Văn Án
Nét bút lông lướt nhẹ trên nền giấy trắng, những dòng chữ mềm mại hiện lên. Chí Mẫn nhẹ nhàng dùng một tay vuốt ve gương mặt phúng phính của đứa trẻ đang nằm trong nôi, thằng bé đưa đôi tay mũm mĩm trắng trẻo lên khua khua trong không trung. Chí Mẫn dừng bút, gấp tờ giấy lại làm tư, đưa hai tay ra bế đứa bé lên, cưng nựng. Thằng bé cảm nhận được hơi ấm của người đã sinh ra nó, bật cười khanh khách, mười đầu ngón tay bám chặt vào áo cậu. Một giọt nước mắt ấm nóng rơi lên gương mặt đứa trẻ, Chí Mẫn hoảng hốt lấy tay áo lau lau cho nó rồi thơm nhẹ lên má thằng bé. Cậu đặt đứa trẻ xuống nôi, rút trong ống tay áo ra một chiếc vòng bạc có đính một cái chuông nhỏ xinh xắn, đeo vào cổ tay đứa trẻ. Chiếc chuông kêu lên leng keng khiến thằng bé thích chí càng cười lớn. Chí Mẫn nhìn ngắm đứa con mình đã mang nặng đẻ đau một lần nữa, có cảm giác lưu luyến không muốn rời xa. Một lúc lâu, cậu mặc áo choàng lên, ngồi xuống bên nôi dịu dàng nói: "Nếu ta không trở về, con vẫn phải sống thật tốt, con là niềm hy vọng của Đại Lý. Đừng sợ, ta yêu con." Cậu ngẩng đầu cố để nước mắt không rơi, đứng dậy bỏ đi. Đứa trẻ bị bỏ rơi trong gian phòng rộng lớn lạnh lẽo, khóc ầm lên vì sợ. Chí Mẫn cảm thấy như có hàng trăm lưỡi dao đâm vào tim mình, cậu cắn chặt môi run rẩy bước đi, cố gắng lắm mới không quay đầu lại. Chí Mẫn bước lên xe ngựa đã đợi sẵn, phu xe ngay lập tức quất cho ngựa chạy. Cậu vén rèm, ngoảnh đầu nhìn lại. Hoàng cung Đại Lý đang dần dần mờ đi trong màn sương, một tiếng chuông báo hết một canh giờ lại vang lên, vọng khắp không gian rộng lớn. Chí Mẫn nghe tiếng chuông, thoáng giật mình, đã là canh hai rồi sao? Chiếc xe ngựa một chủ một tớ tiếp tục phóng nước đại về phía Tây, nơi cuộc chiến giữa Đại Lý và Trịnh Quốc đang diễn ra ác liệt.
——————
Notice cho các bồ là fic này là song tính nha😌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro