Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ CHAP 30

Lần này, tôi không giấu giếm sự chế nhạo trong giọng điệu. Thế nhưng, Nathaniel vẫn bình thản nhìn thẳng về phía trước, không chút phiền hà, giọng nói lạnh lùng đáp lại:

"Cha tôi từng chơi khúc côn cầu trên băng thời trung học. Nhờ vậy mà chúng tôi sớm được học cách sử dụng gậy."

Lại thêm một câu chuyện không đầu không cuối kìa.

"Chúng tôi?"

Tôi chú ý đến đại từ số nhiều anh ta dùng. Nathaniel gật đầu xác nhận:

"Phải, tôi có khá nhiều em trai."

À...tôi chợt nhớ gia tộc Miller có tới sáu người con. Và người đàn ông này là con trưởng, đồng thời mang diện mạo giống cha mình - Ashley Miller - một cách kỳ lạ. Trong lúc tôi trầm mặc, anh ta tiếp tục:

"Chỉ cần có thứ gì đó tương tự cây gậy, thì bất cứ thứ gì cũng có thể sử dụng được."

Giọng điệu đó gần như đang khoe khoang khiến tôi bất giác thốt lên tiếng thở dài.

"Ý anh là anh được dạy cách đánh người từ nhỏ?"

Nathaniel Miller đáp lại sự kinh ngạc của tôi bằng vẻ mặt bình thản:

"Đó cũng là một phần trong luật chơi."

Đánh người bằng gậy rõ ràng là phạm luật. Anh ta sẽ bị truất quyền thi đấu mất.

Cơ mà, Nathaniel Miller dường như chẳng quan tâm đến điều đó. Nếu anh ta thực sự coi là vấn đề, thì đã chẳng bao giờ nhắc đến chuyện này ngay từ đầu.

Thật khó tin khi nghĩ rằng ông ta dạy con cái cách tấn công người khác, nhưng tôi hoàn toàn tin, Ashley Miller có đủ khả năng làm điều đó.

Ashley Miller.

Dù chưa từng gặp mặt trực tiếp, nhưng tôi đã quá quen thuộc với khuôn mặt ông ta qua truyền thông. Thật kỳ lạ làm sao. Tôi nhớ lại gương mặt giống Nathaniel đến kinh ngạc - dù họ là người thân ruột thịt.

Chẳng lẽ người đàn ông này, rồi cũng sẽ trở nên như thế khi về già?

Đó là một viễn cảnh hoàn toàn đúng thôi. Nathaniel Miller không chỉ thừa hưởng ngoại hình từ cha mình. Chẳng lẽ anh ta là con trai mà lại không biết ‘danh tiếng’ của cha mình trước khi ông ta nghỉ hưu sao? Ác quỷ, Satan, con rắn độc đã cám dỗ Eve và đẩy nhân loại vào khổ đau...

Người đàn ông này cũng đang mang trên mình những tai tiếng tương tự. Nhìn nhận điều đó, tôi thấy họ có nhiều điểm chung về tính cách. Hơn nữa, với cùng một hình thể là Alpha, hẳn họ thấu hiểu nhau hơn nhiều. Mặc dù tôi không thể hình dung nổi cách Ashley Miller dạy con trai mình cách vung gậy khúc côn cầu, cũng như thời thơ ấu của Nathaniel Miller.

Ngay cả khi câu chuyện đó là thật, thì ắt phải có một cây gậy ...

Đột nhiên, tôi nhớ tới cây gậy chống trên tay anh ta. Không lẽ... Tôi lập tức nhíu mày phản bác lại suy nghĩ của chính mình.

"Tôi không biết anh và cha mình lại thân thiết đến vậy."

Tôi tự nhận thấy, đó cũng là một nhận xét không mấy phù hợp. Đang định bật cười vì ngượng ngùng, thì một câu trả lời bất ngờ vang lên:

"Tôi không chắc. Không thể nói là có mối quan hệ tốt."

Nathaniel Miller lẩm bẩm, mắt vẫn hướng thẳng về phía trước.

" Tôi đoán... ông ấy không muốn tôi gây rắc rối cho ông ấy."

Giọng nói đượm chút chua chát khiến tôi tò mò nhìn anh. Tôi dõi theo đường nét khuôn mặt Nathaniel Miller, nhưng nó vẫn lạnh lùng và vô cảm như mọi khi, chẳng tiết lộ bất cứ điều gì. Từ vẻ ngoài ấy, tôi không thể suy đoán được gì, trừ khi nghi ngờ chính cảm nhận của bản thân.

Một khoảng lặng gượng gạo trôi qua. Tôi kìm nén sự tò mò, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật không phải phép nếu tò mò quá mức vào đời tư của anh ta. Chúng tôi đâu phải mối quan hệ thân thiết đến thế.

"Cậu có thể hỏi bất cứ điều gì nếu tò mò."

Giọng nói bất chợt vang lên khiến tôi quay đầu nhìn lại. Nathaniel Miller vẫn thoải mái nói tiếp mà không liếc nhìn tôi:

"Đây chẳng phải cơ hội thường thấy đâu."

Quả thực là vậy. Liệu còn có cơ hội nào khác để tôi và anh ta ngồi cạnh nhau trong một chiếc xe hơi, hỏi han về những chuyện đời tư tầm thường không?

Chẳng phải từ đầu, chúng tôi đã không phải là mối quan hệ thân thiết đến mức ấy sao?

Một câu hỏi cơ bản trỗi dậy trong tâm trí, nhưng sự tò mò lại mạnh hơn. Có lẽ tôi đã quá mệt mỏi sau một ngày hỗn độn, khiến bản năng vượt qua cả lý trí. Dù sao thì, sau hôm nay, tôi cũng sẽ không còn gặp lại anh ta theo cách này nữa.

Nhưng thường thì độc dược lại ẩn trong những miếng ngon. Có lẽ người đàn ông ấy đang giấu một động cơ nào đó sau lời đề nghị kia. Tôi không muốn dễ dàng cắn câu.

"Tôi không chắc, chúng ta có thực sự cần nói về những điều như vậy không?."

Tôi lùi lại một bước, rút lui khỏi cuộc trò chuyện. Tôi đã gián tiếp bày tỏ rằng, tôi không phiền nếu cứ im lặng về đến nhà. Anh ta khẽ bật lên một tiếng cười. Tưởng chừng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó, nhưng dự đoán của tôi đã sai.

"Tại sao anh lại đến những nơi như thế?"

Toàn thân tôi lập tức cứng đờ trước câu hỏi bất ngờ. Có phải, đặc điểm của người đàn ông này là luôn tấn công vào lúc đối phương không kịp đề phòng? Tôi đã quên mất Nathaniel Miller là một luật sư nổi tiếng với khả năng biện hộ xuất chúng. Có vẻ như ngay cả trong phòng xử án, anh ta cũng đánh bại đối thủ bằng cách tìm ra điểm yếu và tấn công bất ngờ.

"Còn anh?"

Tôi đáp trả bằng một câu hỏi thay vì trả lời. Đó là một chiến thuật rõ ràng, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác để có thêm thời gian suy nghĩ. Anh ta khẽ mỉm cười, như thể đã thấu hiểu ý đồ của tôi. Dù trong lòng đang lo lắng, tôi vẫn giả vờ không biết và cố tỏ ra bình tĩnh. Nathaniel từ từ lên tiếng:

"Tôi đến để gặp khách hàng."

"Anh?"

Tôi buột miệng hỏi lại. Rõ ràng, việc người đàn ông này đến một nơi như thế để tìm bạn tình là vô lý, nhưng việc anh ta đến gặp khách hàng cũng khó mà chấp nhận. Thấy phản ứng của tôi có vẻ thú vị, anh ta liếc mắt nhìn sang:

"Có vấn đề gì sao?"

"Không..."

Tôi lưỡng lự rồi khẽ lẩm bẩm

"Chỉ là... có vẻ không hợp."

"Cậu cũng vậy."

Có vẻ như anh ta đã nghe thấy lời vô tình thốt ra của tôi. Tôi quay đầu lại, thấy Nathaniel đang nhìn mình:

"Cậu cũng không hợp với đám rác rưởi đó."

Giọng điệu anh ta vẫn lịch sự, nhưng cách dùng từ thì hoàn toàn ngược lại. Tôi bối rối trước sự tương phản đó, còn anh ta đã quay mặt về phía trước và đề nghị:

"Sao cậu không tìm một người đàn ông đàng hoàng hơn?"

"Ý là, một người như anh chăng?"

Đó là lời mỉa mai, nhưng không ngờ Nathaniel lại bật cười. Dù chỉ là một tiếng cười ngắn, tôi vẫn choáng váng trước âm thanh sảng khoái bất ngờ ấy. Người đàn ông này lại có thể cười như vậy sao? Thật sự ư? Khi tôi đang ngơ ngác nhìn, anh ta lên tiếng, chất giọng vẫn còn vương chút cười:

"Chỉ có tôi là người như tôi, nên cậu chỉ có thể gặp tôi thôi."

Dù nói ra lời lẽ ngớ ngẩn ấy, giọng điệu anh ta vẫn vô cùng tinh tế, tao nhã. Phải chăng trong phòng xử án, anh ta cũng dùng giọng điệu lịch sự như thế để phá hủy cuộc đời đối phương? Tôi bỗng cảm thấy bứt rứt khó tả, nên cố tình dùng lời lẽ thô tục để chống chế:

"Cái giọng điệu lịch sự đó không hợp với anh."

Đó không phải là lời chỉ trích vô căn cứ. Rõ ràng giọng điệu của anh ta - với những cách diễn đạt như "xin vui lòng", "cậu có thể thông cảm cho tôi không", "dù tôi rất biết ơn"... cứ khiến tôi bức bối.

Ánh mắt Nathaniel Miller hướng về phía tôi. Nhìn tôi căng thẳng trước ánh nhìn chăm chú ấy, anh ta thờ ơ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro