn đống tài liệu bừa bộn. Bộ vest sáng bóng ôm sát lấy thân hình, chiều cao của hắn thật đáng kinh ngạc - có lẽ phải hơn hai mét. Tôi vô thức nín thở.
Dù vậy, hắn chỉ đơn giản là cúi đầu, chứ không cần khom lưng để nhìn tài liệu.
Đột nhiên, tôi có cảm giác như đã từng thấy bộ vest đó trong một quảng cáo. Một người mẫu nổi tiếng mặc nó và lướt sóng. Rồi anh ta bước ra từ biển cả, đi thẳng đến chỗ làm với vẻ tươi tắn.
Cùng với câu slogan "Bộ vest không thấm nước".
Người đàn ông trước mắt giống như vừa bước ra từ đại dương - sạch sẽ và khô ráo đến kỳ lạ. Dù vậy, tôi vẫn dễ dàng tưởng tượng ra hình ảnh hắn ướt đẫm. Đồng thời, trái tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp.
Mái tóc vàng bạch kim lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, được cắt tỉa gọn gàng đến từng milimet. Cổ hắn thon dài và rắn chắc, dưới đôi vai vuông vức là đôi tay dài. Một tay hắn đút trong túi quần, tay kia đặt nhẹ lên tập tài liệu trên bàn. Những đường gân nổi rõ trên mu bàn tay, vừa mềm mại vừa mạnh mẽ.
Tôi rời mắt khỏi vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa - thứ bị che khuất dưới lớp áo vest, nhưng lại được hé lộ đầy gợi cảm nhờ tư thế tay trong túi quần. Ánh mắt tôi dần trượt xuống đôi chân dài miên man... Bất chợt, người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bộ vest hoàn hảo, đôi giày Oxford không một hạt bụi vô tình lọt vào tầm mắt. Tôi vội ngước lên, chạm phải ánh mắt của hắn.
Trong khoảnh khắc, tôi nhăn mặt vì ánh nắng chiếu rọi từ phía sau. Nhưng rồi tôi nhận ra.
Đôi mắt hắn có màu tím.
Đôi môi hắn từ từ hé mở. Tôi vô thức dán mắt vào đôi môi đỏ mọng, tương phản hoàn toàn với mái tóc gần như trắng bạc. Hắn cất giọng trầm khàn, lười biếng:
"Chrissy Jean?"
Lời nói của hắn như một cái vuốt ve nhẹ nhàng quanh vành tai tôi. Giọng hắn trầm hơn và khàn hơn tôi tưởng tượng. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi mở to mắt. Thấy tôi không phản ứng, hắn thò tay vào túi áo vest, lấy ra một chiếc ví.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro