Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ CHAP 29

Một câu nói khiến tôi không phân biệt được, đó là trò đùa vô vị hay lời mỉa mai tinh tế. Nathaniel Miller nhìn tôi chằm chằm. Điếu thuốc vẫn kẹp giữa những ngón tay anh, và thái độ thư thái đó càng khiến tôi khó chịu.

"Anh nhầm rồi. Hoàn toàn nhầm."

Tôi cố tình dùng giọng điệu khiêu khích, nhưng nét mặt Nathaniel vẫn bình thản như không. Cứ như thể anh sẵn sàng bao dung cho mọi sự hỗn xược của tôi.

Bất chợt, tôi nhớ đến việc anh ta từng ví tôi với một con mèo hoang. Cơn bực bội càng thêm dâng trào, tôi trừng mắt liếc nhìn rồi quay đi. Đó là dấu hiệu rõ ràng rằng tôi không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này, nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, điều bất ngờ đã xảy ra.

"......!"

Bàn tay Nathaniel đột ngột vươn tới. Tôi cố kìm nén tiếng thét sắp bật ra, nhưng vẫn không kìm được một hơi thở sâu, vì ngỡ ngàng.

Mắt tôi mở to, hơi thở nghẹn lại. Một sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm. Trong không gian yên ắng đó, tôi chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch. Những nhịp đập dồn dập như đang giãy giụa trong màng nhĩ, khiến tôi gần như choáng váng. Phải đến khi thấy biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông trước mắt, tôi mới dám thở ra.

Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên - như không ngờ tôi phản ứng dữ dội đến vậy, như đang bối rối trước phản ứng thái quá của tôi. Tôi chưa chừng thấy vẻ mặt anh ta thế này.

Chuyện đó không thể nào xảy ra.

Tôi chợt nhận ra mình đã phản ứng thái quá. Một cảm giác xấu hổ len lỏi, nhưng sự căng thẳng trong cơ thể vẫn không dễ dàng tan biến. Tôi từ từ hít thở, ánh mắt vẫn dán chặt vào anh ta, với nỗi sợ vô lý rằng chỉ cần lơ là một giây, người đàn ông này có thể vồ tới.

Nathaniel Miller im lặng đứng đó. Bàn tay anh vẫn lơ lửng giữa không trung, như đang kiên nhẫn chờ tôi bình tĩnh lại. Không thể nào, làm sao có chuyện đó được. Ngay khi tôi định chế nhạo bản thân vì những suy nghĩ ngớ ngẩn, Nathaniel chậm rãi đưa tay chỉ về một hướng.

"Xe của tôi ở đằng kia."

Tôi lại một lần nữa lặng người. Nhìn thấy sự kinh ngạc của tôi, khóe môi Nathaniel khẽ nhếch lên.

"Chẳng phải cậu đã nói sẽ giúp tôi sao?"

Anh ta trơn tru thêm vào:

"Dù tôi chưa từng yêu cầu."

Anh ta đang chế nhạo tôi ư? Không đời nào người đàn ông này lại đi đùa giỡn - chắc chắn đó là lời mỉa mai.

"Không, tôi..."

"Công tố viên."

Anh ta cắt ngang lời từ chối của tôi bằng danh xưng đó. Tôi như cảm nhận được mùi hương pheromone tỏa ra. Giọng nói anh trầm xuống, thì thầm như hương thơm quyến rũ của chính mình:

"Hay trông tôi có vẻ đói khát đến mức... sẽ cưỡng ép một người đang bị thương như cậu?"

Những lời nói đó khiến tôi bỗng thấy xấu hổ. Như thể chính tôi là kẻ phản ứng thái quá và khước từ lòng tốt của người khác. Như thể đây chỉ là sự quan tâm thông thường, một chút tử tế mà bất kỳ ai cũng có thể cho đi.

Nhưng liệu tôi có thể gọi người đàn ông này... là "bình thường" được không?

Tôi cố gắng gạt bỏ câu hỏi chợt nảy ra trong đầu, định nói lời từ chối, nhưng anh ta lại một lần nữa cắt ngang:

"Cậu không cần phải cảnh giác đến thế. Tôi sẽ không làm gì nếu cậu không muốn."

Khóe miệng anh nở một nụ cười nhạt:

"Sẽ khá rắc rối đây, nếu cậu không thể sử dụng nổi cái chân còn lại của mình thì sẽ ra sao nhỉ?."

Chẳng thể tìm thấy một khe hở nào trong những lời anh ta nói. Nathaniel Miller đơn thuần đang thể hiện sự tử tế - với một kẻ bị thương, thậm chí còn ngất xỉu ngay trước mặt mình.

Đó là lòng tốt chẳng hề phù hợp với người đàn ông ấy.

Thật điên rồ, nếu tin vào lời nói của kẻ đã từng cố cưỡng hiếp tôi. Nhưng pheromone từ anh ta cứ liên tục xâm nhập, làm dịu đi sự cảnh giác trong tôi, khiến việc duy trì thái độ thù địch trở nên khó khăn. Cùng với chút xấu hổ vì phản ứng thái quá, và tình trạng cơ thể lúc này chẳng mấy khả quan, tôi biết mình sắp kiệt sức. Chẳng mấy chốc, tôi sẽ gục xuống thật sự, và khi ấy, hậu quả sẽ khó có thể biết được. Tôi không dám chắc anh ta sẽ làm gì khi tôi bất tỉnh.

Nghĩ đến đó, cuối cùng tôi đã chọn lợi ích thực tế, thay vì khư khu giữ lấy lòng tự trọng.

"Nếu anh có ý đồ gì khác, tôi sẽ không để yên đâu”.

Đó chẳng phải lời đe dọa đáng sợ, bởi bản thân tôi - kẻ bị đánh tơi tả - còn thảm hại hơn cả anh ta, người chỉ có một bên chân là khó di chuyển.

Nhưng Nathaniel Miller chỉ khẽ bật lên một tiếng cười rồi quay lưng bước đi. Ánh mắt anh đầy tự tin, như thể chắc chắn tôi sẽ đi theo.

Tôi đứng đó, nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo của anh ta trong giây lát. Đây đúng là hành động điên rồ mà.

Khao khát kết thúc một ngày tồi tệ càng thôi thúc tôi vượt qua nỗi e ngại về Nathaniel Miller. Chỉ cần kiên nhẫn thêm chút nữa thôi, tôi sẽ được trở về nhà nghỉ ngơi. Dù sao đi nữa, đây cũng chỉ là sự đồng hành tạm thời. So với việc phải gọi taxi giữa đêm khuya trong tình trạng hỗn độn như thế này, rõ ràng lựa chọn hiện tại hợp lý hơn nhiều.

Có lẽ người đàn ông kia cũng nhận ra điều đó, nên mới tự tin dẫn bước như thế.

Tiếng gậy chống và tiếng giày da hòa lẫn trong con hẻm nhỏ. Tôi bước theo sau tấm lưng rộng của người đàn ông chẳng hề ngoảnh lại, với một tâm trạng phức tạp khó tả.

***

Tôi chẳng mấy ngạc nhiên làm gì. Chiếc Jaguar đen bóng lộn vẫn đỗ trong tòa nhà bãi đỗ xe trả phí. Với người đàn ông này, việc mua một chiếc xe như thế mỗi ngày, hẳn cũng chẳng thành vấn đề. Tôi lặng lẽ trèo vào ghế phụ, thắt dây an toàn, và Nathaniel Miller từ từ khởi động xe.

Chiếc Jaguar lướt đi êm ái trên những con phố đêm tối. Trái ngược hoàn toàn với hình dung của tôi về một tay lái hung hãn, anh ta điều khiển vô lăng điêu luyện đến mức, tôi gần như không cảm nhận được độ rung lắc khi đi ngang những khúc cua. Điều này khiến tôi hơi bối rối.

"Anh... tự lái xe à?"

Tôi liếc nhìn đôi chân anh, còn ánh mắt tôi dõi theo đôi tay điều khiển vô lăng thuần thục. Nathaniel bình thản đáp lại như đã nhận ra ánh nhìn của tôi:

"Tôi vẫn lái xe được."

Đột nhiên, tôi nhíu mày:

"Tôi tự hỏi, liệu có phải anh đã khỏi hẳn rồi mà vẫn cố tình chống gậy không."

Đó vừa là lời mỉa mai, vừa là lời ẩn chứa sự nghi ngờ. Dù có nghĩ thế nào, tôi vẫn không tài nào hiểu được, người đàn ông này sẽ được lợi gì từ việc đó. Nhưng Nathaniel chỉ khẽ mỉm cười.

"Hôm nay không thấy vệ sĩ của anh đâu cả."

Tôi vội chuyển chủ đề, cảm thấy mình vừa chạm vào điều không nên nói. Anh ta chậm rãi đáp lại bằng một chủ đề khác:

"Tôi không phải lúc nào cũng để họ đi theo. Tôi có thể tự bảo vệ mình."

Giọng nói ấy pha lẫn một nụ cười. Có lẽ anh ta thấy điều đó thật thú vị? Nathaniel tiếp tục, giọng điệu bình tĩnh:

"Tôi đã nói rồi, nếu anh yêu cầu tôi giúp đỡ, tôi sẽ giúp."

Anh ta lặp lại câu nói trước đó, như thể ngụ ý rằng việc anh đứng nhìn là do lỗi của tôi. Thật là một kẻ chỉ biết nói những lời vô nghĩa. Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh mắt đầy thù địch:

"Bằng cách nào? Bằng cách thổi còi cảnh báo sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro