Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

End.

"Tiếc nuối là một loại viên mãn, mất đi cũng là một loại phương thức để có được."

______________________________________

"Tân hôn vui vẻ!"

"Em đến rồi? Mau vào trong ngồi, Tinh Tinh và Quan Hữu đều ở bên trong."

Thanh âm dễ nghe của La Nhất Châu nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, mặc một bộ đồ cưới màu trắng cùng tân lang xứng đôi đứng ở cửa đón khách, ngày đại hỉ này nhìn thấy ai cũng đều mỉm cười vui vẻ.

"Có lạnh hay không? Sao anh lại chọn tổ chức hôn lễ vào mùa đông?"

Ngón tay mảnh khảnh của Dư Cảnh Thiên nắm chặt thiệp cưới thếp vàng, mỉm cười xinh đẹp giống như vô số ngày trước mà hỏi La Nhất Châu có lạnh hay không.

Anh ấy sợ nhất là lạnh...

La Nhất Châu lắc đầu cười, lại vội vàng nghênh đón tân khách.

Lúc đưa thiệp cưới cho nhân viên công tác, bởi vì nắm quá chặt, kim phấn dính trên tay lau không sạch, thật sự đáng ghét!

Chủ đề hôn lễ là tươi sáng và ấm áp, rất giống suy nghĩ của cả hai về hôn nhân lúc trước. Dư Cảnh Thiên bước vào khách sạn liền chú ý điều này, nhìn hai cái tên kề nhau trên thiệp cưới, như có chút suy tư. Sau này, tên của chúng ta sẽ không bao giờ ở cạnh nhau nữa, ít nhất là trên danh nghĩa tình yêu.

Lưu Quan Hữu thấy dáng vẻ không cao hứng của Dư Cảnh Thiên liền trêu ghẹo: "Cậu xem màn hình chiếu bên kia có ảnh chụp Nhất Châu nhảy múa khi còn nhỏ, lúc đó đã có nền tảng, chỉ là có vài lúc cũng rối tinh rối mù."

Theo hướng ngón tay nhìn tiểu hài tử trên màn ảnh từng chút từng chút trở thành người lớn, trở thành của người khác không phải mình, Dư Cảnh Thiên chỉ cúi đầu cười cười. Đoàn Tinh Tinh như nhận ra điều gì, vỗ vai Dư Cảnh Thiên thấp giọng an ủi: "Chúng ta cùng đến phòng trang điểm xem Nhất Châu có được không?"

Em khẽ gật đầu.

Đi được nửa đường thì Đoàn Tinh Tinh nói quên mang theo điện thoại, để Dư Cảnh Thiên đi tìm La Nhất Châu trước.

Khi em mở cửa, nhìn thấy La Nhất Châu đang kéo khóa áo, làm sao cũng kéo không lên. Chính là thiếu một chút nữa, tựa như hai người dây dưa nhiều năm như vậy vẫn là thiếu một chút duyên phận và tình yêu. Đi đến phía trước giúp anh kéo khóa lên, xem như lấy một loại hình thức khác giúp bản thân viên mãn.

La Nhất Châu quay người cười hì hì hỏi Dư Cảnh Thiên: "Tony lão sư, anh có gầy hay không? Vì để mặc lễ phục, anh đã thật nhiều ngày không ăn được."

Gầy, quá gầy rồi.

"Hôn lễ của anh bố trí thật không tệ, tìm được công ty tổ chức lễ cưới nào vậy?"

"Là anh tự mình thiết kế. Có giống với dáng vẻ mà chúng ta tưởng tượng lúc trước không? Em lúc ấy đã nói nếu anh cùng người khác kết hôn, em nhất định sẽ đem theo người khác tới phá. Làm anh đã lo lắng tận mấy ngày." La Nhất Châu ăn mặc đường hoàng chỉnh tề lại bĩu môi tựa như làm nũng.

Dư Cảnh Thiên có chút ngây người nhìn La Nhất Châu, còn bị ý cười sâu trong đáy mắt đối phương làm cho mê hoặc.

"Em sớm đã nghĩ tới a. Thậm chí ngày hôm qua còn định gọi điện cho Lý Chính đến chợ vật liệu xây dựng thuê vài người đến phá chỗ này của anh."

Em dừng lại một khắc, sau đó nói tiếp: "Nhưng em không dám. Em không biết nếu mình phá nơi này anh có thể đi theo em hay không hay là vì em phá hủy hôn lễ của anh mà sinh khí."

La Nhất Châu dịu dàng cười: "Không có đâu. Anh là loại người này sao?" 

Dư Cảnh Thiên không biết nên nói gì tiếp theo, lại nhận được câu hỏi từ người kia.

"Vậy còn Tony thì sao? Có người mình thích hay không?" La Nhất Châu nhìn Dư Cảnh Thiên đang cúi đầu.

"Có a." Lời nói nhẹ nhàng của em trong nháy mắt đã nói ra ngoài miệng.

"Sao lại không mang người đó cùng đến đây, anh vẫn rất muốn biết người mà Tony lão sư chân chính thích sẽ có dáng vẻ gì."

".."

"Người đó hôm nay sẽ kết hôn!"

Dư Cảnh Thiên đem theo đôi mắt ẩm ướt đối diện với đôi mắt đã mê hoặc chính mình thật nhiều năm của La Nhất Châu.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro