Throwback.
Nhớ lại khi trước, Dư Cảnh Thiên và La Nhất Châu lần đầu gặp nhau là vào cuối đông.
Lúc đó hai người non trẻ chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí, cái gì cũng không biết, ngoại trừ một việc.
Ở đâu có lẽ cũng vậy đi, muốn lên hỏa, muốn red, muốn được người khác quen mắt, cách nhanh nhất chính là tạo cp.
Chỉ cần tìm một cá nhân cùng mình, thu hút người khác đập cp, mang đến lưu lượng cho hai người.
Chỉ cần diễn đủ tốt, ai ai cũng đều sẽ bị lừa gạt đi.
Đối với hai người cứ nghĩ không có tác hại nào, chỉ có lợi ích vô tận.
Loại sự tình này bản thân tuyệt đối không phải người đầu tiên, cũng cảm thấy không phải người cuối cùng. Thế nhưng là, La Nhất Châu lại có chút khó chịu.
"Em muốn cùng anh tạo cp?" La Nhất Châu chậm rãi mở miệng.
Dư Cảnh Thiên gật đầu.
"Vì sao lại là anh?"
"Kỳ thật anh không phải người ưu tú nhất em biết, nhưng là người thích hợp với em nhất. Chúng ta cùng tạo cp sẽ nhìn tương đối thích hợp."
"Chỉ bởi vì anh là người thích hợp nhất sao?"
Bản thân La Nhất Châu cũng không có phát hiện lời nói của mình trộn lẫn vài phần mất mát.
Dư Cảnh Thiên lại gật gật đầu.
"Hảo, vậy nghe theo em."
Em thở phào một hơi, cười nói: "Về sau em sẽ đến tìm anh, nói cho anh biết nên làm thế nào."
..
Trước màn ảnh, bọn họ là cặp tình nhân ngọt ngào nhất, gần gũi nhất. Sau màn ảnh lại là những cộng sự vô cùng kiệm lời.
La Nhất Châu vốn đã không nói nhiều, Dư Cảnh Thiên thì là người hướng nội.
Anh cảm thấy mình và Dư Cảnh Thiên ở chung càng lúc càng không được tự nhiên. Nếu không có kịch bản em ấy chuẩn bị trước đó, anh cũng không biết nên giao lưu với Cảnh Thiên như thế nào, nên nói với em ấy cái gì.
"Trạng thái của anh thật không đúng, quá cứng ngắc rồi!"
Dư Cảnh Thiên lúc này liền không quá vừa lòng.
"Nếu như anh không thể nhanh chóng quen thuộc, vậy chúng ta ỏ nơi riêng tư tiếp tục diễn."
La Nhất Châu sửng sốt, nhưng không quên nói thêm:
"Từ hôm nay trở đi, em là bạn trai của anh theo đúng nghĩa."
Dư Cảnh Thiên không hiểu sao lại như vậy, từng bước tới gần, kéo lấy cổ áo La Nhất Châu mà hôn xuống. Anh cũng không nhịn được mà ôm chặt Dư Cảnh Thiên, đẩy nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Một lúc sau, tiểu Thiên vì hô hấp không thông mới buông anh ra, khóe miệng gợi lên ý cười:
"Quả nhiên như vậy anh mới nhập diễn."
La Nhất Châu lại sững người một lúc, không nói gì.
"Cho nên.. nụ hôn này chỉ là giúp nhập diễn sao?"
".."
Khoang miệng của anh giờ đây tràn ngập mùi hương của Dư Cảnh Thiên, tràn đầy chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro