Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER I: If I Wasn't Drunk!!!! (╥﹏╥)

Tôi mở mắt một cách khó khăn. Tôi thề, tôi chưa bao giờ đau đầu đến mức này. Tôi vô thức nghiến chặt răng để kìm nén cơn đau đang chạy qua. Hình ảnh đầu tiên xuất hiện là trần nhà màu trắng mờ ảo.

"Ưmm..."

Tại sao tôi lại thấy toàn thân bầm tím và đau nhức vậy?

"North."

"Hửm?!" Tôi quay về phía có tiếng gọi.

"Ter?" Tôi gọi tên người phát ra giọng nói đó. Dù tỉnh dậy với đầy vết thương trên người nhưng người đầu tiên tôi nhìn thấy là thằng Ter. "Ôi!!!! Đau!"

"Sao lại đánh nhau đến như vậy? Nhìn cơ thể của mày đi, tốt nhất là mày đừng đứng dậy đó."

"Tao không định đứng dậy, tao chỉ định cử động một chút thôi. Ôi mẹ ơi! Toàn thân tao đau quá". Dù vết thương ở miệng tôi vẫn còn đau. Nhưng tôi vẫn có thể phàn nàn.

"Haizzz! Thấy tình trạng này của mày nên tao không muốn chửi mày đâu. Nhưng làm ơn! Tao không biết phải bắt đầu chửi mày từ đâu haizz (>_<)". Ter nhíu mày và làm vẻ mặt căng thẳng với tôi.

"Ờ ờ!!! Cứ chửi tao đi. Nhưng cảm ơn mày đã đến vác tao về!!!" Thực sự, Tôi không nhớ được nhiều chuyện đã xảy ra. Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã rất say và đã đánh nhau với thằng khốn Temp, rồi trí nhớ tôi bị gián đoạn.

"Tao không phải là người vác mày về. Mày mở mắt ra nhìn xem!" Thằng Ter nói. Tôi nhướn mày ngạc nhiên trước lời của nó, trước khi đưa mắt nhìn xung quanh.

Đây không phải phòng của chúng tôi....

"Mày ngạc nhiên rồi chứ gì?! Tao sẽ không nói đâu!" Ter nói rồi lấy chiếc khăn ướt ném vào mặt tôi, "Chết tiệt!!! Thằng chó!".

"Có chuyện gì xảy ra với tao vậy?"

"Còn phải nói cho mày biết sao? Xem ra tao phải đấm một phát vào mặt mày nữa thì mày mới tỉnh được!" Sau đó nó dùng ngón tay cái ấn mạnh vào vết thương ở khóe miệng tôi. Chết tiệt, nó nói và nó làm được!

"Ôi! Sao mày có thể làm thế hả? Tao đau đấy!" Tôi hét lên trước khi quay qua và nhìn thấy anh Hill đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh. Vẻ mặt anh không còn chán nản như thường lệ.

"Ối! Chào anh Hill." Tôi nói. Anh Hill khẽ mỉm cười. Wow, ngầu quá đi.

"Ô! Vậy đây là phòng của anh Hill à?" Tôi hỏi và đoán đây có thể là phòng của anh Hill. Phòng rất sang trọng, khác hoàn toàn với phòng ký túc xá của chúng tôi.

"Không phải! Đây là phòng của người mà ngày hôm qua đã bất chấp mưa bão để vác xác mày về đấy!" Ter nói, thở dài một tiếng, rồi lấy cái khăn ướt đặt vào chậu như cũ.

Lời nói của nó càng làm tôi sốc hơn. Người đã bất chấp giông bão để đến vác xác tôi...?

"Mày ngạc nhiên cái gì? Ôi! Nhìn cái mặt mày là tao lại bực. Càng nhìn vết thương của mày, tao càng thấy khó chịu. Đã say rượu thì thôi đi, mà lại còn tự rước hoạ vào thân nữa chứ cái thằng quỷ này. Tao đã rất lo cho mày đấy. Khốn khiếp! Lúc 11 giờ đêm, đến giữa đêm, thằng Kyu gọi điện báo rằng mày say rượu và gây rối ở quán, nó bảo loạn lắm. Nếu như anh ấy mà không đến thì sẽ có chuyện gì đây?!!"

"Ter..." "Bình tĩnh lạ đi mà!"

Tôi không biết phải làm gì khi bị thằng Ter mắng cho một trận. Hơn nữa, nó còn làm vẻ mặt như sắp khóc. Tôi biết Ter là người luôn quan tâm đến người khác. Nó rất lo lắng khi nhìn thấy tôi như này. Tôi nhớ dù bận đến mấy nó cũng không bao giờ để tôi trong phòng một mình vì biết tôi sợ ma.

"Chết tiệt!!! Điều gì sẽ xảy ra nếu thằng khốn đó đánh mày đến mức phải vào phòng ICU hả?! Giá như mày dùng cái đầu để kiểm soát cảm xúc thì đã không đến mức này rồi!"

Tôi hít một hơi thật sâu "Tao xin lỗi! Lần sau tao sẽ bình tĩnh hơn."

"Lần sau! Lần sau sẽ không có chuyện!!!!!" Ter nói.

"Ờ! Lần sau tao sẽ bình tĩnh hơn." Tôi cãi lại.

"Ờ! Dù thế nào đi nữa, mày đừng bao giờ uống nhiều như vậy nữa. Tao cảnh cáo mày đấy!"

"Sao vậy? Chờ đã, chuyện gì đã xảy ra sau đó vậy? Mày kể cho tao nghe được không?" Tôi nói, trước khi nghiêng người nằm cho thoải mái. Giường này êm quá.

"Ờ thì!!!! Tối qua có bão, trời mưa suốt từ chiều nên tao không thể đến đón mày được." Ter bắt đầu kể, "Tao ngủ cùng anh Hill từ khi trời bắt đầu mưa. Tao có gọi cho mày nhưng mày không bắt máy."

"A nè nen, tao không có ở đó nên mày có gan ngủ cùng người yêu luôn à..." Tôi trêu chọc, khiến người đang kể lập tức cảm thấy khó chịu.

"Đây là lúc đùa à?"

"Xin lỗi! Kể tiếp đi mà."

"Thằng Kyu gọi cho tao và bảo tao đến đón mày. Nó nói mày bất tỉnh vì đánh nhau và mày là người chủ động kiếm chuyện bằng cách đánh thằng kia trước. Thằng Naow và thằng Sket cũng say rượu và cũng tham gia. Thằng Kyu là còn tỉnh táo nó phải xử lý tàn cuộc nên không thể đưa mày về được."

"Ơ! Vậy tao về bằng kiểu gì?"

"Anh Hill nói anh ấy sẽ xử lý việc này." Thằng Ter nói, quay về phía anh Hill. Người đang bị nhìn thấy không nói gì "Khi trời sáng, tao vội nhờ anh Hill đưa tao đến gặp mày"

"Sáng rồi à? Giờ vẫn còn sớm à?"

"Đã bốn giờ chiều rồi! Mày ngủ mà tao tưởng đâu mày chết luôn rồi ấy!!"

"Vậy anh Hill đã đón tao à?" Tôi nhíu mày hỏi lại. Chuyện Ter kể chưa rõ ràng hoặc tôi vẫn còn chưa tỉnh táo.

"Không phải anh Hill! Mà là bạn của anh Hill."

"Hả?" Tôi phát ra âm thanh dài trong khi nhướng mày và trông ngạc nhiên cực độ. Vậy tại sao lại là bạn của anh Hill? Lúc đầu tôi tưởng là anh Hill đến đón, là đã thấy lạ rồi.

"Anh Johan! Mày có nhớ không?" Ter nói, vẻ mặt nó cũng sốc như tôi.

"Nhớ...nhớ! Nhưng tại sao? Tại sao anh ấy lại đến đón tao? Hơn nữa tình trạng của tao thì.....chết tiệt!!! Làm ơn đừng nói với tao là tao đã nôn vào người anh ấy nhé." Đột nhiên tôi nhớ lại chuyện xảy ra tối qua. Ôi! Tôi thấy xấu hổ khi nghĩ về điều đó. (T^T)

"Chứ còn gì nữa!" Ter la vào mặt tôi.

"Mẹ kiếp..." Tôi giơ tay lau mặt.

"Mày không nhớ gì à?" Ter hỏi.

"Tao nhớ được một chút". "Nhưng dù sao thì tao cũng đã nôn vào người anh ấy rồi. Cho nên tao cũng không biết sao nữa."

"Này thì nghĩ! Thằng quỷ phải tệ tới mức nào mới làm tới như vậy hả?" Nó giơ tay định ấn vào vết thương của tôi lần nữa nhưng tôi giơ tay ngăn nó lại.

"Ah! Tao đùa thôi!" Tôi nói, "Vậy tao nên làm gì đây? Việc này khó quá. Anh ấy đưa tao về. Hơn nữa, tình trạng của tao ngày hôm qua càng khiến anh ấy gặp rắc rối hơn."

"Ừm! Anh ấy thực sự rất tức giận." Thằng Ter nói, điều này khiến tôi càng thấy tệ hơn.

"Vậy tại sao anh Johan lại đến đón tao?" Tôi hỏi nhưng Ter chắc không biết, nên anh Hill trả lời.

"Căn hộ của nó gần chỗ quán đó".

"Hả? Nhưng đây không phải là nhà của anh Johan sao ạ?" Thằng Ter hỏi ngược lại.

Á, giờ chúng ta đang ở nhà anh Johan à?

"Tình trạng của North lúc đó có vẻ hơi nghiêm trọng. Vì vậy, tốt hơn hết là đưa em ấy về nhà nó thì tốt hơn." Anh Hill nói.

"À đúng rồi! Sáng nay tao nhìn thấy dì giúp việc đang lau người cho mày. Nếu đưa mày đến căn hộ của anh Johan anh ấy sẽ phải chăm sóc mày một mình. Vậy nên tốt nhất vẫn là đưa mày về nhà ảnh."

Đúng rồi...!!! May mắn là anh ấy đã đưa tôi về đây. Nếu mà về chung cư rồi để anh ấy tự mình lau người cho tôi thì thực sự không hay đâu.

Tôi chưa kịp hỏi thêm thì điện thoại của anh Hill reo lên. Anh ấy xin phép trả lời điện thoại và rời khỏi phòng. Chỉ còn lại Ter và tôi ở lại trong một căn phòng mà tôi hoàn toàn không quen chút nào.

"Tao không hiểu?!" Tôi nói, vì lúc này trong đầu tôi đầy rẫy những câu hỏi. Ngoài những nghi vấn khác nhau, thì là vẫn còn một ít rượu trong người. Anh ấy đón tôi vì nó gần căn hộ của anh ấy, đó là điều dễ hiểu. Nhưng nếu là tôi, tôi sẽ không sẵn lòng đến đón một người lạ say xỉn đang gây rối đâu.

"Tao cũng thấy lạ. Ban đầu, khi anh Hill nói sẽ sắp xếp cho mày, tao không nghĩ anh ấy sẽ gọi cho anh Johan và bảo anh Johan đến đón mày. Hơn nữa, càng khiến tao khó hiểu hơn là anh Johan lại đồng ý. Mày cũng biết hôm qua có bão rất lớn còn gì."

"Ừm...nhưng đêm qua chuyện đó kết thúc như thế nào vậy?"

"Tao cũng không biết. Mày hỏi thằng Kyu xem."

"Điện thoại của tao đâu?" Tôi hỏi trong khi tìm kiếm điện thoại di động của mình. Tôi cầu nguyện trong lòng rằng nó vẫn ở trong tình trạng nguyên vẹn.

"Đây nè!" Thằng Ter quay lại và lấy nó cho tôi.

Nó vẫn ở đây nhưng nó ........ trong trạng thái không tốt chút nào.

"TRỜI Ạ...!!!!" Tôi nhìn màn hình điện thoại của mình nó đã bik vỡ......vỡ tan tành luôn. Chết tiệt, trái tim tôi lập tức tan nát. Tôi không có tiền để mua cái mới đâu. Cũng không có tiền để có thể sửa chữa nó, "Sao nó lại như vậy? Tao phải làm sao đây?"

"Ngay từ đầu nó không bị hư nặng như thế này đâu."

"Hả?"

"Cho đến khi anh Johan ném nó vào tường."

"Hả?!" Tôi thở hổn hển, sốc một lúc trước câu nói của thằng Ter "Anh Johan ném điện thoại của tao?!"

"Ờ! Anh Johan nói, anh ấy ném. Anh ấy nói anh ấy khó chịu vì có người nhắn tin liên tục cho mày trong lúc anh ấy đang bận chăm sóc mày đang nôn."

"Chết tiệt! Nếu anh ấy bực tao thì tao chấp nhận. Nhưng tại sao anh ấy lại trút giận lên điện thoại của tao? Tôi không có tiền để sửa đâu. Mày nhìn đi, bị hỏng nặng lắm, tao thậm chí còn không khởi động được lên nữa nè."

"Khi anh Hill biết, anh ấy cũng không bận tâm. Lúc đầu tao còn tưởng anh ấy sẽ nói gì đó về cái điện thoại của mày cơ."

"Mày cũng không nói gì sao?" Tôi hỏi.

"Ừ."

"Mẻ!"

"Sợ chuyện gì vậy, North..." Thằng Ter nói với giọng ngọt ngào rồi làm vẻ mặt nũng nịu với tôi.

"Mày có nghĩ vậy dễ thương à? Tao không phải anh Hill." Tôi nói với một chút hài hước rồi thở dài đặt điện thoại xuống "Và tao không phải lúc nào cũng mua được điện thoại mới như anh ấy đâu." (T^T)

Thực sự, tôi rất tức giận vì anh ấy đã ném chiếc điện thoại của tôi khiến nó thành ra như thế này. Dù tôi đã làm chuyện tệ đến mức nào? Nhưng chúng tôi không thể nói chuyện đó trước được sao? Huhuhuhu (>_<). Nhưng liệu điều đó có khả thi vào thời điểm đó không? Hà hà (>○<)

"Ủa mà! Anh Johan đâu rồi? Sao tao không thấy anh ấy?" Tôi hỏi.

"Anh ấy có việc vặt gì đó phải ra ngoài nên nhờ tao canh chừng mày."

"Gì?!! Canh chừng tao?" Tôi lặp lại những lời đó.

"Anh ấy sợ là mày lại nổi khùng lên chăng!"

"Cái gì?"

Câu nó của tôi khiến nó dừng lại một lúc, như thể vừa nhớ ra điều gì đó, rồi nó bước ra ngoài, không lâu sau nó quay lại với một tờ giấy trên tay.

"Đây tao đã nói mà! Giờ mày không dám uống nhiều rượu tới mức say xỉn như vậy nữa đâu!" Nó nói và đưa tôi tờ giấy. Tôi nhận lấy tờ giấy nhìn vào thì thấy đó là một danh sách dài những thứ tôi không hiểu.

Tôi xem mãi mà vẫn không hiểu. Lúc tôi đang định hỏi thì...

CHỦ NHÂN CĂN PHÒNG NÀY ĐÃ TRỞ VỀ!!!

Anh Johan mở cửa phòng bước vào mà không nói lời nào. Sau đó, anh ấy ngồi trên ghế sofa mà anh Hill đã ngồi hồi nãy. Chẳng bao lâu, anh Hill cũng trở lạivà ngồi ở chỗ cũ.

Anh Johan quay sang nhìn tôi. Trong mắt anh không có chút cảm xúc nào. Dù lúc đầu tôi tưởng anh ấy là người đẽ tiếp xúc.

Có gì đó không ổn. Nói thật thì tôi cũng không biết rõ về anh ấy lắm. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi gặp anh Johan là khi anh ấy đến đón thằng Ter.

Và rồi cả căn phòng trở nên im lặng...

Giống như ở đây chỉ còn có hai người là tôi và anh Johan. Tôi người vẫn đang ngồi trên giường, cảm thấy khó chịu vì mình đang gây rắc rối cho anh ấy.

Tôi quay lại nhìn Easter với ánh mắt cầu cứu.

Tại sao anh ấy không nói điều gì đó như: 'Ồ! Mày tỉnh rồi à? Mày ổn không?" hoặc chửi tôi về những chuyện tối qua nhỉ. Tại sao bầu không khí lại im lặng thế này? Hay tôi nên là người nói trước hỉ?

"Ừm.....!!!!! Em xin lỗi ạ" Tôi nói với một tông giọng nhọ

"...?" Anh Johan quay sang tôi. Có vẻ như anh ấy đang chờ đợi điều tôi sẽ nói tiếp theo.

"Xin lỗi về chuyện ngày hôm qua. Và cảm ơn anh ạ."

"Hừm...!!!"

Tại sao đột nhiên anh ấy lại có vẻ khó chịu vậy?

"Em thực sự xin lỗi. Em không cố ý... ừm..."

"Nôn?" Anh Johan vừa nói vừa nhướng mày.

"Đúng ạ!." Tôi cúi đầu, cảm thấy tội lỗi.

"Ừm, không sao! Trả tiền là được."

"Trả tiền?"

"Là tiền bồi thường thiệt hại. Mày có thấy chi phí thiệt hại kia không?" Anh Johan vừa nói vừa chỉ vào tờ giấy trên tay tôi. Tôi nhìn nó và sau đó quay lại thằng Ter một lần nữa vì tôi đang cần một lời giải thích rõ ràng hơn.

"Danh sách những gì mày đã phá, mày phải bồi thường cho mấy thứ đó." Ter đã trả lời.

"Mày điên à?! Con số này là hàng trăm nghìn bath đấy. Tao đã làm hỏng những gì nghiêm trọng thế này?" Tôi vô tình hét lớn thành tiếng. Bình thường thì tôi sẽ không hét lớn đến vậy. Nhưng, những con số viết trên giấy có phải là quá nhiều không?!

"Không! Sáng nay tao đã giúp bác quản gia kiểm tra thiệt hại. Mày thực sự gây lên chuyện rồi đấy." Thằng Ter nói một cách nghiêm túc, với vẻ mặt tôi cũng phải nhăn nhó theo

"Và danh sách rượu này là gì? Tao không nhớ mình đã từng gọi mấy loại rượu này."

"Phải! Không phải mày gọi để uống mà mày lấy trên bàn để đập. Dù lấy gì đập cũng phải tránh mấy thứ đó ra chứ. Đó là đồ uống đắt tiền mà sao mày còn lấy để đập vào người khác chứ. Thiệt phí vãi."

"Hả?! Sao như vậy được?"

"Nó ở trên bàn của người khác. Và mày lấy nó từ đó qua." Anh Johan nói. Chỉ vậy thôi, bây giờ tôi đã hiểu. Thật là rắc rối. (>~<)

"Vậy là anh đã thanh toán hết ạ?"

"Đúng! Và bao gồm cả tiền bịt miệng các nhân viên và những người ở cửa hàng. Nếu trong trường đại học phát hiện ra, mày sẽ bị đình chỉ học và nặng hơn là đuổi học."

"Còn chi phí điều trị thì sao?"

"Bọn nó tính rất nhiều chi phí cho việc điều trị. Mày có muốn biết chi phí là bao nhiêu không?" Anh Johan nói, giọng mệt mỏi và cảm giác như không biết mắng tôi gì.

"Những quần áo này là như nào ạ? Tại sao lại đắt như vậy, đến mấy chục ngàn lận á?"

"Đó là cái áo của anh Johan mà mày đã nôn vào."

"Điên rồi, chỉ một cái áo mà cũng có giá đến 10.000 baht á?" Tôi nói thầm để anh Johan không nghe thấy. Nhưng tại sao phải tính vào đây vậy? Chỉ là quần áo thôi mà, tôi có thể giặt sạch sẽ cho anh ấy mà.

"Khi đánh nhau, mày cũng làm vỡ đồ trong cửa hàng. Còn có củ những a người khác nữa kìa." Thằng Ter nói và chỉ vào dòng cuối cùng. Từ "NGƯỜI KHÁC" cũng đau lắm.

"Vậy tại sao tao lại phải trả một mình? Bọn đó cũng đánh nhau với tao mà phải không?"

"Bọn nó trả tiền rồi!" Anh Johan nói.

Khốn kiếp... lũ nhà giàu...!!!

"Còn đây nữa? Bình hoa, rượu, đồ dùng và những đồ dùng khác nữa????"

"Mày đã làm vỡ rất nhiều đồ đạc trong nhà anh Johan. Từ việc nôn mửa trên sàn nhà, làm vỡ những chiếc bình đắt tiền và tất cả những thứ đó, bác quản gia đều dọn dẹp và kiểm tra hết rồi. Bác quản gia nói rằng ban đêm mày thức dậy và đi tìm nhà vệ sinhđi loanh quanh trong nhà để rồi hất đổ hết mấy thứ trên đường đi". "Không những còn làm đổ cả tủ trưng bày rượu"

Chẳng có gì để nói vì nó thực sự khiến tôi không biết nói gì. Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Tôi hy vọng đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng những điều này sao chân thật đến vậy (T~T)... Mọi thứ diễn ra rất nhanh, tôi không kịp chuẩn bị gì cả. Tôi chỉ là đi uống rượu và say đến mức không thể tưởng tượng nỗi. Và...... ừm có một vấn đề nhỏ.....ừm...ờ thì ý tôi là vấn đề lớn khiến tôi vừa tỉnh dậy đã mắc nợ mà là nợ hàng trăm nghìn Bath.

Tôi nên tin thằng Ter ngay từ đầu là không nên uống nhiều như vậy!

Mẹ kiếp North ơiii là North!!!!!

Khi liếc nhìn lại những con số trên tờ giấy, tôi phải quay mặt đi không dám đối mặt với thực tế. Tại sao con số lại nhiều như vậy? Nghĩ đến việc kiếm tiền để trả số nợ này, tôi đã cảm thấy lạnh sống lưng rồi! (T^T). Ôi cuộc đời của tôi.

"Ờ! Nhưng việc anh làm hỏng điện thoại của em." Tôi nói. Nghĩ đến nếu tôi có thể giảm số nợ của mình xuống một ngàn hoặc hai ngàn bath thì cũng tốt.

......

Nhưng thực tế, một ngàn hay hai ngàn cũng chẳng thay đổi được con số trên giấy.

Anh Johan nghe tôi nói vậy liền ném chiếc túi đựng thứ gì đó vào tay tôi. Tôi không kịp đón lấy, chỉ kịp cuối xuống nhìn thấy chiếc túi ném vào lòng một cách ngơ ngác

"Cái này không tính vào nợ."Anh Johan nói. Khi tôi mở ra bên trong, hóa ra đó là một chiếc điện thoại mới. Thậm chí anh ấy còn chưa bóc lớp nhựa ra nữa.

Anh ấy mua cái điện thoại mới này vì có thể anh ấy nghĩ rằng nó chỉ là một cái điện thoại, có gì to tát đâu!

Tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy hơi khó chịu vậy nhỉ!

"Anh chỉ cần trả tiền sửa là được rồi!" Tôi nói, kể cả khi anh ấy là người làm hỏng nó. Vì nếu mua máy mới tôi sẽ ngại lắm, tiền sửa máy cũ còn rẻ hơn nhiều.

"Rắc rối.....!!!!!" Anh Johan nói, có chút khó chịu.

"Ơ!"

"Chỉ là điện thoại thôi, em cứ nhận đi." Anh Hill nói, có lẽ vì thấy vẻ mặt khó chịu của tôi với những lời đó. Khiến tôi và thằng Ter quay lại nhìn nhau khi anh ấy dùng từ 'CHỈ LÀ'.

Anh Hill không nên dùng những từ như thế này cho một chiếc điện thoại trị giá hàng chục ngàn bath như vậy được....

Tôi im lặng một lúc, cố gắng sắp xếp những từ ngữ trong đầu. Có lẽ tôi nên nói thẳng với anh Jo rằng thực ra tôi không có nhiều tiền đến thế. Ai mà lại có nhiều tiền như thế chứ? Tôi chỉ là một sinh viên, không...mặc dù tôi có làm việc nhưng tôi không thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Có lẽ tôi không thể yêu cầu được xóa nợ hay giảm bớt khoản nợ của mình. Vì tất cả những điều này xảy ra là do tôi và anh Johan đã trả trước hết rồi.

"Em...Em có thể trả góp được không?" Tôi hỏi "Khoảng, một tuần một ngàn...?"

"Được! Nhưng sẽ tính lãi." Anh Johan trả lời.

!!!

"Hả...tính lãi? Bao nhiêu vậy ạ ?"

"Không cao lắm.....có lẽ....." Anh Johan nói trong khi giả vờ suy nghĩ, "20%?"

"Không được!" Tôi hét lên trước khi anh ấy nói xong. Anh ấy bị điên rồi à? 20% á! Anh ta có phải là người của tổ chức mafia không vậy?! Cho va nặng lãi (>-<). Cho vay như này có phải quá tàn nhẫn rồi không? (T_T)

Anh Johan cười nhạt, có vẻ hài lòng khi thấy tôi kêu ca như vậy. Những lúc như thế này mà anh ấy còn cười được á? (>-<)

"Em có thể suy nghĩ về khoảng lãi đó trước được không?"

"Cứ tự nhiên!" Anh Johan nói rồi rời đi.

"Tao có cần đi luôn không?" Anh Hill hỏi sau khi người ngồi cạnh anh đứng dậy khỏi ghế sofa.

"Cần!" Anh Johan trả lời trước khi rời khỏi phòng.

"Có chuyện gì với anh ấy vậy? Tại sao anh ấy lại đột ngột rời đi...?" Tôi hỏi.

"Nó bận công việc. Em có muốn về ký túc xá luôn không?" Anh Hill hỏi.

"Ah! Dạ có!" Tôi gật đầu nhanh đến nỗi anh Hill không khỏi bật cười.

"Khiếp! Vội vậy?" Ter hỏi.

"Mau về thôi! Tao đã nợ nhiều lắm rồi. Ở lại đây lỡ gây họa nữa là chết chắc!"

"Hahaha!!!!! Tao xin lỗi. Nhưng mày có thể cười được không? Đừng làm vẻ mặt buồn bã như vậy nữa" Thằng Ter cười vào mặt tôi.

"Mày có muốn vừa mới tỉnh dậy đã mắc nợ cả trăm ngàn bath như tao không?" Tôi mím môi khó chịu với nó trước khi từ từ đứng dậy. Tác dụng của rượu vẫn còn chút ít nhưng vẫn chưa bằng cảm giác đau khắp toàn thân.

"Mày có đứng được không? Tao nghĩ sẽ hơi khó đấy." Thằng Ter nói và nhìn tôi từ đầu đến chân. Dựa vào cảm giác đoán được, trên môi và chân mày của tôi chắc chắn có vết thương, cũng như có vài chỗ bị bầm tím trên người.

"Bình tĩnh nào bạn! Tao ổn!" Tôi nói rồi nhướn mày nhìn người trước mặt, "Mà bộ quần áo này là của ai?" Tôi hỏi sau khi kiểm tra bản thân. Tôi không hỏi bộ quần áo cũ của tôi đâu. Vì Tôi muốn hỏi bộ quần áo mới này của ai, để sau này giặt rồi trả lai.

Còn về việc ai đã thay quần áo cho tôi thì... Ter có kể là dì giúp việc đến lau người cho tôi. Nghĩa là, dì đó chắc chắn đã thay quần áo cho tôi rồi... Chết tiệt, nghĩ đến chuyện đó tôi cũng thấy xấu hổ. Vậy nên tốt nhất là đừng nghĩ tới chuyện đó nữa.

"Ờh! Có lẽ là của anh Johan. Mày có thể hỏi anh ấy sau."

"Ơ! Hay là của bác quản gia. Đồ đắt tiền mà cũng cho tao mặc sao."

"Mày giỏi mỉa mai ghê!"

"Chỉ cần bị nặng thêm chút nữa thôi là tao sẽ không thể làm được gì cả đấy!" Tôi nói và cả ba chúng tôi bước ra khỏi phòng.

Nơi đây không thể gọi là nhà, gọi nó là dinh thự hay lâu đài thì đúng hơn. Tôi biết anh Johan giàu nhưng tôi không nghĩ anh ấy lại giàu đến thế. Tin đồn ấy có nghĩa là nó không hề bịa đặt. Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh và tiếp tục tập trung vào hành lang. Nếu không, tôi sợ bị lạc và lại làm hỏng cái gì đó nữa.

Trên đường đi, chúng tôi gặp bác quản gia và những người giúp việc. Mọi người quay sang nhìn tôi với đôi mắt mở to. Tôi xấu hổ đến mức phải trốn đằng sau Ter. Trong tâm trí tôi chỉ có thể nói những lời như 'Xin lỗi vì đã gây rắc rối ạ!'.

Chiếc xe sang trọng của anh Hill từ di chuyển ra ngoài. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã trở lại ký túc xá. Tôi để đôi tình nhân kia tạm biệt nhau một lúc rồi tôi và thằng Ter trở về phòng.

"À! Mày nhớ add Line anh Johan nhé." Thằng Ter nói sau khi tôi mệt mỏi nằm xuống giường. Chết tiệt, tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần.

"GÌ??!!"

"Mày đang là con nợ còn gì!"

"Gì chứ? Cái quái gì vậy!" Tôi rên rỉ một chút rồi cầm chiếc điện thoại mới khiến tôi bối rối lên. Tôi chưa bao giờ sử dụng thứ gì đắt tiền như thế này. Tôi không biết phải làm sao.

"Trông mày không có vẻ căng thẳng chút nào. Lúc đầu tao còn tưởng mày sẽ khóc lóc chứ." Thằng Ter nói.

"Không có gì phải khóc cả, mọi chuyện đã xảy ra rồi. Nhưng tao căng thẳng, tao căng thẳng lắm. Ai mà không căng thẳng chứ hả? Nhưng trong lòng tao vẫn không muốn tin vào điều đó". Tôi nói

"Tao cũng không muốn tin. Nhưng khi tao đến thì nhìn thấy tình huống phòng khách ở tầng dưới nhà anh Jo làm tao cứ tưởng Godzilla đến tấn công cơ."

"Đến mức đó luôn à?"

"Ừ! Thường thì khi say mày sẽ hành động như thế à?"

"Không đến mức đó. Chắc do lúc đó tao đang nóng giận. Trước đây chưa bao giờ nóng giận đến thế."

"Khi chơi game, mày cũng nóng còn gì!"

"Điều đó khác." Tôi thở dài với nó, "Nói thật thì cảm giâc tội lỗi nhiều hơn. Chẳng qua là anh ấy đang cho tao mượn tiền thôi.....giống như kiểu vay tiền của anh ấy vậy. Có điều........số tiền đó lớn quá!"

"Vậy giờ mày định làm gì? Chuyện tiền nong không phải nói cho vui đâu."

"Nếu bạn của người yêu mày tử tế và không tính lãi thì tao có thể sẽ trả cho anh ấy mỗi tuần một ngàn."

"Ôi trời!"

"Này, tao nói thật đấy. Chỗ tao đang làm thêm khá ổn."

"Mỗi tuần một ngàn, mày định trả cho đến khi tốt nghiệp mới trả hết nợ hả." Thằng Ter lắc đầu nhẹ trước suy nghĩ của tôi, "Nhưng về lãi suất, nếu mày trả thêm một chút thì cũng được mà. Số tiền đó rất nhiều mà. Mày cũng phải hiểu điều đó. Anh ấy cũng phải làm việc tự nhiên hàng trăm nghìn đột nhiên bay ra khỏi tài khoản và không thu lại được gì. Đối với một doanh nhân thì đây là lỗ đấy."

"Anh Hill nói với mày chứ gì?" Tôi hỏi không do dự. Nó nói vậy nghe giống lời của anh Hill hơn là lời của nó.

"Ừ! Anh ấy còn giải thích dài hơn nhiều. Nhưng tao chỉ tóm gọn từng đó thôi, nếu nói hết chắc mày phát điên mất."

"Ờ, tao hiểu rồi. Này, lấy chiếc điện thoại này đi bán được không nhỉ! Ít nhất cũng được mấy chục nghìn. Cả cái áo này nữa. Cái này có vẻ đắt."

"Mày tệ vãi North! Cứ dùng điện thoại đó đi. Anh Jo đã mua nó còn gì, còn quần áo thì giặt sạch rồi trả lại." Thằng Ter nói.

"Ừ! Tao biết rồi. Tao chỉ đùa thôi." Làm sao tôi có thể bán chiếc điện thoại anh ấy mua cho tôi và trả lại tiền cho anh ấy được, "Nhưng tại sao anh Hill lại phải nhờ anh Johan đến đón tao? Vấn đề này vẫn chưa được giải thích mà!!" Tôi hỏi nó câu hỏi mà tôi vẫn còn băn khoăn.

"Tao nói thật, tao không biết. Nhưng để tao đoán nhé. Có lẽ vì anh Johan có thể chăm sóc cho mày chăng!"

"...?" Tôi làm vẻ mặt bối rối với nó sau khi nó nói từ 'CHĂM SÓC'.

"Đó chỉ là suy đoán của tao thôi. Tao không biết tất cả mọi thứ. Tốt hơn hết mày nên hỏi thằng Kyu. Nhưng nếu tao đoán được thì chính anh Johan là người đứng ra giải quyết tất cả. Mày có biết rằng còn có chi phí điều trị và phí bịt miệng không? Anh ấy cũng lo liệu hết đấy."

".....". "Đừng chửi tao! Sự thật là vậy rồi. Khi tao lên học đại học chưa từng có vấn đề gì nhưng tự dưng lại gặp chuyện này ấy chứ."

"Đã tởn chưa! Bây giờ mày còn dám uống nữa không?" Thằng Ter hỏi, giọng điệu có chút chế nhạo, hay đó chỉ là do tôi tưởng tượng?

"Được rôi-được rồi! Tao sẽ không dám uống rượu nữa. Quyết tâm luôn ấy!" Tôi vừa nói vừa giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu mình.

"Được rồi! Mày nên gọi cho thằng Naow và những đứa kia đi . Chắc tụi nó đang lo lắng lắm đấy." Thằng Ter nói, điều này khiến tôi nhận ra rằng mình cũng nên hỏi xem tụi nó sao rồi. Khi tôi mở ứng dụng Line lên và đăng nhập bằng ID cũ của mình, có rất nhiều thông báo tin nhắn mới gửi đến.

Nhưng điều quan trọng là...

[Ja Jam] – (Thông báo mới : 120 tin nhắn)

Khi tôi nhấn đọc, thì tiếp tục có thêm nhiều tiếng tin nhắn mới tới nữa. Có phải do tiếng tin nhắn của cô ấy liên tục gửi đến nên anh Johan mới ném điện thoại của tôi vào tường như Easter đã nói không?

Anh Johan, sao lại tức giận vì tin nhắn đến mức đập nát điện thoại của tôi và mua cái mới vậy chứ? Vậy lý do để làm điều đó là gì? Và, Ja Jam đang muốn nói gì? Chúng tôi đã chia tay từ lâu và cũng không còn liên lạc kể từ đó nhưng tại sao giờ lại gửi hàng trăm tin nhắn trên Line cho tôi vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro